Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần

Chương 12: Quỳ xuống xin lỗi



Sau một khoảng lặng ngắn ngủi tại hiện trường, đám người áo đen bất chấp nguy hiểm bước lên trước, đứng chặn trước đám người Tiền Nhất Nam.

Cầm tiền của người ta thì phải thay người ta chịu nạn.

Cho dù bọn họ biết, tai họa này bọn họ chịu không nổi, nhưng cũng phải đứng lên trước giả bộ.

Điều mà đám người áo đen này sợ không phải là những tên cậu ấm nhà giàu này, mà là đám cha chú của những cậu chủ nhà giàu này.

Người đứng đầu của đám người áo đen là một người đàn ông có ánh mắt vô cùng tàn ác.

Trên mặt anh ta có một vết sẹo, một vết sẹo từ đuôi mắt lan ra đến tận khóe miệng khiến người ta sợ hãi. Trên mép sẹo còn có vài vết tích mũi khâu.

Nhìn giống hệt như một con rết độc nằm bò trên mặt người đàn ông này.

Những nơi mà ánh mắt anh ta lướt qua, rất ít người dám nhìn thẳng vào mặt anh ta.

Tiền Nhất Nam nhìn thấy bạn của mình bị Huyết Đồ đánh gục, sợ đến nỗi suýt chút nữa đái ra quần.

Tuy nhiên, nhìn thấy đám vệ sĩ áo đen đứng chắn trước người mình, nhất là tên áo đen đứng đầu, cậu ta bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Người áo đen tên Mặt sẹo là cao thủ mà bố của Tiền Nhất Nam là Tiền Thanh Cảnh tốn thuê bằng rất nhiều tiền.

Nghe nói, lúc trước anh ta hoạt động ở phương Tây, trong tay nắm giữ không ít sinh mệnh, bản thân chính là cao thủ.

Lúc bình thường, ngay cả Tiền Thanh Cảnh cũng phải đối xử tôn trọng với anh ta, Tiền Nhất Nam lại càng kính cẩn trước anh ta.

Tiền Nhất Nam thấy Mặt sẹo đứng chắn trước người mình, trong chốc lát sự tự tin của cậu ta tăng lên bội phần, đồng thời nói to: “Tên cao lớn, mày chảnh cái gì thế, thực sự tưởng rằng bản thân to khỏe tí thì có thể ngang ngược sao?”

“Nói cho mày biết, thành phố Thục không cho phép những người ngang ngược như mày tồn tại.”

“Còn mày nữa, Ngô Đình Khải, lập tức quỳ xuống xin lỗi cho ông!”

Tiền Nhất Nam đứng sau người Mặt sẹo nên không biết sắc mặt của Mặt sẹo thay đổi.

Cậu ta không biết, chính vào lúc mà cậu ta mở mồm nói câu đầu tiên, vẻ mặt của Mặt sẹo đã dần trở nên trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên má.

Đợi đến cuối cùng, Mặt sẹo hận không thể quay lại tát cho tên đồng đội ngông cuồng này một nhát, sau đó chửi một câu: Đm, lợn lành chữa thành lợn què.

Ngay cả việc hôm nay bản thân mấy người bọn họ có thể toàn mạng trở về hay không còn là vấn đề, cậu ta lại dám hết lần này đến lần khác khiêu khích người đàn ông vạm vỡ trước mặt.

Hơn nữa, bên cạnh còn có một người đàn ông khiến cho người đàn ông vạm vỡ này vô cùng tôn kính.

Lời nói của Tiền Nhất Nam vừa dứt, Huyết Đồ đã ra tay luôn.

Huyết Đồ hét lên một câu trước: “Tự tìm đường chết!”

Sau đó, khí thế vừa phát ra, bụt cát dưới chân anh đều bay loạn xạ.

Hai mắt anh ấy đỏ lên, trực tiếp sải bước đến trước mặt của Mặt sẹo.

Nhìn thấy người đàn ông giống như một con quỷ khiếp người này, trong lòng Mặt sẹo vô cùng tuyệt vọng. Trong lúc tuyệt vọng, anh ta muốn phản kháng theo bản năng.

Tuy nhiên, anh ta vẫn chưa kịp làm gì, ngay cả động tác nhỏ như động đậy ngón tay cũng không làm được.

Bởi vì, khi đối diện với người đàn ông không biết mạnh hơn bản thân mình gấp bao nhiêu lần này, bản năng của Mặt sẹo không phải là phản kháng mà là sợ hãi, ẩn sâu trong xương và thái độ sợ hãi khi đối mặt với kẻ mạnh.

“Dừng tay!”

Ngay khi Mặt sẹo nhận thức được rằng mình sẽ chết, một âm thanh tự nhiên đã giải cứu anh ta.

Mà người hét dừng tay không phải ai khác mà chính là Ngô Đình Khải

Đây không phải là chiến trường, nếu Huyết Đồ được phép ra tay, nhóm người này sẽ không bao giờ có khả năng sống sót.

Hơn nữa, Như Ý và đứa nhỏ còn đang theo dõi. Cảnh tượng đẫm máu này không thể cho bọn họ nhìn thấy.

Nhìn thấy Huyết Đồ cúi đầu bước xuống sau lưng của Ngô Đình Khải, đám vệ sĩ áo đen thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, trong lòng họ nảy sinh nghi ngờ, lời nói nhẹ của Ngô Đình Khải có thể khiến cho sát thần đang trong cơn thịnh nộ lấy lại bình tĩnh.

Trong lòng người đàn ông vạm vỡ này, rốt cuộc kính trọng Ngô Đình Khải đến nhường nào?

Ngô Đình Khải liếc nhìn đám người Tiền Nhất Nam, nói: “Quỳ xuống xin lỗi!”

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ hung dữ tàn bạo của Huyết Đồ, Tiền Nhất Nam không dám nói lời giữ thể diện nào.

Tuy nhiên, muốn cậu ta quỳ, điều đó không bao giờ xảy ra.

Ở nhà, cậu ta là tiểu hoàng đế, chưa từng chịu một chút thiệt thòi nào, huống chi là quỳ xuống.

Vừa định tìm đường chạy trốn, đột nhiên cậu ta cảm thấy chân đau nhói, vừa quay đầu lại thì thấy mấy tên vệ sĩ đang hung hăng nhìn mình.

Mặt sẹo hơi ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: “Cậu Tiền, xin lỗi vị này đi, ngay lập tức. Nếu cậu không hợp tác, không cho anh em con đường sống sót, đừng trách các anh em ra tay độc ác!”

Nhìn thấy bộ dạng hung ác của Mặt sẹo, Tiền Nhất Nam thực sự cảm thấy sợ hãi.

Cậu ta không ngờ rằng vệ sĩ của mình lại ra tay với chính bản thân mình vì lời nói của Ngô Đình Khải.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.