Bên này, một tuần nữa trôi qua, Hàn Thiếu Vy sức khỏe đã tốt hơn. Cô đã có thể xuống giường tập đi đứng lại. Có lẽ mới được hơn hai tháng nên cô thường xuyên bị đau đầu chóng mặt nên việc đang nằm yên trên giường giờ lại bị dựng lên đi lại đối với cô khá là khó khăn. Những ngày đầu cứ xuống giường, đặt chân xuống đất là đầu cô lại như muốn vỡ tung ra. Nếu lần đó phẫu thuật chọc hút máu tụ thành công thì chắc giờ cô đã gần bình phục, tiếc là phải mở hộp sọ nên ít nhất 3 tháng thì mới có thể đi đứng ăn uống như người bình thường, còn việc hồi phục như trước kia thì bàn sau đi, có lẽ là một khoảng thời gian rất dài.
– Tiểu Vy\, cậu cố lên\, một đoạn nữa thôi. Đầu có đau lắm không? – Lâm Dương vừa đỡ cô men theo chiếc lan can dành cho bệnh nhân tập đi hồi phục sau phẫu thuật\, vừa lo lắng nhìn cô. Mặt Hàn Thiếu Vy nhăn lại\, cơn đau lại kéo đến rồi. Cô lắc đầu\, cố bám vào hai bên lan can\, đi lom khom như cụ già 80\, đến bên kia là có một dãy ghế rồi\, nghỉ ngơi một chút thôi.
– Lâm Dương\, ngày thứ ba rồi\, tôi vẫn không thể đi đứng được đàng hoàng. – Hàn Thiếu Vy mệt mỏi dựa lưng vào tường\, không cẩn thận lại để đầu cục một cái. – Ái ôi\, đau.
Lâm Dương vội xoa xoa vết thương nhỏ vừa dịu dàng trách móc:
– Cứ thế này thì bao giờ tôi mới có thể yên tâm với cậu đây?
– Trời sinh nó vậy. – Hàn Thiếu Vy gãi gãi đầu. Quả thật từ lúc quen Lâm Dương đến giờ\, việc gì của cô cũng phải có tay cậu ấy nhúng vào thì mới thành được.
– Thấy ổn hơn chưa? Hôm nay cậu đi được hết cái lan can rồi đấy\, giỏi cá. – Tiện tay\, Lâm Dương xoa xoa cái đầu tròn trịa đang mọc tóc của cô liền bị cô liếc cho một cái. Cậu cười hì hì\, lại vò đầu mình. – À\, quen tay ấy mà. Tóc cậu nhanh dài thật\, được hai đốt ngón tay rồi này.
– Nhìn vẫn kì cục. – Hàn Thiếu Vy dần đã quen với sự thật trên đầu không có tóc\, vì cô quan điểm những gì mình không nhìn thấy thì đều không tồn tại. Biết rõ rằng suy nghĩ hơi ấu trĩ nhưng cô kệ\, cô thích là được.
– Khi nào xuất viện tôi sẽ tặng cậu vài bộ tóc giả làm quà. – Lâm Dương trêu chọc. – Anh David nói là khi nào ăn uống đi lại bình thường được thì cậu được xuất viện chăm sóc tại nhà đấy.
– Thật sao? – Mắt Hàn Thiếu Vy sáng hơn mắt mèo\, cô chán ngấy cái cảnh mở mắt ra là bệnh viện\, nhắm mắt lại cũng là bệnh viện này rồi. Nghe đến hai chữ “xuất viện” đối với cô bây giờ còn vui hơn Tết. Cô lại vội vàng đứng lên tập đi. Lâm Dương ngao ngán\, sao lại có cô gái cứng đầu như vậy chứ?
Trưa, Lâm Dương về nhà sau ba ngày ở lại chăm sóc cô, nhường lại vị trí cho Hàn Thiếu Nghi. Hôm nay anh đến lại mang theo cả canh gà, lạ lùng thật đấy.
– Oa\, nay lại còn có cả canh gà này. Anh mua ở đâu thế? – Hàn Thiếu Vy nhìn bình giữ nhiệt đang tỏa ra mùi thuốc bắc thơm phức\, hai mắt nheo lại hỏi.
– Không phải mua đâu. – Hàn Thiếu Nghi đang giúp cô chỉnh lại chiếc giường cao lên để có thể ngồi dậy\, nhưng cô lại tự nhổm dậy được khiến anh kinh ngạc hết sức. – Em tự ngồi dậy được rồi à?
– Tất nhiên\, chứ anh nghĩ ba ngày vừa qua Lâm Dương ở đây tốn công tốn sức à? – Cô mỉm cười.
– Ayzz\, thằng nhóc Lâm Dương này cũng toàn năng ghê\, bây giờ còn kiêm cả chức bác sĩ phục hồi sức khỏe nữa cơ. – Hàn Thiếu Nghi cố ý chọc ghẹo cô để cô nghĩ nhiều cho Lâm Dương một chút. Anh cũng thấy thương cho tiểu tử thối đó\, dốc hết tâm can với em gái anh nhưng con bé ngốc này nào có để ý…
Đúng là đồ ngốc. Ý là…cả hai đứa trẻ đó đều ngốc cả.
Không phải Hàn Thiếu Vy không để ý, cô rất để ý là đằng khác. Từ sau khi nhớ lại tất cả mọi chuyện, cô ngồi suy nghĩ lại tất cả những chuyện Lâm Dương từng làm cho mình. Có lẽ dùng cả đời này của cô cũng không báo đáp nổi.
Đang chìm trong suy tư thì sau cánh cửa lại có một người khác bước vào, trên tay còn cầm một bó hoa tươi và một hộp bánh. Không ngoài dự đoán, là Phương Viên Viên. Bây giờ Hàn Thiếu Vy mới phát giác ra tại sao lại có bình canh gà kia rồi.
Phương Viên Viên nhẹ nhàng để hoa ở trên bàn, lấy bánh ra, ngồi xuống ghế:
– Em khỏe hơn chưa?
Hàn Thiếu Vy gật gật:
– Khỏe hơn nhiều rồi ạ.
– Chị vô ý quá\, không biết là em tỉnh lại khi nào nên đến giờ mới đi thăm được.
– Không sao đâu ạ\, chắc tại ở công ty anh em lại bắt nạt chị chứ gì?
– Không có\, anh ấy rất tốt\, do chị vô ý quá thôi. – Phương Viên Viên nở một nụ cười ngọt ngào khiến ai đó ở bên cạnh tan chảy. Hàn Thiếu Vy nhìn thấy ánh mắt đó của anh trai\, muốn cười nhưng không dám\, chỉ biết lặng thinh nhìn lên trần nhà. Bỗng dưng Phương Viên Viên lay lay chân cô\, ra hiệu với cô bằng ánh mắt rồi đuổi khéo sếp tổng ra ngoài.
– Tôi có thứ này muốn đưa cho Tiểu Vy\, đồ của con gái cả\, cho nên sếp có thể ra ngoài một chút không?
– À à\, ừ\, được\, hai người cứ nói chuyện đi.
Hàn Thiếu Nghi ù ù cạc cạc chẳng rõ nhưng vẫn nghe theo, đi ra ngoài. Sau khi chắc chắn Hàn Thiếu Nghi đã ra khỏi tầm mắt, Phương Viên Viên chạy ra ngoài, đóng cửa, kéo rèm lại. Cô lấy trong túi xách ra một tập tài liệu, đưa cho Hàn Thiếu Vy:
– Cái này…em nhờ chị lấy ở bệnh viện hai tháng trước ấy. Nhưng mà chưa có cơ hội đưa cho em.
Hàn Thiếu Vy nhìn túi tài liệu, rơi vào trầm tư. Cô quên mất chuyện mình đã đi xét nghiệm ADN trước đó. Từ từ đón lấy túi tài liệu, cô cười nhạt:
– Chắc em không cần đến nó nữa chị ạ.
– Sao thế? Tại chị…đưa muộn quá sao? – Phương Viên Viên sợ vì mình mà Hàn Thiếu Vy lỡ mất chuyện gì\, luống cuống hỏi.
– Dạ không\, vì em đã tự biết được kết quả rồi ạ. – Cô dúi tập hồ sơ xuống dưới gối\, thở dài. – Nhưng mà em cũng không quan tâm đến nó nữa.
Thấy Hàn Thiếu Vy có vẻ không vui, Phương Viên Viên cũng bối rối. Trước giờ cô không biết cách dỗ dành người khác, rơi vào hoàn cảnh này thật sự cũng không biết phải làm gì. Ánh mắt cô dừng lại ở túi bánh ngọt.
– Thôi\, em đang hồi phục sức khỏe\, đừng nghĩ nhiều nữa. Đây\, chị giữ đúng lời hứa với em\, bánh ngọt cho em này. – Phương Viên Viên đưa cho cô một cái bánh Donut phủ socola.
Hàn Thiếu Vy nhìn đống bánh, thấy toàn bộ đều là phủ socola thì bỗng nhiên thấy vui vui. Bình thường làm Donut người ta thường quét Vani hoặc dâu lên nhưng cô đều không thích hai vị đó, không biết vô tình hay cố ý mà chỗ bánh chị dâu làm đều hợp ý cô.
– Chị Viên Viên\, bình thường em thấy người ta hay làm Donut dâu lắm\, sao chị không làm vậy ạ? – Tò mò\, cô lại hỏi.
– À tại…chị chỉ thích dâu tươi thôi\, còn các kiểu chế biến khác đều không thích. – Phương Viên Viên thật thà trả lời. – Em thích quết dâu sao?
– Dạ? Không\, em không thích dâu đâu\, đôi khi còn bị dị ứng. – Hàn Thiếu Vy ăn chiếc bánh ngon lành. – Vậy là chúng ta có chung sở thích nữa đấy.
– Vậy sao? – Phương Viên Viên vui vẻ. – Ở đây còn nhiều loại bánh lắm\, em ăn dần dần\, hết rồi chị có thể làm tiếp.
Thực ra đối với bệnh nhân đặc biệt như cô thì thực đơn hằng ngày David quản rất chặt, tuyệt đối không để cô ăn cái gì lung tung. Nhưng Hàn Thiếu Vy cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, cơ thể này chẳng lẽ một cái bánh cũng không ăn nổi? Thế là bỏ ngay một miếng bánh vào miệng. Ngay từ miếng đầu tiên đã khiến cô vừa nhồm nhoàm ăn vừa cảm thán:
– Ngon quá\, cái này\, chị có thể mở tiệm làm bánh đấy\, chị có bao giờ nghĩ đến chuyện này không? – Bánh Phương Viên Viên làm thực sự rất ngon\, cô vừa ý kinh khủng\, ăn liền mấy miếng. Nếu chị ấy mở tiệm\, cô nhất định sẽ ủng hộ mỗi ngày luôn.
Phương Viên Viên lắc đầu:
– Việc làm bánh này chỉ là sở thích thôi\, nếu muốn kinh doanh với nó thì chị còn non nớt lắm.
– Không không\, tay nghề chị đỉnh lắm luôn đó.
Hai cô gái cứ tung hứng qua lại cười cười nói nói, càng ngày càng hợp nhau. Hàn Thiếu Nghi xuống nhà ăn mua nước, ngồi một lúc quay lại, thấy tiếng cười của hai cô gái vang ra tận ngoài cửa không nhịn được mà muốn cười theo. Trong lòng anh bây giờ là một thứ gì đó rất bình yên, rất hạnh phúc. Những người thân yêu luôn bên cạnh và họ còn rất yêu quý nhau, như vậy thì còn gì để mơ ước nữa.
Hàn Thiếu Nghi gõ gõ rồi mở cửa vào, hai cô gái lúc này mới ngừng buôn chuyện. Anh lắc đầu để mấy hộp sữa lên bàn cho cô:
– Hai em nói chuyện cười nói lớn quá\, ở ngoài hành lang vẫn còn nghe thấy.
Hàn Thiếu Vy gãi gãi tai:
– Thế ạ\, ayza\, em vô ý quá\, có ai quở trách gì không?
– Có chứ\, họ nói ở đâu có hai con chim sẻ cứ líu lo mãi\, nếu không im lặng là sẽ đem luộc luôn.
Biết anh trai đang chọc mình, Hàn Thiếu Vy mới lườm anh một cái. Phương Viên Viên chỉ biết nhìn hai anh em bọn họ cười trừ. Bây giờ đang là hơn 4 giờ chiều, những ánh nắng cuối cùng của ngày đang le lói vào phòng cô. Mùa này là mùa lá rụng, bên ngoài, những hàng cây lá đỏ lá vàng đang thi nhau rải xuống đất những lớp lá óng ánh đủ màu. Khung cảnh này không ra ngoài hẹn hò thì phí, Hàn Thiếu Vy bỗng nhìn hai con người trước mặt.
– Anh\, chị Viên Viên\, hai người có muốn ra ngoài dạo phố chút không?
– Dạo phố? – Hàn Thiếu Nghi nheo mắt. – Có gì để xem à?
Cô thật sự muốn đá chết ông anh đầu đất của mình, còn Phương Viên Viên chỉ mỉm cười cúi mặt xuống, cô đoán chị ấy đã nhận ra ý của cô rồi. Khẽ nhướn mày ra hiệu với Phương Viên Viên, cô vừa uể oải nằm vật ra giường:
– Anh đưa chị Viên Viên ra ngoài hít thở chút đi\, em muốn ngủ một chút\, đi đi.
– Có ổn không đấy? – Hàn Thiếu Nghi nghi hoặc hỏi.
– Ngủ thôi mà\, có gì mà không ổn chứ\, hai người đi đi…
Hàn Thiếu Vy thành công đá đít đôi trẻ ra ngoài, lúc này, chỉ còn một mình cô ở căn phòng lạnh lẽo đó. Nhìn ra ngoài cửa sổ, những chiếc lá vẫn bay tít, xoay vài vòng rồi mới lưu luyến từ biệt bầu trời, rơi xuống đất. Cô chợt nhớ Dương Hàn Phong, hơn hai tháng rồi, không biết giờ hắn đang làm gì, có đi tìm cô không? Cô nhìn vào ngăn bàn đang mở hờ, chiếc điện thoại vẫn nằm lạnh ở đấy, hai tháng rồi. Cô có nên mở điện thoại không, và cô phải đối mặt với Dương Hàn Phong thế nào…
Cuối cùng, Hàn Thiếu Vy lại lấy hết sức bình sinh để ngồi dậy, bước tới hộc bàn, khẽ chạm tay vào tay kéo. Chiếc điện thoại được cô cầm lên một cách run rẩy, khó khăn mở nguồn điện thoại lên, may mắn là chưa hết pin.
Tingg!
Tiếng chuông báo tin nhắn tới bỗng làm cô giật mình. Nhìn màn hình wechat, tin nhắn đến từ Dương Hàn Phong đã 99+ từ lúc nào.
Cô nhấn xem. Toàn bộ tin nhắn toàn là những dòng chia sẻ về cuộc sống hằng ngày của Dương Hàn Phong gửi cho cô. Từ những việc nhỏ nhặt, vụn vặt nhất như bữa sáng hôm nay của hắn có trà táo, cảnh mặt trời lặn ở Nhật Hàn đẹp đến mức nào, cơn mưa vào hè dồn dập vội vã…
Hắn nói từ khi về nước dồn toàn bộ tâm sức vào công việc, có lẽ sắp hoàn thành rồi. Lúc đó lại có thể ở bên cô…
Hắn nói “Em xem anh rất ngoan đúng không, khi nào gặp lại phải khen anh đấy.”
“Công việc hôm nay bận quá, không có thời gian ăn uống gì luôn. Giờ thì anh hiểu vì sao em không có thời gian rồi, chắc em cũng bận như vậy. Không biết bao giờ em mới xem tin nhắn nhỉ, rất lâu rồi đó…”
“Em nhớ Tuệ San không, hôm nay cô ấy sinh rồi này. Là một cô bé rất đáng yêu đó. Minh Khang hạnh phúc chết đi được. Anh thấy ngưỡng mộ bọn họ ghê.”
“…”
“Anh nhớ em quá…”
Hàn Thiếu Vy bật khóc. Tên khốn Dương Hàn Phong làm tổn thương cô nhiều đến vậy mà cô vẫn yêu hắn, yêu tới tận hai lần. Cứ như thể lần đầu tiên chưa đủ đau khổ khiến cô hoàn toàn hận hắn. Có lẽ ông trời lại đem hắn đến cạnh cô sau 8 năm rồi lại giáng xuống cô cơn đau như trời đánh thì mới có thể hoàn toàn hết tình cảm với Dương Hàn Phong.
Giống như chữ “chúc” trong tờ giấy bốc thăm trúng thưởng còn chưa đủ, dường như chúng ta phải hoàn toàn nhìn thấy cả dòng chữ “chúc bạn may mắn lần sau” thì mới có thể hoàn toàn từ bỏ.
Cô khóc nấc lên đến nỗi trái tim đập nhanh báo động. Hàn Thiếu Vy hiểu cơ thể này của cô, khi nào chạm đến giới hạn thì trái tim sẽ báo động bằng cách đập rất nhanh như thể nhắc nhở cô mà kích động thêm một chút nữa thôi là sẽ chết luôn vậy.
Hàn Thiếu Vy bịt chặt miệng, tự trấn tĩnh bản thân. Ngay lúc này cánh cửa bật mở, cô giật mình quay lại, trên mi vẫn vương vào giọt nước mắt chưa lau kĩ. Nhanh như vậy mà anh cô đã quay lại rồi sao?
– Ông…ông nội… – Hàn Thiếu Vy run run mấp máy môi.