Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Chương 24: Người thân không thừa nhận



Ngọc Nhã cảm giác chính mình đang mơ nếu không thì người chị họ “đáng thương” của cô tại sao lại ở đây sau năm năm mất tích chứ. Cô ta nghĩ nếu nàng đã chết khi mạt thế đến rồi, cả nhà cô ta còn đang vui mừng vì khối tài sản mà họ chiếm được năm năm trước đã về tay họ và khi mạt thế đến nhờ vào khối tài sản cả nhà cô ta có chỗ đứng vững chắc trong đoàn xe khiến nhiều người mơ ước. Nhưng cô gái xuất hiện với khả năng xuất sắc này đã đánh sụp gần như tất cả ảo tưởng của cô ta, rồi đây mọi người sẽ nghĩ gì về cô ta và gia đình cô ta đây. Không, cô ta không thể để mọi chuyện xảy ra như thế được. Cô ta đã cố gắng rất nhiều mới có được ngày hôm nay nên không ai có thể xen vào cuộc sống mà cô ta đang có được.

Nàng quay lại nhìn người đã gọi tên nàng nhưng rõ ràng là nàng không quên cô ta mà. Ánh mắt lạnh nhạt của nàng không một chút cảm xúc nhìn cô ta khiến cô ta như phát điên lên được.

-Chị họ, em là Ngọc Nhã.

Cô ta phải cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ cười được cho là thân thiện đó nhưng nụ cười đó nhanh chóng trở nên cứng ngắc.

-Tôi không quen cô.

Nàng không biết nhưng Thiên Quân lại nhớ rất rõ cô ta chính là chị họ Ngọc Nhã đáng yêu đáng mến của cậu, người đã bỏ thuốc chị cậu mấy năm trước. Nhưng cậu cũng phải cảm ơn cô ta nếu không có cô ta thì sao cậu có thể có mấy đứa cháu đáng yêu thế này được chứ. Cậu cũng hiểu rất rõ chị mình đối với người không liên quan thì chị cậu cũng chẳng thể nhơ nổi người đó là ai đâu nên cậu cũng phải nhắc nhở chị mình một chút a nếu không lại có phiền toái không đáng có.

-Bố mẹ em vẫn thường nhắc đén chị thường xuyên, còn rất lo lắng cho chị nữa. sao chị đi đâu mà không để lại một lời nhắn mà cùng Tiểu Quân mất tích mấy năm nay.

Sau khi được em trai nhắc nhở thì nàng cũng biết được cô gái hô to gọi chị trước mặt mình là ai nhưng mà hình như mối quan hệ của nàng và gia đình cô ta không được tốt lắm mà.

-Vậy sao?

-Vâng, bố mẹ em rất chị, đây có phải là tiểu Quân không? Trông lớn hẳn nên em nhận không ra. Chúngta về gặp bố mẹ em đi, chắc bố mẹ sẽ rất vui ạ.

Cô ta giờ đây chỉ mong muốn kéo nàng ra khỏi chỗ này thôi, ra khỏi tầm mắt của các anh hùng của cô ta. Đến lúc đó cô ta sẽ có cách khiến cho nàng biến mất. ánh mắt lóe lên một tia độc ác và đắc ý nhanh chóng biến mất, không ai có thể nhìn thấy ngoài nàng.

-Ngọc Nhã tiểu thư! Hình như giữa hai gia đình chúng ta đã đoạt tuyệt quan hệ rồi thì phải. Vì nể mặt cha cô mang họ Ngọc nên chi em chúng tôi mới để lại chút tài sản cho nhà cô. Quan tâm thì chúng tôi không dám nhận.

-Tiểu Quân, em….

-Làm phiền Ngọc Nhã tiểu thư không nên nhắc đến quan hệ gì với chúng tôi cả, chúng ta không có quan hệ huyết thống với lại chị em chúng tôi không thừa nhận người khác tự nhận là người thân đâu. Mong cô tự giải quyết cho tốt.

Không ai có thể nghĩ ra được những lời nói như thế lại xuất phát từ đứa trẻ mười tuổi cả. Nhưng năm năm đi cùng với chị, được chị tôi luyện nên giờ đây cậu không còn là cậu bé chỉ biết dựa vào chị mà khóc ngày nào. Giờ đây cậu đã lớn lên, cậu mong mình có đủ sức mạnh để bảo vệ chị gái cũng như là chỗ dựa cho chị mình và các cháu.

Mọi người ở đây bỗng cảm thấy cô nàng thiên sứ Ngọc gia chẳng phải tốt như mọi người vẫn tưởng, nếu chị họ mất tích thì phải tìm kiếm chứ. Vả lại bình thường đâu có nghe thấy Ngọc gia còn có người thất lạc đâu. Nhưng thủ đoạn của danh gia vọng tộc đúng là không ít. Bây giờ thấy người ta có khả năng liên lôi kéo, nếu không có gì thì bị vứt bỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.