Người tham gia tổ chức săn giết không ít, nhưng so với số lượng người sống sót thì vô cùng thưa thớt.
Có chừng gần bốn năm trăm người tham gia săn giết, đại đa số là đàn ông trẻ tuổi, phụ nữ còn trẻ có số lượng đặc biệt ít ỏi. Có lẽ tuổi tác cũng là một hạn chế, không phải ai muốn làm thợ săn thì chính phủ cũng cho phép.
Có mấy điểm đang tiến hành ghi chép một ít thông tin thân phận, mọi người đều xếp hàng, lần này chính phủ cũng không tính cưỡng chế an bài đội ngũ, mà dùng một phương thức đăng ký tự chủ, mỗi đội ngũ ít nhất sáu người, sau khi xếp tổ xong sẽ có số hiệu. Toàn bộ nhiệm vụ sẽ phát ở cột thông cáo bên kia, chủ yếu là thu thập vật tư, săn giết người biến dị cùng người tiến hóa trong đó, còn có một vài loại nhiệm vụ áp tải. Chờ nhiệm vụ hoàn thành xong, điểm cống hiến lấy từ đơn vị phát cho đội ngũ.
Đội Lạc Hương vừa đúng sáu người, bọn họ đều quen thuộc nhau nên không muốn tổ đội với những người khác nữa. Vì thế báo cáo dựa theo nhân số ít nhất.
Những thợ săn khác đại khái cảm thấy người nhiều thì lực lượng lớn, nếu đội ngũ không có hạn mức nhân số tối đa, tự nhiên là có thể có bao nhiêu người thì tạo thành bấy nhiêu, cũng không phải không ai phát hiện khuyết điểm của việc nhân số đông, lại cảm thấy việc này ở trước tánh mạng thì không coi là cái gì. Mọi người đi ra làm thợ săn đương nhiên không chỉ vì chịu chết.
Cuối cùng nhiều người như vậy hợp thành hơn hai mươi mấy đội, đội ngũ lớn nhất có hơn năm mươi người, có hai đội sáu người ít nhất, hai đội tám người, còn lại chủ yếu đều trên mười người.
“Chúng ta thế này sẽ không chịu thiệt chứ?” Tào Thượng nhìn thấy người khác đều tụ thành một đám đông cùng một chỗ, cảm giác đội mình không đủ thực lực, vạn nhất bị người biến dị diệt sạch thì làm sao giờ?
Loading…
“Yên tâm, nhân số ít mặc dù trên sức mạnh đánh ra có giảm, nhưng thực lực mỗi người chúng ta cũng không kém, hơn nữa nhân số ít tính linh hoạt lại tương đối cao, lúc phân phối tài nguyên cũng sẽ không xảy ra vấn đề cướp đoạt. Cho nên lúc đầu nhân số ít quả thực chịu chút thiệt thòi, về sau sẽ tốt hơn.” Lam Ba rất cẩn thận phân tích. Anh ta vẫn là đội trưởng, với tuổi của anh cả Viên gia cũng có tư cách làm đội trưởng, nhưng anh không có biểu hiện ý nguyện này, mọi người tự nhiên cũng ngầm thừa nhận Lam Ba là đội trưởng.
“Kỳ thật mọi người chúng ta đều sống chung trong thời gian ngắn, đã hiểu rõ nhau, cũng có một chút tín nhiệm, lần này chính phủ không cưỡng chế an bài, đương nhiên hi vọng những người quen biết trước đó hợp tác với nhau, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều. Nếu quy định nhân số ít nhất là sáu, đại khái bởi vì sáu người là tương đối đủ rồi. Như vậy, tiểu đội chúng ta kỳ thật rất có ưu thế.” Lạc Hương so với đàn ông càng thêm cẩn thận hơn, có thể từ phương diện chi tiết suy đoán ra rất nhiều thứ.
Sau khi bọn họ đăng ký xong, đến chính phủ bên kia lĩnh một chiếc xe cùng một ít đồ ăn và nước, vũ khí cũng có, nhưng chỉ có súng hai tay cầm cùng bốn thanh đao dài.
Toàn bộ đội ngũ đều dựa theo tỉ lệ như vậy lĩnh đồ, có điều ở phương diện xe cộ có thể có chút thay đổi. Tỷ như đội ngũ nhiều người chỉ lĩnh xe tải lượng chứa lớn, ít người đương nhiên có thể có xe jeep để ngồi. Đây là vật tư đầu tiên cũng là cuối cùng mà chính phủ cung cấp cho thợ săn, đồ sau này trừ một chút thức ăn mỗi ngày phân phối xuống, còn lại đều cần điểm cống hiến để đổi.
Một vài nhiệm vụ cũng được dán lên, phụ cận rất nhiều tình huống đều được quân nhân bọn họ thăm dò rõ ràng rồi. Chẳng qua quân nhân không phải sắt thép, bọn họ vẫn cần nghỉ ngơi, cứ như vậy thì binh lực không đủ, cho nên thành lập tiểu đội thợ săn cũng là chuyện không thể nề hà.
“Chúng ta nhận nhiệm vụ gì?” Lạc Hương quét qua, những nhiệm vụ này tuy được treo ra, kỳ thật chỉ là một loại nhắc nhở, làm không được không bị trừng phạt, điểm cống hiến đều căn cứ từ chiến lợi phẩm anh mang về.
Bảng nhiệm vụ bên kia có người phát cho mỗi tiểu đội một ít tư liệu, chính là bản đồ, một vài nhược điểm và phương thức công kích của người biến dị, chọn lọc khi thu hoạch vật tư, còn có cả trên người của người biến dị có những vật liệu gì có thể mang về, hữu dụng nhất chính là trái tim và hai bàn tay. Tuy không biết rốt cuộc có ích lợi gì, nhưng có thể đổi điểm cống hiến.
Lạc Hương đối với việc này tương đối nghi hoặc, cũng rất nhạy bén cảm nhận được, chuyện này vẫn không nên biết thì tốt hơn.
Cuối cùng thì nhấn mạnh giới thiệu người biến dị tiến hóa.
Người biến dị tổng cộng tiến hóa hai lần, đương nhiên không phải toàn bộ người biến dị đều tiến hóa thành công. Cho nên hiện tại trừ bỏ người biến dị bình thường ra, còn có người tiến hóa cấp một cùng người tiến hóa cấp hai, phương hướng tiến hóa của chúng có rất nhiều, nhưng phần lớn là về tốc độ và lực lượng, trước mắt còn phát hiện một vài đặc thù của người tiến hóa, theo thứ tự là thân thể đứt gãy vẫn sống lại, chỉ khi chém rơi đầu mới có thể chết; nhu thể, thân thể mềm dẻo đến mức có thể cong thành một quả cầu nhỏ; khống chế, có thể chỉ huy người biến dị bình thường; còn có một niệm khống lợi hại nhất, người tiến hóa đó có thể khống chế rất nhiều đồ vật, phần lớn khối lượng tương đối nhỏ, khoảng cách quá dài cũng sẽ mất hiệu lực, nhưng nó có thể khống chế cát để che dấu, khống chế miếng sắt làm vũ khí công kích, đánh chết rất nhiều quân nhân săn giết đi trước.
Mà sau khi quân đội săn giết không ít người tiến hóa, phát hiện bên trong trái tim của bọn chúng sẽ ngưng kết ra một loại huyết tinh, là hình cầu. Cấp một chỉ nhỏ bằng đầu ngón út, cấp hai lại lớn hơn một vòng. Có đôi khi năng lực khác nhau cũng sẽ tạo thành hình dạng huyết tinh khác nhau, tạm thời tư liệu không đủ phân tích.
Loại huyết tinh này tựa hồ ẩn chứa một loại vật chất không rõ, nhà khoa học cần lượng huyết tinh lớn để nghiên cứu, nếu nghiên cứu thành công thì có thể tìm được nguyên nhân chúng biến dị, còn giải quyết triệt để những người biến dị này. Cho nên điểm cống hiến của huyết tinh đó rất cao.
Lạc Hương nhìn đến đây thì có chút kinh ngạc, lại nghe được một số người hô nhỏ: “A, tinh hạch! Tinh hạch có thể làm cho chúng ta tiến hóa.”
Hiển nhiên nghĩ như vậy không phải chỉ một người, rất nhiều người đều xuất hiện biểu tình khát vọng trên mặt. Ở tận thế có được lực lượng cường đại thì đại biểu cho việc có thể cướp đoạt càng nhiều tài nguyên, có thể tùy tâm sở dục, không chịu an bài. Tự nhiên mọi người đều hy vọng có thể đứng ở đỉnh núi, mà không phải dưới chân núi.
Lạc Hương bọn họ lại biết, lúc trước Lưu Hải đã phát hiện những người biến dị này mang theo gien chiếm đoạt, nếu không cẩn thận bị chúng bắt được cũng sẽ bị đồng hóa, huống chi là dùng vật liệu lấy từ trên người chúng xuống.
Những gia hỏa suy nghĩ không rõ ràng này hiển nhiên bị tiểu thuyết tận thế đầu độc rồi.
Nhưng lúc Hương Hương nghe đến việc nhân loại có thể tiến hóa, trong lòng có chút kích động, hiển nhiên trực giác lại đang nói cho cô biết, cách nhân loại tiến hóa có lẽ thật sự không xa, nhưng không biết là lấy một loại phương thức gì mà thôi.
“Chúng ta đi thôi.” Sau khi Lam Ba cùng Lưu Hải ở những tiểu đội khác thảo luận đã chọn xong nhiệm vụ. Là nhiệm vụ thu thập vật tư, ở một xưởng gia công thực phẩm cách khu Bắc phía đông có một ít thực phẩm được tồn trữ, số lượng không nhiều lắm, nếu số lượng nhiều thì nhiệm vụ này sẽ thuộc về bên quân đội mà không phải tiểu đội thợ săn.
Nhiệm vụ thu thập thực phẩm như vậy đếm được hàng ngàn, đều ở trên bảng nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành thu thập, nhiệm vụ này sẽ hủy bỏ.
Lạc Hương lúc đầu còn nghi hoặc: “Chỉ vài đội ngũ như này, nhiệm vụ nhiều như vậy làm đến năm nào?”
Lam Ba thì giải thích nói: “Trong số những người sống sót sẽ có vài người dần dần không chịu nổi chút lương thực cứu mạng do chính phủ tiếp tế, cũng sẽ gia nhập làm thợ săn. Đây đều là chuẩn bị vì đội ngũ phía sau.”
Lạc Hương đổi sắc mặt: “Vậy đại biểu chú dì còn có ông bà bọn họ sẽ sống rất gian khổ?”
Viên Gia Bùi có chút áp lực trả lời: “Cho nên chúng ta nhất định mau chóng kiếm chút điểm cống hiến, cũng may đồ ăn chúng ta mang đến lúc mới đầu đều cho cha mẹ bọn họ rồi, chắc có thể tranh thủ được một thời gian.” Nói xong cười cười với Lạc Hương: “Hương Hương, lần này thật sự phải cảm ơn cô rồi, kỳ thật lúc cô chuẩn bị những bao lương khô này tôi còn cười thầm rất lâu đấy, phụ nữ đúng là phụ nữ, cái gì cũng đều nghĩ đến chỗ xấu, hiện tại xem ra, nếu không nhờ cô, cha mẹ tôi bọn họ nhất định sẽ chịu đau khổ. Cám ơn cô.”
Lạc Hương đối với lời cảm ơn chân thành nghiêm túc như vậy có chút lóng ngóng tay chân: “Tôi kỳ thực thật sự không làm gì cả, anh không cần cám ơn tôi đâu.”
“Được rồi, được rồi, đừng cảm ơn tới cảm ơn lui. Chúng ta sớm kiếm được điểm cống hiến một chút, là có thể sớm tụ họp lại với ông nội Viên bọn họ rồi, cố lên.” Lam Ba thấy Lạc Hương có chút thẹn thùng, tốt bụng giải cứu cô.
Rất nhanh, đoàn người lên xe jeep, lại đến chỗ đổi vật phẩm dùng bốn thanh dao bầu vừa mới phân phối đến để cầm, đổi không ít dây thừng cùng với bọc lớn vật tư quân dụng, dùng để chứa vật tư thu thập được.
Tào Thượng ngồi ở phía trước, hưng trí rất cao hô to: “Chuẩn bị xong chưa, xuất phát!”