Ôn Nhu Nhất Đao [Luận Anh Hùng]

Chương 39: Tam Chỉ Đạn Thiên



Bạch Sầu Phi tiêu sái bước ra, chợt cảm thấy thế gió như mạnh mẽ hơn.

– Ngươi là ai?

Bạch Sầu Phi ngạo mạn nói:

– Trước giờ ta không giết kẻ vô danh.

– Còn ngươi là ai? Lục Thánh chủ trước giờ cũng không giết vô danh tiểu tốt.

Người vóc dáng cao gầy nói, nhưng hắn lập tức phát hiện lời nói của mình lại vô tình “bắt chước” người trẻ tuổi cao ngạo trước mắt này.

– Hóa ra là Lục Thánh chủ.

Bạch Sầu Phi cười lạnh:

– Vậy ngươi cũng không xem là kẻ vô danh, chẳng qua là thứ không thể gặp người.

Lục Thánh chủ giận dữ, nhưng rất nhanh lại kiềm chế tâm tình:

– Ngươi biết lần này “Mê Thiên Thất Thánh” chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người đến không?

Bạch Sầu Phi trông thấy phố lớn ngõ nhỏ chẳng có bóng người nào, chỉ có gió chạy cát bay, thổi vào những cánh cửa gỗ và đồ dùng trong nhà kêu lên kèn kẹt.

– Lần này có hai trăm mười bảy người đến, đều là tinh binh của chúng ta.

Lục Thánh chủ đắc ý nói:

– Huống hồ còn có Thất thánh chủ đích thân tới.

Sau đó hắn kết luận:

– Dám nói ra những lời này, ngươi chết chắc rồi.

Bạch Sầu Phi đột nhiên cười.

– Ngươi thật đáng thương.

Y nói.

Cơn giận của Lục Thánh chủ lại bốc lên, lần này hắn gần như áp chế không nổi.

– Vì để hù dọa ta, ngươi không tiếc lôi ra một đám ô hợp, lại sợ đắc tội với Quan Thất nên vội đưa hắn ra áp trận. Đã sợ gió lớn còn muốn ra khơi, ta thật cảm thấy mất mặt cho ngươi.

Lời nói của Bạch Sầu Phi như dao nhọn:

– Rốt cuộc là ngươi không có có lòng tin, hay là muốn tìm người giúp đỡ?

Lục Thánh chủ quát lên một tiếng, hắn chưa bao giờ cảm thấy giận dữ như vậy.

Thân hình của hắn nhoáng lên.

Cùng lúc đó Ngũ Thánh chủ nhỏ bé nhanh nhẹn bên cạnh cũng đột nhiên “bắn” ra.

Hắn thật sự “bắn” ra, giống như dưới chân có một chiếc lò xo cực mạnh, nếu không dù cố sức thế nào cũng không thể có được thanh thế này.

Thậm chí còn phát ra tiếng xé gió kịch liệt.

Người thứ nhất mà hắn lướt qua chính là Vương Tiểu Thạch.

Tay của hắn từ trong tay áo vươn ra, giống như rút binh khí, cách không phát ra một chưởng.

Bàn tay của hắn vừa ngắn, vừa thô, vừa mập, vừa dày, ngắn đến mức giống như chỉ bằng một đốt ngón tay của người thường.

Hai tay Vương Tiểu Thạch khép lại đón đỡ một chưởng này, đang muốn xông lên ngăn chặn thế tới của đối phương, đột nhiên phát hiện một chưởng này lại có đến ba tầng uy lực đáng sợ, đồng thời bùng phát.

Tầng thứ nhất là chưởng lực như ngăn nước rẽ sóng.

Tầng thứ hai là âm kình như sóng to gió lớn.

Tầng thứ ba là độc lực như dời non lấp bể.

Người tiếp chưởng cho dù có thể chống đỡ được chưởng lực, cũng sẽ bị âm kình ẩn chứa trong chưởng lực làm đứt gân cốt; cho dù có thể ngăn cản được âm kình, cũng sẽ bị độc lực do chưởng lực âm kình mang theo chế ngự.

Vương Tiểu Thạch vội vàng bảo vệ tâm mạch, bay ngược lại.

Ngũ Thánh chủ đã lướt đến trên đầu Đường Bảo Ngưu và Trương Thán.

Đường Bảo Ngưu vọt lên không, muốn ngăn cản lại.

Hắn có vóc người to lớn, một khi chắn đường có thể nói là chim bay khó lọt.

Nhưng người của hắn mới vọt lên, chân trái đã bị Nhâm Quỷ Thần nắm chặt, kéo xuống mặt đất.

Đường Bảo Ngưu trời sinh thần lực, Nhâm Quỷ Thần kéo không xuống được, trái lại còn bị hắn kéo lên không, hai chân cách mặt đất.

Lúc này Đặng Thương Sinh cũng kịp thời lướt tới, một tay bắt lấy chân phải Đường Bảo Ngưu. Hai người cùng hợp lực kéo Đường Bảo Ngưu xuống đất. Nhưng Đường Bảo Ngưu sức lớn vô cùng, lại đồng loạt kéo cả hai lên giữa không trung.

Tam Hợp lâu chỉ có hai tầng lầu, trong đó lầu hai đã bị sập. Bọn họ bắn tung lên. Đường Bảo Ngưu muốn so khí lực với hai người này, cho nên vận sức liên tục nhảy lên, phá vỡ cả nóc nhà, sau đó mới rơi xuống.

Nhưng hắn đã quên mình vì sao mình lại nhảy lên.

Trương Thán giậm chân hừ lạnh, hắn biết mình phải ngăn Ngũ Thánh chủ lại.

Năm mươi sáu cái chén không của hắn bỗng nhiên hợp lại làm một, biến thành một cột chén, giống như một cây côn quét về phía Ngũ Thánh chủ.

Ngũ Thánh chủ vội vàng biến hướng, nhưng cột chén của Trương Thán cũng lập tức biến theo. Ngũ Thánh chủ nhảy đến đâu, chén của hắn cũng theo đến đấy.

Nhưng khi chén của hắn công đến, lại bị một đôi vuốt sắt của Nhan Hạc Phát gần như phá thành trăm ngàn lỗ.

Nhan Hạc Phát đã sấn đến. Trương Thán đành phải bỏ qua Ngũ Thánh chủ, năm mươi sáu cái chén không một phân thành hai, dùng như hai cây roi đánh xa thủ gần, phong tỏa thế công của Nhan Hạc Phát.

Ngũ Thánh chủ đã đến trước người Ôn Nhu.

Ôn Nhu chờ cơ hội xuất thủ đã lâu.

Nàng nhảy ra một bước, trầm người, hất tóc, vung đao, quát lên:

– Bản tiểu thư…

Nàng còn chưa nói xong, bỗng thấy một bóng người nhỏ nhắn nhoáng lên. Chu Tiểu Yêu vung tay ra, “điêu, nã, khấu, đạn”, trong nháy mắt đã đoạt lấy đao của nàng.

Ôn Nhu cực kỳ tức giận.

Chu Tiểu Yêu một chiêu đắc thủ liền cười lạnh thối lui, nhưng bóng người lại chợt lóe lên, công kích đã đến cổ họng của nàng.

Chu Tiểu Yêu khẽ giật mình, vội quay đao chém một nhát. Ôn Nhu liền biến chiêu chụp lấy cổ tay của nàng.

Chu Tiểu Yêu cười nói:

– Trả lại cho ngươi thì sao chứ?

Nàng lập tức vứt đao, dùng chưởng tấn công vào hông của Ôn Nhu.

Thân hình của Ôn Nhu giống như lông ngỗng gặp cuồng phong, đột nhiên bay ngược trở về, lại vung đao soàn soạt vẽ lên vài đường, quát lớn:

– Đồ tiểu nhân, dám ám toán bản tiểu thư! Đến đây đi!

Chu Tiểu Yêu trong lòng lại e dè: “Cô ả này võ công cẩu thả bình thường, nhưng đao pháp thì lại rất lưu loát. Nếu như chịu khổ công tập luyện, bộ đao pháp này quyết không thể xem thường. Còn cần phải đề phòng khinh công của cô ta, có vẻ giống như thân pháp ‘Thuấn Tức Thiên Lý’ của Tiểu Hàn Sơn phái. Sau khi mình đoạt được đao lại bị đối phương đoạt lại, là do không ngờ khinh công của đối phương lại nhanh và lặng lẽ như vậy, suýt nữa đã tính sai.”

Ôn Nhu vừa mất đao, sắc mặt liền trầm xuống, lập tức dựa vào thân pháp tinh xảo kịp thời đoạt lại binh khí. Lúc này nàng chỉ muốn liều mạng với Chu Tiểu Yêu, tự nhiên đã quên mất chuyện chặn đường Ngũ Thánh chủ.

Ba tỳ nữ Mai, Cúc, Trúc đồng thời xuất kiếm đâm về phía Ngũ Thánh chủ.

Một kiếm thi triển ra chín thức, ba kiếm lượn vòng lại tạo thành trận thế, cho dù là kẻ có võ công có cao hơn ba người các nàng cũng sẽ bị uy lực của kiếm trận áp chế.

Đáng tiếc các nàng lại thiếu mất một người.

Lan kiếm đã không còn.

Ngũ Thánh chủ chỉ dùng một chưởng đã đánh bay ba người ra ngoài.

Hắn đã đến trước người Lôi Thuần, định vươn tay túm lấy nàng.

Lôi Thuần lại rất bình tĩnh.

Bình tĩnh mà rất đẹp.

Đẹp một cách thanh linh.

Thanh linh đến trấn định.

Đại địch trước mắt, nguy cơ tứ bề, nhưng nàng lại không hề bối rối, đôi mắt lung linh như mộng nhìn thẳng vào Ngũ Thánh chủ.

Ngũ Thánh chủ ngẩn ngơ.

Ngay cả một kẻ hung thần ác sát như hắn, nhất thời cũng không dám sinh lòng mạo phạm.

Ngũ Thánh chủ lập tức vái chào:

– Đắc tội rồi!

Hắn hóa chưởng thành chỉ, muốn điểm huyệt Lôi Thuần.

Nhưng tay của hắn vừa khẽ động, chợt nghe sau lưng có người nói:

– Cẩn thận đấy! Từ giờ trở đi, ngươi chỉ có thể lui, đến khi nào trở về chỗ cũ.

Cùng với câu nói này, hắn đã nhìn thấy kiếm quang, nghe thấy kiếm phong, cảm thấy kiếm khí.

Kiếm quang, kiếm phong và kiếm khí do tay phát ra.

Lúc câu nói này vang lên, hắn đã bắt đầu lui. Bất kể hắn chống đỡ, né tránh, trốn tránh hay phản kích, tất cả đều không tác dụng. Nếu như muốn bảo vệ tính mạng, chỉ có đường lui.

Khi câu này nói xong, hắn đã lui đến chỗ ban đầu, ở bên cạnh Quan Thất.

Sau đó hắn mới có thể thở dốc một hơi, nhìn về phía người vừa xuất kiếm, chính là Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch luôn tươi cười, dánh vẻ thờ ơ như không quan tâm đến gì.

Hiện tại hắn hoàn toàn tin, nếu như vừa rồi Vương Tiểu Thạch muốn giết hắn, tuyệt đối không phải là chuyện khó.

Còn nếu Vương Tiểu Thạch đồng thời sử dụng Tương Tư đao, muốn giết hắn căn bản không cần tốn nhiều sức.

Hắn phát hiện bên cạnh còn có một người, đó là Lục Thánh chủ.

Có điều dáng vẻ của Lục Thánh chủ đã hoàn toàn thay đổi.

Hắn gần như không nhận ra Lục Thánh chủ, bởi vì quần áo trên người Lục Thánh chủ đã rách rưới tả tơi, giống hệt như một tên ăn mày đã làm nghề ăn xin hai mươi năm.

Có lẽ khác biệt chỉ là quần áo của Lục Thánh chủ chỉ rách mà không bẩn.

Kỳ thật khi vừa mới quát lên, Lục Thánh chủ cũng đã ra tay.

Hắn nhoáng người một cái đã đến trước mặt Bạch Sầu Phi. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó hắn đã cách không phát ra sáu chỉ.

Sáu chỉ phá không như kiếm khí công đến Bạch Sầu Phi.

Khoảng cách giữa hai người càng gần, chỉ kình lại càng mãnh liệt.

Bạch Sầu Phi cười.

Y vén tay áo lên, vươn tay trái ra, duỗi đầu ngón tay, sau đó phản công.

Mỗi lần hắn vung chỉ đều rung lên ba lần. Khi hắn rung lần thứ nhất, Lục Thánh chủ đã phát đến chỉ thứ sáu.

Nhưng Lục Thánh chủ lại không phát ra chỉ thứ bảy.

Bởi vì hắn phát không ra.

Bạch Sầu Phi vừa xuất chỉ, kình lực liền bắn ra bốn phía. Lục Thánh chủ chỉ có đường né tránh, dùng mọi biện pháp để né tránh.

Bạch Sầu Phi liên tục tấn công, dùng ngón út cộng thêm ngón áp út. Lục Thánh chủ càng lui ra xa, lại càng cảm giác chỉ phong của đối phương mãnh liệt hơn. Quần áo của hắn đã bị chỉ kình cắt đứt, chật vật vô cùng.

Lục Thánh chủ vội vàng thối lui, vừa né tránh vừa gắng tiến đến gần ghế sắt của Quan Thất.

Bạch Sầu Phi hiểu ý của hắn.

Lục Thánh chủ là đang cầu cứu Quan Thất.

Cũng không biết vô tình hay cố ý, một chỉ trong số đó của Bạch Sầu Phi lại phá không bắn về hướng Quan Thất.

Quan Thất vẻ mặt mờ mịt, bàn tay bỗng nâng lên giống một đưa một ly trà vào miệng, động tác này không chậm không nhanh, chỉ là một động tác rất bình thường.

Nhưng Bạch Sầu Phi lập tức cảm giác một chỉ này của mình tựa như trâu đất xuống biển, chẳng những chỉ kình không có chút tác dụng nào, hơn nữa còn giống như đột nhiên biến mất.

Bạch Sầu Phi trong lòng chấn động, lập tức thu chỉ không tiếp tục truy kích.

Vẻ mặt Quan Thất vẫn ngơ ngẩn như trước, nhưng ánh mắt đã không còn trống rỗng.

Y vẫn luôn nhìn Lôi Thuần, trên mặt lại xuất hiện vẻ ôn nhu.

Y hóa giải một chỉ kia của Bạch Sầu Phi, giống như chính y cũng không hay biết.

Lúc này mọi người đều ngừng tay.

Lục Thánh chủ tìm được đường sống trong chỗ chết, vô cùng hung hiểm, liền thở hổn hển, chỉ vào Bạch Sầu Phi giận dữ nói:

– Ngươi đây là… chỉ pháp gì?

– “Kinh Thần chỉ”.

Bạch Sầu Phi nói như chế nhạo, nhưng lại toàn tâm đề phòng Quan Thất:

– “Tam Chỉ Đạn Thiên” trong “Kinh Thần chỉ”, ta chỉ dùng ngón út, là ngón tay có uy lực nhỏ nhất.

Lục Thánh chủ lạnh lùng nói:

– Lôi Quyển của Giang Nam Phích Lịch đường là gì của ngươi?

Bạch Sầu Phi nói:

– Ngươi không xứng hỏi.

– Ta có thể hỏi các ngươi một việc không?

Giọng nói này rất nhỏ, rất non nớt, thậm chí là rất ngây thơ; hỏi cũng rất khách khí, rất đúng mực, rất uyển chuyển, thậm chí rất trống rỗng, rất không có lòng tin.

Người hỏi câu này lại là Quan Thất.

Bạch Sầu Phi ngẩn ra, nói:

– Mời nói!

Vương Tiểu Thạch cũng đi tới đứng bên cạnh Bạch Sầu Phi:

– Xin cứ hỏi!

– Lôi cô nương là phu nhân của ta, sao các ngươi lại chia rẽ chúng ta?

Quan Thất hỏi như vậy.

Đường đường là thủ lĩnh của “Mê Thiên Thất Thánh” lại hỏi một câu như vậy, nhất thời Bạch Sầu Phi cũng không biết trả lời thế nào.

Vương Tiểu Thạch vội nói:

– Bởi vì Lôi cô nương không đồng ý.

Quan Thất ngơ ngẩn hỏi:

– Là Lôi cô nương không đồng ý sao?

Y nhìn về Lôi Thuần phía xa, nhẹ nhàng hỏi.

Lôi Thuần kiên định nói:

– Ta không đồng ý.

Quan Thất hỏi:

– Vì sao?

Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:

– Ngươi có biết không, đáp án mà ngươi muốn biết sẽ làm cho ngươi rất khó chịu?

Quan Thất nói:

– Ta mặc kệ. Ta muốn biết câu trả lời.

Bạch Sầu Phi cao giọng nói:

– Tốt…

Y đang muốn nói vài câu đả kích.

Vương Tiểu Thạch vội cướp lời:

– Bởi vì Lôi cô nương đã đính hôn.

Quan Thất ngơ ngác hỏi:

– Ai bắt Lôi cô nương đính hôn?

Trương Thán cướp lời nói:

– Là Lôi tổng đường chủ.

Quan Thất vẫn ngơ ngác hỏi:

– Lôi tổng đường chủ là ai?

Lục Thánh chủ vội cúi người nói:

– Chính là thủ lĩnh Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường.

Quan Thất giống như đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó lại hỏi:

– Lôi cô nương đính hôn với ai?

Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều cảm thấy kinh ngạc đối với người nhợt nhạt trước mắt này, mải quan sát nên không trả lời.

Đường Bảo Ngưu thấy Trương Thán đã mở miệng, cũng lớn tiếng nói:

– Là Tô Mộng Chẩm.

Quan Thất ngơ ngẩn nói:

– Tô… Mộng… Chẩm…

Giống như cái tên này rất quen thuộc với y, nhưng nhất thời lại nhớ không ra.

Ngũ Thánh chủ cũng hạ giọng nói:

– Là lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu.

– Ồ, là hắn.

Quan Thất nhìn Lôi Thuần lắc đầu nói:

– Lôi cô nương, cô không cần khó xử! Cô đã đính hôn, ta cũng không trách cô…

Sau đó y hời hợt nói thêm một câu:

– Ta sẽ bảo Lôi Tổn thay đổi chủ ý, lệnh cho Tô Mộng Chẩm chủ động từ hôn, vậy chẳng phải được rồi sao?

Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.

– Cô tới đây!

Quan Thất lại vẫy tay với Lôi Thuần:

– Bây giờ ta sẽ đưa cô đi, đưa cô trở về.

Sắc mặt Bạch Sầu Phi biến đổi, biến thành càng trắng hơn.

Y càng giận sắc mặt càng trắng, uống rượu càng nhiều sắc mặt càng trắng, giết người càng nhiều sắc mặt cũng càng trắng.

Màu da trắng nõn của y gây cho người ta một cảm giác sạch sẽ, cao nhã, xuất trần, không giống như màu trắng của Quan Thất.

Màu trắng của Quan Thất là không khỏe mạnh, giống như đã mất đi sinh mạng, không còn huyết khí.

Nhưng cũng có một chút giống nhau.

Màu trắng của hai người đều làm cho người ta cảm giác được sát khí.

Sát khí mãnh liệt.

Sắc mặt Bạch Sầu Phi bắt đầu biến trắng, ngón tay cũng biến trắng khiến cho gân xanh trên mu bàn tay càng lộ rõ, đốt ngón tay nhô lên càng dài hơn.

– Câu này của ngươi, chỉ có hai loại người mới nói được.

Bạch Sầu Phi nói:

– Là thằng điên hoặc thằng ngu.

Quan Thất đột nhiên nhìn thẳng vào Bạch Sầu Phi, giọng nói trở nên sắc bén:

– Ngươi nói ta là tên điên à?

Bạch Sầu Phi cũng liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ dị.

Đó là cái chết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.