Anh vừa định đứng dậy đi xuống lấy xe về thì có điện thoại, nhìn màn hình không hiển thị tên người gọi tới.
-Alo! Cho hỏi …
– Anh Thiên! Có thể gặp em chút được không?-chưa để anh nói hết câu đầu dây bên kia đã lên tiếng.
– Ai thế?
– Em Hạnh đây, em đang ở cổng công ty anh! Anh không gặp em thì anh sẽ hối hận đấy…- giọng đầy đe dọa.
– Được! Cô chờ tôi bên quán caffê đối diện.
Anh có chút bực mình, đi xuống cổng công ty rồi sang quán caffee đối diện , thấy cô ta ngồi ở bàn cạnh cửa sổ. Anh tiến tới kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.
– Anh uống gì em kêu phục vụ!- cô ta nhìn anh cười hỏi han.
– Khỏi! Cô có gì nói nhanh tôi còn có việc phải đi.- anh vào thẳng vấn đề, với cô ta anh chỉ vui chơi qua đường, chứ không nghĩ sẽ gặp lại như hôm nay.
– Gì mà căng, cứ từ từ… – cô ta nhấp một ngụm caffee nhìn anh.
– Tôi và cô còn gì để nói sao?
– Còn nó!-cô đặt lên bàn tờ xét nghiệm.
– Cái gì thế?
– Xem đi rồi biết!
Anh cầm tờ xét nghiệm lên xem qua một lượt , rồi nhìn cô.
– Cho tôi xem cái này làm gì? Sao không mang cho cha đứa trẻ ý.
– Oh! Thì tôi đang mang cho cha nó xem này…
– Ý cô là tôi…
– 3tháng 2 tuần…
– Cô muốn sao???
– Muốn anh chịu trách nhiệm ! Không cần phải cưới, hay ly hôn vợ để cưới em. Anh chỉ cần chịu trách nhiệm như một người cha nên làm là đủ.
– Cô…
– Nếu không !
– Được…
Anh quen Hạnh cũng khá lâu anh hiểu cô ta là con người như thế nào,không có chuyện gì không dám làm. Trước hết tạm thời đồng ý cho xong rồi sau này tính.
……
Tối đó anh về nhà, Ái Hy đã đi ngủ rồi, thấy chị giúp việc bảo cô có dậy ăn tối rồi đi ngủ luôn. Tối cô ăn rất ít.
Anh bảo chị giúp việc làm riêng một bát soup gà, tí gọi cô dậy ăn thêm. Rồi ngồi vào bàn dùng bữa tối qua loa mà không biết nó có vị gì.
Tắm rửa sạch sẽ xong nhìn đồng hồ đã là 10h, anh xuống bếp lấy soup gà rồi mang lên phòng , đặt bát soup xuống tủ cạnh giường, nhẹ nhàng vén chăn …
– Vợ ơi! Vợ…
– Bà im để tôi ngủ cái coi … Ứ – cô như con mèo dụi dụi vào gối ngủ tiếp.
– Bà nào vậy trời!
Anh thở dài rồi lật chăn sốc người cô dậy, để dựa vào đầu giường. Cô đang ngủ bị làm phiền sinh ra hờn, tự dưng khóc tu tu như mộng du. Khiến anh bối rối dỗ hoài mới nín.
– Ngoan nào. Ăn thêm tí soup cho no rồi ngủ.
– Ứ ăn! Bà đi mà ăn.
– Bà nào vậy trời?
– Bà Thiên.
– Này nha. Chồng là đàn ông nha, ai cho vợ nói chồng thế.- búng chán cô một cái .
– Huhu… Mẹ ơi! Đau…- cô được thể ăn vạ.
– Ui ngoan, chồng xin lỗi! Chồng không cố ý!- anh ôm cô dỗ dành như con nít.
Dỗ mãi , ép mãi , dùng đủ mọi phương pháp dọa dẫm cô mới chịu ăn hết bắt soup, ăn xong lại ngủ tiếp.
Anh chỉ biết bất lực thở dài với cô vợ này, nằm xuống bên cạnh kéo cô vào lòng ôm và đi ngủ. Anh cũng chẳng biết từ khi nào mà anh quen cảm giác ôm cô mỗi khi ngủ. Kiểu quen hơi…
…..
Sáng hôm sau…
Đang ngồi ăn sáng với cô thì chuông điện thoại kêu. Anh cầm máy ra bạn công nghe.
– Alô ! Sao cô gọi tôi giờ này?
-” Con nhớ anh!”-giọng nói nũng nịu bên kia đầu dây .
– Cô vừa phải thôi! Nó còn chưa ra đời sao biết nhớ…
-” Em nói thật mà…”
– Tôi đang ăn sáng với vợ, lát tôi qua!
Nói xong anh cụp máy luôn, Ái Hy tập chung ăn uống lên không để ý sắc mặt của anh sau khi nghe máy vào…