Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 39: Chương 39



Tang Tửu sững sờ: “Gọi anh lần nữa thì để em về à?”
Ôn Quý Từ quét mắt nhìn Tang Tửu từ đầu đến chân, ánh mắt lướt qua môi cô: “Không thế thì sao?”
Không đoán được trong đầu anh đang nghĩ gì, chỉ thấy Ôn Quý Từ cong môi, phì cười: “Điều kiện khác cũng được.”
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu đăm đắm, trong đôi mắt đen láy toát lên hơi lạnh của đêm đông, anh trêu ghẹo: “Tang Tửu, em đang nghĩ gì?”
Tang Tửu phản ứng lại, mặt đỏ lên, không tranh cãi với anh mà nghiêm túc gọi tên anh: “Ôn Quý Từ.”
Ba chữ đọc rất đơn giản, giọng nhỏ nhẹ dịu dàng, trong trẻo như cơn gió hanh khô bên ngoài cửa sổ.
Nhìn nhau vài giây, Ôn Quý Từ như đang thưởng thức gì đó, anh không làm khó cô nữa mà ngoảnh đầu đi, nhìn thẳng phía trước: “Đi thôi.”
Nửa đêm, tòa nhà sừng sững đứng lặng ở đó, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Trên đường không ai nói chuyện nữa, chiếc Pagani đen dừng dưới tòa nhà Lâu Nguyệt ở.

Ôn Quý Từ biết rõ còn hỏi: “Có cần đưa em lên không?”
“Không cần!” Tang Tửu bắt lấy cơ hội, vội mở cửa xuống xe, tiếng giày boot vang lên.
Cô lo Ôn Quý Từ nói không giữ lời rồi giữ cô lại, thế nên cô chạy rất nhanh.
Ôn Quý Từ ngồi trong xe, vừa cười vừa nhìn Tang Tửu trong gió lạnh, áo khoác phồng lên, cô gầy quá.
Đèn đường chiếu lên mặt đất sạch sẽ một chiếc bóng mảnh mai, là bóng dáng anh thích.
Tang Tửu vào thang máy, thở hổn hển, cô lấy điện thoại ra gọi lại cho Lâu Nguyệt: “Tớ đang trong thang máy rồi.”
Thang máy đi lên từng tầng, an toàn đáp đến tầng cao nhất, không có ai lên theo, cô thở phào một hơi.
Lúc mở cửa, Lâu Nguyệt đã đứng sẵn đó, cô ấy mặc đồ ngủ, vẻ mặt căng thẳng: “Sao thế hả?”
Tang Tửu nghĩ ngợi, không giấu: “Là anh tớ.”
“Thì ra cậu ở bên anh cậu à, vậy tớ yên tâm rồi.” Lâu Nguyệt nói: “Còn tưởng cậu ở bên ngoài gặp chuyện chứ, điện thoại cũng không nhận.”
Gì mà ở bên? Gì mà yên tâm?
Tang Tửu bắt lấy mấy chữ nhạy cảm, cả người đều không ổn, suýt thì buột miệng nói ‘Không có! Tớ chẳng đồng ý ở bên anh ấy đâu!’.
Khát khao sống mãnh liệt khiến Tang Tửu kiềm chế bản thân, cô lý trí nói: “Ôn Quý Từ đến xin lỗi tớ.”
Diễn xuất Tang Tửu học cũng không phải vô ích, hình tượng em gái ấm ức lập tức được tạo dựng.
Lâu Nguyệt đã viết ra một kịch bản về quan hệ gia đình, thế là đưa ra kết luận.

Có thể khiến Ôn Quý Từ hạ mình đến tìm cô, Tang Tửu đúng là một người có bản lĩnh, có lẽ cả thế giới này chỉ mỗi mình cô là có thể hưởng được đãi ngộ này.
“Muộn vậy rồi mà Ôn thái tử chủ động đến tìm cậu, quá là có thành ý đi chứ.”
“Thành ý chỗ nào?” Tang Tửu trợn mắt, nửa đêm anh không ngoan ngoãn ở nhà mà chạy đến trước mặt cô lắc cái đuôi cáo đấy.
“Tớ còn tưởng hai người cãi nhau căng thẳng thế nào, cậu xem, anh ấy lập tức nhận lỗi rồi.”
Tang Tửu lòng chẳng gợn sóng: “Ờ.”
“Đừng lạnh nhạt như vậy, tổn thương trái tim anh ấy mà.” Lâu Nguyệt nói: “Nếu tớ mà có anh trai như vậy, tớ hết giận anh ấy ngay.”
Nửa đêm nửa hôm Lâu Nguyệt còn trút canh gà tâm hồn cho cô: “Hầu hết các trận cãi nhau trên đời đều xuất phát từ việc không thấu hiểu, nghe tớ khuyên, làm lành đi.”
Ôn Quý Từ đã mở lòng, nhưng nghe những lời anh nói, cô có thể hòa thuận sống cùng anh được sao?
Tang Tửu cảm thấy, cô với Lâu Nguyệt không thể tiếp tục nói chuyện với cái nội dung chẳng ăn nhập gì nhau này.
“Sao cậu lại bênh người ngoài vậy hả?” Tang Tửu liếc xéo Lâu Nguyệt: “Tình bạn bao năm của chúng ta đâu rồi?”
Lâu Nguyệt mặt mày ngơ ngác, cô ấy nói thật mà, rốt cuộc chọc giận Tang Tửu chỗ nào vậy?
Cô ấy vội bẻ chiều gió, thể hiện lòng trung thành: “Ôn thái tử là cái gì chứ, lão Thiên Vương có đến thì tớ cũng không cho ông ấy vào nhà!”
“Ngoan, đi ngủ đi.” Tang Tửu hài lòng xoa đầu Lâu Nguyệt rồi đi vào phòng.
Tang Tửu mắt điếc tai ngơ với mọi thứ liên quan đến Ôn Quý Từ, kiên định với lập trường của cô, không thể bị người ta lừa được.
Hôm sau Lâu Nguyệt vẫn đang ngủ nướng thì Tang Mai gọi đến, bảo Tang Tửu về nhà tổ họ Ôn.
Tang Tửu vừa vào cửa, còn chưa kịp ngồi xuống thì Tang Mai đã bắt đầu hỏi cô: “Sao vậy? Con lại cãi nhau với anh trai à?”

Phản ứng đầu tiên của Tang Tửu là phủ nhận: “Dạ không ạ.”
Ngay sau đó, Tang Mai vạch trần lời nói dối của cô: “Không có sao con còn chuyển ra ngoài?”
“Ôn Quý Từ nói với mẹ à?”
Tang Tửu vô thức cho rằng Ôn Quý Từ mách lẻo, dù sao thì cô cũng giấu kín chuyện này mà.
“Tất nhiên không phải, anh con chẳng nói câu nào với mẹ hết, là mẹ đến nhà tìm con, quản gia nói mấy hôm trước con chuyển ra ngoài rồi.”
Tang Tửu cúi đầu, giả vờ ăn năn, muốn lấp lửng cho qua chuyện này: “Vâng.”
Tang Mai ngồi trước mặt Tang Tửu tận tình khuyên bảo, vốn dĩ hai anh em hòa thuận, bà với Ôn Hành Tri kích động tận mấy ngày, giờ chưa được bao lâu thì lại giống với trước đây.
“Lần này cãi nhau nghiêm trọng như vậy, còn chuyển ra ngoài, không thể nói chuyện bình thường được với anh trai nữa sao?”
Nghe lời khuyên của Tang Mai, Tang Tửu thực sự là có lời mà khó nói ra được: “Không phải, chỉ là chút mâu thuẫn thôi ạ.”
Tang Tửu cũng không thể nói là Ôn Quý Từ tỏ tình với cô, cô chuyển ra ngoài chỉ vì tránh anh được.
Nếu cô thật sự nói vậy, có thể mẹ cô sẽ ngất luôn tại chỗ mất.
Tang Mai cũng không định ép Tang Tửu nói ra, chỉ nghĩ ra một cách vòng vo.
“Vậy con đưa bữa trưa này đến công ty anh con đi.”
Tang Tửu lập tức ngẩng đầu, thế này là đưa dê vào miệng cọp, chủ động dâng tới cửa mà.
“Tại sao lại là con đem đi?”
“Ba con đã nói với mẹ rồi, mấy hôm nay A Từ đang bàn một dự án, bận tối tăm mặt mũi, ngày nào cũng thức khuya, mẹ đặc biệt hầm canh xương bò để bồi bổ cho thằng bé.”
Tang Mai thương Tang Tửu, cũng thương cả Ôn Quý Từ.
Rất bận, thức khuya.
Tang Tửu hơi sững sờ, sau khi cô chuyển ra khỏi Cầm Thủy Loan thì gần như không biết gì về tình hình của Ôn Quý Từ nữa.
Nhưng mấy hôm nay Ôn Quý Từ không hề thể hiện ra với cô, lẽ nào anh luôn ngụy trang trước mặt cô sao?
Đưa cô về nhà, gần nửa đêm lại ở dưới lầu đợi cô, về rồi tiếp tục làm việc.
Ôn Quý Từ có ba đầu sáu tay sao? Anh kiên trì với chuyện theo đuổi cô như vậy, cho dù hành hạ bản thân cũng không thành vấn đề sao?
Lúc lên tiếng, giọng Tang Tửu dịu đi đôi phần, cũng hơi nhượng bộ, nhưng cô vẫn muốn đấu tranh lần cuối: “Nặng quá, con xách không nổi.”
Tang Mai lập tức lên tiếng cắt ngang tâm tư của Tang Tửu: “Tài xế đưa con đến công ty, cũng đâu cần con phải cầm cả quãng đường chứ.

Con còn nói chút mâu thuẫn, mẹ thấy không đơn giản như vậy nhỉ.” Tang Mai nhìn chằm chằm Tang Tửu một lúc, đáy mắt lộ vẻ nghi ngờ, thực sự là thái độ của Tang Tửu rất bất thường.
Có cãi nhau với anh trai cỡ nào đi nữa thì cũng không nên đến mức này.
Đã nói đến thế này rồi, Tang Tửu mà còn từ chối thì Tang Mai sẽ nghi ngờ.

Cô bất lực xách hộp giữ nhiệt, ngồi xe trong nhà đến công ty.
Cho dù Tang Tửu có muốn kéo dài thời gian đến tập đoàn Ôn Thị, nhưng tài xế không nghe thấy tiếng lòng của cô, xe lái vừa nhanh vừa vững.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng trước công ty rồi.
Tang Tửu đi vào đại sảnh công ty, tới quầy lễ tân.

Để giảm thiểu thời gian tiếp xúc với Ôn Quý Từ, cô đặc biệt bảo tài xế ở bên ngoài đợi cô một lát.
Tang Tửu xách hộp giữ nhiệt đến quầy lễ tân: “Tôi là người nhà của Ôn tổng, tôi để hộp giữ nhiệt ở đây, cô có thể chuyển lên giúp tôi không?”
Nhân viên lễ tân sửng sốt rồi cười đáp: “Xin lỗi, tôi không chứng minh được thân phận của cô, không thể tùy tiện giao đồ cho Ôn tổng được.”
Tang Tửu cũng đoán được, nếu Ôn Quý Từ thật sự dễ gặp như vậy thì ai cũng sẽ ùa đến gặp anh rồi, cô chỉ đang thử vận may.
Tang Tửu đành thôi: “Không sao.”
Cô ngồi trên ghế sofa công cộng để tạm nghỉ ngơi ở một bên, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn trà trước mặt.

Vì Tang Mai thực sự rất hào phóng, gói rất nhiều thứ đưa đến đây nên Tang Tửu xách một lúc mà cổ tay cũng nhức.
Tang Tửu cúi đầu lấy điện thoại ra, bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho Ôn Quý Từ.

“Em ở đại sảnh công ty anh, mẹ bảo em đem đồ đến cho anh, anh mau xuống đi.”
Sau khi gửi tin nhắn này đi, Tang Tửu nghĩ ngợi rồi lại lập tức bổ sung thêm một tin nữa, tỏ rõ rằng không phải cô chủ động đến: “Anh lấy đồ xong là em đi.”
Vì Tang Tửu nói cô là người nhà của Ôn Quý Từ nên lễ tân không khỏi nhìn cô.
Lúc này, Tang Tửu đeo kính râm, cụp mắt, mái tóc đen xõa bên vai, làn da sau cổ lộ ra trắng mịn đến lóa mắt.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, toát lên vẻ duyên dáng.
Tang Tửu mặc quần jean màu xanh nhạt và mang giày cao gót gam màu ấm, mắt cá chân rất nhỏ, khớp xương rõ ràng.
Dáng vẻ nhàn nhã như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình, lễ tân không kiềm được lại nhìn thêm vài lần, không khỏi suy đoán cô gái xinh đẹp này thật sự có quan hệ với Ôn tổng sao.
Lễ tân nhanh chóng xác minh được suy đoán của mình, bởi vì Ôn tổng trước nay luôn bận rộn lại đích thân đi thang máy xuống dưới này.
Lễ tân nhìn Ôn tổng với vẻ kinh ngạc, phát hiện anh vừa đến đại sảnh là lập tức quét mắt, sau đó đi thẳng về phía cô gái kia.
Lúc Ôn Quý Từ đi tới, Tang Tửu vẫn đang cúi đầu chơi điện thoại, anh gõ nhẹ vào đầu cô: “Muốn đưa anh đồ gì?”
Tang Tửu lập tức ngước mắt, sau đó bĩu môi, tỏ ý với Ôn Quý Từ: “Canh xương bò này là mẹ em nấu cho anh bồi bổ cơ thể, mẹ nói dạo này anh rất mệt.”
Tang Tửu hoàn thành nhiệm vụ, định xách túi rời đi thì Ôn Quý Từ chặn cô lại, không hề có ý tránh đường.
Tang Tửu chỉ đành dừng lại, cô khoanh tay nhìn anh: “Làm gì mà chặn đường em?”
Ôn Quý Từ đứng im tại chỗ, vẫn không định tránh đi: “Muốn về nhà à? Hay là có việc?”
Phim vừa đóng máy, quảng cáo cũng quay xong rồi, giờ Tang Tửu rất rảnh rỗi, cô chỉ đành tìm đại một cái cớ: “Về nhà ngủ không được sao? Tối qua anh kéo em không buông, làm thời gian ngủ của em bị giảm đi rồi.”
Vừa nói xong, cả hai đều sửng sốt.
Câu này của Tang Tửu rất bình thường, nhưng người nghe có ý, lời nói bình thường cũng bị hiểu sai.
Tang Tửu đỏ mặt, ngậm miệng lại.
Ôn Quý Từ phản ứng lại trước, đuôi mắt anh nhướng lên: “Ừm, là anh không đúng.

Vậy ăn cơm với anh trước rồi hẵng về ngủ.”
Vừa rồi Tang Tửu mất mặt trước Ôn Quý Từ, thế nên cô cũng không từ chối được.
Ôn Quý Từ ra hiệu bảo tài xế về trước, sau đó vô cùng tự nhiên xách hộp giữ nhiệt trên bàn lên.
Tang Tửu không tình nguyện đi theo phía sau.
Cảnh này rơi vào mắt nhân viên lễ tân, họ gần như nghi ngờ mắt mình có vấn đề.

Nhân viên lễ tân trơ mắt nhìn khóe môi Ôn tổng nở nụ cười, nghiêng đầu dỗ cô gái đó vào thang máy.
Dáng vẻ người đó vô cùng không vui, thế nhưng cũng không khiến Ôn tổng mất kiên nhẫn chút nào.
Trợ lý Mạnh vừa làm xong việc cho Ôn Quý Từ ở bên ngoài quay lại, lễ tân nhân cơ hội giờ ở đại sảnh không có ai, thực sự không nén nổi tò mò: “Trợ lý Mạnh, người đó có phải bà chủ của chúng ta không?”
Trợ lý Mạnh nhìn bóng lưng Tang Tửu, lập tức mắng: “Nói huyên thuyên vớ vẩn gì thế, đây là em gái của Ôn tổng, em ruột.”
“Làm việc đàng hoàng, Ôn tổng không thích chuyện riêng của anh ấy bị bàn tán sau lưng đâu.”
Lễ tân vội gật đầu, cô ta vốn rất kín miệng, vì gặp tin nóng của Ôn tổng nên thực sự rất tò mò.
Nhưng sao em gái của Ôn tổng trông hơi quen nhỉ, cứ cảm thấy như đã gặp ở đâu đó.
Đây không phải lần đầu Tang Tửu đến công ty Ôn Quý Từ, cô theo Ôn Quý Từ lên tầng cao nhất.
Cho đến khi vào phòng làm việc của Ôn Quý Từ, Tang Tửu rúc vào mép sofa, cách Ôn Quý Từ rất xa, đợi hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà.
“Tránh xa vậy, trong phòng có người xấu muốn ăn thịt em à?” Ôn Quý Từ nhướng mày, không hề bận tâm đến vẻ trốn tránh rõ ràng của Tang Tửu.
Tang Tửu ngoảnh đầu đi, không tranh luận với Ôn Quý Từ.
Biết rõ còn cố ý hỏi, chẳng phải người mặt dày nhất đang đứng trước mặt cô à! Lẽ nào bản thân Ôn Quý Từ không rõ?
Ôn Quý Từ quá hiểu Tang Tửu, vừa nhìn là nhận ra ngay cô đang nghĩ gì.
Anh xoay người, đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên một góc bàn làm việc để trống, ngừng lại chốc lát rồi đi về phía Tang Tửu ngồi.

Tang Tửu không ngồi trên sofa quá lâu, phát hiện Ôn Quý Từ đang quay lại, bước rất nhanh.
Cô cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Ôn Quý Từ dừng lại trước mặt cô, nhìn áo khoác trên người cô: “Không định cởi áo khoác ra sao? Trong phòng rất nóng.”
Nhiệt độ vừa đủ, Tang Tửu đến một lúc mà trán rịn lớp mồ hôi mỏng, nhưng cô vẫn mạnh miệng: “Em không nóng, không cần cởi.”
Ôn Quý Từ thấy Tang Tửu đề phòng đến mức này thì tức quá mà bật cười.
Lần này Tang Tửu thật sự nghĩ nhiều rồi, đang ở phòng làm việc, anh có thể làm gì được cô chứ.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp chậm rãi thốt lên: “Vậy anh giúp em?”
Tang Tửu sửng sốt nhìn Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ ‘tốt bụng’ cong môi với cô, làm ra vẻ muốn bước tới một bước.
Tang Tửu lập tức ngăn lại: “Không cần đâu, để em tự cởi.”
Sợ Ôn Quý Từ tiếp tục hành động, Tang Tửu nhanh chóng cởi áo khoác ra, đứng lên, định treo vào giá treo đứng ở cửa.
Tang Tửu đưa lưng về phía Ôn Quý Từ, chiếc váy đen bên trong áo khoác lộ ra, eo đeo thắt lưng, vòng eo thon chưa đầy một vòng ôm.
Mắt Ôn Quý Từ hơi tối lại không dễ nhận ra.
Vừa treo áo xong, trước eo bỗng có thêm một đôi tay, Tang Tửu cảm thấy không ổn.
Còn chưa kịp phản ứng thì Ôn Quý Từ đã vòng qua eo Tang Tửu, bế cả người cô lên.
Cơ thể Tang Tửu lơ lưng trên không, khóe mắt cô thấy phòng nghỉ cách đó không xa, Ôn Quý Từ như đang muốn bế cô đến đó.
Lúc này Tang Tửu hoàn toàn hoảng sợ, dùng cả tay chân, nhe nanh múa vuốt phản kháng, muốn thoát khỏi cái ôm của Ôn Quý Từ, nhưng Ôn Quý Từ lại dễ dàng ôm chặt lấy cô, còn chẳng cần dùng hết sức.
“Ôn Quý Từ, anh là cái đồ biến thái, giữa ban ngày ban mặt mà muốn ngang nhiên là chuyện dâm loạn à!”
Tang Tửu lo lắng buộc miệng nói ra.
Không ngờ ngay sau đó, Ôn Quý Từ bế Tang Tửu đi tới bên bàn làm việc, đặt Tang Tửu ngồi trên mép bàn, hoàn toàn không hề đưa cô đến phòng nghỉ.
Lúc Tang Tửu nhìn vào đôi mắt đào hoa như cười như không của Ôn Quý Từ, tiếng của cô chợt im bặt.
Ôn Quý Từ hơi cúi người, lòng bàn tay chống bên chân Tang Tửu, từ tốn lên tiếng, trong giọng nói thấp thoáng ý cười, trêu chọc Tang Tửu: “Trời còn chưa tối mà nhỉ? Có phải Tang tiểu thư lo lắng sớm quá không?”
Tang Tửu biết mình hiểu lầm, cô không đáp, muốn cho qua chuyện này, nhưng Ôn Quý Từ không tốt bụng tha cho cô như vậy.
“Anh muốn biết, em tưởng anh sẽ bế em đi đâu?”
Khoảng cách quá gần khiến mỗi một dây thần kinh trên khắp người Tang Tửu đều được điều động, như thể có một con sâu đang ngọ nguậy trong mạch máu của cô, khiến cô ngứa ngáy nhưng không bắt được.
Ngay cả trái tim cũng không nghe lời mà đập dữ dội.
Tang Tửu khó khăn lấy hết can đảm nhìn Ôn Quý Từ: “Anh có đầy tiền án, sao em biết được giây sau anh sẽ làm ra chuyện gì chứ.”
Ôn Quý Từ không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận.
“Nếu anh làm chuyện em không muốn thì sao?”
“Tất nhiên là cắn chết anh rồi.”
Tang Tửu nghiến răng, hung hăng trừng Ôn Quý Từ, nhưng lại chẳng có chút lực uy hiếp nào, ngược lại đôi môi đỏ mọng của cô còn mím chặt.
“Tiếc là lần này anh không cho em cơ hội, chỉ muốn em giúp một việc thôi.”
Ôn Quý Từ hơi ngả người ra sau nhưng vẫn chắn trước mặt Tang Tửu, không để cô nhảy xuống bàn.

Anh thong thả mở túi đựng hộp giữ nhiệt ra: “Em đút anh ăn.”
Thìa bị nhét vào tay Tang Tửu, xúc cảm lành lạnh khiến Tang Tửu không hiểu ý của Ôn Quý Từ: “Em thế này sao mà đút?”
Cô nhanh chóng hoàn hồn lại: “Không đúng, tại sao em phải đút anh chứ?”
Ôn Quý Từ đẩy hộp giữ nhiệt sang bên cạnh Tang Tửu, giọng điệu như lẽ đương nhiên: “Cứ thế mà đút.”
Tang Tửu quyết không thỏa hiệp, đặt thìa về chỗ cũ: “Ai nói em phải đút anh ăn? Mẹ em bảo em đem tới chứ không bảo em đút anh ăn.”
Với cả, muốn cô đút mà dùng cái tư thế này à?
Ôn Quý Từ nhìn xoáy vào Tang Tửu, dằn lại cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, thế nhưng lại khiến người ta nghĩ đến hồ nước trong veo tinh khiết nhất.
Không biết tại sao, Ôn Quý Từ như mất hết sức lực, anh lần nữa phủ người xuống, đầu tựa lên vai Tang Tửu, cẩn thận thả lỏng trong phạm vi Tang Tửu có thể chịu đựng được.
Lúc về nhà, thứ Ôn Quý Từ đối mặt là căn nhà vắng vẻ không một bóng người, mỗi đêm tĩnh lặng mà anh thức đều đang nhắc nhở anh rằng, Tang Tửu đã không còn ở bên cạnh anh nữa.
Lần đầu tiên anh biết, thì ra chuyện đau buồn nhất không phải cầu nhưng không được, mà là đã từng có được trong thoáng chốc.
“Dạo này anh mệt lắm, em ngoan một chút nhé?”
Lúc Ôn Quý Từ nói, hơi thở của anh phả lên cổ Tang Tửu, tê dại và nóng đến thiêu đốt.
Tang Tửu nhớ đến lúc nhìn thấy Ôn Quý Từ ban nãy, mắt anh thâm quầng, giọng nói cũng yếu hơn trước, lộ ra vẻ đáng thương của anh.
Cho dù Ôn Quý Từ bận công việc là thật, liên tục thức khuya đến mệt cũng là thật, nhưng vẫn bị anh phóng đại lên một chút.
Bảy phần thật, ba phần giả.
Rõ ràng Tang Tửu biết Ôn Quý Từ cố ý tỏ ra yếu ớt, thế nhưng cô vẫn rơi vào bẫy, lời từ chối không thốt ra khỏi miệng, cô đẩy người Ôn Quý Từ: “Anh không nhích đầu ra sao em đút được?”

Ôn Quý Từ biết chắc chắn là Tang Tửu sẽ mềm lòng, anh ngoan ngoãn đứng thẳng người, chỉ chừa ra cho Tang Tửu chút không gian có thể vươn tay được, vẫn không để cô rời đi.
Tang Tửu chỉ có thể nghiêng người, múc một thìa canh xương bò đưa đến bên miệng Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ phối hợp há miệng.
Tang Tửu đút hết thìa này đến thìa khác, trong phòng làm việc nhất thời yên tĩnh lại.
Ánh mặt trời dịu nhẹ tạo thành một vầng sáng nho nhỏ, rọi chiếu phía sau hai người, thời gian như trở nên chậm hơn, nhất cử nhất động đều bị phóng đại lên.
Lúc Ôn Quý Từ uống được phân nửa canh, Tang Tửu vẫn không dừng lại, cô định múc thêm một thìa nữa thì Ôn Quý Từ bỗng nghiêng đầu.
Một nụ hôn khe khẽ rơi trên đầu ngón tay Tang Tửu, hơi thở lành lạnh dừng lại thoáng chốc trên đầu ngón tay cô.
Nhìn từ góc của Tang Tửu, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đang cúi xuống của Ôn Quý Từ.
Rõ ràng là nụ hôn rất nhẹ, gần như không cảm giác được, thế nhưng Tang Tửu cảm thấy đầu ngón tay cô nóng hổi, ngay cả thứ trên tay cũng cầm không chắc.
Như thể đầu ngón tay kết nối với trái tim, nỗi tê dại ở đầu ngón tay lan vào trái tim, nhịp tim bỗng tăng nhanh.
Đáng sợ hơn là một chuyện khác, cho dù lúc này Ôn Quý Từ được nước lấn tới mà hôn cô thì cô cũng không hề tức giận.
Tang Tửu hoàn hồn, lập tức nhấc chân ngăn giữa cô với Ôn Quý Từ, vì hành động của cô nhanh vội, thế nên giày cao gót rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Lệch khỏi dự tính ban đầu của Tang Tửu, bàn chân trần của cô chống trước ngực Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ không nhận ra sự thấp thỏm của Tang Tửu, anh nhìn phản ứng của cô, khẽ cười một tiếng.

Lúc Tang Tửu muốn rụt chân lại, anh nắm lấy mắt cá chân cô.
“Mau buông tay!”
Tang Tửu hất mấy cái nhưng không thoát ra được, Ôn Quý Từ không có ý định buông cô ra.
“Là em quyến rũ anh trước.”
“Sao em lại quyến rũ anh chứ, rõ ràng là anh hôn em trước.”
Ôn Quý Từ vốn định buông tay ra, đột nhiên ý nghĩ trêu chọc Tang Tửu xuất hiện, anh nắm mắt cá chân cô, kéo nhẹ cô về phía anh.
Cả người Tang Tửu ở ngoài mép bàn lại nhích thêm vài phân, sát ngay mép bàn như sắp ngã đến nơi.
Tay Tang Tửu chống phía sau, cô dịch người muốn lui lại nhưng bất lực, Ôn Quý Từ nắm mắt cá chân cô, hoàn toàn không thể di chuyển được.
Ôn Quý Từ thế này mà là sức khỏe yếu ớt sao? Rõ ràng rất mạnh, dễ dàng khống chế được cô.
Uổng công cô vừa rồi còn tận tay đút canh cho anh, Tang Tửu càng nghĩ càng thấy tức, nghĩ sao nói vậy: “Thì ra anh uống canh bồi bổ ra sức đều dùng hết lên người em.

Đồ vong ơn bội nghĩa!”
Tang Tửu sợ Ôn Quý Từ nghe không rõ, mấy chữ cuối cô nói vô cùng rõ ràng.
Ôn Quý Từ giận không được, cười cũng không xong.

Bàn tay nắm mắt cá chân của Tang Tửu không khỏi vuốt ve, xúc cảm mềm mịn khiến anh ngẩn ngơ.
Tang Tửu cảm nhận được động tác trên tay Ôn Quý Từ, cô lập tức mở lớn mắt.

Vẻ mặt giận dữ không dám tin thực sự khiến người ta mê đắm, không nỡ buông tay.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, giọng thư ký Cao truyền tới: “Ôn tổng, có mấy tài liệu cần anh ký tên.”
Tang Tửu tưởng Ôn Quý Từ sẽ tém lại, không ngờ anh chẳng những không rút tay về mà còn chống bên người cô, nở nụ cười nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô.
Tim Tang Tửu như sắp ngừng đập: “Anh không nghe thấy bên ngoài có người à? Anh không sợ sao?”
Tang Tửu thấp giọng, máu như dồn hết lên não cô.
Tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên, mặc dù không có sự cho phép của Ôn Quý Từ thì sẽ không có ai vào, nhưng Tang Tửu vẫn sợ.
Nghe lời Tang Tửu nói, hơi thở Ôn Quý Từ như ngừng lại.
Từ khoảnh khắc thích Tang Tửu, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để công khai tất cả.

Anh sẽ không tránh né giấu giếm vì sợ bị người khác phát hiện.
Với anh mà nói, thật lòng thích một người không phải chuyện gì mất mặt cả.
Ôn Quý Từ thật sự rất muốn nói với Tang Tửu, trong cuộc đời, nếu tìm được một người có thể hết lòng thích mình thì có gì mà phải sợ.
“Anh không sợ.”
Tang Tửu sững người.
Như đang nói với Tang Tửu quyết tâm của mình, câu này được Ôn Quý Từ nói rất trang trọng, anh nhìn chằm chằm vào mắt Tang Tửu, cổ họng căng chặt.
“Em sợ cái gì chứ?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ôn Nhu Luân Hãm

Chương 39



Nghe giọng Ôn Quý Từ, Tang Tửu lại sững sờ.

Cô sợ cái gì?

Cô sợ người nhà ngăn cấm, sợ dư luận bên ngoài ảnh hưởng đến anh, hơn tất thảy, cô sợ cô chưa phân rõ được trái tim cô loạn nhịp là vì điều gì.

Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ của hai người.

Đôi đồng tử của Tang Tửu dần lớn, cô há miệng, đang định nói gì đó.

Lúc này, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng che đặt lên mắt cô, ánh sáng bỗng tối lại, cách bóng tối tĩnh lặng, giọng Ôn Quý Từ khẽ vang lên.

“Được rồi, đừng để người khác đợi lâu.”

Sau đó, anh đứng dậy, Tang Tửu hoàn hồn, cô vội xuống khỏi bàn làm việc, xoay người đưa lưng về phía cửa.

Lúc thư ký Cao vào, Tang Tửu cúi đầu ngồi ở một góc sofa, tai đỏ bừng được tóc che lại.

Thư ký Cao không phát hiện có gì không ổn, sau khi Ôn Quý Từ ký tên xong thì cô ta ra khỏi phòng làm việc.

Nhiệm vụ của Tang Tửu đã hoàn thành, cô còn chẳng thèm nhìn Ôn Quý Từ mà lập tức nói: “Em phải về rồi.”

Tang Tửu rời khỏi đây như đang chạy trốn, lần này Ôn Quý Từ không ngăn cô nữa.

*

Phim đã đóng máy được một khoảng thời gian, thêm chuyện của Ôn Quý Từ khiến lòng Tang Tửu rối bời, gần đây cô nhận rất ít việc, có thời gian cái là ở bên Tang Mai.

Có lẽ cô cảm thấy, chỉ cần chuyển lực chú ý thì có thể không nghĩ đến Ôn Quý Từ nữa.

Tang Mai có một phòng trưng bày tranh ở thủ đô, bình thường bà đều ở đó.

Trước đây Tang Tửu đi học đi làm, mãi không có thời gian, giờ rảnh rỗi là cô lại chạy đến phòng trưng bày.

Hôm nay trong phòng trưng bày không đông lắm.

Buổi chiều Tang Mai hẹn một họa sĩ vừa từ nước ngoài về, bàn bạc về buổi triển lãm mấy tuần nữa sẽ được tổ chức ở đây.

Trong phòng trưng bày rất yên tĩnh, Tang Tửu bước nhẹ, đứng trước một bức tranh, nghiêm túc ngắm.

Ở cửa truyền đến động tĩnh, có người đi vào. Tang Tửu quay đầu nhìn, người đến là một vị khách không mời.

Tang Tửu nheo mắt, đáy mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, sao Giản Hội lại đến đây?

Giản Hội là mẹ Khâu Nhiễm, sau khi Tang Mai và Khâu Thương ly hôn, Giản Hội lập tức đưa Khâu Nhiễm vào nhà họ Khâu.

Mặc dù cũng thường nghe nói đến chuyện của nhà họ Khâu, nhưng thật sự nhẩm tính thì đã mười mấy năm rồi họ không tiếp xúc gì.

Giản Hội quét mắt, ánh mắt nhìn về phía Tang Tửu, xem ra mục tiêu của bà ta rất rõ ràng, đến tìm hai mẹ con Tang Tửu.

Bà ta gả vào nhà họ Khâu, vốn cho rằng có thể mở mày mở mặt, ai mà ngờ sau này Tang Mai lại quen với Ôn Hành Tri.

Lần trước Khâu Thương vấp phải khó khăn ở chỗ Ôn Quý Từ, ông ta trút giận lên bà ta. Khâu Nhiễm cũng thế, muốn cố gắng vượt mặt Tang Tửu nhưng lại bị người ngoài chê cười.

Mấy tháng qua, Giản Hội đã nghe bọn họ nhắc đến tên của hai mẹ con Tang Tửu không biết bao nhiêu lần, bà ta sắp không chịu nổi nữa.

Giản Hội không nghĩ đó là vấn đề của bà ta, bà ta cảm thấy đều là lỗi của hai mẹ con Tang Tửu.

Bà ta luôn biết tính Tang Mai dịu dàng, lần này đến là muốn trút giận lên Tang Mai.

Giản Hội không xông tới chỗ Tang Mai, bà ta vờ như đến xem tranh, đi dạo trong phòng trưng bày một lúc. Nhân lúc không ai để ý đến bà ta, bà ta liếc nhìn một bức tranh, vô tình từ bên cạnh đi tới, giả vờ té ngã.

Đồ trang trí trên túi xách cố ý sượt qua bức tranh đó, để lại một dấu xướt rất nông.

Mánh khóe của Giản Hội bị Tang Tửu nhìn thấy rõ ràng, lúc này, một bóng dáng mảnh mai đi tới bên cạnh bà ta, Tang Tửu thốt ra một câu nhẹ bẫng: “Sao, muốn kiếm chuyện?”

Trong phòng trưng bày có người khác, Tang Tửu cười nói, nhưng nụ cười và giọng của cô đầy lạnh lẽo.

Tất nhiên Giản Hội không thừa nhận: “Tôi chỉ bất cẩn bị ngã thôi.”

Phạm vi động tác của bà ta không lớn, hơn nữa Tang Tửu không có chứng cứ, bà ta cảm thấy Tang Tửu không thể làm được gì bà ta.

Tang Tửu nhướng mày cười: “Bất cẩn à…”

Cô đột nhiên gọi trợ lý tới, thì thầm vài câu bên tai trợ lý.

Trợ lý gật đầu, theo lời dặn của Tang Tửu, lịch sự mời những người còn lại trong phòng trưng bày đi.

Phòng trưng bày tạm thời đóng cửa trong thời gian mở cửa, để bày tỏ lòng xin lỗi, trợ lý tặng cho mỗi người một món quà nhỏ.

Chẳng mấy chốc, trong phòng trưng bày rộng lớn chỉ còn lại vài người, Tang Mai, Tang Tửu và Giản Hội.

Sắc mặt Giản Hội trắng bệch, bà ta chỉ cho rằng Tang Mai dễ bắt nạt nên mới ra tay ở đây, ai mà ngờ bây giờ Tang Tửu lại ầm ĩ đến mức nào chứ.

Bà ta thấy cửa lớn đã đóng chặt, muốn rời khỏi đây nhưng không tìm được cơ hội.

Tang Tửu mặt không cảm xúc: “Bức tranh đó đáng giá bốn triệu, bà thanh toán xong là có thể đi.”

Giản Hội vẫn mặt dày như trước đây, nhưng Tang Tửu không phải người dễ chọc, người khác đã ức hiếp lên đầu lên cổ, không dạy cho bà ta bài học, bà ta xem như cô chết rồi thì sao?

Giản Hội lo lắng: “Bốn triệu? Bức tranh đó nào có đáng…”

Còn chưa nói xong, Giản Hội nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Tang Tửu, bà ta bỗng không dám nói nữa, giọng cũng nhỏ dần.

Trong mắt bà ta, Tang Tửu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, tính tình hung dữ như vậy, lẽ nào là người nhà họ Ôn chiều quá mà ra?

Tang Tửu cười khẩy: “Trong phòng trưng bày có camera, còn có bao nhiêu con mắt của nhân viên, mỗi thứ đều là chứng cứ đấy. Nếu bà không trả tiền, tôi gọi cảnh sát đến giải quyết.”

Giản Hội không ngờ Tang Tửu lại hung dữ như vậy, vò đã mẻ bà ta dứt khoát cho sứt luôn: “Tang Mai, bà nuôi được một đứa con gái giỏi đấy, miệng mồm lạnh lợi thật.”

Tang Tửu đang định lên tiếng thì tay truyền đến xúc cảm ấm áp, cô sững sờ, tay Tang Mai nhẹ nhàng đặt lên tay cô, bà lắc đầu với cô.

Đây là phòng trưng bày của Tang Mai, bà đã quen nhìn thấy sóng to gió lớn, sẽ không so đo với một người đàn bà chanh chua.

Tang Mai bình tĩnh nói: “Tất nhiên con gái tôi ưu tú, cho dù người nào đó có giở thủ đoạn thế nào đi nữa thì không bằng vẫn là không bằng.”

Giọng bà rất dịu dàng, hệt như dòng suối tinh khiết, thế nhưng trong lời nói vẫn đầy ý mỉa mai.

Tất nhiên người nào đó chính là Khâu Nhiễm – con gái của Giản Hội.

Từ nhỏ Khâu Nhiễm đã luôn dốc sức, muốn cạnh tranh với Tang Tửu, ngay cả khi thi vào Học viện điện ảnh cũng chọn hướng sự nghiệp theo Tang Tửu, nhưng luôn kém một bậc.

Giản Hội không ngờ Tang Mai lại khác với trước đây. Năm đó, cho dù bà ta cướp đi Khâu Thương thì Tang Mai cũng không nói một câu, dứt khoát ly hôn rồi bỏ đi.

Bây giờ lại vì Tang Tửu mà đáp trả bà ta.

Thái độ Tang Mai hòa nhã, đã mười mấy năm trôi qua, bà còn tao nhã hơn cả trước đây.

Giản Hội: “Bà thay đổi rất nhiều.”

Tang Mai quan sát Giản Hội, mặc dù bà ta chăm sóc rất tốt nhưng vẻ mặt ghen ghét, lòng dạ hẹp hòi, tâm sinh tướng chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Tang Mai mỉa mai: “Còn bà thì chẳng thay đổi gì.” Vẫn khiến người ta ghét như vậy.

Tang Tửu không nói câu nào, chỉ ở bên cạnh nhìn thôi mà cũng thấy sảng khoái, cô không khỏi vỗ tay cho Tang Mai.

Giản Hội càng nghĩ càng tức: “Gần đây bà có liên lạc với Khâu Thương không?”

Dạo này Khâu Thương ngày càng lạnh nhạt, thậm chí còn oán than bà ta với Khâu Nhiễm không bằng hai mẹ con Tang Mai. Giản Hội vô cùng tức giận, thế nào cũng phải có được một lời giải thích cho chuyện này.

Tang Tửu lập tức biết ngay tâm tư của Giản Hội, lạnh lùng nói: “Bản thân bà xem rác là báu vật, đừng tưởng người khác cũng có gu tầm thường như bà. Khâu Thương dám tới đây sao? Nếu ông ta dám bước nửa bước vào cửa thì tôi lập tức ném ông ta ra.”

Tang Tửu gọi thẳng tên Khâu Thương, như thể ông ta là vết nhơ trong cuộc đời hai mẹ con, ngay cả khi nói ra tên của ba thì cũng sẽ làm bẩn miệng cô.

Giản Hội nổi điên: “Cô nói ai là rác? Ai có gu tầm thường?”

Tang Tửu: “Ai thích nhặt rác thì tôi nói người đó đấy.”

Giản Hội thấy thái độ rõ ràng của Tang Tửu thì hơi ngập ngừng: “Hai người thật sự không qua lại gì với Khâu Thương sao?”

Tang Tửu nhìn chằm chằm Giản Hội, càng nhìn càng thấy bà ta vừa nực cười vừa đáng thương.

Ngay sau đó, cô đột nhiên bước tới một bước, dáng cô vốn cao hơn Giản Hội, cô nhìn bà ta từ trên cao, gằn từng chữ: “Thật sự nghĩ tôi có kiên nhẫn à? Nghe không hiểu lời tôi nói sao?”

Giản Hội từng làm việc trong phòng trưng bày của Tang Mai, gần quan được ban lộc, bà ta quyến rũ Khâu Thương.

Tang Mai bán gian phòng trưng bày trước đó, dẫn Tang Tửu rời đi. Giờ đã mười mấy năm trôi qua, quay về thủ đô vẫn không thoát khỏi người phụ nữ đáng ghét này.

Tang Tửu: “Lúc đó là ai nói hai người kết hôn vì yêu? Mới mấy năm, tình yêu của hai người đâu rồi? Bị chó ăn rồi à?”

Sắc mặt Giản Hội trắng bệch, lời Tang Tửu nói đều là thật, bà ta hoàn toàn không thể phản bác được.

Miệng mồm Tang Tửu sắc bén, lại chẳng ai ngăn cô, thế nên có thể phát ra những lời không lặp lại trong thời gian dài.

“Lúc đó bà phá hoại gia đình người khác thế nào thì giờ người ta cũng làm vậy với bà. Quả báo thôi mà, chỉ có điều giờ đến lượt bà. Với cả, giờ bà đứng đây, lương tâm không bất an à? Tôi không đi tìm bà tính sổ thì thôi, bà còn dám mò đến tận cửa.”

“…”

Có thể là nói mệt quá, Tang Tửu ngẩng đầu, tầm mắt thì cụp xuống nhìn mặt Giản Hội, thong thả thốt ra câu cuối: “Trước giờ tính tôi không tốt, bà nói thêm một chữ thì cút khỏi đây ngay.”

Giản Hội bị mắng đến nỗi tỉnh táo lại, trước đó là bà ta bị ấm đầu, giờ nghĩ lại, thân phận của Tang Mai và Tang Tửu đã khác trước rồi.

Khí thế Tang Tửu ngời ngời như vậy, nếu Tang Tửu ghét bà ta, muốn làm gì bà ta thì chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.

Lần đầu tiên Giản Hội cảm thấy bà ta quá bốc đồng.

Tang Tửu đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô đưa tay về phía Giản Hội: “Đưa điện thoại đây.”

Giản Hội mím môi không nói, đưa điện thoại cho Tang Tửu.

Tang Tửu lướt đến số điện thoại của Khâu Thương trong danh bạ rồi gọi đi, điện thoại được kết nối, cô không lên tiếng.

Đầu kia vang lên giọng nói mất kiên nhẫn của Khâu Thương: “Làm gì?”

Tang Tửu cười khẩy: “Tém cái tính của ông lại, tôi là Tang Tửu.”

Khâu Thương nghe thấy giọng Tang Tửu thì sững sờ, ông ta nhớ đến lời cảnh cáo trước đó của Ôn Quý Từ, giọng cũng không còn hung dữ nữa. Nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên ông ta tiếp xúc với Tang Tửu.

Đối diện với đứa con gái chỉ còn lại quan hệ huyết thống chứ không hề dây dưa gì, thái độ của ông ta hơi cẩn thận: “Có chuyện gì sao?”

Tang Tửu nhìn Giản Hội: “Có người ở đây lên cơn điên, làm hỏng một bức tranh, giờ ông đem bốn triệu đến đây, tiện thể đưa bà điên này về.”

Khâu Thương sững người, Tang Tửu lại nói tiếp: “À phải rồi, tôi không thích đợi lâu, nếu ông lề mề thì tôi không biết liệu số tiền này có gấp đôi lên hay không đâu.”

Không đợi Khâu Thương trả lời, Tang Tửu dứt khoát cúp điện thoại.

Vốn dĩ gần đây áp lực của Tang Tửu lớn, đúng lúc Giản Hội chọc phải cô.

Tang Tửu ném điện thoại lại cho Giản Hội, nói với Tang Mai: “Mẹ, mẹ về nhà trước đi.”

Cô không muốn để Tang Mai gặp Khâu Thương, tránh để hai vợ chồng nhà họ Khâu lại ở đây ồn ào. Tang Mai hiểu ý Tang Tửu, bà dặn dò bảo vệ, bảo họ trông coi phòng trưng bày rồi rời đi.

Tang Tửu ngồi xuống, nhãn nhã đợi.

Giản Hội cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, mỗi một giây đều là tra tấn. Trước đó bà ta chưa từng nghĩ, Tang Tửu hai mươi mốt tuổi sẽ khiến bà ta rơi vào tình huống lúng túng thế này.

Lúc Khâu Thương đẩy mở cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Ông ta cau mày nhìn Giản Hội, kiềm cơn giận trong lòng, sau đó đi tới trước mặt Tang Tửu, nhẹ nhàng gọi: “Tang Tửu.”

Tang Tửu chẳng thèm nhìn ông ta: “Đem tiền bồi thường đến không?”

Khâu Thương lấy một tấm séc ra, đưa cho Tang Tửu: “Chuyện này cứ tính vậy đi, tôi xin lỗi cô.”

Ông ta không dám gọi cô là con gái, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, ông ta không làm tròn trách nhiệm của người cha. Nếu muốn kết thân thì chắc chắn Ôn Quý Từ sẽ không để ông ta sống yên.

“Người nhà họ Khâu mấy người đừng tùy tiện vào chỗ của tôi.” Tang Tửu nói: “Tính tôi không tốt, nếu còn có lần sau, tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Khâu Thương gật đầu lia lịa, ép Giản Hội xin lỗi Tang Tửu rồi mới kéo bà ta đi.

Giản Hội hoàn toàn không biết, Tang Tửu đã thêm bà ta vào danh sách đen, sau này sẽ bị người trong giới thượng lưu tẩy chay.

Khâu Nhiễm và Giản Hội rất biết cách làm thế nào để mượn người khác mà trèo cao, nhưng bọn họ giở trò quá nhiều, Tang Tửu cũng sẽ cảm thấy phiền.

Trước đây Tang Tửu hoàn toàn không thèm quan tâm đến loại người này, còn bây giờ, Giản Hội hoàn toàn chọc giận Tang Tửu, tất nhiên cô sẽ không nương tay.

Sau khi rời khỏi phòng trưng bày, Tang Tửu về nhà Lâu Nguyệt.

Trong lòng Tang Tửu hơi không vui, nhưng cô không thể hiện ra, chỉ kéo Lâu Nguyệt xem vài bộ phim, tâm trạng cô mới dần bình thường.

Đêm dần về khuya, Lâu Nguyệt ngáp một cái: “Tiểu Tửu, tớ chưa từng xem nhiều phim như vậy trong một ngày đâu.”

Tang Tửu cười.

Mới qua chín giờ Lâu Nguyệt đã buồn ngủ, cô ấy về phòng từ sớm. Tang Tửu không có gì làm nên cũng về phòng lên giường nằm, không biết tại sao, cô trằn trọc mãi không ngủ được.

Cô mở mắt nhìn lên trần nhà, không hiểu sao suy nghĩ hơi hỗn loạn.

Cô bỗng xuống giường, đi chân trần trên sàn nhà, đứng bên cửa sổ, kéo mở rèm ra. Nhìn xuống dưới, chỉ thấy bóng cây đen kịt đang đong đưa.

Tang Tửu im lặng, cô đúng là điên rồi, đang yên đang lành nhìn xuống lầu làm gì chứ?

Cô nhìn một lúc rồi quay lại giường, vẫn không hề buồn ngủ.

Lúc này, điện thoại rung lên, Tang Tửu cầm điện thoại, ánh mắt hơi lay động. Cô bắt máy, không có ai lên tiếng, chỉ có tiếng giò vù vù.

Sau đó, giọng nói trầm khàn của Ôn Quý Từ vang lên: “Tang Tửu, anh đang ở dưới lầu.”

Tiếng gió vẫn vậy, ngay cả âm cuối của anh cũng như bị kéo dài ra.

Tang Tửu vô thức dịu giọng: “Anh ở dưới lầu làm gì?”

“Còn có thể làm gì nữa, nhớ em.” Ôn Quý Từ khẽ cười một tiếng.

Cách màn hình điện thoại, nhưng Tang Tửu vẫn cảm thấy mặt mình đỏ lên: “Nói chuyện đàng hoàng.”

“Anh đang nói chuyện đàng hoàng mà, nếu không em nghĩ anh đang làm gì?” Dường như anh đã uống rượu, âm cuối hơi cao lên.

Lại một khoảng tĩnh lặng.

Rõ ràng Ôn Quý Từ không nói gì, không biết sao Tang Tửu lại không cúp điện thoại mà kiên nhẫn lắng nghe.

Một lúc sau, anh lên tiếng, giọng không cao cũng không thấp: “Xuống đây đi, anh muốn gặp em.”

Tang Tửu nhìn bầu trời đen kịt: “Sắp mười giờ rồi, anh về nhà đi.”

Cô như bị ma xui quỷ khiến, nghĩ, nếu không anh sẽ cảm mất.

Nhưng Ôn Quý Từ chỉ lặp lại, mỗi một chữ đều cố chấp và kiên quyết: “Xuống lầu, anh muốn gặp em.”

Im lặng vài giây, tiếng gió như có thể xuyên qua điện thoại thổi bên tai Tang Tửu.

Giọng Ôn Quý Từ trầm thấp: “Anh biết em không ngủ, em không xuống thì anh cứ ở dưới này đợi em.”

Nói xong câu này, điện thoại bị cúp, tiếng báo máy bận vang lên.

Tang Tửu ngẩn người cầm điện thoại, cô quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, tay vô thức siết chặt rồi lại thả lỏng ra.

Rõ ràng thời gian chỉ trôi qua một phút nhưng cô lại cảm thấy như rất lâu rất lâu, dài đằng đẵng khiến người ta như bị giày vò.

Tang Tửu không nghĩ nữa, cô hít sâu một hơi, khoác áo rồi xuống lầu. Cô không muốn đánh thức Lâu Nguyệt, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vừa ra ngoài, gió lạnh đêm đông thổi tới khiến cả người buốt giá.

Tang Tửu ôm chặt áo, cô nhìn phía trước, ở đó có một bóng dáng cao lớn, được sắc đêm phác ra đường nét lạnh lùng.

Ôn Quý Từ.

Ôn Quý Từ ngước mắt, nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đó, môi anh khẽ cong lên. Cô vẫn xuống, anh biết mình đã thắng cược rồi.

Tang Tửu đi tới trước mặt Ôn Quý Từ, ngẩng đầu, quan sát vẻ mặt anh.

Cô phát hiện sắc mặt anh hơi tái, cau mày nói: “Anh mau về nhà…”

Ở trong gió lạnh lâu như vậy, anh sẽ bệnh mất.

Còn chưa nói xong, Ôn Quý Từ bỗng cúi người, ôm Tang Tửu vào lòng. Anh ôm rất chặt, Tang Tửu hoàn toàn bị hơi thở của anh bao vây.

Ôn Quý Từ cúi đầu, chóp mũi chạm vào mái tóc dài của Tang Tửu, giọng anh đầy kiềm nén và ẩn nhẫn: “Tang Tửu…”

Tang Tửu nhận ra nhiệt độ cơ thể anh rất lạnh, có vẻ anh đã ở dưới này rất lâu rồi, cô không vùng vẫy, để mặc anh ôm.

“Mau về đi, anh thế này là không quý trọng bản thân, mọi người sẽ đau lòng.”

Vừa dứt lời, Ôn Quý Từ cụp mắt, đôi mắt đen láy nhìn cô đăm đắm: “Là ai đau lòng?”

Tang Tửu mím môi.

Nhưng anh lại không nhường bước: “Nói cho anh biết, là ai đau lòng cho anh?”

Lòng Tang Tửu rối bời, không biết nên đáp thế nào.

Trong gang tấc, anh ép sát từng bước. Bị vây hãm trong đêm đông, cuối cùng Tang Tửu chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh. Trái tim càng hoảng loạn hơn.

Ôn Quý Từ thấy Tang Tửu không trả lời thì vẻ mặt hơi nghiêm lại: “Em đã không đau lòng cho anh, vậy anh về làm gì?”

Tang Tửu có thể cảm nhận được hơi thở của Ôn Quý Từ rất lạnh, cô lại lo lắng, nhìn anh hỏi: “Sao anh cố chấp vậy nhỉ?”

Hai người giằng co, ánh mắt giao nhau, không ai nói gì.

Lúc này, cách đó không xa có tiếng bước chân, Tang Tửu căng thẳng, tiếng bước chân lại dần xa.

Tang Tửu hơi căng thẳng, nhưng Ôn Quý Từ luôn nhìn cô đăm đắm không hề chớp mắt, như thể ngoài Tang Tửu ra, không gì lọt được vào mắt anh.

Tang Tửu giật mình, sợ Ôn Quý Từ nói gì đó, cô vô thức đưa tay lên bịt miệng Ôn Quý Từ lại.

Tay cô chạm vào môi anh, hai người đều ngẩn ra. Nhưng Tang Tửu đã không còn quan tâm nhiều như vậy, cô vừa bịt miệng Ôn Quý Từ vừa kéo anh đi sang bên cạnh.

Ôn Quý Từ hiếm khi nghe theo Tang Tửu, ánh mắt dần sâu thẳm.

Trên trời là vầng trăng bàng bạc, bên tai là tiếng gió rít lạnh.

Nhưng Ôn Quý Từ chỉ để ý đến hương hoa hồng quyến rũ của cô thoang thoảng trong tĩnh lặng, hết đợt này đến đợt khác, len lỏi vào mỗi sợi dây thần kinh của anh như không thể nào thoát ra được.

Như hình với bóng.

Xung quanh yên tĩnh trở lại, Tang Tửu thở phào một hơi, đang định buông tay thì Ôn Quý Từ lại nắm cổ tay cô, chầm chậm đưa đến bên môi. Anh nhìn Tang Tửu, khẽ khàng hôn vào lòng bàn tay cô.

Tang Tửu lập tức đỏ mặt, cô đứng xa ra: “Làm gì đấy?”

Ôn Quý Từ cụp mắt, giọng khàn đặc: “Hôn em.”

Anh đi tới vài bước, giọng nói khiến trái tim người ta loạn nhịp lại vang lên: “Bây giờ chúng ta có giống đang yêu đương vụng trộm không?”

Tang Tửu: “…”

Nhưng Ôn Quý Từ lại đến gần, thản nhiên kéo dài giọng: “Vậy tiếp theo nên làm gì? Cô giáo Tang, hay là em dạy anh đi?”

“Dạy cái đầu anh!” Tang Tửu tức giận.

Ôn Quý Từ cười: “Nếu em không muốn, vậy anh dạy em cũng được.”

Tang Tửu cảm thấy tai cô sắp bốc hỏa, cô xoay người: “Anh nói nữa là em đi đấy.”

Vừa đi được mấy bước, đột nhiên một đôi tay thon dài móc vào eo cô, ôm cả người cô lại, hơi thở nặng nề ập xuống.

Khoảnh khắc chạm vào cô, hơi thở phập phồng như ngọn lửa rừng, lặng lẽ lan ra, nóng bỏng khiến người trái tim người ta hoảng hốt.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió lúc nổi lúc lặng. Nhưng giọng nói anh lại theo cơn gió, thổi vào tai Tang Tửu.

“Khi nào về nhà?”

Tang Tửu khẽ đáp: “Chưa nghĩ xong.”

Im lặng vài giây, từng chữ đầy đè nén của Ôn Quý Từ vang lên: “Em mà còn không về, anh sắp bị ép đến phát điên rồi…”

Tang Tửu không đáp, Ôn Quý Từ dứt khoát xoay người cô lại, hai tay đặt lên vai cô rồi nhìn thẳng vào cô.

Đôi mắt Ôn Quý Từ u tối: “Ngày mai em chuyển khỏi đây đi.”

“Không được.” Tang Tửu lập tức lên tiếng.

Ôn Quý Từ phì cười: “Vậy tối nay chuyển đi?”

Tang Tửu: “…”

Còn được nước làm tới nữa.

Ôn Quý Từ lại cúi người xuống, nhìn cô chằm chằm: “Cái gì cũng không được, là định ở đây luôn à?”

Trái tim Tang Tửu đập rất nhanh, cô khẽ nói: “Anh uống say rồi, mai chúng ta lại thảo luận vấn đề này sau.”

Ôn Quý Từ im lặng nhìn Tang Tửu mấy giây rồi đột nhiên nở nụ cười: “Nhưng anh không đợi được nữa…”

Tang Tửu ngẩn ra, cái gì mà không đợi được nữa?”

Cô nhìn Ôn Quý Từ lấy điện thoại ra, gọi vào một số, cô cảnh giác hỏi: “Anh muốn gọi ai?”

Ôn Quý Từ đặt điện thoại bên tai rồi nhìn Tang Tửu, giọng anh từ cao xuống thấp: “Nói với người khác tâm tư anh dành cho em.”

Tang Tửu sửng sốt, Ôn Quý Từ điên rồi?

Cô kiễng chân, muốn giật lấy điện thoại Ôn Quý Từ, nhưng anh nhẹ nhàng giơ tay lên, điện thoại lập tức cách xa hơn, cô hoàn toàn với không tới.

Sau đó, cô trơ mắt nhìn màn hình tối đen sáng lên, sau đó là một giọng nói.

Trong tĩnh lặng, giọng Tưởng Thiếu Du vang lên: “A Từ, chuyện gì thế?”

Tang Tửu vô cùng sợ hãi, cô với không tới điện thoại, chỉ đành bịt miệng Ôn Quý Từ. Ôn Quý Từ dễ dàng nắm lấy bàn tay không yên của cô, lặng lẽ hôn một cái.

Anh luôn nhìn vào Tang Tửu, điềm nhiên như không nói: “Tôi chỉ muốn nói một…”

Trái tim Tang Tửu như vọt lên đến cổ họng, cô lập tức hét lên: “Không có gì đâu, anh ấy chỉ uống say thôi, tạm biệt, ngủ ngon!”

Tưởng Thiếu Du chẳng hiểu mô tê gì, hai anh em này đang chơi trò gì thế?

Tang Tửu và Ôn Quý Từ nhìn nhau, trong tĩnh lặng chỉ vang lên giọng nói ngờ vực của Tưởng Thiếu Du.

“A Từ?”

“A Từ?”

“A Từ?”

Từng tiếng vô cùng rõ ràng, thế nhưng chẳng ai quan tâm đến anh ta.

Ôn Quý Từ vẫn nhìn Tang Tửu, lúc này, cánh môi Tang Tửu hơi mấp máy, anh nhìn rõ khẩu hình của Tang Tửu, mắt hơi nheo lại.

Cô đang gọi anh, anh trai.

Ánh mắt Ôn Quý Từ nông sâu không rõ, anh làm vậy vốn là cố ý chọc cô. Anh đặt điện thoại bên tai, nói: “Không có gì, cúp trước đây.”

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, Tang Tửu nhìn nụ cười bên môi Ôn Quý Từ, cắn răng nói: “Ôn – Quý – Từ!”

Cô biết ngay là anh cố ý mà.

Ôn Quý Từ không hề để ý, anh vẫy tay với Tang Tửu, nhướng mày nói: “Nào, anh trai nói với em hai câu.”

Tang Tửu sợ Ôn Quý Từ lại làm gì đó nên nghe lời đi tới, nghiêng đầu tập trung lắng nghe.

Ôn Quý Từ rũ mắt, nhìn chằm chằm bên tai trắng nõn của Tang Tửu, biếng nhác hỏi: “Muốn chuyện tối nay xảy ra nữa không?”

Tang Tửu lập tức lắc đầu.

Anh thấp giọng cười: “Vậy còn muốn tiếp tục ở đây không?”

Tất nhiên Tang Tửu lắc đầu, cô nào dám chứ, nếu không chẳng phải Ôn Quý Từ ăn cô luôn à.

Nghe thấy câu trả lời của Tang Tửu, tâm trọng Ôn Quý Từ khá vui vẻ.

Dưới ánh trăng lạnh đêm đông, anh cúi người xuống.

Đột nhiên, hơi thở lành lạnh phả vào cổ cô, trong đêm đen lạnh lẽo, giọng Ôn Quý Từ yếu ớt vang lên: “Vậy… khi nào chuyển đi?”

Tang Tửu lập tức đáp: “Ngày mai, mai về nhà!”

Tiếng cười trầm khàn của Ôn Quý Từ vang lên trong màn đêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.