Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có

Chương 4: 4: Dự Tính



Đoàn xe được tấp đại ven lề, bây giờ có lẽ đã qua phân nữa giờ Tỵ rồi cũng nên (9h đến 11h).

Thời khắc đỉnh điểm oi bức từ nắng nóng trong ngày.

Nhưng may thay cây côi xung quanh ôm đồm, xum xê mà giảm ánh sáng gay gắt trực tiếp từ mặt trời.

Nước non hùng vĩ chưa từng được khai phá.

Đường mòn mà họ đi là thuần tự nhiên của đất mẹ, nên vì thế giao lộ khá khó khắn.

Nhưng địa hình cũng không tính là quá hiểm trở.

Chỉ cần đi qua eo núi Phồn Đôn này là đến một vùng nông thôn nho nhỏ ở sát chân núi.

Thung lũng Nam Kha.

Nếu may mắn nơi đó sẽ có khách điếm để lữ khách nghĩ ngơi sau chuyến hành trình dài.

Nơi này cách cực bắc cũng không gần còn một khoảng khá xa.

Nếu đi nhanh thì tìm hiểu khoảng chín đến mười ngày là tới nơi.

Lộ trình một tháng qua gần như đã vắt kiệt hết sức lực của hắn rồi.

Nếu còn tiếp tục nữa e rằng bé con lẫn hắn sẽ không chịu nổi.

Mong sao kế tiếp sẽ được nghĩ ngơi an ổn một đêm.

Mong sao là vậy: Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Vén lên rèm cửa, bước từng bước nhẹ nhàng qua vạch cửa chắn duy nhất của xe, cẩn thận chậm rãi dựa theo lực tay của Trương Ân mà đi xuống.

Đến khi chân an toàn mà tiếp xúc với mặt đất hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể ra một chút.

Tay như cũ mà hạ xung vùng bụng dưới cẩn thận mà bảo hộ nơi yếu mềm nhất của bản thân.

Trương Ân thây hắn mệt mỏi, tức khắc không nói một lời lấy ghế mà binh sĩ chuẩn bị sẳn nữa đỡ nữa ôm hắn ngồi vững xuống.

Cũng không quên lót dưới mông hắn đồ vật.

Cẩn thận cực kì.

Làm sao mà không cẩn thận cho được.

Mặc Huyền Dao là huynh đệ tốt nhất của y.

Y cùng hắn lớn lên, cùng hắn ra trận.

Thân thiết không thua kém huynh đệ ruột thịt là bao.

Dù bản thân cũng chỉ là nam nhân thô kệch chỉ biết gương đao chết chóc.

Chưa từng biết chăm sóc ai bao giờ.

Nhưng đây là huynh đệ tốt của y, hắn còn đang mang thai.

Sao mà không ân cần ôn tồn cho được?
Y từ nhỏ đã không biết mẹ thân sinh của mình là ai đến bây giờ cũng vẫn vậy.

Năm y tròn mười tuổi phụ thân đi thêm bước nữa theo sự mai mối của bật trưởng bối trong nhà.

Cuộc hôn nhân hai người vô cùng lãnh đạm, hắn cũng có thêm đệ đệ muội muội đều có đủ cả.

Mẹ kế cũng không tốt đẹp gì y cũng không mấy hảo cảm đối với người kế mẫu này, đệ đệ muội muội gì lại càng không.

Ngoài phụ thân hắn nay đã xuống suối vàng từ lâu.

Thì Mặc Huyền Dao cũng coi như là người thân duy nhất của y trên cõi đời này rồi.

Vì thế y phải bằng mọi giá mà chiếu cố hắn cho thật tốt.

Huyền Dao thì lại càng ở trong hoàn cảnh đáng thương, từ nhỏ cha đã đi chinh chiến xa trường ở vùng biên cương chiến loạn.

Điển hình là gà trống nuôi con, không thèm lấy thêm thê thiếp một lòng trung trinh với vợ quá cố, tức là mẹ thân sinh của Huyền Dao đến cuối đời.

Nên đối với Huyền Dao, hắn coi trọng và khao khát có một gia đình nhỏ cho riêng mình là lớn hơn người khác gấp bao nhiêu lần.

Nhưng trớ trêu thay lão thiên lại không toại nguyện cho niềm mong ước tưởng chừng nhỏ nhoi của hắn.

Vì hắn đã yêu người không nên yêu, trao tấm chân tình cho nhầm người.

Nhưng may sao lão thiên cũng không nhẫn tâm đến nổi không cho hắn thứ gì.

Ít nhất A Dao hắn đang có bé con cho riêng mình, dù không trọn vẹn nhưng đã là quá đủ với hắn.

Hắn coi trọng giữ gìn bao nhiêu thì y cũng phải trân trọng lẽ sống của huynh đệ mình bấy nhiêu lần.

Huyền Dao đáng thương mà y xem như đệ đệ chỉ còn xót lại niềm an ủi cuối cùng này mà thôi.

Lão nhân gia hay bất kì một ai khác, ta cũng không cho phép thương tổn y thêm một lần nào nữa.

Y móc trong túi ra một bịt lớn khô thịt, mở ra đưa cho hắn một miếng to, mình thì cũng tùy tiện bỏ vào miệng một miếng mà nhai.

Bên hông cũng để sẳn một túi nước vì hắn mà chuẩn bị khi khát.

” A Dao, kế tiếp đây ngươi tính phải làm gì bây giờ? Chuyện đi lưu đầy lần này tên hoàng đế kia cũng đã phát lệnh rồi không thể vãn hồi…”
Vừa hầu hạ người nào đó vừa trò chuyện nổi lo lắng lẫn suy tính trong lòng.

” Ngươi lại đang như vậy, vừa không thể trở về kinh đô chính vừa không thể sống trong cổng thành lân cận thuộc sở hữu của y…”
Nói đến đây Trương Ân còn cảm thấy đau lòng thay cho huynh đệ của mình vì sự phũ phàng của người nọ, làm y tức muốn chết.

” Hà cớ gì phải dồn ép ngươi vào thế bí như vậy cơ chứ? Thật không ra gì!! “.

Trương Ân vừa nói bộ mặt liền hiện lên vẻ chán ghét phỉ nhổ không thôi.

Thầm oán chửi cẩu hoàng đế đáng chết kia cả vạn lần cũng không đủ xã giận.

Hắn nghe vậy cũng không phản ứng, chỉ lặng lẽ ăn thịt khô trong tay để lấp đầy cái bụng chống rỗng của mình.

Quan tâm làm gì với cái con người kia cơ chứ.

Hắn với y kể từ giây phút đó đã định sẵn là đường ai người ấy đi rồi.

Việc bây giờ của hắn là chiếu cố thật tốt cho bảo bối trong bụng, hắn thì sao cũng được nhưng bé phải có đủ cái ăn cái mặt ít nhất là không bị đói mà tỉnh bị rét mà run.

Đó là mục tiêu duy nhất của hắn bây giờ.

Còn lại, tất cả đều không quan trọng nữa.

(//□ ● □)// XIN CHÀO CÁC ĐỘC GIẢ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có

Chương 4: Hạnh phúc xa tầm với



Nhưng, còn tội danh và hình phạt mà người đó dành cho hắn, thì phải làm sao đây?

Thảnh thơi một thời gian xém chút nữa hắn đã quên mất mục đích ban đầu của chuyến đi này là gì rồi.

Nếu bị lưu đày với tội danh phản quốc, cuộc sống của hắn sẽ trở nên cơ cực bần hàn hơn lưu dân gắp nhiều lần. Chẳng những thiếu ăn thiếu mặc, mà cả thời tiết vùng cực bắc cũng sẽ chống lại hắn. Mùa đông thì lạnh thấu xương, mùa hè thì nóng như đổ lửa, khắc nghiệt đến cùng cực.

Đến cái mạng của bản thân cũng khó lòng mà giữ được nói chi đến việc bé con trong bụng.

Chỉ cần một đến hai ngày thôi bé con sẽ không chịu nổi. Tỉ lệ hắn sinh non là rất cao, nghĩ đến đó thôi hắn đã tím tái mặt mày.

Cứ nghĩ đến việc bảo bảo sẽ không chịu nổi mà rời bỏ hắn, là tim cứ như siết lại từng đợt. Đau đớn hơn cái chết, hắn không muốn hắn tuyệt đối không muốn.

Con đường này, sẽ dẫn hắn tới cái chết không xa.

Tay hắn run lẩy bẩy, mắt trợn trừng mà tỉnh khỏi giấc mộng ngọt ngào có hắn và bé con.

Đánh rơi miếng thịt khô lúc nào không hay.

Không mẩy may chần chờ hắn từ trên ghế phóng xuống đất, bất chấp cơ thể không khỏe mà quỳ xuống đối với người trước mặt.

Thần sắc kinh hoàng, nước mắt không biên biết từ lúc nào đã rơi lã chả xuống dưới nền đất cỏ cây.

Nắm lấy vạt áo y bỏ qua cơn đau thoang thoảng trong bụng, quắn xoặn từng đợt. Mà xin tha.

Trương Ân thì càng kinh sợ không thôi, người này nói quỳ là quỳ không đợi y kịp phản ứng đã tự mình hành động rồi, đúng là trở tay không kịp mà.

Muốn đỡ hắn lên ghế có gì từ từ nói cũng không lây chuyển được một chút tâm tình đã hỏng bét của người nọ.

Học ai mà cứng đầu thế không biết.

Người càng làm vậy ta càng đau lòng a.

Y đành cùng ngồi xổm xuống đỡ lấy thắt lưng của hắn. Đau lòng không thôi, nhất là nước mắt hắn lâu bao nhiêu lần cũng không hết.

Nhìn sơ thôi cũng đoán được bảy tám phần suy nghĩ của A Dao. Đứa ngốc, toàn suy nghĩ chuyện không đâu.

Tinh thần của hắn như đang trên bờ tuyệt vọng. Lấp bắp thỉnh cầu trong nước mắt.

” Trương Ân, coi như ngươi thương tình chúng ta, là bạn tri kỷ nối khố nhau từ nhỏ mà bỏ qua ta…”

Trương Ân.” Ngươi bình tĩnh có gì từ từ nói, không được sao? ”

Hắn nhất quyết lắc đầu. Nức nở như chỉ còn một cọng cỏ cứu mạng là y.

” Không được. Ta biết là ta mặt dày yêu cầu quá đáng. Nhưng, nếu ta đi lưu dịch chắc chắn bảo bảo sẽ không giữ được…”

Trương Ân hằng giọng.” Huyền Dao, ngươi nhìn ta, nghe ta nói…”

Hắn như mất kiểm soát mà thều thào đau khổ nói năng loạn xạ lập đi lại câu.

” Bé sẽ chết…”

Ánh nhìn đờ đẫn dần mất đi tiêu cự, gần như sự tuyệt vọng đang bao trùm lấy hắn. Khàn khàn cầu xin.

” Ta thì lại càng không thể sống thiếu bé được. Xin ngươi, xin ngươi mà Trương Ân, hức…xin ngươi mà, ha ”

Hắn nghĩ hắn sắp hỏng đến nơi rồi, nếu Trương Ân mà không niệm tình hắn, thì ngày bảo bảo rời xa hắn sẽ ngày càng gần.

Nếu như thế hắn cũng thể nào mà trách Trương Ân được, y đã tận tăm chăm sóc hắn hết lòng trong suốt chuyến đi. Hắn không thể lấy oán mà trả ơn được. Nếu hắn bỏ trốn ngay trên đường đi, không chỉ hắn mà ngay cả Trương Ân đều khó có đường mà sống sót.

Tên cẩu hoàng đế kia sẽ giận cho đánh mèo mà phát tiết lên Trương Ân.

Mà hắn, ngay cả có trốn chạy thành công đi chăng nữa cũng sẽ không tránh khỏi việc bị truy lùng khắp mọi nơi.

Sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Cuộc sống chẳng khác nào lũ chuộc nhơ bẩn phải chốn chui chốn nhủi để không ai tìm thấy.

Nếu để được tự do mà phải đánh đổi như vậy, hắn không tài nào đành lòng nổi.

Con người ta thật tham lam có được cái này thì lại muốn được cái khác, nhưng hắn là cha của con hắn.

Một người cha được quyền ích kỉ vì tương lai của con mình đâu có sai, nhưng nếu vì thế mà hắn đi luyên lụy Trương Ân.

Hắn sẽ không tài nào làm thế được.

Rõ ràng hạnh phúc ở ngay trước mắt nhưng lại không thể chạm vào. Nực cười làm sao.

Quả là khi hạnh phúc tưởng chừng nằm trong lòng bàn tay thì chợt giật mình nhận ra.

Bấy lâu nay nó lại là ảo giác.

Một giấc mộng tưởng chừng đẹp đẽ, nhưng khi tỉnh mộng tất cả đều là hiện thực đến đau lòng.

(//■ ● ■)// XIN CHÀO CÁC ĐỘC GIẢ <3 ❤


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.