Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 44: Uy nghiêm của Nghiêm Thanh Viên



Tiểu thiếu gia quý giá trên người mặc đồ có tay áo lụa màu đen với thiết kế độc đáo, đường viền phác họa bằng vàng mỏng, quần áo màu vàng đen khiến gương mặt non nớt của tiếu thiếu gia bớt đi chút non nớt, trông cậu mát lạnh lại thoải mái, đem tiểu thiếu gia từ nhỏ được nuôi dưỡng ưu nhã cao quý thành nổi bật đẹp đẽ.

Lúc này đôi mắt cậu rũ xuống, đôi mắt to trong veo khiến người ta ấn tượng sâu sắc lúc này lại tràn ngập không vui lạnh lùng hiếm thấy.

Vẻ mặt như vậy hoàn toàn không phù hợp với ấn tượng của người ta dành bản thân tiểu thiếu gia, nhưng cũng chính vì tương phản càng mãnh liệt như vậy, Cố Trường Hà cảm giác hai chân nhũn ra, thế nhưng không cách nào nhúc nhích.

Trong đêm tối tĩnh lặng, bản thân áp lực đến không thể thở, huống chi xung quanh toàn bộ đều là những người đàn ông trưởng thành thái độ cung kính có thể trợ giúp khí chất của tiểu thiếu gia, trong đó cho dù là người nào cũng có thể dễ như trở bàn tay chế ngự chú.

Tiểu thiếu gia là ai Cố Trường Hà đương nhiên biết, những ai đã từng nhìn thấy cậu đều không dễ dàng quên được vẻ đẹp chất lượng không tầm thường của cậu.

Đến bây giờ còn có điều gì mà không hiểu, mặc dù đối phương cho đến giờ vẫn không nói lời nào, chú cũng biết mục tiêu của bọn họ là mấy thứ trong tay chú.

Mặc dù chú to gan mang những thứ này ra ngoài, nhưng cũng suy đoán làm một tiểu thiếu gia gia cảnh giàu có cũng sẽ không để ý mấy thứ này.

Rốt cuộc chúng nó thoạt nhìn trông như quý báu nên đặt ở đó, nhưng cũng có thể hiểu là chỉ vì không có nơi nào để đặt nên cất vào góc mà thôi.

Sau khi trộm nó chú nghĩ rằng, nếu qua một khoảng thời gian mà không có ai so đo, chú mới có thể đem mấy thứ này bán đi, nhưng rõ ràng là chú tính sai rồi.

Đối phương có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy tìm thấy chú, có thể hiểu rằng mấy thứ này hẳn là rất quan trọng.

“Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, là chú quá đáng, chú cho rằng cái này có thể là đồ vật không quan trọng gì nên cầm đi, trước kia chú lấy đồ của con trai chú cũng là như vậy, nó không nói gì nữa, chú cũng dần có thói quen, chú không ngờ thì ra mấy thứ này không phải của con trai chú.”

Cho dù chú biết, bây giờ cũng muốn giả vờ không biết.

Dù sao những thứ này bây giờ cũng đã tới tay chú rồi, nếu không giải thích bất cứ lý do gì, đối phương sẽ không để chú dễ chịu.

“Thật sự rất xin lỗi, xin hãy tha thứ cho chú, về sau chú cũng không dám nữa, tuyệt đối sẽ không đụng vào đồ vật của cháu nữa, nể tình chú là ba của Tiểu Hải, cháu nhất định sẽ thông cảm cho chú, phải không? Nhà chú cũng rất khó khăn, trong nhà còn nuôi người nhà, tiểu thiếu gia ít nhất có thể nể tình Tiểu Hải tha chú một mạng, cảm ơn, thật sự là cảm ơn rất nhiều.”

Cố Trường Hà có ý định dùng thủ đoạn mình am hiểu nhất để lừa gạt qua cửa ải.

Nghiêm Thanh Viên an tĩnh ngồi trên xe, xuyên thấu qua cửa kính nhìn ba ruột Cố Trường Hà lúc này dưới ánh đèn xe có thể thấy rõ ràng, một khoảng thời gian dài không xuống xe.

Nghiêm Thanh Viên đang tự hỏi, nên đối xử với Cố Trường Hà như thế nào.

Cậu và Cố Trường Hà thật sự gặp mặt cũng chỉ có một lần, mà sau một lần kia không còn gặp nhau lần nào nữa.

Nhưng mà ở trong sách, Cố Trường Hà lại là một nhân vật chiếm không ít độ dài, Cố Trường Hà ở trong sách là một người lười nhác, tham lam, người đàn ông có khát vọng không làm mà hưởng lại tùy ý làm bậy, chú có một tính cách rất xấu và một mạch não mà người bình thường không thể hiểu được.

Cố Trường Hà là người đầu tiên biết được Cố Hãn Hải không phải là con ruột của mình, mà lý do biết điều này vậy mà lại là vì ly hôn với Tư Tuyết Ngữ.

Cuộc hôn nhân bình thường như trò khôi hài này vẫn chưa đoạn tuyệt, trong đó nguyên nhân lớn nhất là bởi vì Tư Tuyết Ngữ, Tư Tuyết Ngữ không cách nào tiếp nhận chồng của mình không còn là chồng của mình nữa, cho dù là trên danh nghĩa cũng muốn nắm chặt lấy.

Cố Hãn Hải ưu tú, từ nhỏ đã rất xuất sắc, bộ dạng thành tích học tập ưu tú mọi mặt đều hoàn toàn không giống bọn họ, điều này làm cho Cố Trường Hà nổi lên lòng nghi ngờ, cho rằng là Tư Tuyết Ngữ phản bội chú muốn cho chú đội nón xanh, nên đã trộm lấy DNA của Cố Hãn Hải đi xét nghiệm.

Ngay từ đầu chú chỉ là ôm tâm lí thử một lần, nhưng không ngờ Cố Hãn Hải thật sự không phải con ruột của chú, ngay lúc đó sự tức giận không thể áp xuống, hơn nữa trong quá khứ Cố Hãn Hải hoàn toàn không giống chú, càng đổ thêm dầu vào lửa.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Cố Trường Hà lại cảm thấy Cố Hãn Hải và Tư Tuyết Ngữ cũng không giống, Tư Tuyết Ngữ chỉ số thông minh như vậy thật sự không xứng sinh ra đứa con trai như Cố Hãn Hải, như bị ma xui quỷ khiến chú lại đi làm xét nghiệm lần nữa, kết quả cuối cùng vậy mà Cố Hãn Hải cũng không phải con ruột của Tư Tuyết Ngữ.

Lúc ấy Cố Trường Hà liền cảm thấy kỳ lạ, thậm chí nghi ngờ Tư Tuyết Ngữ có phải đã sớm biết chuyện này rồi không, dù sao thái độ Tư Tuyết Ngữ đối với Cố Hãn Hải hoàn toàn không giống thái độ của một người nẹ đối với con trai, quá mức ỷ lại.

Nhưng thật sự là không có cách nào phân biệt, nhiều năm lăn lộn như vậy Cố Trường Hà cuối cùng cũng có chút năng lực, sau khi kiểm tra hồ sơ của bệnh viện vào thời điểm đó, khi Nghiêm Thanh Viên mười bảy tuổi chú đã tìm thấy thiếu gia giả Nghiêm Thanh Viên đang sống trong một gia đình giàu có, hơn nữa lén cầm ly nước Nghiêm Thanh Viên đã từng uống đi làm xét nghiệm ADN.

Sau khi xét nghiệm ADN thật sự là cha con Cố Trường Hà nháy mắt mừng như điên, điều này dường như là trực tiếp cho chú một kênh kiếm tiền, chú chỉ cho rằng bản thân hao hết tâm tư tìm kiếm con trai ruột của mình thật sự là kiếm được nhiều tiền.

Con của chú bây giờ đang sống trong nhà người khác hưởng thụ cuộc sống được ưu đãi, vậy người làm ba như chú, làm sao có thể không dính chút ánh sáng đây?

Cũng là bắt đầu từ khi đó, chú không ngừng lấy thân phận bại lộ uy hiếp Nghiêm Thanh Viên dùng tiền trong nhà trợ cấp cho chú, mà lúc đó Nghiêm Thanh Viên cũng không cách nào chấp nhận phải rời khỏi người nhà bản thân sinh sống mười mấy năm, Cố Trường Hà uy hiếp thành công.

Suốt một năm Nghiêm Thanh Viên cho Cố Trường Hà cực kỳ nhiều tiền, hoàn toàn biến thành cây ATM của Cố Trường Hà, một khi khởi đầu sai lầm mà sai lầm này không kịp sửa chữa thì sẽ ngày càng nghiêm trọng, áp lực của bản thân cậu càng lúc càng lớn, cậu cứ luẩn quẩn trong cảm giác chột dạ và áy náy, tinh thần trở nên tồi tệ hơn.

Ngày Cố Hãn Hải được nhận về, Nghiêm Thanh Viên hoàn toàn tan vỡ, tư duy và lý trí toàn bộ sụp đổ, áp lực kéo dài trong một năm nháy mắt bùng nổ.

Nghiêm Thanh Viên nghĩ, đó có lẽ chính là một trong những nguyên nhân mình thay đổi.

Sắp xếp những quy định cứng nhắc trong đó, có lẽ thân phận Cố Hãn Hải bại lộ, cũng có liên quan đến Cố Hãn Hải.

Nghiêm Thanh Viên hít sâu một hơi, thong thả xuống xe, ít nhiều gì cũng đã làm tốt công tác xây dựng tâm lí, cậu biết nên dùng thái độ như thế nào để đối đãi với Cố Trường Hà rồi.

Tuyệt đối không thể có hành vi giống như trong sách mặc kệ Cố Hãn Hải, cũng tuyệt đối không thể sợ hãi mất đi người nhà, tất cả do dự của cậu, sẽ dẫn đến lặp lại thất bại.

Lần này cậu muốn đem tất cả toàn bộ áp chế xuống, chặt đứt tất cả những khả năng có thể dẫn đến thất bại.

Cái cậu cần là một đại kết cục hoàn hảo, những ngày sau này cậu muốn đem Nghiêm gia càng hoàn chỉnh từ đầu đến cuối giao vào tay Cố Hãn Hải, khi đó, cậu hẳn là không còn bất cứ tiếc nuối nào đối với ba mẹ và các anh trai mình yêu thương, trước đó cậu nhất định phải thật kiên cường.

Cho dù là người như Cố Hãn Hải, cũng không cách nào thoát khỏi Cố Trường Hà dính lên như thuốc mỡ da chó, như vậy cậu phải dùng thủ đoạn càng thêm cứng rắn để Cố Trường Hà sợ hãi mới được.

Tiểu thiếu gia của Nghiêm gia trước giờ chưa từng làm người xấu với chuyện như vậy thật ra vô cùng không biết phải làm sao, cậu không biết nên định hình nỗi sợ hãi của một người như thế nào.

Sau đó cậu hỏi Diêm Đàm: “Phải làm thế nào để khiến nội tâm một người sinh ra sợ hãi với em vậy ạ? Dạng như vừa nghĩ đến sẽ sợ hãi ấy.”

Lúc ấy Diêm Đàm nhìn cậu từ kính chiếu hậu một cái, thần sắc phức tạp: “Tiểu thiếu gia cũng không thích hợp làm chuyện như vậy, nhưng nếu là yêu cầu của tiểu thiếu gia, như vậy tôi có thể giúp ngài.”

“Anh có thể sao?” Nghiêm Thanh Viên hỏi.

“Đúng vậy, tuy rằng nói như vậy không tốt, nhưng tôi sợ rằng người sợ hãi nhất là tiểu thiếu gia gần bên cạnh tôi nhất.”

“Không phải, ý em là em bảo anh làm như vậy, có thể không ạ?” Nghiêm Thanh Viên dù sao vẫn lo lắng có thể khiến Diêm Đàm khó xử quá mức hay không.

Sau đó Diêm Đàm dường như ngừng rất lâu, lúc sau mới nhẹ giọng cười nói: “Có thể, tiểu thiếu gia, có thể mà.”

Giống như Cố Trường Hà đã trở thành một lão già lừa đảo, uy hiếp đơn thuần không hề có tác dụng, phải cho chú biết Nghiêm Thanh Viên có thể trực tiếp khống chế sống chết của chú, khống chế tương lai và vận mệnh của chú, phải cho chú cảm nhận rõ ràng chính xác sự sợ hãi thật sự, chân thật đến mức phảng phất đã chết một lần.

* 老赖 không hiểu từ này nghĩa là gì nữa.

“Cho nên tiểu thiếu gia, cậu tuyệt đối không thể lộ ra bất cứ sợ sệt gì, phải đối với hắn không có bất cứ tình cảm nào, ừm, coi hắn là con kiến có thể dễ như trở bàn tay bóp chết hắn trong tay cậu, phải xem thường hắn, miệt thị hắn.”

Diêm Đàm từng chút từng chút dạy Nghiêm Thanh Viên phải làm như thế nào, làm thế nào để làm.

“Phải cho hắn biết so với bị trộm đồ thì điều ngài thật sự ghét là hành vi của hắn, hắn làm ra chuyện như vậy, đó là đánh vào mặt tiểu thiếu gia ngài. Mà ngài sẽ không cho phép một người nhỏ bé như vậy làm cho ngài không thoải mái.”

“Ông rốt cuộc làm sao dám trộm đồ trong tay của tôi, là ai cho ông lá gan?”

Nghiêm Thanh Viên cố ý đè thấp giọng, giọng nói trong trẻo của thiếu niên lại có chút khàn khàn, trong một mảnh yên tĩnh đêm tối, ngay cả đèn đường cũng có thể lờ mờ nhìn thấy, Cố Trường Hà không có bất kỳ cảm giác an toàn nào, rõ ràng đang đứng trên mặt đất, lại phảng phất như dưới chân chính là vực sâu.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, chú không dám nữa, sau này cũng không dám nữa, lần này có thể tha cho chú không, chú chỉ là nhất thời bị ma quỷ xui khiến, chú thật sự không dám nữa.”

Cố Trường Hà biết lần này bản thân thật sự đã đá vào sắt thép rồi, thiếu niên trước mặt thoạt nhìn rất khác lần trước, giọng nói rõ ràng ác ý và ánh mắt lạnh băng đều làm hai chân Cố Trường Hà run lên.

“Tôi không nhận lời xin lỗi của ông.” Lúc này, Nghiêm Thanh Viên nhẹ nhàng đi lên trước một bước, Cố Trường Hà bởi vì bước chân của cậu, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Nhưng gót chân Cố Trường Hà đột nhiên một lực lớn mạnh mẽ đá vào, không biết từ lúc nào người đàn ông vọt tới phía sau trực tiếp khiến chú bất lực nằm trên đất, cùng lúc đó, Nghiêm Thanh Viên dứt khoát dùng một chân giẫm lên cổ tay Cố Trường Hà.

Dưới chân truyền đến cảm giác kỳ lạ khiến tóc Nghiêm Thanh Viên dựng đứng lên, lúc này cậu mới biết được rốt cuộc bản thân đã làm chuyện đại nghịch bất đạo* cỡ nào, nội tâm như bị xé rách.

* 大逆不道: Dùng để hình dung tội to ác lớn.

Cậu vậy mà dùng chân dẫm lên cha ruột của cậu, đây cho dù như thế nào cũng không nên!

Nhưng nếu như bây giờ lộ ra một tia sợ hãi, bầu không khí Diêm Đàm để cho những người khác cố gắng tạo ra sẽ thất bại trong gang tấc.

“Dẫm hắn, giẫm chỗ nào cũng được, phải cho hắn hiểu được đối với tiểu thiếu gia ngài mà nói hắn cùng lắm cũng chỉ là đối tượng có thể tùy tiện chà đạp, cho dù bị bắt nạt đến đâu thì cũng không bao giờ quên được nỗi uất ức bị người ta chà đạp dưới chân.” Lời Diêm Đàm nói không ngừng hiện lên trong đầu Nghiêm Thanh Viên.

Nghiêm Thanh Viên biết đây là kế hoạch, nhưng cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ hỏng trước mất.

Nghiêm gia tiểu thiếu gia kiên trì đến cùng, trên thực tế trước mắt đã từng trận tối sầm, trong lòng cầu nguyện nhanh chóng kết thúc đi.

Nghiêm Thanh Viên dùng điện thoại nâng cằm Cố Trường Hà lên, để chú ngước nhìn mình.

Nghiêm gia tiểu thiếu gia nhẹ giọng nói: “Nếu người nào cũng có thể tùy tiện chạm vào đồ của tôi, tôi còn có thể diện gì sống ở Nghiêm gia, đáng tiếc giết người là phạm pháp, bằng không…”

Nghiêm Thanh Viên nói xong, cười khan một tiếng, cậu thật sự không có cách nào cho âm thanh của mình thêm tiếng cười sung sướng, nhưng cố tình tiếng cười khan như vậy lại làm giọng thiếu niên càng thêm kỳ dị.

“Tôi nhớ rõ còn có một người phụ nữ và một cô con gái sống chung nhỉ, tôi cũng sẽ chuẩn bị cho họ chút món quà, cũng không biết nên đưa khi nào mới tốt nhỉ.”

Nghiêm Thanh Viên cảm giác bản thân phảng phất như đang đọc lời thoại, toàn bộ đều là những lời không có đầu óc, hình như cậu nói những lời rất quá đáng, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu quá đáng cậu vậy mà không phân biệt được!

“Xin lỗi, xin lỗi tiểu thiếu gia, thật sự xin lỗi, là tôi sai rồi, xin ngài tha cho tôi, vợ của tôi và con gái của tôi đều vô tội, tiểu thiếu gia tôi xin lỗi, tôi cũng không dám nữa, cũng không…”

Nghiêm Thanh Viên đứng lên, dùng một chân đá cánh tay Cố Trường Hà: “Đồ vật có quan trọng hay không, nhưng ông làm tôi không vui, có điều tôi cũng không phải cái gì ghê gớm*, nể tình Cố Hãn Hải nên lần này tôi sẽ cho ông một cơ hội, tha cho ông lần này.”

* 洪水猛兽 (Hồng thủy mãnh thú): Con mãnh thú và dòng nước lũ, thường ví von với tai hoạ ghê gớm.

Sau đó Nghiêm Thanh Viên đứng dậy, nói với người bên cạnh.

“Đem đồ của tôi đi, việc còn lại mọi người tự mình làm.”

Nói rồi, Nghiêm Thanh Viên xoay người lại, dưới sự săn sóc của người khác, một lần nữa trở lại ghế lái phụ.

Nghiêm Thanh Viên trợn tròn đôi mắt, chờ Diêm Đàm quay lái ghế lái, lúc này cậu mới nơm nớp lo sợ quay đầu lại, ánh mắt trông mong nhìn các vệ sĩ khác đặt đồ của mình ở ghế sau.

Xe dần dần lăn bánh, Nghiêm Thanh Viên yên lặng nâng đôi tay che kín mặt mình.

Diêm Đàm nhìn tiểu thiếu gia nhà mình đột nhiên kiên cường, cười bất đắc dĩ, hắn bảo Nghiêm Thanh Viên đạp một cước, thật ra cũng là muốn cho tiểu thiếu gia bớt giận, nhưng nhìn dáng vẻ này, nhìn qua như bị kích thích ngược lại?

Cố Trường Hà ngồi ỳ trên đất có cảm giác như vừa mới sống sót qua tai nạn, nhưng đột nhiên phát hiện đi chỉ có xe của Nghiêm Thanh Viên mà thôi, ba chiếc xe còn lại vẫn dừng bên cạnh chú.

“Cái đó… Cậu ấy… Cậu ấy nói bỏ qua cho tôi một lần, tôi… Tôi có thể đi được không?” Cố Trường Hà lắp bắp vừa nói vừa lui về phía sau, có dự cảm không tốt lắm.

Đột nhiên có một cái túi vải trực tiếp trùm mặt chú lại, sau đó chú bị kéo sâu vào chỗ cây xanh.

Cố Trường Hà liều mạng giãy giụa, nhưng hoàn toàn không thể so với sức lực của những người này, chỉ có thể cứng rắn bị kéo đi, chú bị trói trên một cái cây, túi vải bị tháo xuống.

Cố Trường Hà chớp chớp mắt mới thích ứng được với tầm nhìn, lúc này ở bên cạnh vậy mà có người đang đào hố, tức khắc cảm giác sợ hãi từ lòng bàn chân từng chút lan đến trái tim, chú bị dọa đến đầu ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo.

Chẳng lẽ bọn họ muốn chôn sống mình sao?

“Nghiêm… Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cậu ấy nói đã tha cho tôi rồi, tôi…” Cố Trường Hà lắp bắp nói những lời không trọn vẹn.

Âm thanh của xẻng đất kia giống như để chính tai chú nghe được bọn họ đang đào mộ cho chú, lúc sợ hãi dâng lên đến cực điểm, lúc này Cố Trường Hà đã bị dọa sợ đến mức tứ cho cứng ngắc không thể động đậy, chỉ có thể ngây ngốc nhìn bọn họ chôn nửa phần thân thể của chú trong đất.

Đất lạnh lẽo giam cầm hai chân của chú, không cách nào động đậy, nhưng nửa người trên vẫn còn trên mặt đất, nhất thời có vô số ảo tưởng đáng sợ đều hiện lên trước mắt.

Lúc này đột nhiên một ánh đèn xa xa xua tan sự âm u trong rừng cây, Cố Trường Hà vừa nhìn thấy con ngươi nháy mắt co rụt lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, sắc mặt tái nhợt vừa bất lực vừa sợ hãi.

Chú không thể nhìn thấy người ngồi trên ghế lái, nhưng đầu của chiếc xe kia đối diện với mình, lúc này chú nửa người dưới bị chôn dưới đất, nửa người trên ở ngoài đất, nếu chiếc xe kia đâm đến, chú sẽ trực tiếp cảm nhận được đau đớn vô cùng khổ bị đụng phải và bị xé rách, đầu và người chia lìa.

Cố Trường Hà đã hoàn toàn mất đi năng lực giãy giụa, toàn tâm toàn ý hối hận những việc mình đã làm, chú trêu trọc phải một ôn thần không nên trêu chọc.

Tiếng xe khởi động khiến Cố Trường Hà nhìn, chiếc xe chậm rãi đi tới, hướng về phía chú mà đi.

Cố Trường Hà cuối cùng phát ra một tiếng la hét hoảng sợ, rồi vừa hét chói tai vừa khóc thút thít, chú giống như mất khống chế, lan tràn đến ông quần và đất, nhưng vẫn không nhúc nhích được.

Lúc này chiếc xe kia gần gần lại đây, hơn nữa đang ngày càng gần hơn, Cố Trường Hà mở to đôi mắt trơ mắt nhìn chiếc xe nhanh chóng chạy tới, nháy mắt sắp chạm vào chú, Cố Trường Hà trợn trắng đôi mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Hôn mê.” Có người đi lên kiểm tra một chút, nói, “Chúng ta như vậy có thể hơi quá đáng không, anh Diêm cũng quá tàn nhẫn rồi.”

Chiếc xe chạy như bay về phía Cố Trường Hà dừng lại trước mặt Cố Trường Hà, nhanh chóng tới gần như vậy, chẳng qua chỉ là ảo giác do ánh đèn và đêm tối kèm với tác dụng tâm lí, nhưng mà…

Lúc này ánh mắt phức tạp của những người khác nhìn thiếu niên đang ngồi trên ghế lái kia.

Xe tắt máy, Cố Hãn Hải mở cửa xe đi ra, mái tóc rối tùy ý che khuất tầm mắt, cúi đầu nhìn Cố Trường Hà vạn phần chật vật trong đất, ánh mắt vô cảm.

Những người khác cũng không nhịn được lau chút mồ hôi, nếu như là bọn họ cũng sẽ không lái đến khoảng cách gần như vậy, hơn nữa thiếu niên này vậy mà thật sự tăng tốc cho xe, giống như vốn không bận tâm có thể thật sự đụng người hay không.

Thiếu niên này rõ ràng vô cùng nhẫn tâm, huống chi đây còn là ba ruột của hắn.

Lúc này vệ sĩ đều không nhịn được liếc mắt nhìn thiếu niên mười sáu tuổi, lúc này thay vì nói là kinh ngạc thì chi bằng nói là hoảng sợ, tâm trạng bình tĩnh như này thật sự khó có ai sánh được, hơn nữa…

Vị vệ sĩ vừa rồi ngồi trên ghế phụ bên cạnh Cố Hãn Hải lén lau mồ hôi ở thái dương, dáng vẻ người này quả thật tựa như ác quỷ, gã tận mắt nhìn thấy hắn lái xe đi tới, chậm rãi tăng tốc, gã kêu phanh lại mà người ta cũng chẳng thèm dừng, chỉ thiếu chút nữa, chỉ một chút…

Cũng may không đụng phải, không thì sẽ lớn chuyện mất.

Cố Hãn Hải cũng không để ý người bên cạnh nhìn hắn thế nào.

Lần này hắn tự mình dạy cho Cố Trường Hà một bài học, khiến cho chú không dám có bất kỳ mơ ước nào với Nghiêm Thanh Viên nữa.

Hắn có thể chịu đựng Cố Trường Hà hết lần này đến lần khác quấy rầy bọn họ, nhưng lại không thể chịu đựng người này đem mục đích đáng khinh của mình lên người Nghiêm Thanh Viên.

Hắn muốn đem sự sợ hãi này, khắc sâu vào bản năng của Cố Trường Hà.

Lúc đó dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên cố gắng kêu gào hét lên, toàn bộ đều lọt vào mắt hắn.

Mà hắn cũng nhìn thấy rõ ràng bàn tay lúc ấy tiểu thiếu gia để sau lưng, thật ra vẫn luôn căng thẳng run rẩy.

Thật ra Nghiêm Thanh Viên sợ hãi người đàn ông này, nhưng cậu đang khắc phục.

Một khi đã như vậy, Cố Hãn Hải cũng nguyện ý ở phía sau giúp Nghiêm Thanh Viên một phen, không để cho người đàn ông này sinh ra bất cứ phiền phức nào đối với cuộc sống của cậu.

Trên thế giới này bất cứ lúc nào cũng tồn tại một quy tắc, cá lớn nuốt cá bé, mà Cố Trường Hà nhất định phải nhận ra chú cùng lắm cũng chỉ là một kẻ yếu mặc cho người ta muốn làm gì thì làm mà thôi.

___

9/12/2022.

13:39:30.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.