Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 49: Cống Hiến Sách Cổ



Lạc Hương nhìn Trác Hiên, Trác Hiên cũng nhìn Lạc Hương.

Không phải là cái nhìn thâm tình chăm chú, đưa tình không cần nói gì, mà là hai người đều đang do dự, nên trả thù thế nào. Nhìn cái dạng này của Thẩm Nhan, cô ta sống cũng không tốt, giết cô ta ngược lại là tiện nghi cho cô ta.

Lạc Hương không muốn cái gì cũng không làm, chỉ dựa vào ông trời để báo thù, cho dù không dày vò cô ta một chút, cũng muốn tự mình châm thêm lửa.

Vì thế cô lôi kéo Trác Hiên xuống xe.

Trừ những người vây xem, còn có hai người đàn ông. Lạc Hương nghe xong cả buổi, mới từ miệng người khác biết được sự tình. Không thể không nói, Lạc Hương thật sự cảm thấy, Thẩm Nhan này nếu có vận khí tốt hơn một chút, lại thông minh thêm một chút, thì thật sự có tư cách làm kiêu cơ(1). Tâm ngoan thủ lạt, không cần thanh danh, hiểu được dùng lợi ích gì để hấp dẫn người khác, cũng bỏ được thứ mà những người phụ nữ khác để ý. Đáng tiếc cô ta chỉ là thường ngày bị chiều hư, cho nên từ cục diện có lợi lúc đầu mới có thể biến thành thế này.

Lạc Hương quyết định lần này lại châm thêm lửa.

Đối với một người ghen tị đến mức muốn giết chết cô mà nói, cái gì có thể trả thù cô ta tốt nhất? Đương nhiên là sống tốt hơn cô ta.
Loading…

Lạc Hương nghênh ngang kéo Trác Hiên đi tới trước mặt Thẩm Nhan đang khóc thê thảm, trước đó còn nhìn nhìn lại Trác Hiên.

Lạc Hương là một người ‘mù màu’, không phải là cô không phân rõ màu sắc, mà là bình thường cô không hay nhìn tướng mạo người khác. Lần đầu nhìn có lẽ cô còn có chút cảm giác, chờ ở chung một thời gian dài, túi da ở trong mắt cô sẽ thành một trong những cách để nhận thức, cho nên cô vẫn chưa từng cẩn thận phân tích bộ dạng Trác Hiên.

Đường nét khuôn mặt anh có hơi khắc sâu, không phải vẻ tuấn tú của đàn ông truyền thống nhà Hán, mà là một loại cuồng dã mang theo huyết thống ngoại tộc, ánh mắt hẹp dài cho tới bây giờ đều là ánh nhìn bình thản, những thứ khác không nói đến, riêng ánh mắt này đã đủ chọc người. Chỉ có điều anh luôn có vẻ mặt lạnh băng, không có chút phóng lãng bất kham nào, bằng không hoa đào nhất định là nở đầy Kim Lăng. Dáng người cũng không tệ, Lạc Hương không cần nhìn cũng biết. Như vậy tính ra, anh cũng là trai đẹp chất lượng tốt. Làm chồng, tuyệt đối là người chồng tốt.

Lạc Hương lại nhìn nhìn chính mình, mặc dù đang ở tận thế, tất cả mọi người quả thật rất khó khăn gian khổ. Nhưng trong những người này lại không hề bao gồm Lạc Hương. Thường xuyên làm cơm, lại thường xuyên ở trong không gian ăn trái cây, rèn luyện, quy luật cuộc sống tuy không tốt lắm, có đôi khi phải lên đường gấp…, nhưng đây chỉ là số ít. Cho nên Lạc Hương so với trước kia thường xuyên thức đêm lên mạng nhan sắc lại càng tươi sáng hơn. Tốt lắm. Cô vừa lòng gật đầu.

“A? Đây không phải Thẩm Nhan à? Chị làm sao vậy?” Lạc Hương kéo tay Trác Hiên từ trên cao nhìn xuống Thẩm Nhan đang co quắp trên đất.

Cũng không đợi Thẩm Nhan trả lời, cô tựa hồ nhìn hai tên đàn ông sắc mặt dữ tợn ở hai bên một chút, một bộ bừng tỉnh đại ngộ: “A ~~~ chị lại vậy rồi. Lần trước chị đáp ứng làm vợ đội trưởng Lam Ba, lại vẫn quyến rũ Lâm Dũng, còn lên giường với anh ta sau lưng đội trưởng, kết quả bị bắt, khiến cho mặt mũi mọi người đều không dễ coi, lần này lại thế nữa à.” Lạc Hương lắc đầu: “Chị luôn quá mức thế này. Sẽ không phải là lại châm ngòi quan hệ đồng đội của người ta chứ. Tiểu đội trước của chúng ta bởi vì chị mà giải tán, chị cũng không kiếm được cái gì, sao lần này vẫn làm như vậy. Thật sự là không rút ra được bài học.”

Thẩm Nhan vẻ mặt hoảng sợ: “Cô… cô… là Mai Lạc Hương, cô không chết…” Ngược lại biểu cảm có phần phẫn hận: “Mạng cô thật tốt, như vậy cũng không chết được! ! ! Lại có thể, có thể dụ dỗ được đàn ông, quả nhiên, không có đàn ông thì sống không nổi, đúng không.”

Lạc Hương vẻ mặt thương xót: “Chị Thẩm, tôi biết chị sợ tôi nói cho những người khác nghe chuyện chị đẩy tôi xuống lầu, kỳ thật không cần phải thế, tôi không trách cứ chị.” Cô dừng một chút: “Nhưng mà, thật ra mọi người đều nhìn thấu bộ mặt của chị. Đội trưởng Lam Ba sẽ không tiếp tục thích chị nữa. Về phần Lâm Dũng, anh ta dường như sống không được tốt, muốn thích chị cũng không có cách nào.”

Những lời này có một phần là Lạc Hương tự mình nói lung tung, cô kỳ thật cũng không biết tình huống sau đó của tiểu đội, cũng không cần biết. Cô hiện tại chỉ là muốn đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. “Thối tha, thì ra trước kia mày chỉ là món hàng để cho người ta chơi,” Tên đàn ông mang theo rất nhiều đàn em phi một ngụm: “Mệt ông đây còn tưởng mày là bảo bối.” Hắn hướng tới một người đàn ông khác nói: “Hắc, người anh em, ả đàn bà này lừa tôi. Loại rác rưởi này ông đây không cần.”

Một người đàn ông rất dứt khoát bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Loại đàn bà này, giết cũng ngại bẩn tay mình.”

Mà tên đàn ông miệng đầy thô tục cho Thẩm Nhan mấy cái tát, cũng xoay người rời đi. Nếu hai phe đều không cần người, Thẩm Nhan thì bị ném ở nơi này. Mà người vây xem thấy nam chính đi rồi, cũng dần dần tản ra.

Thẩm Nhan vẫn luôn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ác độc gắt gao nhìn Lạc Hương.

Lạc Hương cười ngọt ngào với cô ta: “Đây là chồng tôi, một cao thủ võ công. Tôi hiện tại thức tỉnh dị năng rồi, là thuấn di. A, đúng rồi, gần đây chúng tôi săn giết không ít động vật biến dị cấp cao. Hình như vị thịt của động vật biến dị cấp cao này ngon lắm. Hầm một nồi canh để uống, cũng không tồi.” Cô cao thấp nhìn nhìn Thẩm Nhan, ánh mắt khinh thường, vẻ mặt thương xót.

Thẩm Nhan điên cuồng rống lên một tiếng bị Lạc Hương ném ra sau đầu, cô rất rõ ràng về sau sẽ không còn gặp lại ả nữa. Một người phụ nữ không có thế lực gia tộc, không có dung nhan xinh đẹp, cũng không có thân thủ, sẽ không sống được bao lâu. Đặc biệt là loại phụ nữ trời sinh thích không làm mà hưởng như Thẩm Nhan.

Thương xót của Lạc Hương chỉ là làm cho cô ta xem, bởi vì loại phụ nữ kiêu ngạo như cô ta, không chịu nổi nhất chính là thương xót đáng thương và khinh thường. Lạc Hương hiểu rất rõ nên đâm như thế nào để cho người ta một vết thương đau nhất, hiểu rất rõ nên báo thù thay chính mình như thế nào. Kỳ thật cứ buông tha như vậy cô vẫn là chính mình khoan hồng độ lượng. Lạc Hương không khỏi cảm thán bản tính thiện lương của mình, tâm hồn tốt đẹp, quả nhiên không bị sự tồn tại tà ác ở bên ngoài quấy nhiễu.

Tiểu đội kia hiện tại xem ra đã thật sự giải tán rồi, bọn họ vứt bỏ cô tính ra là phản bội, nhưng trừ bỏ Thẩm Nhan, đối với những người khác cô thật sự không có gì để oán hận, chỉ là không muốn cùng bọn họ giao tiếp mà thôi. Không biết bọn họ còn sống được mấy người, mang theo mấy người lớn tuổi, thật sự không dễ dàng.

Lạc Hương và Trác Hiên trải qua chuyện này, cũng không còn hứng thú tìm nơi định cư ở trong này, nên chậm rãi chạy về hướng mấy khu có hoàn cảnh tốt hơn, sau lại tới gần công viên khoa học.

Hiện tại công viên khoa học là một tiểu khu rất lớn, bên trong có toàn bộ các loại trang bị của Bắc Kinh, còn có những thứ từ khu khác chở tới đây đều để ở nơi này, nơi để nhiều đồ như vậy đương nhiên rất lớn. Hơn nữa gần như toàn bộ nhân viên nghiên cứu có thể tìm tới đều ở bên trong, mà phụ cận chính là khu nhà ở sắp xếp cho người nhà của nhân viên nghiên cứu, ngày thường sẽ có quân đội bảo hộ. Nhiều người như vậy tính riêng nơi dùng làm chỗ ở cho nhân viên nghiên cứu cũng rất lớn.

Hoàn cảnh nơi này tương đối tốt, chỉ là không có cửa thì không thể tìm được chỗ ở ở trong này, Lạc Hương và Trác Hiên đến nơi đây cũng không phải hoàn toàn xem hoàn cảnh, mà là nhìn xem có thể tìm được một số chuyên gia nghiên cứu văn tự cổ đại hay không.

Hơn nữa, bọn họ còn có một nước cờ đầu —— cuốn sách cổ thực vật xem mà không hiểu. Nghĩ đến thứ này để trong tay mình cũng không có tác dụng gì, Lạc Hương cũng đã nghiên cứu qua, còn lấy máy copy lại làm một quyển cho Trác Hiên nghiên cứu, nhưng vẫn không có tiến triển gì. Cho nên hiện tại đem đồ này ra, đối với bản thân có lợi, đối với những người khác cũng sẽ có trợ giúp.

Bọn họ đi tới trước cổng lớn công viên khoa học có quân đội hùng hậu canh gác, bị binh lính cầm súng ống trong tay chặn lại: “Đứng lại, người nào. Nơi này thuộc khu bảo mật, không có giấy thông hành không thể tiến vào.”

Trác Hiên bảo Lạc Hương lấy quyển sách gốc kia ra, một mình xuống xe: “Tôi có tư liệu quan trọng, cần phải tìm chuyên gia văn tự cổ đại.” Anh nghĩ nghĩ lại bỏ thêm câu: “Phần tư liệu này có thể đề cập đến cách dùng thực vật biến dị hiện tại như thế nào.”

Mấy vị binh lính đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thu lại súng hướng về Trác Hiên: “Xin chờ một chút, chúng tôi phải xin chỉ thị từ cấp trên.”

Nửa phút đồng hồ sau, cửa lớn mở ra, nhưng lại có một người dẫn dắt hai người bọn họ đi vào.

Trác Hiên hiểu, lần này đại khái có thể đạt được mục đích.

Tác giả: mặc dù sách cổ không nhất định phải cống hiến, nhưng tôi muốn cho Lạc Hương và Trác Hiên tiến vào một vị trí có thể từ đại thế quan sát toàn cục, thuận tiện để Lưu Hải đi ra lắc lư.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.