Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 17: Quyết Định Lộ Trình



Chém giết qua đi, bên Lạc Hương lại chiếm tiện nghi. Bởi vì không biết từ lúc nào Tào Thượng xuất hiện dị năng.

Lạc Hương cẩn thận tự hỏi, cảm thấy dị năng của Tào Thượng xuất hiện thật ra là có dấu vết để lần theo, bởi vì sức ăn của anh ta càng lúc càng nhiều, khí lực cũng càng lúc càng lớn, cho nên anh ta xuất hiện sức mạnh tăng trưởng dị năng. Tuy rất giống với hai người có dị năng loại sức mạnh bên đối thủ, nhưng hiệu quả ở trên người Tào Thượng với ở trên người bọn họ lại không giống nhau.

Đao chém lớn trong tay Tào Thượng cần khí lực lớn, hiện tại đao chém của anh ta ngay cả vũ khí của những người khác cũng có thể chém đứt, sau đó còn có thể không giảm thế đi mà chém tới trên vai, anh ta gần như là mỗi đao một tốc độ giải quyết đối thủ, đối phương không chết, lại mất đi sức chiến đấu.

Cứ như vậy, người trên tay bọn họ bên này còn rất ít.

Cuối cùng hai đội trưởng đối phương cảm thấy đánh nữa sẽ tổn thất nhân thủ, đều ăn ý rút lui. Lam Ba bọn họ nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng biết bên mình đã kết thù.

Điều này cũng chưa tính, hai đội kia rút lui, bên này Sở Ninh cùng với đội ngũ của anh ta náo loạn, lý do cũng quang minh chính đại: Lạc Hương bọn họ cứu mình, thì nên phân ra hai phần ba hạt giống.

Đội trưởng của Sở Ninh giậm chân: “Bọn tôi liều chết liều sống, dựa vào cái gì mà bọn họ lấy phần hơn?”

Vì thế Sở Ninh phối hợp với Lam Ba Lạc Hương bọn họ, rất gọn gàng linh hoạt đoạt lại toàn bộ hạt giống. Thuận tiện giải quyết triệt để những người Sở Ninh không đối phó. Sở Ninh là loại người mặt ngoài điềm đạm, bên trong lãnh khốc cũng sẽ không lưu cho người oán hận mình được sống vui vẻ.
Loading…

Sở Ninh cuối cùng nhìn bóng dáng lảo đảo rời đi của đồng đội lúc đầu mà cười lạnh: “Gia hỏa không phát triển đầu óc. Ngay cả một phần ba cũng không muốn.” Sau đó anh ta quay lại, mỉm cười ân cần thăm hỏi: “Chào mọi người, tôi là Sở Ninh, sau này xin chiếu cố nhiều. Dị năng của tôi mọi người đều biết, nên không cần giới thiệu nữa. Vậy Lạc Hương, giới thiệu một chút về đồng đội với tôi đi.”

Lưu Hải mỉm cười thánh mẫu không thua Sở Ninh nói: “Vẫn cứ để tôi đi.”

Hiển nhiên, tên hồ ly khoác lên lớp da ôn hòa bắt đầu lần giao phong đầu tiên.

Lạc Hương tích cực giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, để tránh thành bia đỡ đạn, dù sao Sở Ninh cũng được xem là do mình dẫn qua. Chuyện chưa được đồng đội khác đồng ý sẽ luôn làm cho người ta không thoải mái.

Trải qua ma sát, Sở Ninh lưu lại trong tiểu đội. Sau đó mọi người bắt đầu chứa hạt giống, chuẩn bị trở về.

Người biến dị nơi này đã bị quét sạch, nhưng thời gian cũng cách nhau tương đối dài rồi, cho nên bắt đầu có những người biến dị ở địa phương khác lần theo mùi vị dạo đến đây, bọn họ lại quét sạch một lần mới có thể yên tâm chứa hàng hoá.

Trên đường cũng không có bao nhiêu nguy hiểm, động tác trở về của mọi người vẫn tương đối nhanh, hạt giống trong nhà kho này đại đa số Lạc Hương đều có, những thứ không có cũng bị thu một ít vào không gian.

Ngoại trừ hạt giống, lần này còn tìm được một chiếc xe, là một chiếc xe tải nhỏ, xem chừng từng được cải tạo qua, mã lực* rất đủ, tốc độ không chậm, dường như chuyên môn dùng để vận chuyển khoảng cách ngắn, cho nên dung lượng của bình xăng không quá cao. Như vậy, toàn bộ hạt giống cũng có thể mang trở về, mà người cũng sẽ không phải ngồi chen chúc ở cùng một chỗ.

(*Mã lực: viết tắt là HP – horse power, là một đơn vị cũ dùng để chỉ công suất.)

Trở lại biệt thự nhỏ, Sở Ninh cười nói: “Ầy, chúng ta còn rất giàu có nha, ở biệt thự cơ mà.”

“Không có cách nào, trong nhà có sáu người lớn tuổi, không thể tách ra không ai chăm sóc được.” Viên Gia Bùi nói xong, cũng buông bao trong tay xuống, bắt đầu cởi bỏ khuy áo đi vào phòng tắm: “Mệt mỏi một ngày, tôi đi tắm trước.”

Lạc Hương hôm nay dùng rất nhiều khí lực, cả người đều đau, hiện tại các trưởng bối đều ở đây, mình cũng thuộc loại nhân viên chiến đấu, không cần bận rộn nấu cơm. “Tôi mệt mỏi, bây giờ trở về phòng ngủ một giấc, ăn cơm thì gọi tôi.” Lạc Hương duỗi lưng một cái.

Trở về phòng, Lạc Hương lập tức khóa cửa, sau đó vào không gian. Thoải mái khoan khoái tắm rửa trước, ăn chút canh thịt dê lấp dạ dày, ở bên ngoài thường xuyên tùy tiện ăn chút gì đó, thời gian cũng không cố định, như vậy rất tổn thương dạ dày. Lạc Hương từ sau khi mẹ bị bệnh mất, rất để bụng việc điều dưỡng bản thân, mà từ khi có không gian lại càng thay đổi hẳn.

Tuy tắm rửa xong tinh thần của mình cũng đã khôi phục không ít, nhưng vẫn mệt chết đi được, dù sao hôm nay đi từ sáng sớm, đến tối trở về vẫn luôn không ngừng việc. Nhưng Lạc Hương biết mình hiện tại còn chưa phải lúc nghỉ ngơi, phải nghĩ biện pháp loại những hạt giống lần này thu hoạch được ra. Vì phòng ngừa hạt giống biến dị, Lạc Hương đặc biệt tạo một khối đất, sau đó sử dụng lực khống chế thiết hạ hạn chế ở trên mảnh đất này, để thực vật trên mảnh đất này không thể vươn ra ngoài, cho dù là bộ rễ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở địa điểm đã chỉ định.

Tiếp theo Lạc Hương tùy tùy tiện tiện vung những hạt giống thực vật xuống, dự định thật sự loại ra được cái gì rồi nói sau.

Sau đó Lạc Hương ra khỏi không gian nằm thẳng trên giường không có ý định nhúc nhích. Dần dần mơ màng ngủ mất.

Đợi đến ba giờ bắt đầu ăn cơm, cô chậm rãi đi ra, sau đó lại lần nữa xông vào tranh tắm. Dù sao mơ mơ màng màng ngủ ở trong chăn mền, vẫn phải tỉnh lại.

Ăn cơm xong, Lam Ba gọi mọi người tụ lại thảo luận một chút tình huống cụ thể.

“Lần này chúng ta kiếm đủ điểm cống hiến. Cũng đủ để đổi được xăng cần thiết. Hơn nữa còn tồn không ít đồ ăn, kỳ thật, với tình huống trước mắt mà nói, lộ phí để chúng ta đi Bắc Kinh đã kiếm đủ rồi. Hiện tại vấn đề chính là, thật sự phải cùng nhau trải qua nguy hiểm mà mình không biết rõ để đi đến nơi đó à?” Lưu Hải thản nhiên nói.

“Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, nguy hiểm cũng không cao, hơn nữa trong đội ngũ chúng ta còn có ba người dị năng.” Lâm Dũng đưa ra ý kiến của mình, hiển nhiên anh ta cảm thấy tình hình cuộc sống trước mắt rất tốt.

“Nhưng tương lai cuối cùng vẫn phải đi nơi đó. Ít nhất tôi và Lưu Hải là như vậy.” Lam Ba híp mắt, sau đó rất thản nhiên nói ra một câu: “Đương nhiên, hiện tại cũng có thể chuẩn bị một chút trước. Dù sao tới Bắc Kinh còn không biết rốt cuộc đang có tình huống gì.”

“Người Viên gia chúng tôi đều không có ý kiến, kỳ thật ở nơi nào cũng giống nhau. Đi Bắc Kinh cũng không tồi.” Anh cả Viên gia đại khái là đã thương lượng qua với những người khác trong nhà, cho nên đáp ứng vô cùng thoải mái.

“Tôi cũng không có ý kiến.” Lạc Hương và Tào Thượng đều trả lời như vậy.

Thực ra mọi người cũng không quan trọng việc ở nơi nào, nhưng tình hình này đương nhiên là có thể an toàn vẫn hơn, ở bên ngoài chạy tới chạy lui dù sao cũng nguy hiểm. Nhưng Lưu Hải và Lam Ba là nhân vật dẫn đầu không thể thiếu trong đội ngũ, bọn họ hiện tại muốn đi, hơn nữa có lý do rất chính đáng ——thực vật ở Bắc Kinh rất phong phú cùng với người nhà của bọn họ đều ở Bắc Kinh.

Như vậy những người khác kỳ thật không có lý do để phản đối, trừ phi mọi người hiện tại mỗi người đi một ngả.

Lâm Dũng vốn không quá nguyện ý lại trầm mặc. Mà Sở Ninh mới vào thấy mọi người đều nhìn anh ta, cười “hì hì”, “Tôi không có ý kiến, kỳ thật tôi rất vui vẻ khi có thể đi Bắc Kinh đấy. Chắc hẳn trên đường nhất định rất phấn khích.”

“Như vậy,” Lam Ba dừng một chút, “Quyết định thế đi. Lại ở thêm ba ngày làm công tác chuẩn bị. Hiện tại đều đi nghỉ ngơi đi.”

Đường xá xa xôi, ai có thể nghĩ đến tương lai sẽ phát sinh chuyện gì chứ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.