Omega Đó Là Một Tiểu Tinh Tinh Vô Song

Chương 2: Hải Vương



Editor: Chentranho

Vào khoảng bốn giờ sáng, Mạnh Phiên cho thức ăn vào hộp cơm nhôm kiểu cũ được truyền lại từ tổ tiên trong gia đình, đặt vào chiếc túi vải do bà cậu làm, trên lưng là chiếc cặp vải mới do bà may. Chuẩn bị đi bộ tới trạm xe buýt.

Thời điểm mở cửa, bà ngoại từ trong phòng bước ra, kêu cậu một tiếng. “Phiên Phiên, cầm cái này đi, mới bắt đầu năm học cũng nên có chút tiền trong người.”

Một tờ 10 tệ hơi nhàu nát được nhét vào túi đồng phục học sinh của Mạnh Phiên. Mạnh Phiên cười cười, sau đó lấy ra đưa lại, dỗ dành bà: “Không cần đâu, trong trường học cũng không cần tiêu tiền. Hơn nữa, không phải con đã nói với bà là con bổ túc cho bạn học có được tiền công rồi mà.”

“Xùy, vậy cầm lấy trời nóng vẫn có thể mua kem.” Bà ngoại giả bộ tức giận, vỗ vỗ tay Mạnh Phiên rồi dùng sức nhét vào túi cậu.

Mạnh Phiên biết tính tình của bà ngọai, không lấy không được, đành gật gật đầu, lấy tiền ra vuốt gọn gàng rồi mới cẩn thận cất vào túi quần.

Thời tiết nắng nóng, áo đồng phục có thể bị cởi ra bất cứ lúc nào, nguy cơ bị mất cao hơn quần nhiều.

“Hôm qua nó có về…” Giọng bà ngoại trở nên trầm hơn rất nhiều, trên mặt lộ rõ ​​vẻ do dự.

Mạnh Phiên buông tiền, “Khi nào ạ?”

“Lúc con đi ngâm mình ở suối. Nó mua vé về vội nên không đợi được con…” Bà ngoại dừng lại, thấy Mạnh Phiên không có cảm xúc gì, liền nói: ” Nó còn mang 7000 đồng tới. ”

“Thôi, bà cất đi, con sẽ tìm thời gian liên lạc sau, con đi học trước nha bà, bà vào ngủ thêm một chút đi.” Giọng điệu của Mạnh Phiên không hề dao động.

Nhìn bầu trời hè không chút gợn mây, lại nhìn bóng lưng đang cắp sách đến trường, gương mặt bà ngoại đầy chua xót và đau lòng.

4h30, đúng giờ bắt kịp chuyến xe buýt số 3. Trên xe không có ai trừ tài xế.

“Ây, trường học đã khai giảng rồi sao?”

Có rất ít người trên xe buýt lúc đêm và sáng sớm, bác tài xế cũng đã quen với Mạnh Phiên.

“Đúng vậy ạ, hôm nay chính thức khai giảng.” Mạnh Phiên mỉm cười, cảm thấy bác tài xế chỉ có một mình trên xe cũng thật trống trải, liền ngồi xuống vị trí gần đầu nhất.

Bác tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, thấy một cục trắng trẻo, sạch sẽ, là một thiếu niên ngoan ngoãn, rất ưa nhìn, trên mặt nở nụ cười thân thiện.

“Con thật giỏi, thi đậu trường cao trung trọng điểm của Hoa thị, về sau rất có tiền đồ. Chính là quá vất vả, buổi sáng 4 giờ đã đi, buổi tối tận 11 giờ mới về đến nhà.”

“Không sao đâu, con cũng quen rồi.”

Mạnh Phiên đặt hộp cơm lên đùi, trò chuyện với tài xế. Cậu và bà ngoại nương tựa nhau nhiều năm như vậy, bà ngoại đã lớn tuổi, Cậu làm sao có thể không nỗ lực cố gắng?

Xuống xe buýt số 3 đã là rạng sáng khoảng 5:30, đợi hai ba phút tại trạm, xe buýt số 63 vào trung tâm thành phố Hoa liền tới.

Thời điểm này cũng không còn sớm, các bà các cô đã sớm chờ sẵn, nói chuyện phiếm trong xe ríu rít náo nhiệt.

Mạnh Phiên cũng không chê ồn, lấy vở ra, lướt nhanh ôn lại kiến ​​thức mà cậu đã phân loại một lần. Thất Trung có thói quen kiểm tra đầu năm, là lớp trọng điểm tập hợp những học sinh xuất sắc nhất khối, cạnh tranh rất gay gắt, cậu không muốn bỏ lỡ bất kỳ vị trí nhất bảng nào.

“Mạnh Phiên!”

Chu Nhất Khai đã đợi Mạnh Phiên ở trạm xe buýt đã lâu, vừa thấy Mạnh Phiên xuống xe, vội vàng đem trứng gà nhét vào trong miệng, lung tung nhai mấy cái rồi nuốt xuống, sải bước đến chào hỏi.

“Anh Khai, chào buổi sáng.” Mạnh Phiên đáp lại bằng một cái gật đầu đầy năng lượng, nở một nụ cười.

( Tui cứ cảm thấy Anh Khai hay Khai ca, cái cách gọi này đều sặc mùi thế nào ấy:))) Không biết có phải do tui xàm quá không)

Đôi mắt to tròn, lông mi đen tự nhiên, khi cười thì lông mi cong vút, nhìn qua vừa hiền lành lại xinh đẹp.

Chu Nhất Khai bị miếng trứng gà kia nghẹn đến không thở được, một bên đấm ngực, một bên vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm Mạnh Phiên.

Học kỳ mới, có được nụ cười đầu tiên cùng câu ” Chào buổi sáng” đầu tiên của tiểu ngọt O đệ nhất Thất Trung đều bị hắn dành được, thì mọi công sức hắn sáng sớm đã ôm cây đợi thỏ ở đây đều đáng giá hết.

“Khụ khụ khụ! Sao hôm qua em không đến trường, nổi bật đều bị người khác cướp mất.”

Hai người đi bộ đến trường.

“Cái gì nổi bật?”

Chẳng lẽ có một tiểu ngọt O mới xuất hiện?

“Haizzz, em còn chưa biết sao? Phí Chuẩn chuyển tới Thất Trung, liền ở lớp 1. Cũng tại cái tên gia hỏa đó, trước kia vừa tan học đều là Alpha chúng tôi phóng đến cửa ngắm em, hiện tại tan học tất cả đều là nữ sinh cùng Omega ở cửa, cái sức chiến đấu đó, Alpha chúng tôi còn không có một góc để ngồi xổm! ”

“Hóa ra là một Alpha.” Mạnh Phiên mỉm cười, không thành vấn đề, Alpha đối với tiền ăn của cậu cũng không có ảnh hưởng gì.

“Không thể nào, Mạnh Phiên, em không biết Phí Chuẩn sao? Con trai thứ của nhà họ Phí, người giàu nhất thành phố Hoa, tình nhân trong mộng của Omega, em không biết hả?”

Ồ, hóa ra là một tên con nhà giàu, nụ cười trong mắt Mạnh Phiên hơi nheo lại.

Phú nhị đại Alpha, không phải đều cùng một dạng sao.

“Em không có lên mạng.”

Cái này Chu Nhất Khai cũng biết, lúc trước hắn hao hết tâm tư mới xin được tài khoản QQ của Mạnh Phiên, đem cậu kéo vào trong nhóm diễn đàn, kết quả trừ bỏ video giải đề cùng lúc thu bao lì xì, Mạnh Phiên căn bản không online, thậm chí trong nhóm nhiều Alpha muốn thêm bạn tốt, một tên cũng chưa được chấp nhận.

Sau đó, họ mới biết rằng Mạnh Phiên quá chú tâm vào học hành, hoàn toàn không có thời gian để phân tâm đến những thứ khác, cả kỳ nghỉ hè hơn một tháng. Mạnh Phiên cũng chưa bao giờ lên mạng.

Nhưng bọn họ không biết, Mạnh Phiên không thêm bạn tốt, không online, không sôi nổi trong nhóm, nguyên nhân chân chính chỉ có một —— nghèo.

Ở nhà không có mạng không dây. Điện thoại di động của cậu là đồ hàng hiệu nhưng là second-hand giá rẻ thôi. Các gói dịch vụ được cung cấp đều là loại rẻ nhất. Lưu lượng truy cập trong một tháng bị hạn chế. Mạnh Phiên sợ dữ liệu di động bị trừ tiền quá nhiều. Ngoại trừ mấy sự kiện lớn có thể giúp cậu kiếm chút tiền ăn, thời gian còn lại đều đóng cửa bế quan.

“Vậy em cả kỳ nghỉ hè cũng không có liên hệ với La Lập Hào phải không?” Chu Nhất Khai nhỏ giọng hỏi.

Chưa kịp dứt lời, một vài Alpha ở cổng trường thấy họ cũng đuổi theo tới.

“Mạnh Phiên, Mạnh Phiên, nghe nói em muốn cùng La Lập Hào yêu đương, thiệt hay giả?”

“La Lập Hào tin tức tố hình như là vị sầu riêng, em đừng nghĩ quẩn như vậy nhé!”

( Tui team không thích sầu riêng nhé! Nghe đến mùi tin tức tố của ông này xỉu ngang luôn nè:v)

“Tiểu Mạnh Phiên, em không phải nói chỉ nghĩ chuyên tâm học tập không yêu đương sao? Này sao đột nhiên thay đổi quyết định, muốn vậy cũng nên cho bọn anh một cơ hội cạnh tranh công bằng không phải sao?”

Mấy tên Alpha m8 đem Mạnh Phiên có 1m76 vây ở trung tâm, một bên ríu rít, một bên vây quanh hắn hướng nhất ban đi tới. Lớp một ở tầng một của tòa nhà dạy học.

Hôm nay Phí Chuẩn đến sớm, chọn một vị trí ở hàng ghế sau bên cửa sổ tùy tiện ngồi. Buổi sáng sớm mùa hè có làn gió dễ chịu thổi vào làm cho người ta rất thoải mái, thoải mái hơn nhiều so với việc đóng hết các cửa bật điều hòa.

Trên bàn học trước mặt anh đặt một cái chai thủy tinh chạm khắc to bằng lòng bàn tay, chuyện mà anh cả hôm qua giao cho vẫn chưa hoàn thành, Phí Chuẩn còn đang lo lắng, hôm nay nên tìm cơ hội nào đây.

Lúc quay lại, liền nhìn thấy một nam sinh xinh đẹp bị một đám Alpha vây quanh hướng nhất ban đi tới.

Từ góc độ sinh lý mà nói, Omega sinh ra đều cần Alpha bảo vệ, nhưng khi bị bao vây bởi nhiều Alpha xa lạ, Omega chắc chắc sẽ cảm thấy áp lực, giống như cừu non sa vào hang sói.

Nam sinh kia dường như không hề bị áp lực, vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt cong lên ý cười, trong chốc lát đáp lại cái này, trong chốc lát đáp lại cái kia, như cá gặp nước.

“Em thực sự không liên quan gì đến anh ấy. Em nói rồi thì nhất định sẽ làm được.” Trước cửa lớp học, Mạnh Phiên lại một lần đối với mấy Alpha này giải thích.

Phí Chuẩn xa xa nhìn, tựa như nhìn thấy một hải vương đang quản lý đám cá con trong ao cá của hắn.

Nhớ tới video cosplay Đát Kỷ mà ngày hôm qua Thiệu Trì cho anh xem, Phí Chuẩn lại nhìn lại Mạnh Phiên, trong lòng cảm thấy thật đúng là rất thích hợp.

Đát Kỷ là hồ yêu giả trang Tô Đát Kỷ, mị hoặc Trụ Vương.

Mạnh Phiên là Beta giả trang Omega, loè thiên hạ.

Điểm chung lớn nhất là nhan sắc.

Sau khi thuyết phục đám Alpha dời đi, Mạnh Phiên bước vào lớp học.

Việc tự học bắt đầu lúc 6:30 ở trường Trung học cơ sở, có lẽ vì mới bắt đầu đi học, một số học sinh chưa quen với thói quen này, chỉ có một nửa số người trong lớp.

Mạnh Phiên vô cùng đơn giản nhìn lướt qua, liền thấy được Phí Chuẩn.

Không vì cái gì khác, chính là Phí Chuẩn diện mạo khí chất quá mức xuất chúng, tùy tùy tiện tiện liếc mắt một cái là thấy, huống hồ trong phòng học cũng chỉ có thưa thớt mấy củ cải trắng cùng Phí Chuẩn.

( Ok, trừ chồng em ra thì người khác chỉ là cải trắng:)))

Từ năm nhất trung học đến nay, Mạnh Phiên chưa bao giờ thấy một Alpha nào xuất sắc như vậy.

Tên này chính là Phí gia nhị công tử mà Chu Nhất Khai đã nhắc đến vừa nãy phải không nhỉ?

Khuôn mặt khối băng trông không được thân thiện cho lắm. Mạnh Phiên từ nhỏ đã biết xem ánh mắt của người khác, rất nhạy cảm với khía cạnh này, cậu lập tức thu lại nụ cười theo thói quen trên khóe miệng, rồi tìm một chỗ tùy ý ngồi xuống.

Phí Chuẩn không để ý thấy vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt Mạnh Phiên, anh sững sờ một lúc, anh vốn nghĩ rằng loại người thích giật gân này sẽ không bỏ qua cơ hội nào để thể hiện sự quyến rũ của mình với bất kỳ Alpha nào.

Mạnh Phiên không để tâm đến ánh mất không thân thiện kia. Điều cậu lo lắng bây giờ là một vấn đề khác – Chu Nhất Khai nói, La Lập Hào vào nhất ban.

Cậu và La Lập Hào thật ra không có tiếp xúc nhiều, nghe nói La Lập Hào từng tuyên bố muốn theo đuổi cậu, nhưng ngoài việc thấy La Lập Hào cố gắng thể hiện sự vượt trội của hắn trước mặt mình vài lần, Mạnh Phiên không hề cảm thấy bất kỳ sự truy đuổi nào luôn, sau đó dường như cũng chẳng có gì.

Vào trước kỳ nghỉ hè, cậu đã gặp La Lập Hào một lần.

Lúc đó học sinh trong trường cơ bản đã về nhà, cậu ở lại giúp giáo viên thu dọn một số thứ, khi đi qua phòng tắm, nghe thấy La Lập Hào lừa một nam Omega uống một ít thuốc, liền lỡ ra tay phá đám.

Mạnh Phiên chưa bao giờ nhìn thấy Alpha nào lừa dối Omega bằng những lời lẽ hoa ngôn xảo ngữ như thế, phá hoại xong lại sợ mình sẽ bị La Lập Hào trả thù, vì vậy cậu đã bí mật gọi điện cho La Lập Hào rủ hắn ra ngoài uống trà sữa.

Lúc đó quả thực là lừa người ta ra, Mạnh Phiên cũng đành bỏ ra không ít tiền để mua cho hắn một cốc trà sữa, cũng may tiệm trà sữa gần trường học cũng không có đặc biệt đắt đỏ gì.

Bây giờ xem ra La Lập Hào đã nghĩ quá nhiều, còn thật sự…vào nhất ban..Như thế nào mới có thể thoát khỏi cái đại phiền toái này đây?

“Phiên Phiên!”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Mạnh Phiên nhìn La Lập Hào đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cậu sợ hãi ngả người ra sau.

“A… Chào buổi sáng, Anh Hào, anh cũng học lớp 1 à?” Mạnh Phiên cố nặn ra một nụ cười.

La Lập Hào đứng bên bàn, hai tay chống trên mặt bàn, làm bộ ngầu, “Không phải để đến gần em hơn sao, Hào ca tôi chưa bao giờ vì một Omega nào mà ngày nhớ đêm mong vậy đâu.”

Mạnh Phiên:…

Cái này vẫn còn trong lớp học đấy, nhiều người nhìn như vậy, Mạnh Phiên cảm thấy có chút hít thở không thông.

La Lập Hào này, thành tích không có còn có thể tiến vào nhất ban, bối cảnh khẳng định có điểm đặc biệt, Mạnh Phiên thì cái gì cũng đều không có, không dám lấy cứng đối cứng.

“Anh Hào, em nghĩ anh có thể đã hiểu lầm điều gì đó.”

La Lập Hào sửng sốt một chút, cười khẽ ra tiếng, “Tiểu bảo bối, muốn cùng anh chơi trò lạt mềm buộc chặt à? Lúc trước không phải em mời anh đi uống trà sữa? Còn cố ý chỉ mua một ly, có phải hay không kỳ thật là muốn cùng anh uống chung?”

Mạnh Phiên:…

Không hề nhé, là do tui nghèo thôi, thật luôn.

La Lập Hào dường như coi việc theo đuổi Mạnh Phiên là một loại khoe khoang, hắn ta không hề hạ giọng mà cố tình nói to hơn, khiến những học sinh bên ngoài lớp học đều nhỏm tai lên hóng bát quái.

Phí Chuẩn sáng sớm mới thấy hải vương dỗ dành đám cá con, bây giờ lại bơi ra một con nữa, anh cảm thấy cái gọi là Tiểu Ngọt O số 1 ở trường trung học số bảy này thật sự là một cao thủ quản lý thời gian.

Không thích xem loại tình tiết này, Phí Chuẩn cầm chai thủy tinh chạm khắc toan đứng dậy đi hoàn thành nhiệm vụ mà anh cả mình giao cho.

“Phanh!”

Mạnh Phiên đứng dậy muốn kéo La Lập Hào ra ngoài nói chuyện, liền không để ý sau lưng vô tình đụng phải Phí chuẩn đi ngang qua, Phí Chuẩn thân thể loạng choạng, chai thủy tinh chạm khắc trên tay rơi xuống sàn gạch vỡ tan thành nhiều mảnh.

Trong không khí, lập tức một làn sóng tin tức tố mang theo cảm giác áp chế mạnh mẽ đột nhiên ập vào mặt cậu.

Đó là một mùi vị băng giá đen tối, giống như một người đang đi chân trần ở Bắc Cực, toàn thân lạnh lẽo, thậm chí không khí hít vào cổ họng cũng mang theo băng đao lạnh lẽo, cảm giác đau đớn kéo đến.

Các Alpha khác trong lớp học trong tiềm thức như muốn đầu hàng dưới thứ tin tức tố này. La Lập Hào còn muốn bất chấp đùa giỡn Mạnh Phiên, đã nằm sấp trên đất. Omega trong lớp không chịu nổi mùi, ôm chặt lấy mình, sợ hãi khóc thút thít.

Phí Chuẩn đau đầu nhìn chai thủy tinh vỡ trên sàn, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, đã vậy còn gây ra họa.

Ngẩng đầu lên, trong phòng học có người đang ngồi xổm, có người nằm sấp, có người lại khóc lóc, chỉ có Mạnh Phiên đang đứng trước mặt anh, nhìn anh chằm chằm. Cùng anh mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Trong nháy mắt sự tình phát sinh đến quá nhanh, Mạnh Phiên hoàn toàn chưa kịp phản ứng. Beta không phản ứng với tin tức tố của AO theo bất kỳ cách nào, nhưng vẫn có thể ngửi thấy một số mùi hương. Mạnh Phiên chỉ cảm thấy như thể cậu ngửi thấy mùi vị băng giá khi mở tủ đông lạnh, nhưng không nhận ra đó là tin tức tố.

Chờ cậu nhìn lại nhóm Omega đều bị dọa khóc, mới hậu tri hậu giác nhận ra, không biết bây giờ giả vờ diễn mình cũng là một Omega yếu đuối còn kịp không nhờ…..

“Mở cửa sổ thông gió.” Phí Chuẩn đối với người còn tỉnh táo duy nhất giống anh còn có thể đứng Mạnh Phiên nói.

Mặc dù nồng độ tin tức tố này cao nhưng chủ nhân không có ở đây, chỉ cần mở cửa sổ để thông gió, nó sẽ nhanh chóng phân tán.

Chỉ là anh mới vừa nói xong, định đi mở cửa sổ, cổ tay áo đột nhiên bị bắt được.

“Ô…… Thật đáng sợ……”

Mạnh Phiên thập phần nỗ lực dặn ra nước mắt, vẻ mặt hoảng sợ lại ủy khuất mà lôi kéo cổ tay áo Phí Chuẩn, hy vọng Alpha này có thể nhìn thấy rõ ràng – cậu cũng bị cái tin tức tố này dọa tới nhũn chân rồi, chỉ là phản ứng chậm hơn xíu thôi.

Phí Chuẩn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu giờ phút này khóc đến là đáng thương:……

Còn diễn, lại có thể diễn chậm hơn người khác thế này cũng được à?

Lúc này, bên ngoài phòng học cũng có một vài học sinh không bị ảnh hưởng nhiều bởi tin tức tố đã nhanh chóng nắm được thông tin hót hòn họt này rồi lẹ tay đăng tải lên diễn đàn.

【Sốc! Việc chuyển trường của Phí Chuẩn thực chất là vì Tiểu ngọt O đệ nhất Thất Trung! Ghen tuông che mù mắt mà để lộ tin tức tố lãnh như bão tuyết! 】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.