Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 21



Sáng sớm tỉnh lại tắt đèn giường, Ôn Mộc ngồi ở trên giường sửng sốt một lúc, đầu óc xoay chuyển như gỉ sắt tầm mười phút, phát lại một lần nữa chuyện tối hôm qua, cứ sợ là nằm mơ, dùng sức véo đùi một cái, đau đến nỗi cậu không nhịn được cười.

“Cộc cộc” có người gõ cửa, mới hơn bảy giờ, Ôn Mộc mở cửa ra nhìn, là Cố Thành Lâm.

Vừa thấy anh, Ôn Mộc lại càng không nhịn được, hai tay cũng không biết để ở đâu, chỉ có thể gãi gãi cánh tay, hỏi anh: “Anh dậy rồi à.”

Cố Thành Lâm cúi đầu, khóe miệng tuy rằng đang kiềm chế, nhưng đôi mắt vẫn mỉm cười.

Không khí của hiện trường có chút kỳ diệu, Ôn Mộc chưa yêu đương bao giờ, không biết giữa hai người yêu nhau thì phải làm gì, cố gắng thả lỏng để mình tự nhiên, còn nói: “Anh thức dậy sớm thật đấy.”

Cố Thành Lâm gật đầu.

“Sao không ngủ thêm một lát… Vậy, tối hôm qua ngủ có ngon không, gần đây thời tiết nóng lắm, buổi tối có mở quạt không?”

Nụ cười Cố Thành Lâm càng rõ ràng, không những không trả lời, ánh mắt còn ra hiệu cho Ôn Mộc nói tiếp.

Ôn Mộc lời đầu không khớp lời sau, rốt cuộc ý thức được Cố Thành Lâm đang nhìn cậu nói chuyện buồn cười, lỗ tai đỏ chót và ánh mắt né tránh lại còn cúi thấp đầu, khoảng cách này vừa vặn ngang ngực Cố Thành Lâm, cậu cọ cọ: “Em không nói nữa đâu.”

Cố Thành Lâm xoa nhẹ tóc cậu, tâm tình rất tốt: “Đi thôi, đi ăn sáng.”

Hôm nay khá oi bức, sắc trời âm u bao phủ kiến trúc cổ xưa của thành nam, bên bờ ao mọc một lớp rêu xanh, dưới ánh mặt trời tỏ vẻ ủ rũ ngượng ngùng, lúc này cảm nhận được không khí ẩm ướt, nhìn cực kỳ hưng phấn.

Hàng bán đồ ăn sáng vẫn chưa có ai, hai người bọn họ cũng coi như là khách quen, ông chủ bưng hai phần sữa đậu nành và bánh quẩy còn có lòng dặn ăn cho nhanh kẻo trời mưa.

Chỉ mười phút ngắn ngủi, mây đen ngập trời, Ôn Mộc hôm qua xem dự báo thời tiết, bảo hôm nay có mưa rào và sấm chớp, ăn sáng xong liền về, làn gió khô nóng len lỏi vào đống rác trên đất, trước khi mưa lớn thì báo động cho Ôn Mộc trước, ngay sau đó không chút khách khí mà đổ ào xuống.

May là cũng gần, Ôn Mộc với mái tóc ướt nhẹp đứng ở trong hành lang vẫn luôn cười, mới vừa rồi Cố Thành Lâm đã kéo cổ tay cậu, trốn mưa vô cùng vui vẻ.

“Ngẩn ngơ cái gì? Còn không đi thay đồ.” Cố Thành Lâm lấy ra hộp thuốc lá trong túi, chỉ còn mấy điếu là hút được, nhìn Ôn Mộc trở về nhà, xoa xoa ấn đường, bạn trai anh đã cười khúc khích cả một buổi sáng, sửa mãi không được. echkidieu2029.wordpress.com

Trong phòng tắm vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi “ào ào”, Ôn Mộc tắm được một nửa, đèn đột nhiên tắt, đây là một không gian kín, không có đèn thì cũng đưa tay ra cũng chẳng đếm được năm ngón, Ôn Mộc đi mở cửa, muốn mượn đèn trong phòng chiếu vào, kết quả đèn trong phòng cũng tắt.

Bị cúp điện?

Ngoài phòng tối om om sấm vang chớp giật, bình thường Ôn Mộc không sợ, nhưng cậu đột nhiên nhớ ra, phòng mình ở, hình như có ma…

Cậu hoảng loạn lau khô người rồi mặc quần áo, chuẩn bị đến nhà Cố Thành Lâm tị nạn, vừa mở cửa, phát hiện Cố Thành Lâm đã đứng trước cửa nhà cậu.

“Không mời anh vào ngồi chút sao?” Cố Thành Lâm hỏi.

Ôn Mộc vội vàng nói: “Mời vào.”

Rất nhiều người thích trời mưa, trong tiếng mưa rơi tí tách, cùng người yêu rúc vào với nhau, làm cái gì cũng được, Ôn Mộc cũng nghĩ như vậy, Cố Thành Lâm dựa vào bàn, đứng song song với cậu, không ai mở miệng, Ôn Mộc lại thừa lúc tối lửa tắt đèn, mò tới tay Cố Thành Lâm, lặng lẽ nắm lấy.

Ôn Mộc nghĩ, nghĩ Cố Thành Lâm có lẽ sẽ hôn mình, cậu hơi ngượng ngùng, còn có chút mong đợi, đợi vài giây, Cố Thành Lâm cuối cùng cũng nắm lại, kéo cậu đến trước người anh, kẹp chặt hông cậu, ngoài cửa sổ mưa to xối xả, đập “lộp bộp” lên mái ngói cũ nát.

Hơi thở Cố Thành Lâm ngày càng gần, Ôn Mộc mím môi nhắm mắt lại, lần này cậu cần phải chủ động một chút, cậu cũng phải hôn Cố Thành Lâm đến khi anh không thở nổi. Hơi thở ấm áp bay qua bay lại, gãi gãi vào lỗ tai mềm mềm của Ôn Mộc, sau đó giọng nói khàn khàn trầm thấp theo sấm sét ngoài cửa sổ tràn vào màng tai.

Cố Thành Lâm hỏi: “Nghe thấy tiếng khóc sao?”

Ôn Mộc đột nhiên mở mắt, hai mắt trợn tròn xoe cực kỳ giống Ông Đinh Đinh.

“Anh…” Ôn Mộc nói không nên lời.

“Phòng em ở, đúng thật là từng xảy ra chuyện.” Cố Thành Lâm siết chặt Ôn Mộc để cậu không lùi về sau, dự định ngay hôm nay công bố đáp án cho cậu biết, “Hôm đó cũng là một ngày giông tố như thế này.”

“Em, em không quá muốn nghe chi tiết nữa…” Ôn Mộc túm chặt áo thun của anh, hoang mang đến độ hầu kết cứ trượt lên trượt xuống.

Cố Thành Lâm không hề bị lay động, nói tiếp: “Lúc đó cả khu nhà này đều nghe thấy, nữ chủ nhân thê lương kêu khóc kêu cứu, hiện trường rất thảm, lúc mọi người xông vào, một cơ thể khác đã lạnh rồi, trơn tuồn tuột…” Chuyện ma Cố Thành Lâm còn chưa kể hết đã bị đôi môi mềm mại của Ôn Mộc chặn lại, ý cười trong mắt anh như muốn tràn ra ngoài, bàn tay di chuyển, ôm chặt gáy Ôn Mộc, làm sâu hơn nụ hôn nhìn như bá đạo nhưng lại run cầm cập này.

Cơn mưa rất nhanh đã qua, ánh nắng phá tan tầng mây xuyên thấu qua cửa sổ len lỏi vào gian phòng, cái bàn cũ kỹ chất lượng không tốt, từng trải hơn mười năm mưa gió tập kích đã đứng không yên, nó bị hai người ôm hôn tựa sát phát ra tiếng kêu “kẹt kẹt”, nhưng hai người kia hoàn toàn không quan tâm nó già hay chưa, kịch liệt giao hòa môi răng, mút vào dây dưa.

Ôn Mộc thở hổn hển, đôi môi hơi sưng, nước bọt cũng rất dễ nhìn, cậu nghĩ, muốn chặn miệng một người, phương thức tốt nhất cũng là hôn môi, cậu vùi đầu vào hõm cổ Cố Thành Lâm, định yên tĩnh lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào, chớp mắt mấy cái bật dậy: “Trơn, trơn tuồn tuột?”

Cố Thành Lâm xoa nắn lỗ tai cậu, nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Một con rắn chui vào căn phòng này, bị anh bắt được rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.