Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 16: Dưỡng béo một tên Cố Hãn Hải



Nghiêm Thanh Viên vội vã đến đây, là hy vọng có thể nói lời xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua.

“Ngày hôm qua tôi không phải cố ý muốn đi đâu, tôi vẫn chưa hiểu, sau khi quay về thì tôi đã hiểu rồi.” Nghiêm Thanh Viên đứng trước mắt Cố Hãn Hải, đôi mắt thiếu niên trong veo sáng ngời giống như ngọc lưu ly, “Là tôi không đúng, tôi không nên nói muốn tăng gấp ba tiền lương gia sư!”

Ánh mắt Cố Hãn Hải trông mong nhìn Nghiêm Thanh Viên, lúc này những nhân viên khác trong nhà hàng lén lú đầu từ sau bếp xem náo nhiệt.

“Cậu không thích không công mà được hưởng lộc đúng không? Tôi ngay từ đầu thật sự vì cảm thấy cậu chắn chắn cần tiền nên mới đột nhiên nói như vậy, nhưng không xem xét đến suy nghĩ của cậu, cho nên là tôi không đúng, lúc trước không tính, bây giờ tôi nói lại cho cậu!”

Nghiêm Thanh Viên sắp xếp cặp sách cậu mang sau lưng và đặt trước mặt, căng thẳng dùng đôi tay ôm lấy, nghiêm túc dò hỏi kiến nghị của Cố Hãn Hải.

“Bây giờ tôi cần một giáo viên gia đình, hôm qua lúc cậu dạy tôi tôi cảm thấy tôi nghe rất rõ ràng dễ hiểu, cho nên tôi muốn mời cậu làm gia sư, tiền lương dựa theo tiền lương bình thường, cậu nguyện ý không?”

Trong nhóm đồng nghiệp bên cạnh nghe lén có người phụt cười một tiếng khi Nghiêm Thanh Viên nói chuyện, bị quản lí che miệng lại kéo về.

“Rất xin lỗi rất xin lỗi, lỡ chơi vui quá, mời gia sư mà cứ như cầu hôn vậy, nghiêm túc như vậy, đứa nhỏ này thật đáng yêu quá đi mất.” Một trong số họ cười đến sắc mặt đỏ bừng, xua tay với người bên cạnh.

“Đứa nhỏ cái gì mà đứa nhỏ, người ta dáng rất cao…” Quản lí nói rồi lại nhìn thoáng qua chiều cao của Nghiêm Thanh Viên, ho khan một tiếng, “Không phải, người ta cao trung bình, đứa nhỏ chỗ nào.”

“Khụ, khụ, khụ…” Những người bên cạnh đều không nhịn được muốn cười, sau bếp vang lên những tiếng ho khan nho nhỏ.

Thật ra Nghiêm Thanh Viên cũng nghe thấy họ cười, cũng cảm thấy dáng vẻ đứng đắn của mình bây giờ cũng có chút ngại ngùng, gương mặt dần đỏ lên, nhưng vẫn như cũ cố nén ngại ngùng không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm Cố Hãn Hải.

Cố Hãn Hải cúi đầu nhìn thiếu niên đang nghiêm túc, trong con ngươi mát lạnh tất cả đều là sáng ngời, tràn đầy bóng dáng của hắn, cố chấp chờ đợi.

Hắn không thích có người trợ giúp, sau khi được giúp đỡ sẽ mang đến tiếp sau nữa, so với không được giúp đỡ thì còn phiền hơn nhiều.

Nhưng mà…

“Tôi…” Yết hầu Cố Hãn Hải khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó, Nghiêm Thanh Viên giống như đã biết hắn muốn từ chối, bỗng nhiên bổ sung rất nhiều điều kiện.

“Tôi biết bây giờ cậu làm việc ở nhà hàng, sẽ làm đến khuya, nhưng ban ngày lúc không nhiều người lắm, cậu có thể tới phụ đạo cho tôi, tôi sẽ tính theo thời gian, cậu dạy tôi bao lâu, tôi tính thời gian rồi đưa cậu tiền.” Nghiêm Thanh Viên cố gắng nghĩ đến mọi vấn đề, sau đó lại lắp bắp nói, “Bao, bao cơm trưa và bữa tối luôn, tôi ở đây sẽ không chiếm không cái bàn của nhà hàng mà không làm gì, tôi sẽ gọi món ăn, tôi là khách, sẽ không vướng bận.”

Tất cả lời từ chối của Cố Hãn Hải toàn bộ đều bị tiêu diệt không còn dấu vết bởi sự chân thành tha thiết của Nghiêm Thanh Viên.

Không cách nào từ chối cậu.

Cũng không muốn cự tuyệt cậu.

Bất kể là từ tình cảm hay bản năng, Cố Hãn Hải cũng không muốn nghe theo những gì lý trí mách bảo, mở ra giới hạn.

“Đây không phải rất tốt à?” Khi Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải đang giằng co, quản lí từ phía sau đi tới, vươn tay vỗ vỗ sau lưng Cố Hãn Hải, “Có thể gọi cơm thì chính là khách hàng, khách hàng là thượng đế, mà bây giờ thượng đế muốn cháu dạy học, cháu còn có thể không nghe lời thượng đế nói à?”

Thật ra Nghiêm Thanh Viên rất căng thẳng, vì ngày hôm qua Cố Hãn Hải từ chối làm cậu rất thấp thỏm, huống chi vừa nãy cậu cảm nhận được Cố Hãn Hải muốn từ chối ngay lập tức.

Quản lí đi ra đánh vỡ bầu không khí, nhưng lại làm Nghiêm Thanh Viên nhẹ nhàng thở phào, hướng ánh mắt cảm ơn về phía quản lí.

Ánh mắt này bị Cố Hãn Hải bắt được, thiếu niên căng thẳng lo lắng toàn bộ đều thể hiện trên đôi bàn tay đang siết chặt cặp sách của cậu.

Giờ phút này, Cố Hãn Hải hắn mềm lòng rồi.

Hơi có chút bất đắc dĩ và mặc kệ.

Cố Hãn Hải nói với quản lí kế bên: “Bàn bên này toàn bộ đều đã lau khô rồi, cháu đi ra sau rửa tay.”

“Đi đi, đi đi.” Quản lí cười với Cố Hãn Hải.

Nghiêm Thanh Viên: “?”

“Ý là đồng ý đó.” Quản lí nhìn vẻ mặt mờ mịt cái Nghiêm Thanh Viên nói.

“Quá… Quá tốt rồi, cảm ơn ạ!” Nghiêm Thanh Viên vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.

Quản lí bất lực nhìn đôi mắt to từ hoang mang chuyển sang kinh ngạc vui mừng, chỉ cảm thấy đôi mắt con người thật sự có thể lộ ra màu sắc cảm xúc rõ ràng như vậy ư? Thật thú vị.

Rõ ràng là quản lí chủ động đi giúp đỡ người khác, nhưng người được giúp đỡ còn vui vẻ hơn cả người trợ giúp thành công là ông.

Khó trách một thiếu niên lạnh lẽo vắng vẻ như Cố Hãn Hải cũng không thể cản được, lão bánh quẩy* như ông đối với ánh mắt này cũng không chịu được.

*老油条: người lọc lõi, ranh ma.

Cùng là đôi mắt đẹp, tiểu thiếu niên Nghiêm Thanh Viên lại đáng yêu đến đầu quả tim phát run, nhưng sao đến mẹ của Cố Hãn Hải cũng chỉ cảm thấy nội tâm phát lạnh vậy?

Nghĩ đến đây quản lí không nhịn được nhìn cậu nhiều thêm vài lần, bỗng nhiên phát hiện thật ra đôi mắt của Nghiêm Thanh Viên rất giống đôi mắt của mẹ Cố Hãn Hải.

Chỉ là bầu không khí của hai người quá khác biệt nên làm người ta xem nhẹ chỗ giống nhau này, quả nhiên đôi mắt giống nhau nhưng trên người khác nhau thì hiệu quả lại không giống nhau.

Nghĩ đến mẹ của Cố Hãn Hải, quản lí không nhịn được rùng mình một cái.

Nghiêm Thanh Viên một mình chiếm cứ một bàn trong góc, hơn nữa còn gọi một bình trà tính phí trong nhà hàng, hiểu thấu đáo thân phận ‘khách hàng tiêu dùng’ của mình.

Nghiêm Thanh Viên mở bài thi ra bắt đầu làm bài, Cố Hãn Hải ngồi bên cạnh cậu, lúc này trên điện thoại của cậu đang đếm giờ phụ đạo.

Cố Hãn Hải vẫn mang găng tay trắng như cũ, găng tay dán sát ngón tay hắn, vết thương của bàn tay được bao lại thoạt nhìn rất đẹp.

Đặc biệt là lúc cầm bút, làm người ta nghĩ đến chữ ‘văn nhã’ và ‘ưu nhã’ trong đầu.

Cố Hãn Hải rất ít khi nói câu dài, nhưng khi dạy học thì nói rất nhiều.

Giọng nói của hắn vững vàng, tự nhiên, mặc dù ít phập phồng, nhưng lại làm người ta rất an tâm.

Thật ra Nghiêm Thanh Viên hoặc ít hoặc nhiều gì đều có chút ‘chứng sợ hãi vấn đề’, cảm thấy bản thân không biết làm bài chủ động đi làm phiền người khác sẽ rất ngại ngùng, thậm chí hỏi thầy cô cũng rất kháng cự, thầy cô giải đề tốc độ nhanh quá, khi nghe xong có thể không hiểu gì luôn, nhưng lại ngại hỏi lại, rốt cuộc dẫn đến cuối cùng làm như thế cũng không biết.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên đi mời dạy, cậu không biết dạy face to face có phải ai cũng đều kiên nhẫn như vậy không.

Nhưng Cố Hãn Hải thật sự là siêu có kiên nhẫn luôn.

“Bước này cậu nghe hiểu không?”

“Hiểu nè.” Nghiêm Thanh Viên gật gật đầu, dạng như vậy các bước làm thế nào Cố Hãn Hải không chê phiền mà giảng cho cậu ba lần mới hỏi có hiểu không.

Cố Hãn Hải nhẹ giọng ừ, rồi mới nói tiếp: “Rất nhiều kiến thức sơ trung lên cao trung vẫn còn sử dụng, đặt nền móng cho kiến thức cao trung, bây giờ cậu hiểu nội dung câu hỏi, khi bắt đầu lên cao trung học thì sẽ tương đối nhẹ nhàng hơn.”

Nghiêm Thanh Viên sau khi thì chớp chớp đôi mắt to tròn, ngẩng đầu hỏi Cố Hãn Hải: “Cậu đã bắt đầu học kiến thức của cao trung rồi hả?”

Cố Hãn Hải đơn giản ừ một tiếng, không tiếp tục đàm luận.

Nghiêm Thanh Viên cũng không tiếp tục hỏi, Cố Hãn Hải không muốn nói về việc này, vậy cậu sẽ không hỏi nữa.

Diêm Đàm ở bên ngoài nhà hàng vừa cắm sạc dự phòng vừa chơi điện thoại, còn đặt một chai nước uống, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia: Diêm Đàm, anh đang ở đâu vậy ạ?

Diêm Đàm ngẩng đầu liếc mắt một cái thấy được Nghiêm Thanh Viên ở trong nhà hàng, tiểu thiếu gia mà anh ấy bảo vệ đang ghé vào tấm thủy tinh nhìn ra xung quanh bên ngoài, hiển nhiên là đang tìm anh ấy.

Diêm Đàm nghĩ rồi nghĩ, cúi đầu trả lời: Tiểu thiếu gia, tôi đang vẫy tay về phía ngài.

Nói xong anh ấy thấy Nghiêm Thanh Viên nhìn về phía anh ấy, sau đó xoay người từ bên trong nhà hàng chạy cái vèo ra, đứng trước mặt anh ấy: “Diêm Đàm ơi.”

“Tiểu thiếu gia.”

“Em mời anh ăn cơm nha.”

Diêm Đàm: “Cảm ơn.”

Nói rồi hai người biết nghe lời phải quay về nhà hàng, đã sắp đến giờ cơm rồi, nhà hàng bắt đầu đông và náo nhiệt, Cố Hãn Hải đã đi làm việc rồi, bên này Nghiêm Thanh Viên tính giờ cũng dừng.

“Anh thích ăn sườn heo chua ngọt và cá kho không?” Nghiêm Thanh Viên hỏi.

Diêm Đàm rất dứt khoát nói: “Tiểu thiếu gia, món cậu không thích ăn, người khác sẽ thích ăn.”

Nghiêm Thanh Viên gật đầu: “Vậy anh thích ăn ruột già kho và khoai tây lát xào khô không?”

*Ruột già kho

Khoai tây lát xào khô

“… Vì sao tiểu thiếu gia lại cho rằng tôi sẽ thích ăn?” Diêm Đàm nửa cúi đầu hỏi.

“Bởi vì hai món này là món chính của hôm nay.”

Diêm Đàm nhìn thoáng qua thực đơn chính của nhà hàng dùng phông chữ bút dạ quang màu sắc rực rỡ, hơi nhướng mày, cái chữ này nhìn rất giống tiểu thiếu gia viết, thực đơn chính hôm nay chẳng lẽ là tiểu thiếu gia viết hả?

“Vậy ăn hai món này đi.” Diêm Đàm nói.

“Được nha, vậy anh ăn mấy chén cơm?” Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu.

“Hai chén.”

“Anh không cần khách sáo, em mời nổi anh mà.” Nghiêm Thanh Viên rõ ràng không tin lắm.

“Hai chén thật sự đủ rồi.” Lượng cơm của anh ấy cũng không lớn lắm.

Nghiêm Thanh Viên người có thể ăn ba chén cơm bỗng dưng cảm thấy bản thân có lẽ là thùng cơm.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên có một cách tốt.

Lúc Cố Hãn Hải làm việc chắc chắn không thể ăn cơm, đầu bữa cơm cậu ăn với Diêm Đàm hai chén cơm, cuối bữa cơm cậu ăn với Cố Hãn Hải một chén cơm, như vậy cậu còn có thể ăn thêm vài món.

Cậu thật thông minh mà.

Diêm Đàm yên lặng nhìn Nghiêm Thanh Viên, vẻ mặt tiểu thiếu gia phát hiện gì đó thú vị.

Dù sao chắn chắn đều là một ít chuyện nhàm chán.

Diêm Đàm im lặng thầm nghĩ.

Công việc này thật nhàn hạ.

Diêm Đàm trong đầu vô thức hiện lên đoạn ký ức ngắn nào đó, mùi khói thuốc súng, mùi máu tươi, tử vong.

Đột nhiên tay Diêm Đàm bị Nghiêm Thanh Viên nắm chặt, ngón tay tiểu thiếu gia mềm mại non mịn ở trong lòng bàn tay Diêm Đàm, làm Diêm Đàm có cảm giác mình bị móng mèo vuốt ve, tất cả ký ức tiêu cực đều bị tách ra bởi sự mềm mại này.

“Anh ngồi bên trong đi, anh lớn hơn em, chặn đường.” Nghiêm Thanh Viên nói.

“Được.” Diêm Đàm ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lơ đãng nhéo nhéo lòng bàn tay.

Nhàn hạ thật tốt.

Trong khoảng thời gian Nghiêm Thanh Viên thuê Cố Hãn Hải, tất cả mọi người bằng mắt thường đều thấy được Cố Hãn Hải béo lên.

Nghiêm tiểu thiếu gia kén ăn, thích ăn thịt, vẫn là thùng cơm.

Gọi món thịt cá, rau chỉ chiếm một phần nhỏ, và về cơ bản được dùng để làm gia vị.

Cố Hãn Hải ăn cơm với Nghiêm tiểu thiếu gia lượng cơm ăn thường không nhiều, nhưng lượng đồ ăn lại gia tăng, nguyên nhân chủ yếu là vì Nghiêm tiểu thiếu gia đã học được từ trên người quản lí kĩ năng ‘gắp thức ăn cho người khác’, về cơ bản bữa cơm của Cố Hãn Hải bị Nghiêm Thanh Viên thêm mấy chén đồ ăn.

Ngắn ngủi nửa tháng, đem Cố Hãn Hải ngơ ngác nuôi đến béo béo, ban đầu tất cả mọi người nghĩ rằng có phải mình bị ảo giác không, thẳng đến khi Cố Hãn Hải nhảy lên cân của hiệu thuốc bên cạnh, mới xác định Cố Hãn Hải thật sự béo lên.

Bản thân Cố Hãn Hải quá gầy, ú ú như vậy ngược lại càng thêm đẹp trai, sắc mặt cũng tốt hơn bình thường, khí sắc tốt, cả người tỏa sáng.

Lúc quản lí thảo luận với những người khác còn tiện thể trêu ghẹo.

“Đều nói những người yêu đương sẽ béo, Tiểu Cố làm việc mà cũng có thể béo, Nghiêm Thanh Viên thật thần kỳ.”

“Đều ăn giống nhau, nhưng sao không thấy Viên Viên béo ta? Vấn đề thể chất hả?”

“Tốt thật, hâm mộ ăn không béo quá.”

“Cũng không phải ăn không mập, có thể do tâm trạng tốt, hơn nữa tiểu thiếu gia vẫn luôn động não để học tập, năng lượng tiêu hao không thua chúng ta đâu.”

Cố Hãn Hải tùy ý đối phương trêu ghẹo, ánh mắt của hắn nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên đang làm bài, một khi thân thể bắt đầu có chút thịt, rõ ràng sức của hắn cũng lớn hơn rất nhiều so với ngày thường, làm việc tay chân cũng càng nhanh nhẹn.

Nghiêm Thanh Viên đang thay đổi hắn.

Phương hướng theo chiều tốt.

Cố Hãn Hải nói không được rốt cuộc bản thân có tư vị gì, mỗi ngày từng bước dạy Nghiêm Thanh Viên học, không hỏi việc tư, giống như gia sư thật sự.

Nghiêm Thanh Viên chấp nhận mà không có bất kỳ phản đối.

Cố Hãn Hải biết có thể làm gia sư cho học sinh sơ trung có nhiều vô số kể, nhưng Nghiêm Thanh Viên đem công việc này cho hắn, thậm chí rất nhiều mặt đều nhượng bộ và thông cảm, rõ ràng là giúp đỡ hắn.

Hắn đối đãi với cậu lạnh nhạt, cho rằng Nghiêm Thanh Viên sẽ thất vọng mà về, nhưng ngoài dự kiến của hắn là cậu không có bất cứ câu oán giận nào.

Thật giống như…

Chỉ cần hắn muốn duy trì khoảng cách, Nghiêm Thanh Viên liền đứng ở nơi tuyệt đối an toàn đối với hắn, an tĩnh nhìn hắn, không xâm nhập, nôn nóng.

Cuối cùng ngược lại chính hắn từng bước từng bước lui một bước ranh giới không thể xâm phạm, cho Nghiêm Thanh Viên tự mình đi tới.

Loại cảm giác này, thật ra làm Cố Hãn Hải an tâm.

Hắn cũng không thích việc vượt qua phạm vi, điểm này thể hiện rất rõ ràng ở việc không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác.

Nhưng Nghiêm Thanh Viên là ngoại lệ duy nhất.

Mà cái ngoại lệ này, Cố Hãn Hải không có cách nào bài xích.

Nghiêm Thanh Viên cho hắn phí gia sư không ít, so với tiền lương thì quá cao, nhưng Nghiêm Thanh Viên lời lẽ lại rất chính đáng nói rằng đã trưng cầu ý kiến thị trường rồi, tiền làm gia sư đều là bấy nhiêu, bản thân Cố Hãn Hải muốn giảm giá, nhưng ngược lại lại là hạ thấp thân phận Nghiêm Thanh Viên.

Cho nên cuối cùng Cố Hãn Hải không từ chối.

Bỗng nhiên nhiều ra một phần tài chính, làm Cố Hãn Hải đang căng thẳng chuyện tiền nong, hơi thả lỏng một chút.

Những ngày như vậy…

Hòa bình.

Lại có chút… An nhàn và hạnh phúc.

Cố Hãn Hải rũ đôi tròng mắt, sắc mặt nhàn nhạt, trạng thái tinh thần thay đổi không thể thoát khỏi con mắt những người xung quanh.

Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bản thân làm không tệ, vì Cố Hãn Hải béo!

Nghiêm Thanh Viên sớm đã cảm thấy Cố Hãn Hải quá gầy, thân thể gầy như vậy sao có thể làm việc tốt được? Đang trưởng thành mà thân thể như vậy thì sao có dinh dưỡng được?

Trên thực tế cậu đã “bí mật lên kế hoạch’ để thực hiện ‘kế hoạch nuôi béo Cố Hãn Hải ‘, Nghiêm Thanh Viên ăn không ít, nhưng thật ra đều là trò đùa giả mạo, mỗi ngày đổi cách lấp đầy bụng Cố Hãn Hải.

Thành quả rõ ràng, tình huống cũng lạc quan.

Cậu trả tiền cũng không ít, hơn nữa đều là trong phạm vi Cố Hãn Hải có thể tiếp thu.

Nghiêm Thanh Viên đối với trạng thái bây giờ rất vừa lòng, tuy rằng Cố Hãn Hải ngoài dạy học ra thì rất ít nói chuyện cùng cậu.

Nhưng cái này thì đâu có vấn đề gì?

Bọn họ ở trong sách nói nhiều như vậy, nhưng mối quan hệ có tốt đâu?

“Vì sao cứ phải đi Nam Thập Tam Cao?” Cố Hãn Hải trong lúc dạy học bỗng nhiên nói một câu, “Lấy trình độ thành tích bây giờ của cậu muốn thi tuyển sinh Nam Thập Tam Cao đã dư dả rồi, không cần phải lãng phí kỳ nghỉ hè khó có được.”

Nghiêm Thanh Viên cho rằng có lẽ là vì hiệu ứng bươm bướm trước thời hạn thân phận của Cố Hãn Hải tiết lộ, và đến lúc đó thân phận bọn họ thay đổi, có lẽ chính là cậu đi Nam Thập Tam Cao, cậu đây là phòng ngừa chu đáo.

Thấy Nghiêm Thanh Viên không trả lời, hắn chủ động nói: “Là vì tôi sao?”

Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu, giống như có chút lo lắng, ấp úng: “Cũng không phải hoàn toàn là như vậy.”

Cố Hãn Hải không biết lúc này bản thân có cảm giác gì, có chút buồn, lại khó hiểu có chút vui mừng.

Nghiêm Thanh Viên ăn cơm chiều trở về với Diêm Đàm, trên đường nói: “Hôm nay Cố Hãn Hải hỏi em việc riêng.”

“Ừm.” Diêm Đàm đáp.

“Cậu ấy hỏi em việc riêng, có phải chứng minh cậu ấy bắt đầu cảm thấy em tốt không ạ?”

“Có lẽ vậy.”

“Em phải làm thế nào mới biết cậu ấy có cảm thấy em tốt không?”

“Muốn số điện thoại thử xem?”

Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên dừng bước chân, cậu… Cậu đến bây giờ chưa có số của Cố Hãn Hải!

Bởi vì Cố Hãn Hải dùng điện thoại người già, nên Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn đưa tiền mặt, ban ngày trực tiếp chạy tới tìm Cố Hãn Hải, nên cậu quên luôn.

Diêm Đàm cúi đầu liền thấy dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên vẻ mặt nôn nóng không biết làm sao, hỏi: “Tiểu thiếu gia muốn đi hỏi thử một chút không?”

“Có thể ạ?” Nghiêm Thanh Viên nhìn sắc trời do dự.

“Ừm, nhưng chắc không thể đúng giờ lên xe trở về, có thể gọi người tới đón.” Diêm Đàm rất theo ý muốn của Nghiêm Thanh Viên.

“Vậy… Vậy anh gọi đi.” Nghiêm Thanh Viên còn chưa nói xong, dưới chân đã bắt đầu quay bước đi rồi.

Nghiêm Thanh Viên hơi gấp, bước chân hơi nhanh một chút, không chờ Diêm Đàm.

Tới nhà hàng, Cố Hãn Hải đã làm tan làm, hôm nay hắn không phải là người kết thúc.

Nghiêm Thanh Viên hỏi địa chỉ, đuổi theo, mặc dù biết ngày mai cũng có thể tìm, nhưng đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói, chuyện này nếu không hỏi, đêm nay nhất định tim gan cồn cào khó chịu.

Cậu muốn số điện thoại của Cố Hãn Hải.

Cậu muốn gọi điện thoại cho Cố Hãn Hải!

Nghiêm Thanh Viên ở một chỗ quẹo thì thấy Cố Hãn Hải, theo bản năng muốn gọi hắn, nhưng lại nhìn thấy Cố Hãn Hải vậy mà bị một đám người vây lại.

Bản năng Nghiêm Thanh Viên cảm thấy không ổn, theo bản năng núp vào.

“Lần trước vẫn chưa ăn đủ khổ à? Lần này chủ động tìm đánh?”

Cố Hãn Hải giọng nói lạnh băng, mất băng, ẩn chứa uy hiếp, là giọng nói rét lạnh Nghiêm Thanh Viên chưa bao giờ nghe.

“Lần này không để mày chiếm tiện nghi nữa đâu, mẹ nó tiểu tử thối này ra tay lại nặng như vậy.”

“Mày bị đánh chưa đủ à?” Cố Hãn Hải khiêu khích.

“Mày nghĩ mày làm được à? Lăn ra đây!”

Nghiêm Thanh Viên vừa văn đang ló đầu ra, ai lăn ra đây? Cậu sao?

Nhưng lúc này cậu lại nhìn thấy dưới ánh đèn xuất hiện thân ảnh một người đàn ông sợ hãi rụt rè bước ra, không thấy rõ mặt, theo hiểu biết của Nghiêm Thanh Viên thì chỉ lờ mờ nghe được một câu ——

“Tiểu Hải, là ba.”

____

Tác giả có phần lời muốn nói nữa nhưng mà là giới thiệu cho bộ khác nên xin phép không edit nhé:3

____

14/11/2022.

20:44:10.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.