Trong một cổ xe ngựa đơn xơ đang trên lộ trình đến với phương bắc xa xôi, đường xá gập ghềnh lòi lõm.
Không mấy bằng phẳng khiến cho bánh xe cứ kêu lạch cạnh khi đụng chúng mỏm đá hay ổ gà nào đó.
Xập xệ lên xuống, chất lượng xe phải nói là không ổn định chút nào.
Chủ yếu chỉ đi đường mòn tự nhiên không khai thác, cứ thế mà băng xuyên qua rừng nên việc bị va chạm là điều không thể nào tránh khỏi.
Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến người ngồi trong cỗ xe hít thở không thông vì khó chịu.
Mà hôi như thác tuôn đổ xung, ướt lã khắp người, dính dập lấy cơ thể.
Vô cùng khó chịu dù xe đã đi chậm hết mức có thể.
Hắn dựa vào cạnh xe mà nghĩ ngơi mặc cho cỗ xe ngựa lẫn hắn đều rung lắc ngã trái ngã phải.
Lấy cơ thể rắn chắc cường tráng của mình mà cố định trọng lực, giảm lực tác dụng từ bên ngoài lên hắn.
Hơi thở không mấy ổn định.
Thần sắc mệt mỏi ánh lên trên gương mặt dương cương đầy phong trần sương gió.
Làn da rám nắng màu mật ong càng óng ánh ngon miệng khi tia sáng mỏng nhẹ lâm le từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trên gương mặt nhiễm đầy mồ hôi của hắn.
Mày sắt anh khí tuấn mĩ ngời ngợi, đôi mắt nâu vốn tinh tường giờ đây lại ánh lên vẻ vô định từ từ nhắm lại.
Bờ môi mỏng hơi mím càng trắng bệt thể hiện tư thái không khỏe chút nào.
Thân hình rõ ràng tráng kiện như thế, là nam nhân trong nam nhân vậy mà chỉ vì ngồi xe ngựa bấp bênh mà đã không ổn thật sự rất kì lạ.
Nhưng sẽ không còn kì lạ khi người đó hiện đang mang thai.
Hắn khoát lên mình chiếc áo vải màu xanh lam sẽ, dù chất lượng kém xa tơ lụa nhưng cũng được coi là dễ chịu.
Dưới thân lót một tấm nhung lớn mềm mại đỡ lấy mông nam nhân.
Trước bụng được hai tay bảo bọc một cách cẩn thận bằng lông thú dày.
Đối với người bị lưu đầy đây quả là một đặc ân lớn kinh hỉ nhưng đối với hắn không khác gì là tra tấn cả.
Nếu là người bình thường ắt hẳn sao được đối xử như vậy.
Hắn cũng từng là đại tướng quân uy vũ một thời, cùng với các tướng sĩ của mình bao nhiêu năm chinh chiến sa trường vào sinh ra tử.
Ân trọng nghĩa tình dày nặng đâu phải chỉ vì một phút chốc sa cơ lỡ vận của bản thân mà mất được.
Người phụ trách đưa hắn đi lưu đầy nơi cực bắc là huynh đệ đã từng vào sinh ra tử với hắn ở chiến trường.
Trương Ân.
Vừa là bạn nối khố vừa là đồng cảnh ngộ tương liên.
Hai người bọn hắn từ nhỏ đã cùng nhìn nhau lớn lên cùng nhau đi đánh giặc.
Hai nhà Trương – Mặc lại càng thân thiết khi bật trưởng bối của hai bên đều là bạn thân thiết.
Phụ thân của Trương Ân vừa là cấp dưới vừa là bạn của cha hắn.
Nhưng mấy năm ấy trước ông đã ra đi vì giương đao vô tình trên sa trường cùng với bằng hữu.
Từ đó hắn cùng Trương Ân thay cha cầm đao giết giặt đến nay cũng đã bốn năm rồi.
Năm đó hắn và Trương Ân mười bảy tuổi.
” A Dao, ngươi thấy khó chịu ở đâu sao? Bảo bảo không sao đó chứ? Có cần ta gọi Thái Y không? “.
Người đánh xe cũng chính là Trương Ân quay đầu vào trong xe, giọng điệu hơi lo lắng hỏi.
Trương Ân mở tấm rèm ngăn cách giữa hắn và người kia vén lên.
Trong lòng lại càng không khỏi sốt ruột khi thấy thần sắc của bằng hữu hắn ngày càng không ổn.
Không đợi người kia lên tiếng Trương Ân đã hô một tiếng ” ngưng lại “.
Tất cả các binh lính hộ vệ đều đồng loạt đình chỉ hoạt động mà nghĩ ngơi bên đường lấy lại sức.
Mình cũng thật thất trách, khi quên mất giờ đây cơ thể của hắn đã không còn cưỡi mây đạp gió như trước nữa, như thế nào có thể chịu nổi khi liên tục di chuyển với cường độ cao như vậy?
Lẽ sống duy nhất của hắn chỉ còn lại một thứ còn xót lại kia.
Nếu có bất kì biến cố gì ảnh hưởng đến, hắn nhất sẽ định sống không nổi.
Đều là mình suy nghĩ không chu toàn gì cả.
Cả cơ thể đều đến tia giới hạn cuối cùng, đến một chút khí lực để nói chuyện hắn cũng không buồn mà nói.
Từ đầu đến cuối chỉ biết lấy hết sức mà bảo hộ cái bụng đã nhô lên trông thấy của bản thân.
Yêu thương mà dịu đàng xoa xoa lên mặt bụng để bình ổn cơ thể..
Hắn thật sự lo lắng lẫn đau lòng, bé con còn nhỏ như vậy. Hà cớ gì phải chịu khổ cùng hắn vậy cơ chứ, đi theo hắn đến vùng bắc vừa khắc nghiệt vừa xa xôi.
Thức ăn cũng được xem là đầy đủ nhưng không mấy dưỡng chất với bé.
Toàn là lương khô cứng cáp, nếu hắn của trước đây chịu đói mấy ngày còn được há chi giống bây giờ có đồ ăn mà còn chê đâu.
Nhưng còn bé con của hắn thì sao đây?
Mình có thể chịu chút đói nhưng bé thì không thể.
Hắn tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra.
Đồ tẩm bổ cho thai kì thì không có, đến cơm trắng cũng là một thứ gì đó quá là xa sỉ. Có lẽ vì nguyên nhân đó mà bé con của hắn không mấy phát triển như những đứa trẻ bình thường khác chăng?
Rõ ràng đã qua tháng thứ tư nhưng lại nhỏ bé chỉ nhô lên một độ cung không mấy khả quan, nếu xuyên qua một bộ quần áo thư thái hơn một chút ắt hẳn sẽ chẳng phát hiện điều gì bất thường.
Nhưng vì hắn lo rằng một lúc nào đó, phần bụng của mình sẽ vô tình va chạm phải vào một góc khuất mà hắn không để ý.
Vô tình làm bé con bên trong chịu thương tổn.
Để đề phòng vạn nhất điều không may xảy ra, hắn đã rất kỹ lưỡng mà quấn xung quanh bụng một tấm vải bông dày mấy lớp.
Từ đó, mới có thể thấy rõ ràng độ nhô lên bất thường trên thân thể nam nhân của hắn.
An ủi hắn phần nào là bé con vẫn còn đang phát triển tốt.
Chỉ riêng điều đó khiến tim hắn bị cấu xé xuống từng đợt.
Rõ ràng là mang long thai nhưng sao con hắn lại phải chịu tất cả nổi khổ, sự cơ cực bần hàn này kia chứ?
Còn trong khi đó vị kia của y cẩm y ngọc thực không dâng tận miệng thì cũng là đến tận tay nào chịu một chút ủy khuất gì.
Hắn càng hận người đó bao nhiêu thì cũng là hận mình bấy nhiêu lần.
Khóe mắt hơi ửng đỏ ươn ướt nước nhưng vẫn cứ cầm lòng tuyệt không rơi một giọt.
Hắn không cho phép mình yếu đuối.
Dù ủy khuất nhiều bao nhiêu thì có người nào biết cơ chứ, may ra còn có Trương Ân đã là niềm an ủi thân tính lớn nhất rồi.
Còn lại đều là người dưng, hắn mới không cần sự thương hại ấy.
Dời tầm mắt xuống bụng, đưa tay vào vạt áo trong của mình.
Đôi mắt lẫn khóe miệng hắn đều không dấu nổi dịu dàng như nước mà cẩn cẩn dực đực xoa xoa nơi chứa tâm cản bảo bối của hắn mà hỏi khẽ.
” Bảo bảo, con không trách cha đấy chứ? Dù giận cha đi chăng nữa cũng phải ngoan ngoãn mà ở yên trong đó đấy nhé! Đừng rời khỏi cha…”
Hắn thều thào nói với bé, xót sa tận cùng.
” Tuyệt đối đừng rời khỏi cha. Hãy cố gắng hơn chút nữa thôi, được không bảo bảo? ”
Bé con trong bụng có lẽ cảm nhận được là cha đang nói chuyện với bé, đang lo lắng cho mình.
Bé uốn éo cơ thể nhỏ xinh của mình, nhỏ đến nổi không bằng một bàn tay của cha mà cử động.
Dùng đôi chân nhỏ xíu mới thành hình cách đây không lâu của mình chuẩn xác mà đá nhẹ lên ngay chỗ tay cha áp lên bụng.
Dù là rất nhỏ nhưng cũng đủ chứng minh cho cha bé biết, nói rằng bé đang ở trong này rất khỏe cha không cần lo.
Dù chỉ là việc máy thai nho nhỏ của bảo bối nhưng cũng đủ làm hắn hạnh phúc tràn ngập khắp đáy lòng. Ngọt ngào không thôi, so với quét mật vào tim thì chỉ có hơn chứ không có kém.
Nở nụ cười thật tâm từ tận đáy lòng, yêu thương bé không ngớt.
Đã bao lâu rồi hắn cũng đã từng nở nụ cười vui vẻ như vậy, hắn cũng không nhớ nữa.
Chỉ biết nụ cười thuần túy từ lâu đã phủ bụi mờ của hắn giờ đây đã được một thứ khác tìm về rồi.
( //0 ● 0)// XIN CHÀO CÁC ĐỘC GIẢ <3 ❤