Nghe ra giọng điệu lạnh lùng của Ngô Đình Khải, trong lòng Vương Bách Từ lộp bộp nhảy dựng lên.
Xong rồi, không phải là gã ta vừa chọc đến anh nữa đấy chứ?
Bị ánh mắt lạnh như băng của Ngô Đình Khải chiếu lên người, Vương Bách Từ đang đứng dưới ánh nắng ấm áp lại rùng mình một cái.
Vương Bách Từ thấy Ngô Đình Khải đang lạnh lùng chờ mình đáp lời thì không thể không bất chấp nói: “Long, ặc, anh Ngô, mảnh đất này là do công ty chúng tôi mua, nhưng mà chúng tôi cũng không có ý định phá bỏ trường mẫu giáo này đâu!”
“Anh chắc chứ?” Ngô Đình Khải liếc mắt nhìn gã ta một cái sau đó quay đầu nhìn về phía thanh niên cởi trần ở cổng trường và chiếc máy xúc bên cạnh bọn họ.
Vương Bách Từ nhìn lại theo ánh mắt anh, trong lòng nhanh chóng chìm xuống đáy cốc.
Gã ta chỉ biết nơi này có người của mình bị đánh chứ không biết nguyên nhân sâu xa bên trong.
Bây giờ xem ra e rằng là do đàn em của gã ta đã vô ý làm vị này tức giận rồi.
Tâm trạng của gã ta thay đổi rất nhanh, bỗng nhiên nhớ ra trước kia mình từng nói một câu: Cậu Trương không hy vọng bên người Lý Như Ý còn có một đứa con của chồng trước. Việc này các người xem rồi làm đi!
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Bách Từ có cảm giác như người câm ăn phải thuốc nổ – có khổ mà không thể nói.
Không thể nào?
Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?
Chẳng lẽ cô bé kia, con gái cưng của Long soái lại học ở trường mẫu giáo này?
Một suy nghĩ lóe lên, gã ta quyết đoán mở miệng nói: “Anh Ngô, việc này chỉ là hiểu nhầm thôi. Là do đàn em của tôi hiểu sai ý nên làm sai chuyện.”
“Những đứa nhỏ kia là tương lai của Hoa Hạ chúng ta, chúng tôi bảo vệ còn không kịp nữa là, nói gì đến dỡ bỏ chứ!”
“Tôi đang chuẩn bị xây dựng lại một ít cơ sở bảo vệ trẻ em bên cạnh trường mẫu giáo này, anh xem có được không?”
Ngô Đình Khải nhìn gã ta một cái, không nói gì.
Vương Bách Từ cắn chặt răng, biết nếu hôm nay mình không nhỏ máu thì sẽ không thể dễ dàng vượt qua được.
Gã ta trịnh trọng nói: “Tôi sẽ hiến phần đất này cho trường mẫu giáo luôn. Sau này sử dụng như thế nào là do chính bọn họ quyết định.”
“Anh xem như vậy có được không?”
Vương Bách Từ sắp khóc đến nơi rồi. Nếu Ngô Đình Khải còn không gật đầu nữa thì gã ta thật sự không còn biết nên tặng cái gì nữa.
Quần chúng vây xem nhìn thấy cảnh tượng này thì trong đầu nảy sinh nghi ngờ: rốt cuộc cái người mặc quần áo giản dị mà tuổi còn trẻ này là ai mà lúc Vương Bách Từ tiếng tăm lừng lẫy nhìn thấy anh lại như chuột thấy mèo vậy.
Chẳng lẽ thanh niên này là cao thủ trên danh sách tân binh?
Phải biết rằng danh sách tân binh ưu tú là bảng thống kê cao thủ tuổi còn trẻ trên cả Hoa Hạ. Người có thể đi vào danh sách tân binh ưu tú tuổi còn trẻ chắc chắn là một người nổi bật trong thế hệ trẻ, tương lai rộng mở vô tận.
Hoặc có khi thanh niên này là kẻ mạnh trong một dòng họ có truyền thống võ thuật lâu đời nào đó cũng nên?
Trong lúc mọi người ở đây đang đoán già đoán non thì cuối cùng Ngô Đình Khải cũng gật đầu, giọng điệu bình tĩnh nói với Vương Bách Từ: “Nhớ kỹ những gì anh đã nói. Nếu như làm sai thì tự gánh lấy hậu quả đi!”
Tất nhiên là Vương Bách Từ liên tục cười làm lành, ngay cả nói ra miệng cũng không dám.
Trong lòng gã ta chua xót. Dù anh có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám vi phạm lời anh nói!
Vương Bách Từ không dám ở lại nữa. Sau khi cười phụ hoa một lúc, gã ta nhanh chóng mang theo đám đàn em ủ rũ rời đi.
Lúc đi yên tĩnh không tiếng động, có lẽ là vì muốn khống chế tiếng động náo loạn cả phố nên bọn họ thậm chí còn không dám đạp ga.
Người ngựa của Vương Bách Từ vừa rời đi, nhóm người vây xem xung quanh bèn xúm lại, ai nấy đều giơ ngón cái về phía Ngô Đình Khải.
Có người lớn tiếng nói: “Người anh em, chuyện tối nay hẳn là phải cảm ơn anh nhất đó. Nếu không có anh ra mặt thì ngay cả chỗ bọn trẻ học tập cũng không còn.”
“Đúng thế. Đi học ở ngôi trường này rất tiện lợi, học phí lại không đắt, nếu bị người ta phá hủy thì chúng tôi thật sự không biết nên cho con mình đến chỗ nào để học nữa.”
“Cảm ơn anh!”
“Cảm ơn cảm ơn, bao giờ có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm nhé.”
Đối mặt với lòng biết ơn của mọi người, Ngô Đình Khải mỉm cười một cái rồi tùy ý khoát tay nói: “Chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Vừa nghe lời này, nhóm người vây xem càng thêm kích động. Người có nhân phẩm cao thượng như thế trong xã hội bây giờ có đốt đèn lồng cũng khó tìm được.
Lấy một trả một.
Những lời ca ngợi thốt ra từ miệng nhóm người vây xem không có câu nào lặp lại, ba hoa chích chòe thổi phồng bất chấp.
Không ít người còn hô to sảng khoái, có thể nhìn thấy dáng vẻ này của một kẻ đường đường là xã hội đen ngang ngược, bọn họ đều cao giọng hô to không uổng đi một chuyến này.
Phải biết rằng người vừa rồi chính là đại ca xã hội đen Vương Bách Từ tiếng tăm lừng lẫy đấy!
Là nhân vật mà bình thường ngay cả liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái bọn họ cũng không dám. Thế mà bây giờ kẻ đó lại như một con chó quỳ gối trước mặt thanh niên này, rắm cũng không dám thả một cái.
Tác động tâm lý đột ngột này khiến nhóm người vây xem hô to sảng khoái, vui vẻ thoải mái.
Sự hâm mộ và tôn trọng trong mắt bọn họ đều không hề giả dối. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Ngô Đình Khải tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Ở thành phố Thục, ai có thể khiến một đại ca xã hội đen vừa thấy mặt đã quỳ xuống nói năng khiêm tốn đây?
Người như vậy không nhiều lắm. Mà cho dù có cũng sẽ không liên quan gì đến bọn họ.
Nhưng mà bây giờ tình huống đó lại bị đánh vỡ.