Diệp Phi không rõ rốt cuộc Tả Lộ Dư đã sốt bao lâu, lấy chìa khóa ra khỏi cửa, nàng nhanh chóng đi đến tiệm thuốc.
Nàng rất ít khi đến tiệm thuốc mua thuốc, bình thường ở nhà những loại thuốc thường dùng đều được mẹ dự trữ sẵn, cho nên dưới sự giới thiệu điên cuồng của nhân viên, nàng gần như đã mua hết toàn bộ các loại thuốc có liên quan đến cảm sốt.
Vì vậy khi nàng trở về phòng, Tả Lộ Dư đang dậy uống nước, thấy nàng mua một túi to như vậy, đôi mắt lập tức thể hiện sự kinh ngạc.
Diệp Phi ngượng ngùng cười cười, thật ra khi bước ra khỏi tiệm thuốc nàng cũng biết đã mình bị lừa. Thảo nào trên mạng có nhiều bài đăng mắng mỏ nhân viên tiệm thuốc như vậy, nàng cũng rất muốn mắng.
Nhưng nghĩ đến Tả Lộ Dư, nàng phân rõ nặng nhẹ, không nghĩ nữa mà đi trở về.
“Bị cơn sốt của chị làm cho đầu óc ngu muội, nhân viên giới thiệu cái gì thì em mua cái đó.”
Nàng đi tới, không chú ý đến ánh mắt của Tả Lộ Dư, nửa quỳ bên giường, từ trong túi lấy ra hộp thuốc mà nhân viên nói là thích hợp nhất, mở hộp ra, kiểm tra độ ấm của nước rồi nhìn về phía Tả Lộ Dư.
“Muốn thêm nước nóng không?”
“Không cần đâu.”
Diệp Phi tách thuốc ra, đặt trong lòng bàn tay, đưa ra: “Đây.”
Tả Lộ Dư ngước mắt yên lặng nhìn nàng, không nhúc nhích.
Diệp Phi cười, khóe môi nhếch lên: “Muốn em đút chị?”
Tả Lộ Dư khựng lại: “Cái gì?”
Diệp Phi thấy cô vẫn không nhúc nhích: “Em đút thuốc có một cái tật, thích miệng đối miệng.”
Không trách Diệp Phi đột nhiên lộ bản tính lưu manh, thật sự Tả Lộ Dư bây giờ quá ngoan, ngự tỷ đã giảm đi tám phần, cô nhìn Diệp Phi với đôi mắt không bị kính gọng đen che khuất, nàng cảm thấy có hơi…
Dễ thương?
Hơn nữa căn phòng rất yên tĩnh, Diệp Phi thấy người đáng yêu như vậy, dĩ nhiên miệng lưỡi lại không tự chủ được.
Sau khi nói miệng đối miệng, Diệp Phi cầm ly nước lên định bỏ thuốc vào miệng, động tác của nàng không nhanh, cho Tả Lộ Dư thời gian để ngăn nàng lại.
Quả nhiên Tả Lộ Dư đã cản nàng.
Chỉ nhẹ nhàng chạm cổ tay của nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Đừng quậy.”
Lấy thuốc từ lòng bàn tay Diệp Phi, bỏ vào miệng, tiếp theo uống một hớp nước ấm.
Diệp Phi lại lấy một lọ dung dịch uống trong túi ra, theo hướng dẫn mở ra một chai, cắm ống hút vào đưa qua.
Lần này Tả Lộ Dư nhanh chóng nhận lấy.
Tả Lộ Dư uống thuốc uống nước xong, Diệp Phi dọn dẹp sạch sẽ, đem tất cả những loại thuốc còn lại vứt vào một ngăn kéo trống trong phòng.
Nàng đi tới, nghe Tả Lộ Dư gọi nàng một tiếng: “Diệp Phi.”
Giọng nói rất nhẹ, Diệp Phi phải thừa nhận, giọng của Tả Lộ Dư thật trong trẻo mát lạnh, khàn như vậy mà vẫn trong mát, không biết bình thường Tả Lộ Dư nói chuyện với người khác như thế nào.
Nàng cầm cái ly rỗng bên cạnh giường, nghe Tả Lộ Dư hỏi nàng: “Ăn chưa?”
Diệp Phi à một tiếng, phục vụ chị vợ kim chủ, ngay cả bao tử cũng không đói bụng.
Nàng lại đặt cái ly xuống, móc điện thoại trong túi ra, hỏi Tả Lộ Dư: “Cho em số điện thoại của cô giúp việc.”
Tả Lộ Dư thắc mắc: “Em lấy số cô làm gì?”
Diệp Phi coi là chuyện hiển nhiên: “Sang nấu cơm cho em đó, cô nấu cho chị món gì, thì cũng làm một phần y vậy cho em là được.”
Tả Lộ Dư cũng không lấy điện thoại ra, chỉ nói: “Cô chỉ có nhiệm vụ dọn dẹp.”
Diệp Phi khó hiểu: “Vậy bữa trưa…” Nàng nhìn Tả Lộ Dư: “Chị tự nấu?”
“Ừ.”
Diệp Phi lại khó hiểu: “Bữa sáng thì sao? Cũng chị nấu?”
“Ừ.”
Diệp Phi kinh ngạc, từ sâu trong lòng phát ra một tiếng nịnh hót cho có lệ: “Lợiiiiiiiii hại.”
Nói xong nàng cầm cái ly lên rồi đi ra ngoài, Tả Lộ Dư gọi nàng lại: “Em ăn cái gì?”
Diệp Phi quơ quơ điện thoại: “Không chết đói, gọi giao đồ ăn.”
Nàng lại quay đầu lại: “Chị ngủ một giấc đi, em ở bên ngoài.”
Rót một ly nước cho Tả Lộ Dư, nàng không quay về phòng nữa, nàng muốn Tả Lộ Dư nghỉ ngơi thật tốt, tốt nhất là có thể ngủ một giấc.
Diệp Phi rất ít khi bị bệnh, lần sốt trước dường như là hồi còn cấp ba, vì vậy nàng không hiểu cái bệnh này lắm, nhưng nàng biết bệnh này chỉ là bệnh nhẹ, hình như còn nghe nói trùm kín đổ mồ hôi là tốt nhất?
Diệp Phi lắc lắc đầu, mặc kệ, Tả Lộ Dư lớn như vậy rồi, sức đề kháng không thấp như vậy.
Ăn đồ mua ngoài, xem tivi, Diệp Phi ngã xuống ghế sô pha lướt weibo, lại nhảy đến nhóm wechat nói chuyện linh tinh với đồng bọn, tự chơi tự vui gần hai tiếng, sau khi thoát ra, phát hiện có yêu cầu kết bạn mới.
Nàng nhấp vào nhìn, nhìn thấy người kết bạn, nhướng mày, nhìn về phía căn phòng của nàng.
Là yêu cầu kết bạn của Tả Lộ Dư.
Diệp Phi lập tức đồng ý, mới gõ hai chữ “sao vậy” vào khung chat, còn chưa gửi đi, Tả Lộ Dư đã gửi tin nhắn tới.
Tả Lộ Dư: Khát nước.
Phục vụ đại gia quan trọng hơn, Diệp Phi lập tức bỏ máy tính bảng cất điện thoại, lấy cái ly trên bàn, sờ sờ thấy nước lạnh, đổ một ít nước ra, rót thêm một chút nước nóng vào.
Diệp Phi vào phòng, phát hiện đèn đầu giường đã bị Tả Lộ Dư vặn lên hết mức, điện thoại dán lỗ tai, lại gọi điện thoại.
Thấy Diệp Phi đi vào, Tả Lộ Dư quay đầu nhìn, đôi mày đang cau có vẻ như dịu đi một chút.
Diệp Phi sợ làm phiền cô, đứng ở cửa một lúc mới đi tới, nghe cô nói nhỏ: “Tôi biết rồi.” Sau đó cúp điện thoại.
Diệp Phi để ly xuống, hỏi một câu: “Ngủ chưa?”
“Ngủ một lúc.”
Diệp Phi đi qua sờ trán Tả Lộ Dư, lần này Tả Lộ Dư đang tỉnh táo không né tránh, hơn nữa đôi tay cầm điện thoại, vô cùng ôn hòa, Diệp Phi rút tay lại, gật đầu cười nói: “Không còn nóng nữa, chị thấy ổn hơn chút nào không?”
“Ừ.”
Diệp Phi lại muốn nói gì đó nhưng điện thoại của Tả Lộ Dư vang lên.
Cuộc gọi đến thì bắt đầu gọi không ngừng nghỉ, Diệp Phi thấy Tả Lộ Dư không kiêng kị mình ở đây, lôi cái ghế ngồi cạnh giường, cầm điện thoại vừa chơi game vừa nói chuyện phiếm.
Mấy phút sau, dường như nàng nghe thấy Tả Lộ Dư nói câu: “Bây giờ tôi không có máy tính.”
Nàng đứng ngay dậy, lấy máy tính xách tay trên bàn, gõ gõ mấy cái, dùng khẩu hình hỏi Tả Lộ Dư “có cần không”.
Thấy thế Tả Lộ Dư vẫy vẫy tay với nàng.
Diệp Phi cầm máy đi qua, đặt máy trên đùi giúp cô mở máy ra.
“Gửi qua đi, tôi xem thử.”
Diệp Phi lại nhỏ giọng hỏi: “Có muốn đeo kính không?”
Tả Lộ Dư quay đầu nhìn nàng, cuối cùng gật đầu, để điện thoại ra xa: “Trên bàn phòng chị, cám ơn.”
Diệp Phi nhận lệnh, đi cạch cạch cạch lên lầu lấy kính xuống.
Người khỏe hơn, Tả Lộ Dư dần trở lại trạng thái bình thường, bây giờ còn đeo kính, Diệp Phi cảm thấy, khoảng cách lập tức bị kéo ra.
Nàng thậm chí không thể nghĩ ra, vừa rồi nàng lấy can đảm ở đâu mà dám cả gan trêu chọc Tả Lộ Dư như vậy. Diệp Phi nhún vai, tiếp tục nghịch di động của mình.
Nàng không nghe được bao nhiêu về nội dung cuộc gọi của Tả Lộ Dư, nhưng cúp máy rồi vẫn thấy Tả Lộ Dư gõ máy tính, Diệp Phi nghĩ cô rất bận rộn.
Nàng chợt nhớ đến câu nói kinh điển: “Thiếu cô, công ty không hoạt động được à?”
Nàng thậm chí có suy nghĩ biến thái lạ lùng, nàng muốn bắt cóc Tả Lộ Dư, bắt cóc hai ba ngày, tắt điện thoại của Tả Lộ Dư, xem công ty của cô có sụp đổ hay không.
Diệp Phi cúi đầu suy nghĩ thích thú cười một tiếng. Tiếng cười không lớn, nhưng căn phòng này rất yên tĩnh.
Tả Lộ Dư ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lại khụ khụ, xua tay: “Không có gì.” Nàng suy nghĩ, lại giải thích: “Xem chuyện tiếu lâm.”
Tả Lộ Dư ừ, trông có vẻ không quan tâm chuyện này, đột nhiên hỏi: “Buổi tối muốn ăn món gì?”
“Để em gọi món, chị đang bận, chị muốn ăn gì?”
Tả Lộ Dư liếc di động của nàng: “Gọi giao đồ ăn?”
Diệp Phi khó hiểu: “Không phải à?”
Giọng nói vừa dứt, Diệp Phi nghe thấy tiếng máy tắt máy tính, Tả Lộ Dư khép máy tính lại cũng vén chăn lên.
“Chị nấu ăn, em muốn ăn gì?”
“Nào dám để Tả Tổng nấu cơm cho em chứ.” Nàng nở nụ cười, giọng nói thay đổi ngay tức khắc: “Khoai tây hầm, rau xào, thịt xào tỏi non, canh trứng, cám ơn.”
Tả Lộ Dư cười khẽ, gỡ kính đặt lên máy tính, lại đem máy tính đặt trên tủ đầu giường: “Trong tủ lạnh không có khoai tây, chị đi xuống dưới mua.”
Diệp Phi vội đứng lên, cúi người đứng trước mặt Tả Lộ Dư: “Không không không, làm sao để quý cô đi mua được, em đi em đi.”
Tả Lộ Dư nghe xong lại cười.
Diệp Phi không biết vì sao, Tả Lộ Dư vừa bỏ kính xuống, giọng nói dịu dàng, cái mỏ nàng lại bắt đầu lưu manh.
“Chị cười lên trông rất xinh.” Còn có lúm đồng tiền, cái lúm đồng tiền này thật sự nguy hiểm, từ ngự tỷ lạnh lùng lập tức biến thành ngự tỷ ngọt ngào.
Ngự tỷ ngọt ngào này còn chưa đủ ngọt đã phải ưu thương, nụ cười tắt ngay sau đó: “Chỉ ăn những món này?”
Diệp Phi gật đầu, nàng không biết tài nấu nướng của Tả Lộ Dư, cho nên chỉ liệt kê mấy món đảm bảo này.
“Được rồi.” Diệp Phi cho điện thoại vào túi: “Vậy hai người.”
Tả Lộ Dư ừ, mở cửa đi lên lầu, Diệp Phi đi theo, ngẩng đầu gọi cô hỏi: “Chị muốn đi mua thật à?”
Tả Lộ Dư quay đầu lại nhìn nàng, gật đầu: “Ừ.”
“Chị đừng đi, em đi cho, em thấy chị chưa hết sốt đâu.”
Tả Lộ Dư lắc đầu không quan tâm: “Siêu thị chỉ ở dưới lầu thôi.”
Diệp Phi xua tay: “Em đi mua, ngoại trừ khoai tây chị còn muốn mua gì?”
Tả Lộ Dư suy nghĩ một chút: “Em chờ chị chút, chị đi với em.”
Vì thế lần này, cặp đôi mới cưới, sau khi đăng kí kết hôn một tháng, cuối cùng chào đón lần đầu tiên ra ngoài cùng nhau.
Lúc ra cửa, Diệp Phi mới phát hiện Tả Lộ Dư không đeo kính.
Nàng thay giày đứng cạnh Tả Lộ Dư, thuận miệng hỏi một câu: “Đeo kính áp tròng à?”
Tả Lộ Dư lắc đầu: “Không có.”
Nàng trở nên tò mò: “Kính bao nhiêu độ?”
“Hơn một độ.”
“Không nặng, có thể không đeo.”
“Ừ.”
Nàng lại bình luận: “Mang có cảm giác xa cách.”
Dừng chốc lát, Tả Lộ Dư lại ừ: “Rất nhiều người nói như vậy.”
Trò chuyện mấy câu, cả hai vào thang máy. Nhờ cơn sốt hôm nay, khoảng cách giữa họ gần hơn rất nhiều, ít nhất có thể trò chuyện bình thường.
Thái độ ban đầu của nàng đối với Tả Lộ Dư cũng thay đổi rất nhiều, trông rất dễ sống chung, đặc biệt là lúc tháo kính.
Nàng vốn là một người rất dễ làm quen, nàng kết bạn cũng rất đơn giản, nói chuyện sâu sắc vài câu, có thể nói chuyện thì sẽ nói nhiều hơn, nói không được thì không có duyên để nói hẹn gặp lại.
Cuộc sống muôn màu, nàng sẽ gặp đủ loại người, mỗi người có một tính cách khác nhau, nàng kết bạn chỉ muốn thoải mái, không đòi hỏi gì khác.
Chiều nay Tả Lộ Dư làm nàng rất thoải mái. Tuy không nói nhiều, nhưng ít ra mặt mũi dịu dàng với nàng, cũng biết nàng lắm lời, cười cái gì, giả vờ cái gì.
Thậm chí, suýt chút nữa nàng đã thích Tả Lộ Dư rồi.