Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 26



Nặc Nhất Nhất thật sự không thích hoàn cảnh của Thất Dạ.

Dùng lời cô để hình dung đó chính là mộy quán bar, cô cũng cảm giác toát ra một cổ yêu khí, trong không khí mang theo tro bụi không có gió, sau đó liền nhảy ra một đông yêu tinh.

Cho nên, vì để tránh tiếp xúc cùng yêu tinh, Nặc Nhất Nhất thành thật mặc chiếc váy “bó cổ” ngồi yên trên sô pha, cô chuyên tâm uống nước cam nhìn đại yêu tinh đang vui vẻ trên sàn nhảy — Lưu Bạch Ngọc.

Trước đây lúc làm việc với nhau Nặc cảnh quan mặc dù biết Lưu Bạch Ngọc nhanh tay nhanh chân, chỉ cần là nàng muốn làm tuyệt đối là tuyệt đối là lưu loát. Hôm nay là Nặc Nhất Nhất lần đầu tiên thấy Lưu Bạch Ngọc khiêu vũ, xem ra nàng còn có thể khiêu vũ đến phóng đãng như vậy, đem thắt lưng lắc lư câu người như vậy, mị nhãn ném ra điện quang mười phần.

Nặc Nhất Nhất nhấp một miếng nước chanh, không tự chủ kéo kéo chiếc váy của mình, muốn che đùi lại một chút, cô ngồi ở đây nửa giờ, tiền tiền hậu hậu có nam nam nữ nữ đến gần, Nặc Nhất Nhất phát hiện ánh mắt của người ta tất cả đều rơi vào trên đùi cô, sau đó nhìn cô cự tuyệt cũng đều đặc biệt khinh thị cười, nhiều ít trong lòng có chút khó chịu.

Nặc Nhất Nhất đang suy nghĩ làm sao tìm được một cái cớ bỏ chạy, bất thình lình trên đầu đau xót, bị Lưu Bạch Ngọc nặng nề vỗ một cái. Nặc Nhất Nhất nhe răng toét miệng nhìn nàng, đã nhìn thấy Lưu Bạch Ngọc hai mắt phát sáng, ưỡn ngực, dùng sức lắc lư, vẫy tay động viên: “Nhất Nhất, đứng lên nhảy đi a, để chúng ta quên đi phiền não, quên đi ưu sầu, quên đi đám tra công, nhảy đi, đem cánh tay phải tàn tật của em múa lên đi, không phải sợ người khác kỳ thị!”

Nặc Nhất Nhất: “….”

Nặc cảnh quan rất không nói nên lời, hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, lời này có phải lượng thông tin quá lớn rồi không, bản thân Lưu Bạch Ngọc thừa nhận là thụ thì được rồi, sao còn muốn đem cô kéo vào. Còn có, cô thế nào lại tàn tật? Tay phải của cô hiện tại rất tốt a!

Lưu Bạch Ngọc nhảy đến đổ mồ hôi nhễ nhại, cầm lấy ly nước cam đã uống nửa tiếng đồng hồ của Nặc Nhất Nhất uống một hơi cạn sạch, hướng cô huýt sáo: “Tiểu baby!”

“…. Chị có thể không lăn lộn giữa đám người hạ giá như vậy sao?” Nặc cảnh quan sắp bạo phát, Lưu Bạch Ngọc tiếp tục nhảy, vươn tay nhéo khuôn mặt mềm nhũn của cô: “Hắc hắc, đừng ẩn nấp nữa, ăn mặc xinh đẹp như vậy thì đừng giả thục nữ uống nước trái cây.”

Nặc cảnh quan quay đầu, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Lưu Bạch Ngọc, rõ ràng cô là bị ép buộc đến, ép buộc mặc váy “bó cổ” vào, lại bị cưỡng bách trang điểm, bây giờ còn bị Lưu đại yêu tinh nói nhảm, cô tâm phiền muốn chết.

Lưu Bạch Ngọc lại một chút giác ngộ cũng không có, như cũ loạn vũ trước mặt Nặc Nhất Nhất, cuối cùng, còn ôm cổ cô, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Nhất Nhất, em nhìn bên phải, nhìn phương hướng tám giờ của em, đúng vậy, ánh mắt liếc nhẹ là được rồi, chính là nữ nhân váy dài màu lam bảo thạch kia, em xem một chút có giống Hàn Nại không, tôi phát hiện cô ta nhìn chằm chằm em xem đã đã nửa ngày nga.”

Kỳ thực Nặc Nhất Nhất mới vừa vào quán bar lúc liếc mặt một cái liền nhìn thấy nữ nhân kia, nhưng cô cũng liền chỉ giới hạn ở liếc mắt nhìn liền xoay đầu lại, nói thật ra, bây giờ Nặc cảnh quan đối với bản thân không có tự tin, cô cảm giác mình bây giờ nhìn ai cũng giống Hàn Nại, trải qua chỉ điểm của Lưu Bạch Ngọc, ánh mắt của cô lần nữa liếc nhìn sang.

Nữ nhân kia quả thực khí tràng có chút tương tự Hàn Nại, băng lãnh lại có một chút khí phách của ngự tỷ, ánh mắt rất kiên định, chỉ là ngũ quan cùng Hàn Nại phong cách có chút bất đồng, Hàn Nại là loại phong phạm nữ vương lập thể điển hình, mà người trước mắt dịu dàng hơn một chút, trong mắt cũng mang theo mỉm cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất đỏ mặt, mạnh mẽ quay đầu.

“Ai u uy, mắt đối mắt, yêu tinh muốn xuất động, em tiếp chiêu đi.”

Lưu Bạch Ngọc lắc mông đi, tiếp tục làm việc của mình, Nặc Nhất Nhất phiền táo kéo váy muốn gọi thêm một ly nước cam viết thời gian, miệng quạ đen của Lưu Bạch Ngọc linh nghiệm, nữ nhân mặc váy màu lam bảo thạch đã đi đến, nàng bưng một ly nước chanh, đặt ở trước mặt Nặc Nhất Nhất.

“Xin chào: ”

Giọng nói có chút trầm thấp, rất tiêu chuẩn của giọng nữ trầm, nữ nhân vái dài lam bảo thạch mỉm cười nhìn Nặc Nhất Nhất, nụ cười của nàng không giống với sự ồn ào của quán bar, sẽ cho người một loại cảm giác chân thành. Khoảng cách gần gũi, Nặc Nhất Nhất có thể nhìn nàng rõ ràng hơn, nàng cùng Hàn Nại cũng không giống, cả người rất nhu hòa bất quá là vừa nhìn qua khí tràng giống nhau mà thôi.

“Tôi thấy nước cam của cô bị bạn cô uống rồi, ly này mới gọi.”

Nữ nhân váy dài lam bảo thạch chỉ chỉ nước chanh, Nặc Nhất Nhất cười gật đầu, nhưng cũng không nhận.

“Cô là làm công tác ở cơ quan chính phủ sao?”

Nữ nhân váy dài lam bảo thạch cũng không để ý sự lạnh nhạt của Nặc Nhất Nhất, nụ cười không giảm, Nặc Nhất Nhất cả kinh, cảnh giác nhìn nàng. nữ nhân cười khẽ: “Cô không cần khẩn trương, tôi chỉ là quan sát cô rất lâu rồi, phát hiện cô tới nơi này cũng không giống như là hưởng thụ, mà là đang quan sát xung quanh, nhất là lúc trong góc có một nam nhân khôi ngô xuất hiện bên cạnh bạn cô, cô cũng sẽ rất cảnh giác Còn có, cô sẽ thường nhìn chằm chằm batender ở quầy bar, cẩn thận quan sát xem bọn họ có cho thứ gì vào rượu hay không, biểu tình hết sức nghiêm túc. Từ các loại dấu hiệu xem ra cô cũng làm việc cho chính phủ, rất có thể là cảnh sát.”

Nặc Nhất Nhất hoàn toàn chấn kinh rồi, nữ nhân váy dài lam bảo thạch cười, đưa tay ra: “Hiện tại chúng ta có thể làm quen? Xin chào, Trầm Thước Hi.”

“Nặc Nhất Nhất.”

Nặc cảnh quan vươn tay, cô luôn luôn bội phục người có năng lực: “Ngài là?”

“Ha ha, ngang hàng, không nên dùng kính ngữ, tôi là bác sĩ tâm lý.”

Trầm Thước Hi nở nụ cười, Nặc Nhất Nhất phát hiện nàng rất thích thích, hơn nữa ánh mắt sẽ có lực hấp dẫn không giống người thường, làm cho người khác cả người thả lỏng.

“Bác sĩ tâm lý?” Nặc Nhất Nhất có chút hơi kích động Trầm Thước Hi quan sát đến nét mặt của cô: “Cho nên, cô thật sự là cảnh sát?”

Nặc Nhất Nhất mím môi, không có lên tiếng trả lời. Trầm Thước Hi gật đầu, “hiểu rõ” cảnh sát dù sao cũng phải có bảo mật nhất định, Nặc Nhất Nhất không muốn nói cũng rất bình thường, huống chi, có thừa nhận hay không thì có quan hệ gì, biểu tình của Nặc Nhất Nhất đã nói rõ tất cả.

“Cô biết thôi miên sao?”

Vấn đề không đầu không đuôi của Nặc cảnh quan khiến Trầm Thước Hi sửng sốt, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng có chút ngượng ngùng nói: “Tôi chính là đối với phương diện này tương đối cảm thấy hứng thú.” Trong lúc nhất thời, Nặc Nhất Nhất nghĩ tới Hàn Nại, thở dài.

Trầm Thước Hi nhìn cô, cười yếu ớt: “Thôi miên là một loại liệu pháp tâm lý, có tiếp cận qua, nhưng cô hẳn không phải là loại người rất dễ bị thôi miên.”

“Vì sao?” Nặc Nhất Nhất nhìn Trầm Thước Hi, lần kia nếu như lại đối diện cùng Hàn Nại, cô cảm giác mình rất nhanh thì sẽ bị thôi miên. Trầm Thước Hi nhìn ánh mắt của cô, nói: “Thôi miên, điều kiện chủ yếu chính là không đề phòng, tương hỗ giao hòa, có phương hướng dẫn đạo, mà cô chắc là trời sinh nhạy cảm, trừ khi là người cô hoàn toàn tin cậy, nếu không không dễ dàng.”

Hoàn toàn tin cậy…..

Nặc Nhất Nhất trong nháy mắt có chút hoảng hốt, Trầm Thước Hi mỉm cười: “Xem ra cô là thất tình, cần trị liệu sao?”

Nặc Nhất Nhất nhìn Trầm Thước Hi, cúi thấp đầu.

“Chờ một chút.” Trầm Thước Hi xoay người, từ trong túi xách giống như làm ảo thuật lấy ra một chiếc áo khoác dài màu xám tro, mỉm cười đưa cho Nặc Nhất Nhất: “Có phải rất ít mặc váy không, tôi thấy cô rất khó chịu, áo khoác vừa lúc có thể che lấp.”

Mùi hương rất dễ chịu, không giống với Hàn Nại, Nặc Nhất Nhất nhìn Trầm Thước Hi, theo bản năng nhận lấy áo khoác, lúc khí tức xa lạ thật chặt đem bản thân vây quanh trong lòng Nặc Nhất Nhất đột nhiên có một loại cách nghĩ mơ hồ, ánh mắt của cô rơi vào trên người Trầm Thước Hi, cô đang suy nghĩ, lúc Hàn Nại nhìn cô nhớ đến Hoan Hi, có thể hay không cũng giống như cô bây giờ nhìn Trầm Thước Hi nhớ đến Hàn Nại?

Cách đó không xa, Lưu Bạch Ngọc mỉm cười giơ điện thoại lên, hướng Nặc Nhất Nhất đang khoác áo của Trầm Thước Hi chụp một tấm ảnh, khóe môi khẽo cong một cái, vung tóc dài tiếp tục phóng túng tiêu dao.

Tình yêu thuần túy, cô cũng không có được nữa, nếu như có thể Lưu Bạch Ngọc hy vọng thấy Nặc Nhất Nhất hạnh phúc.

* * * * *

Bên trong trang viên ở Úc, Hàn Nại một mình lẳng lặng ngồi trong phòng.

Phòng ngủ không lớn, treo đầy ảnh chụp của Hoan Hi, trong đó có phần lớn là ảnh chụp chung của hai người, nàng khoanh tay ngồi ở trên giường, thân thể cuộn thành một đoàn.

“Hi Nhi, tôi thích người khác.”

Ngoài cửa sổ gió nhẹ thổi đến, thổi lên ảnh chụp của Hoan Hi, trong hình nụ cười như hoa tựa như đang nhìn Hàn Nại.

“Cô sẽ trách tôi sao?”

Lá cây lả tả rơi rụng, nhưng vẫn không có người đáp lại nàng.

Dạ dày mơ hồ truyền đến một trận co rút đau đớn, Hàn Nại nhíu mày, dùng tay phải che ở bụng, thân thể dùng sức cuộc lại một chỗ, đứt quảng nói nhỏ: “Sau này….sau này tôi không thể trở lại thăm cô nữa đâu, tôi yêu em ấy, giống như lúc trước yêu cô, nhưng cô đi rồi, cô đã nói muốn tôi buông cô, qua nhiều năm như vậy tôi cũng không có buông ra, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp em ấy…”

Quặn đau, một giọt mồ hôi lạnh từ chóp mũi chảy xuống, sắc mặt Hàn Nại tái nhợt: “Lúc tôi khó chịu em ấy sẽ nấu cháo cho tôi, em ấy sẽ ở lúc tôi mệt mỏi yên lặng chờ đợi, em ấy là một người rất đáng giá để tôi nỗ lực… Tôi không thể có lỗi với em ấy nữa, cũng không cách nào đè nén tình cảm của mình nữa.”

“Cho nên…..”

Hàn Nại chật vật lau mồ hôi trán: “Cô đừng trách tôi vô tình, sau này, tôi cũng sẽ không cố chấp tưởng niệm nữa, như vậy đối với cô, đối với tôi đều là một loại giải thoát, còn đối với em ấy…. Cũng là một loại hứa hẹn cùng trách nhiệm.”

Chật vật kéo ngăn kéo, Hàn Nại lấy thuốc đau dạ dày, đầu giường có nước nóng, ngửa đầu uống thuốc.

Hàn Nại ôm thân thể của mình hòa hoãn thật lâu, mãi cho đến đau đớn như xé tim qua đi, nàng đứng dậy đi đến trước bức tường đầy ảnh chụp, ngón tay tế tế vuốt ve từng tấm ảnh, trong mắt tràn đầy thương tiếc: “Hi Nhi, cô biết tôi nói được thì làm được, cho nên — sau này, sau này tôi sẽ không bao giờ đến nơi này nữa, tôi muốn đi tìm em ấy, nếu vẫn không quay về thì cô sẽ không thuộc về tôi nữa.”

Gió nhẹ thổi qua, hé ra ảnh chụp mang theo thời thanh xuân của hai người ngỗn ngang trên mặt đất, cùng lúc đó một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống.

Khoanh tay đứng trong phòng suốt cả đêm, Hàn Nại không có chợp mắt, ngày thứ hai, lúc ánh nắng sáng sớm chiếu lên sàn nhà, Hàn Nại đứng dậy, nàng chậm rãi thu dọn hành lý, mỗi một cái động tác đều rất chậm.

Đóng cửa lại, khóa cửa, ly biệt một lần cuối cùng, Hàn Nại hít sâu một hơi lại nặng nề thở ra, nàng dứt khoát xoay người lôi kéo hành lý bước nhanh ra ngoài.

Trên bầu trời lam sắc, vẻ lo lắng quanh quẩn thật lâu tản đi, ánh dương quang chiếu xuống mặt đất, ấm áp có chút chói mắt, Hàn Nại một tay kéo hành lý, một tay bật điện thoại nhìn ảnh chụp phía trên, tay nàng dừng lại, trong hình Nặc Nhất Nhất mặc một chiếc áo khoác rõ ràng không phải phong cách của cô, đang mỉm cười cùng một nữ nhân trò chuyện rất vui vẻ, mô tả của Lưu Bạch Ngọc cũng rất đúng chỗ — tiểu bạch thỏ phủ thêm da của yêu tinh, ngon miệng mỹ vị người người đều thích.

Nhìn chằm chằm thật lâu, Hàn Nại ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu xuống, nàng nâng tay che mắt, trên mặt có tiếu ý. Nặc cảnh quan thật mỹ lệ, cũng phải, đã đến lúc phải trở về thu phục yêu nghiệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.