Sáng ngày hôm sau, Lý Nhậm Vũ dùng đủ mọi cách sớm tra ra nơi ở hiện tại của Trương Kiến Thành. Hóa ra hắn hiện tại không còn chốn dung thân nên chỉ mướn một căn hộ giá rẻ để sinh sống qua ngày. Cho nên, hắn càng mong muốn mau chóng có thể lấy được lợi ích gì đó từ phía Diệp Sở Nguyệt.
Ngay khi nghe tiếng gõ cửa, Trương Kiến Thành lập tức mở ra thì đã thấy dáng vẻ cao ráo đứng chắn ngay trước cửa. Người đàn ông nhìn hắn bằng một nửa con mắt, khẽ nhếch chân mày, lạnh giọng nói:
– “Xin chào cha cũ của Tiểu Kiệt, hôm nay cha mới đến tính sổ với những gì cha cũ đã làm vào ngày hôm qua.”
Lý Nhậm Vũ lên tiếng châm chọc, đồng thời cũng muốn giải quyết chuyện hôm trước việc Trương Kiến Thành cố tình cho người bêu xấu thanh danh của anh với Sở Nguyệt. Lúc đó có mặt Sở Kiệt bên cạnh cho nên anh không muốn làm lớn chuyện nhưng nếu cứ để yên cho hắn thì cuộc sống sau này của Sở Nguyệt cũng như chuyện tình cảm giữa anh và cô sẽ cứ thế bị hắn làm phiền.
Trương Kiến Thành ngay khi nhìn thấy người trước mặt toang đóng cửa liền bị bàn tay Lý Nhậm Vũ ngăn lại. Anh mạnh tay đẩy cửa, bước vào bên trong sau đó thong thả ngồi xuống tựa như ở nhà của mình, gương mặt đầy thách thức khiến người đối diện không thể không tức giận. Ngay lập tức, Trương Kiến Thành mất kiên nhẫn, hằn giọng nói:
– “Lý Nhậm Vũ, thái độ của anh là có ý gì?”
Nghe hỏi, Lý Nhậm Vũ vẫn điềm nhiên mà tự tay rót ly trà, sau đó uống cạn sạch, mĩm cười đáp:
– “Trương Kiến Thành, hình như tôi tha cho anh nhiều lần cho nên anh nghĩ tôi là hạng người nhu nhược sao?”
Dứt lời, anh đứng bật dậy liền nhanh chóng tiến về người phía trước mà mạnh tay bẻ ngược một bên tay khiến hắn đau đớn nài nỉ van xin. Vẻ mặt băng lạnh hoàn toàn khác với bản tính có phần hài hước thường ngày của Lý Nhậm Vũ khiến những ai khi nhìn vào đều tỏ ra sợ hãi. Đây cũng chính là bộ mặt thứ hai của anh.
– “Con người tôi xưa nay trắng đen rõ ràng, nói được làm được. Một khi kẻ nào cố tình chơi khăm với tôi thì tôi sẽ chơi đến cùng với hắn.”
Nói rồi, anh mạnh chân đạp mạnh lên người Trương Kiến Thành khiến hắn ngã sõng soài ra đất, sau đó lạnh giọng nói rõ từng chữ:
– “Đừng nghĩ Lý Nhậm Vũ này chỉ dành thời gian lấy lòng với mẹ con Sở Nguyệt mà không để tâm đến tên phụ bạc như mày. Những tội trạng khi trước của mày hiện tại đều nằm trong tay tao. Ngay cả chuyện của Âu Dương gia.”
– “Sao…sao mày biết?”
Nghe đến đây, sắc mặt Trương Kiến Thành phút chốc tái xanh, cả người không ngừng tỏ ra lo lắng. Ngay lập tức, Lý Nhậm Vũ cắt ngang lời, nhàn nhạt nói:
– “Vốn dĩ tao định chừa cho mày con đường sống vì muốn tạo phúc đức sau này. Nhưng bây giờ, suy nghĩ kĩ lại thì tiêu diệt những người như mày mới chính là tạo dựng phúc đức, tránh hậu quả về sau.”
Ngay khi vừa dứt câu, một đám người áo đen lần lượt bước vào, cho đến khi người cuối cùng xuất hiện khiến Trương Kiến Thành như chết trân tại chỗ. Người này không ai khác chính là Âu Dương lão gia và những thuộc hạ của ông.
Trương Kiến Thành hớt hải, vội chạy vào bên trong toang lấy quần áo tẩu thoát nhưng sớm đã bị người của Âu Dương gia tóm lấy. Nhìn người trước mặt, Âu Dương lão gia khẽ nhếch một nụ cười nhạt, trừng mắt nói từng chữ:
– “Con rể yêu dấu, cuối cùng cũng gặp lại con.”
Dứt lời, ông nhìn về phía Lý Nhậm Vũ sau đó gật nhẹ đầu nhằm muốn nói cảm ơn anh. Nếu như không có sự giúp sức từ anh, chắc có lẽ đến bây giờ, ông vẫn chưa tìm ra nơi trú ẩn của kẻ sát nhân này. Ngay lập tức, thuộc hạ của ông áp giải Trương Kiến Thành rời khỏi nhằm đưa hắn về đồn cảnh sát làm sáng tỏ cái chết của đứa con gái xấu số của ông. Lý Nhậm Vũ vẫy vẫy tay tạm biệt người trước mặt. Trương Kiến Thành ánh mắt tràn đầy căm hận chỉ biết trừng mắt nhìn chằm chằm về dáng người phía sau lưng.