Bạch Hàm Dương ăn không sai biệt lắm, cô ngước nhìn chàng trai phía đối diện. Đó chính là vị hôn phu của cô, tương lai sẽ cùng cô đi hết quãng đời còn lại. Tương lai, thật là một từ đáng được chờ mong đi.
“Xin lỗi, em ra ngoài một lát.” Cô khẽ cười, ưu nhã đứng lên.
Trần Tử Nam nhìn cô, bình tĩnh gật đầu. Bạch Hàm Dương thực sự là một cô gái rất tốt. Nếu không có Vi Vi, hắn nhất định sẽ yêu thương cô. Chỉ tiếc…
Vừa quay đầu, hắn liền nhìn thấy người hắn ngày đêm mong nhớ. Khóe môi vừa cong lên, lại thấy bên cạnh cô là một người nam nhân hắn vô cùng quen thuộc… Hoàng Ngọc Minh. Nhìn hai người hữu thuyết hữu tiếu đi vào, đôi mày kiếm hơi cau lại, khó chịu.
“Vi Vi, sao em lại tới đây?” Trần Tử Nam cầm tay cô, hỏi.
Hạ Vi Vi bị cầm tay, vốn còn thấy sửng sốt, biết người tới là Trần Tử Nam, cô mới hòa dịu lại. Liếc nhìn Hoàng Ngọc Minh ở đối diện đang kinh ngạc, cô xấu hổ nói.
“Là Ngọc Minh mời em cùng ăn trưa.” Rồi bỗng nhiên nhớ ra anh nói có việc bận không thể cùng cô ăn trưa. “Anh hết bận rồi sao?”
Nghe vậy, Trần Tử Nam cũng nhớ lại. Lúc sáng khi cô gọi tới, hắn vẫn đang họp. Chỉ nghĩ không có thời gian cùng cô nên không hẹn trước. Nhưng cuộc họp bất ngờ phải kết thúc sớm, ba lại bắt hắn cùng Bạch Hàm Dương ăn trưa.
Không ngờ, cô lại đồng ý cùng Hoàng Ngọc Minh, còn để hắn bắt gặp.
“Ừ” Hắn cười nhìn cô, trong mắt tất cả đều là thâm tình và ôn nhu. Rồi quay lại nhìn Hoàng Ngọc Minh. “Cảm ơn cậu đã thay tôi quan tâm Vi Vi.”
Hoàng Ngọc Minh nhìn ánh mắt khiêu khích của hắn, khó chịu. Cái gì gọi là “thay tôi”? Anh ta xem hắn là gì?
“Tôi có thời gian, quan tâm Vi Vi là bình thường. Không như anh, vừa bận công việc, còn bận chăm sóc mỹ nữ.” Vừa nói vừa có thâm ý nhìn ra phía sau Trần Tử Nam.
Trần Tử Nam kinh ngạc nhìn ra phía sau. Không biết Bạch Hàm Dương đã quay lại từ lúc nào, đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ba người họ.
Hạ Vi Vi cũng nhìn thấy. Trong lòng vừa chua sót, vừa đau lòng. Thì ra anh nói bận việc chính là đi ăn cùng người khác. Vừa nhìn qua, cô cũng thấy cô gái kia hơn cô rất nhiều, xinh đẹp hơn cô, gia đình cũng giàu có hơn.
Trần Tử Nam nhìn bạn gái như vậy, trong lòng vừa đau lòng vừa tức giận. Cô lại không tin hắn.
“Vi Vi, anh cùng cô ấy ra ngoài là có công việc cần bàn. Em không cần suy đoán lung tung.”
Là như vậy sao? Hạ Vi Vi chần chờ. Cô biết anh yêu cô nhiều như thế nào. Trải qua nhiều chuyện như vậy, lần này cô vẫn nên tin anh đúng không?
Nghĩ vậy, Hạ Vi Vi kiên định lại. Cô nhất định phải tin tưởng anh. Không thể để người ta lợi dụng, thừa cơ mà vào.
Trần Tử Nam vừa thấy cô như vậy, yên tâm rất nhiều lại thấy tức giận. “Vậy còn em? Em biết anh không thích cậu ta, nhưng em vẫn năm lần bảy lượt đi cùng hắn.”
Nghe vậy, Hạ Vi Vi cũng chột dạ. Cô biết Tử Nam không thích nhìn thấy cô cùng Ngọc Minh, nhưng Ngọc Minh là bạn của cô. Mỗi lần cô có việc, cũng đều là Ngọc Minh ở bên giúp đỡ, an ủi cô. Cô cũng biết tình cảm của Ngọc Minh dành cho mình, cô cũng từng muốn cùng cậu giữ khoảng cách, nhưng mỗi lần Ngọc Minh đều nói chỉ cần cô như bây giờ là tốt rồi. Cô cũng không biết phải làm sao? Sợ làm cậu tổn thương cũng không thể đáp lại.
“Em…Ngọc Minh, cậu ấy…”
Hoàng Ngọc Minh nhìn cô như vậy, trong lòng rất đau, nhưng vẫn đứng ra giúp cô nói chuyện. “Tôi là bạn cô ấy. Bạn bè cùng nhau ăn bữa cơm có vấn đề gì sao?”
Trần Tử Nam không đáp lại, hắn chỉ để ý ý nghĩ của Vi Vi, những người khác hắn có thể không quan tâm.
Hạ Vi Vi nhìn Trần Tử Nam rồi lại nhìn Hoàng Ngọc Minh. Cuối cùng, cô gục mặt xuống, xin lỗi nhìn Hoàng Ngọc Minh.
“Ngọc Minh, xin lỗi hôm nay không thể ăn trưa cùng cậu.”
Vừa nói xong, cô liền kéo Trần Tử Nam, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Chỉ để lại Hoàng Ngọc Minh cùng một trái tim tràn đầy vết thương.
Bạch Hàm Dương lúc này cũng đã tỉnh ngộ là chuyện gì xảy ra. Nhìn Trần Tử Nam định bước đi, cô mới lên tiếng gọi.
“Trần Tử Nam”
Trần Tử Nam quay lại nhìn cô. Chuyện đã như vậy, hắn cũng không muốn nói gì thêm.
“Người anh yêu là cô ta?” Bạch Hàm Dương chỉ cô gái đang tay trong tay cùng hắn. “Vậy tại sao lại đồng ý cùng tôi đính hôn?” Tại sao lại lừa gạt cô? Cô cũng chỉ là một cô gái, cũng từng mong ước về tương lai, về một người yêu thương và hạnh phúc.
“Thật xin lỗi.” Trần Tử Nam thật sâu nhìn cô. Đây là lỗi lầm của hắn, không có gì có thể biện giải.
“Sáng mai, tôi muốn anh có một câu trả lời thỏa đáng cho tôi và gia đình tôi.” Bạch Hàm Dương nghiêm túc nói. Cô là một cô gái nhưng cô cũng có tôn nghiêm, sẽ không vì ai mà quỵ lụy. Nếu không thích cô, vậy thì dứt khoát mỗi người một ngả.
Thiên Lam nhìn bóng cô kiên định bước đi. Chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng lại kiên cường như vậy. Thật đáng khâm phục.
“Nếu là bạn gái hắn ta, em nhất định sẽ đá bay hắn từ lâu.” Cô nhìn Trần Tử Nam, căm phẫn nói. Dù vì bất cứ lí do gì, cô cũng không chấp nhận được bạn trai mình cùng người khác đính hôn, lại là lừa dối không để cho cô biết.
Trần Tử Nam và Hạ Vi Vi đã đi xa. Không biết hắn ta lại giải thích như thế nào? Hạ Vi Vi có tha thứ hay không? Chắc là có đi. Dù sao cuối cùng hai người họ vẫn về cùng nhau.
Alex cũng chứng kiến tất cả mọi chuyện. Nghe cô nói vậy, hắn có thâm ý nhìn cô nói.
“Nếu là anh, anh nhất định sẽ không vì bất cứ lí do gì mà phản bội bạn gái, làm cho cô ấy hiểu lầm.”
Thiên Lam chợt sững người lại. Cô chỉ là cảm thán một chút. Tại sao anh lại nói những lời đó? Thật giống như anh đang hứa hẹn gì đó cùng cô vậy.
“…think of you
Anh đâu hay biết
Bao đêm nhung nhớ
Anh từng đêm thao thức…”
Thiên Lam vội vàng cầm lên điện thoại. Thật may có điện thoại tới vào lúc này, nếu không cô thực sự không biết tiếp lời làm sao.
“Thật xin lỗi em có điện thoại” Cô xấu hổ cười cười, nhận được cái gật đầu của anh, mới đứng dậy, bước ra ngoài “Alo”
“Chào tiểu thư Anna, tôi là Jon, thư kí của chủ tịch Eric.” Đầu bên kia là một giọng nam trầm ấm rất êm tai. Thiên Lam đoán là một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai.
“Chào anh. Là anh Eric có chuyện gì sao?” Cô lo lắng hỏi.
“Chủ tịch không sao.” Thấy cô lo lắng, Jon vội nói. “Là như vậy. Chúng tôi vừa nhận được kết quả và hợp đồng của hội đấu giá. Được biết tiểu thư không đấu thầu khu A mà chuyển sang khu D. Mặc dù, tôi và chủ tịch đều tin tiểu thư có lí do riêng của mình. Nhưng chúng ta cần một lí do cho hội đồng quản trị.”
“Tôi hiểu rồi” Khi quyết định sửa đổi, cô cũng đã chuẩn bị tất cả nếu bị người hỏi tới. Nhưng bây giờ… “Nhưng Jon này, anh có biết bây giờ đang là giờ cơm trưa không. Bên cạnh tôi đang là một anh chàng rất đẹp trai…”
“Ồ, tôi quên mất, xin lỗi tiểu thư.” Mặc dù biết cô chỉ nói đùa, Jon vẫn rất chân thành xin lỗi. Là một người cuồng công việc, sự sai khác về thời gian này luôn bị hắn bỏ quên.
“Không sao. Khoảng một tiếng nữa tôi sẽ gửi lí do cho mọi người.” Cô châm chước nói. Một tiếng nữa, chắc là đủ rồi.
“Ok, vậy chúc tiểu thư và ‘anh chàng đẹp trai’ một bữa trưa ngon miệng. Tạm biệt.”
“Tạm biệt”
Thiên Lam cúp điện thoại, xấu hổ nhìn Alex. Cô rời đi không xa, nên chắc anh cũng nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi. Ít nhất là lời của cô.
“Sự sai khác thời gian đôi khi luôn bất tiện như vậy.”
“Đúng vậy” Alex cười như không cười nhìn cô. Anh có nên vinh dự mình được nói là ‘anh chàng đẹp trai’?
Sau đó, hai người rất bình tâm ăn xong bữa cơm, không còn chuyện bất ngờ gì xảy ra nữa. Thiên Lam thấy thật may mắn, nếu còn có chuyện xảy ra nữa, cô nhất định sẽ ăn không tiêu.
“Cảm ơn anh.” Thiên Lam bước xuống xe, đóng cửa lại. ” Anh về cẩn thận.”
Alex liếc nhìn cô, gật đầu. Chiếc xe trong làn mưa bụi phóng vụt đi, chỉ một lát đã không thấy bóng dáng.