Ôn Hương Nguyễn Ngọc

Chương 13: Một núi hai hổ



Tình huống của Tân Bắc còn phức tạp hơn hắn tưởng tượng, khó trách Lưu Sướng muốn lui về ở ẩn, sợ là qua thêm hai năm thì quyền lực trong tay đều bị Phùng Huân thu vào trong túi.

Nghĩ đến Phùng Huân, Thẩm Thất gia tháo kính xuống, cẩn thận lau, ánh mắt lại xuyên qua kính mà nhìn xuống mặt đất, trong tay Phùng Huân có 28 sư mà Tân Bắc lấy làm tự hào nhất, binh quyền 28 sư không bắt được thì quân của Tân Bắc không thể nào thống nhất.

Thẩm Thất gia tinh tế nghĩ, bỗng nhiên khoé môi mím chặt hiện lên một tia mỉm cười, một lát sau lại khôi phục như lúc ban đầu.

Từ hôm nay về sau, Tạ Nguyễn Ngọc cũng chưa thấy Thẩm Thất gia, nàng cũng không lo lắng, cả ngày đảo quanh ao cá trong viện, bên trong nuôi một đám cá chép to mọng, bơi lung lay, Tạ Nguyễn Ngọc dứt khoát bảo Đinh Chí làm cho nàng cái cần câu, mỗi ngày đều phân cao thấp với đàn cá.

Tuy Thẩm Thất gia phát cho nàng mấy nhân thủ lưu loát nhưng Phàn Thành không phải Bảo Ninh, Thẩm Bồi Viễn còn như đi trên băng mỏng, nàng cũng không náo loạn tư bản, trực tiếp đóng cửa không ra ngoài.

“Không phải nói di thái hắn nuông chiều là một người có tính tình gây chuyện sinh sự sao? Người của tôi thủ ở đó mười ngày, cô ta đến cửa cũng chưa bước ra!” Lâm đ*o Doãn rót cho Phùng Huân đầy một ly, lúc này mới gắp đậu phộng ném vào trong miệng.

“Dù sao cũng là con trai của đại soái, trên mặt vẫn là phải đi qua mới được.” Phùng Huân thật ra không thèm để ý: “Các người đừng bởi vì làm động tác nhỏ mà bị bắt được nhược điểm.”

“Trời cao.” Vương Tham Lãnh chỉ chỉ phương nam, hoàng đế xa.

Lâm đ*o Doãn cười một tiếng: “Đúng vậy, Đại Tề đã vong được vài thập niên. Còn làm phụ tử binh (cha làm binh, con cũng làm binh) cái gì, theo tôi thấy là những người có thể sống thôi.”

“Tôi thấy Thẩm Thất không phải người dễ ở chung, bên phía Bảo Ninh không phải nói hắn là một người ôn hoà sao, anh xem cách hành sự tác phong của hắn từ lúc tới đây đến giờ, làm gì giống người dễ nói chuyện.”

“Tin tức này truyền đến truyền đi, ai biết thật hay giả. Giống như tôi đây này, lão thất phu Lưu Sướng kia cũng muốn để tôi thống nhất quản lý ba phần, buồn cười bên phía Bảo Ninh còn tưởng ông ta nắm quân chính.” Nhắc đến Lưu Sướng, Lâm đ*o Doãn cũng có hứng thú: “Lão thất phu kia cũng là tên ngoan cố, nếu là cùng chúng ta…”

“Tai vách mạch rừng.” Phùn Huân thấy hắn ta càng nói càng thái quá, vội vàng đánh gãy hắn ta: “Bây giờ ở chỗ chúng ta còn có người Bảo Ninh.”

“Sợ cái gì, nếu là thật sự xảy ra vấn đề…” Hoặc là không làm hoặc làm thì phải làm đến cùng, Vương Tham Lãnh làm một động tác cắt cổ.

Phùng Huân lắc đầu cười nói: “Tôi thật sự muốn nhìn hắn nghĩ như thế nào.”

Trong tay Thẩm Bồi Viễn chỉ còn một sư và bốn lữ (sư đoàn, lữ đoàn), tên cáo già Lưu Sướng kia trực tiếp quăng cục diện rối rắm cho hắn, nhân số thật ra không ít nhưng phần lớn đều là mấy năm nay mới xếp vào so với tinh nhuệ của Phùng Huân, chiến lực cũng không quá đủ nhìn.

Phùng Huân biết át chủ bài của Thẩm Bồi Viễn, lại nguyện ý duy trì hài hoà với hắn như cũ, làm ra một bộ dáng của cấp dưới. Thẩm Bồi Viễn biết, hắn ta tám chín phần mười là kiêng kị Thẩm đại soái.

“Nếu hắn nắm quân quyền chặt chẽ trong lòng bàn tay, như vậy chúng ta liền xuống tay từ chỗ khác.” Thẩm Thất gia nghe Đinh An báo cáo xong, gõ gõ cái bàn: “Cậu đi xin hai mươi vạn đại dương, kết giao với bang hội này thật tốt, đặc biệt là tiểu bang hội xung quanh Phàn Thành, thành ý của chúng ta một chút cũng được, sòng bạc kỹ viện quanh thành tốt nhất cũng nên có hai mắt với miệng mình… mặt khác gửi điện báo về Mang Nguyên, để hắn lấy mười vạn đưa cho Cao Trạch, nói hắn ta hầu hạ đại soái vất vả, thuận tiện nhờ hắn ta chăm sóc “việc làm ăn” của tôi một chút, nhớ để Mang Nguyên nhìn hắn ta chằm chằm.”

“Thất gia không tin hắn?”

“Tin nhưng cách quá xa, thì khó tránh khỏi làm người khác nghĩ nhiều.” Người tuy không ở Bảo Ninh nhưng đôi mắt hắn ở đó. Hắn sắp xếp nhiều nhãn tuyến trong tối ngoài sáng như vậy ở Bảo Ninh, không thể bởi vì hắn ở Tân Bắc mấy năm thì đại loạn.

Đinh An làm việc lưu loát, người hắn chọn, tốn tiền hào phóng lại biết ăn nói, thật sự được coi trọng bởi không ít tiểu bang hội.

Động tác của Thẩm Thất gia không lớn lại không lừa được Phùng Huân.

“Hắn đây là định gom tiền?” Vương Tham Lãnh nghe tin tức được trình lên, không hiểu mà hỏi Phùng Huân: “Hay là hắn có ý khác?”. Kiếm Hiệp Hay

Hắn sẽ không cho rằng bang hội rơi vào tay là có thể lay động địa vị của Phùng Hân chứ.

“Phàn Thành cũng có?”

“Không nhiều lắm, hình như chỉ có mấy cái.” Người trước mắt mặc áo vải thô, không nhìn rõ gì, chỉ có một đôi mắt xoay chuyển, lộ ra vài phần khôn khéo.

“Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm.” Phùng Huân vung tay lên, người nọ vội vàng đồng ý, khom người cáo lui.

“Thống nhất quản lý, hay là tôi phái người đi xử bọn họ!” Vương Tham Lãnh xuất thân từ lục lâm (Lục lâm quân) từ trước đến nay đều không kiên nhẫn đi đường vòng bên trong, đối với hắn ta mà nói không có gì làm người yên tâm hơn thi thể.

Phùng Huân coi như không nghe thấy, ngón tay chậm rãi gõ mặt bàn, đồng hồ trong phòng rơi xuống đất phát ra âm thanh lộp… bộp. Thẩm Thất gia vẫn chưa nhúng tay vào quân vụ của hắn ta, những động tác lập tức làm đó giống như khiêm tốn, lại không muốn gạt hắn ta.

Huống chi Phàn Thành không giống Bảo Ninh, Thẩm đại soái xuất thân trong lùm cỏ, thích nhận vật hoàng bạch (tiền) nhất, phàm là việc kiếm tiền ở Bảo Ninh đều phải nắm trong lòng bàn tay. Nhưng không giống Phàn Thành, chỗ này tuy giao giới khắp nơi nhưng trăm năm trước văn hào xuất hiện lớp lớp, trên người bá tánh vẫn tàn lưu khí tiết cổ hủ như cũ, rất coi trọng thanh danh. Cho nên mặc dù như nhóm người Phùng Huân, tuy có công huân nhưng cũng rất ít khi dám động vào những việc làm ăn bẩn như sòng bạc hay kỹ viện.

Hành động này của Thẩm Bồi Viễn dưới cái nhìn của Phùng Huân, cho dù hắn làm cái gì cũng không có hiệu quả quá lớn, mà nếu hắn ta đến chút không gian này cũng không cho, nói rõ chính là coi Thẩm Thất gia là con rối.

Con thỏ bị bức nóng nảy còn cắn người huống chi Thẩm Thất còn không phải con thỏ.

Bây giờ còn chưa phải lúc xé rách mặt.

“Chúng ta cẩn thận nhìn thành Trứ Tựu, thật sự phải động thủ với người của hắn ở bên ngoài, Thẩm Thất chỉ cần gửi điện báo về Bảo Ninh, chúng ta nên đưa vị trí ra rồi.”

“Vậy thì như thế nào! Cùng lắm thì phản!” Vương Tham Lãnh hừ lạnh thành tiếng.

“Sau đó thì sao? Tự lập xưng Vương hay là phản bội gia nhập Lâm, Thịnh? Tuy Bảo Ninh ở xa nhưng tỉnh Vân thì sao? Bộ đội Hà Thuận Châu rất gần.”

“Hà Thuận Châu bận nội đấu với Tôn Hưng Thông làm gì có công phu quản chúng ta. Huống chi…” Vương Tham Lãnh nhìn cửa lớn đóng chặt, nhỏ giọng nói: “Thịnh soái đều đã đồng ý giao Biên Thành cho ngài, đến lúc đó ngài chính là đốc quân hai tỉnh, dưới một người, tội gì phải ở lại đây chịu phần uất khí này.”

“Đấu là do một núi không chứa hai hổ nhưng Tân Bắc thật ra là sai, dưới trọng thưởng tất có dũng phu, ai dám đảm bảo đến lúc đó đại soái sẽ không lấy quân Tân Bắc so cân lượng?” Ánh mắt Phùng Huân trầm xuống: “Phía sau việc này, tôi đều có so đo. Còn về Thẩm Thất thì cứ nhìn chằm chằm hắn là được, không cần rút dây động rừng, thật sự đến ngày cá chết lưới rách, bắt giặc thì bắt vua trước, một kích mất mạng.”

Thẩm Thất gia đợi mấy ngày, thấy bên phía Phùng Huân không có động tĩnh, biết là hắn ta cam chịu.

“Tin tức của hắn còn rất linh thông.” Thẩm Thất cười nói.

Lúc Tạ Nguyễn Ngọc bị gọi vào thư phòng còn có chút mê mang, không nghĩ đến Thẩm Thất gia lại để nàng cùng nghe tin tức Đinh An mang đến. Trong lòng kích động vạn phần, bây giờ nàng đối với Thẩm Thất gia mà nói không chỉ là một người phụ nữ có thể có có thể không, hắn thể hiện ra sự tín nhiệm nàng! Mặc dù Đinh Chí còn đang đi theo nàng.

Sự nhận thức này làm lòng Tạ Nguyễn Ngọc nhảy nhót, tự giác muốn đi nấu cà phê, bây giờ nàng học thông minh cũng không sợ phiền toái, mỗi lần đều nấu đủ một ly, sợ chính mình bị bắt uống hương vị chua đắng kia.

Thẩm Thất gia nhìn thấy nàng đứng ở bên cạnh an tĩnh xay cà mê, lỗ tai lại giương lên rất cao, bộ dáng cảm thấy rất hứng thú.

“Thuộc hạ đã phái người đi tra xét, người nọ tên Tôn Vân Trình, mở một quán thuốc lá trong ngõ nhỏ ở phía tây bắc của thành, cũng bán chút cao nha phiến (cao ma túy) linh tinh, ngày thường cũng là khách quen của sòng bạc.” Người này vẫn là do Đinh An tìm hiểu sờ đến tận nguồn gốc: “Ông ta liên hệ rất nhiều với người của Lâm đ*o Doãn nhưng đến tột cùng có phải người của Phùng Huân hay không…”

“Nói trọng điểm.” Thẩm Thất gia đánh gãy lời của Đinh An cũng đánh gãy Tạ Nguyễn Ngọc chăm chú lắng nghe.

Đây chẳng lẽ không phải trọng điểm sao? Động tác dưới tay của Tạ Nguyễn Ngọc hơi giật mình, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Thẩm Thất gia. Lúc này hắn đã thu ý cười, ánh mặt trời chiếu vào trên khuôn mặt của hắn, lạnh và ấm kết hợp, có chút đẹp quá mức.

“Ông ta có bốn con trai hai con gái, ba di thái, trong đó Nhị di thái được sủng ái nhất, vợ cả cùng con trưởng bị đưa về quê Lộ Thành, nghe nói là bởi vì phu nhân của ông ta ghen tị, tính tình không tốt, không được lòng ông ta.” Đinh An thấy Thẩm Thất gia không lên tiếng, nói tiếp: “Mẹ của ông ta vì lớn tuổi, bị đưa đến bên cạnh Phàn Thành dưỡng lão, ba đứa con trai chỉ có con của Nhị di thái sinh là thông tuệ nhất, được Tôn Vân Trình yêu thích.”

“Cậu cảm thấy ông ta đối với vợ cả như thế nào.”

“Một năm chỉ có khi tế tổ mới quay về nhìn xem, chỉ lo chu cấp đủ tiền tài, những việc còn lại thì mặc kệ, cũng làm người không tìm được chút sai lầm nào.”

“Con trai ở quê như thế nào?” Thẩm Thất gia ngẩng đầu chậm rãi mở miệng.

“Tuy đọc sách ở học đường nhưng các phương diện đều thường thường.” Đinh An nhớ đến tin tức được truyền đến, Tôn Kỳ Tuấn không có bản lĩnh gì, bị ném vào trong đám người đã bị che lấp sự tồn tại, tính tình cũng không tồi, nói: “Chỉ có thể coi là người hiếu thuận thuần thiện, là đứa con làm người bớt lo.”

“A?” Thẩm Thất gia nghe dường như rất vừa lòng: “Lặng lẽ mang hai người đến đây, đừng làm người khác nghi ngờ.”

“Rõ!” Đinh An đối với bất cứ quyết định nào của Thẩm Thất gia đều đã nhìn nhiều, lĩnh mệnh đi xử lý.

Trong nhà trở lại bình tĩnh, Thẩm Thất gia xoa xoa trán, lúc này mới phát hiện Tạ Nguyễn Ngọc bưng cà phê ngốc ngốc nhìn hắn. Hai mắt nhíu lại, cười nhận cà phê để trên bàn, vòng tay kéo nàng vào trong lồng ngực, đầu dựa vào cổ nàng, chậm rãi nhắm mắt, khoé miệng vẫn ngậm ý cười như cũ: “Muốn biết vì sao ta bảo Đinh An đến Lộ Thành?”

“Vâng.” Tạ Nguyễn Văn động động cơ thể, gật gật đầu: “Vợ con ông ta nghe lên cũng quá bình thường.”

Không có bản lĩnh, không được sủng ái.

“Chính là bởi quá bình thường.” Thẩm Thất gia thích mái tóc đen nhánh của Tạ Nguyễn Ngọc, làn tóc trút xuống rũ trên vai, hắn vươn ngón tay nghịch đuôi tóc của nàng: “Nếu là em, nhà có nhiều tiền, cha lại không nhìn thấy em, tống cổ em về quê, trên có người mẹ thất sủng, dưới có anh em có tiền đồ, em nên làm thế nào?”

Chân mày của Tạ Nguyễn Ngọc nhăn thành một hàng, trong tay không ngừng cướp tóc mình với Thẩm Thất gia, nói: “Tự nhiên là phải quyết chí tự cường, làm cha lau mắt mà nhìn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.