Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 43: Cỗ máy vô tri không cảm xúc



Editor: Maris

“Tiêu Tiêu, mau quay về.”

Trần Thải Tinh gọi Vương Tiêu Tiêu lại. Ánh mắt của Vương Tiêu Tiêu hiện lên vẻ khó hiểu, nghe thấy anh Trần nói tiếp.

“Từ Hồng Hồng đề phòng cô, cô cũng không thể khuyên nhủ gì đâu.”

“Khi thoát ra ngoài sẽ giải trừ đồng đội.” Vương Tiêu Tiêu nói thẳng, vốn dĩ là bước vào trò chơi này trùng trùng nguy hiểm, sống chết không chắc chắn, kết bạn chính là vì muốn hoạn nạn có nhau, nâng cao khả năng sống sót. Cô coi Từ Hồng Hồng là bạn đồng hành. Bây giờ cô ta lại chơi trò giấu giếm lá bài tẩy sau lưng, nếu như Từ Hồng Hồng đã đề phòng cô như vậy, sau này cũng không cần phải đồng hành nữa.

“Nhưng cô ta đã từng là bạn đồng hành của tôi, có thể sẽ có khả năng sống sót, tôi muốn hỏi cô ta một chút.”

Trần Thải Tinh: “Nếu như cô ta muốn hi sinh cô và tôi thì sao?”

“Không thể nào.” Vương Tiêu Tiêu lắc đầu, “Anh Trần, tôi có thể phân định rõ ràng, chỉ là không ngờ cô ta giống như Ngưu Khánh Phong, đánh mất bản tính khi tham gia trò chơi này.” Cô không muốn hại người, cũng không thích nghe ngóng xem Từ Hồng Hồng có mất mạng hay không, nếu như có thể dễ dàng cứu được tính mạng người khác, cô dĩ nhiên muốn cố gắng.

Trần Thải Tinh vỗ vai Vương Tiêu Tiêu, “Tí nữa khi tôi nói, cô đừng chen lời.”

“Được.” Vương Tiêu Tiêu không chút nghĩ ngợi, gật đầu đáp ứng.

Đối với Trần Thải Tinh, Vương Tiêu Tiêu như chim non mode ON. Dù cho số lần hai người tiến vào thế giới giống nhau, Trần Thải Tinh cũng không phải là đại thần lợi hại gì, nhưng cô vẫn hoàn toàn tin tưởng, là bởi vì tâm địa của Trần rất tốt, nếu không Tiểu Cửu còn nhỏ tuổi như vậy, không ai chi một lượng lớn kim tệ như vậy chỉ để lập tổ đội với một học sinh tiểu học.

Ầm ầm, Trần Thải Tinh gõ cửa phòng Từ Hồng Hồng.

“Tôi biết cách giúp cô có thể sống sót qua đêm nay.”

Không bao lâu vang lên tiếng bước chân, Từ Hồng Hồng mang theo vẻ mặt hoang mang đầy mặt kinh hãi mà mở cửa, khóc lóc nói: “Thật, có thật không? Chị Nguyên chị phải cứu tôi, chị nhất định phải cứu tôi.”

Trần Thải Tinh không lên tiếng đi vào phòng khách, cũng không đóng cửa, bên ngoài có người chơi lén lén lút lút nghe trộm, muốn nhìn người phụ nữ kia nói cái gì, thật sự có cách tránh bọn quái vật đêm nay?

“Đêm nay Colin trở lại, cô dùng vật phẩm, sau đó giết chết hắn.” Trần Thải Tinh đơn giản thẳng thắn nói ra ý định của mình.

Từ Hồng Hồng lập tức sửng sốt, “Tôi, tôi giết? Tại sao, không phải dùng đạo cụ là được sao? Tại sao phải giết quái vật, nếu, nếu lỡ như con quái vật không chết, như vậy tôi sẽ… ”

“Nếu không cô chắc chắn sẽ chết.” Trần Thải Tinh bình tĩnh nói, cậu không tin Từ Hồng Hồng được, không nói ra lời suy đoán, chỉ nói dăm ba câu: “Vật phẩm hoa hồng chỉ tạm thời làm cho Colin mất đi lí trí, thừa dịp vào lúc này giết chết hắn đi.”

Từ Hồng Hồng điên cuồng lắc đầu, cô không dám, lỡ như con quái vật tỉnh lại, lỡ như cô không phải là đối thủ của con quái vật đó, lỡ … lỡ như nhiều như vậy, tại sao là cô, tại sao phải là cô!

“Chị Nguyên Tinh, van xin chị, tôi thật sự rất sợ, van cầu chị, tôi có thể dùng vật phẩm, chị có thể giết hắn hay không?”. ngôn tình hài

Trần Thải Tinh nghĩ thầm bộ cô xem chị Nguyên đây là đồ ngu, ngày hôm nay cậu có thể nói mấy câu này cũng là vì xem trọng tình nghĩa tổ đội tạm thời lúc trước, từ chối nói: “Người hắn ta tìm chính là cô, cô đi mà giết hắn.”

“Van cầu chị. Chị Nguyên Tinh chị gan lớn, chị cứu tôi với, tôi quỳ xuống xin chị…” Từ Hồng Hồng bi thương bi thương bi ai quỳ xuống.

Ngoài cửa, đã có người chơi đánh bạo nhìn thẳng vào, Trần Thải Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, tránh né cái quỳ của Từ Hồng Hồng, biết lời mình nói Từ Hồng Hồng không nghe lọt, xoa xoa bụng lớn, đáng thương, yếu ớt nói: “Tôi là một thai phụ, tay trói gà không chặt, không giúp được cô, biện pháp sử dụng vật phẩm hoa hồng cũng là tôi nghe Ngưu Khánh Phong nói, sau đó bị hắn phát hiện…”

Cậu muốn nói lại thôi, làm cho mấy người chơi ngoài cửa bổ não, cuối cùng ân cần nói: “Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi, tôi mang bụng lớn thế này sao dám đi giết quái vật, giết gà còn không dám.”

“Nguyên Tinh cô chính là thấy chết không cứu, tại sao người chết không phải cô, tại sao! Cô bây giờ mèo khóc chuột, cô chính là muốn vật phẩm gia tăng vận may của tôi, cô chính là muốn cái này đi, lời cô nói đều là bậy bạ hết, tôi cái gì cũng không cho cô, vật phẩm hoa hồng nhất định có thể né tránh, mọi thứ đều do cô nói, cô nói hoa hồng chỉ có thể dùng tạm thời chính là muốn gạt lấy đạo cụ của tôi, tôi không tin…” Từ Hồng Hồng cuối cùng lẩm bẩm với chính mình.

Vật phẩm này nhất định có thể cứu người. Nguyên Tinh nói mấy lời này chỉ là muốn lừa lấy đi vật phẩm của cô mà thôi, chính là như vậy, cô nhất định có thể sống sót.

Trần Thải Tinh kéo Tiểu Cửu hướng bỏ đi, việc nên làm cậu cũng đều làm cả rồi.

“Cô muốn nói cô là con chuột vậy tôi cũng không có cách nào.”

Ở Cửa có nhiều người vây quanh, vừa nhìn cậu đi ra lập tức nhường đường, ngược lại là không ai hỏi cậu tại sao không thương hại Từ Hồng Hồng, tại sao cậu không giúp cô ta giết quái vật hay gì đó. Trần Thải Tinh xoa bụng, thầm than mình không biết xấu hổ mà cơ trí, nếu như cậu mà là nam, hiện tại người đồng tình thương xót kẻ yếu có thể sẽ bắt cóc cậu hay không.

Được làm thai phụ thật tốt.

“Nguyên Tinh cô cũng chính là quá tốt bụng đi, còn đi nhắc nhở Từ Hồng Hồng.”

“Mấy lời cô nói hoa vật phẩm hoa hồng kia là thật hay giả vậy?” Có người thăm dò.

Trần Thải Tinh khẽ thở dài một cái, ưu sầu nói: “Ai bảo chúng ta đều là nữ nhân, nếu là con gái với nhau mà không giúp cô ấy thì còn trông cậy vào ai. Hoa hồng kia thật sự tôi cũng là nghe lén được, nghe nói là chỉ có tác dụng tạm thời mà thôi, cũng không biết là thật hay giả, tôi nào dám thử chứ.”

“Cô làm rất tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều, người rút trúng bài cũng không phải cô.”

“Chỉ là không thể giúp gì được cho mọi người.” Trần Thải Tinh một bộ dáng bất lực thở dài.

Mọi người bỗng thấy Nguyên Tinh nhíu mày, ưu sầu, lo lắng theo em trai của cô rời khỏi, có lẽ còn đang tự trách bản thân. Mấy nữ người chơi chán ghét Nguyên Tinh trước đây hiện tại cảm thấy có chút xấu hổ, “Không nghĩ tới tính cách của Nguyên Tinh thật sự rất tốt.”, “Cô ấy nhìn có vẻ kiêu căng một chút, nhưng đến nước này còn muốn đi giúp đỡ Từ Hồng Hồng, điều này thật sự rất đáng quý.”, “Đúng á, mọi người đều là con gái, chúng ta nhất định phải đoàn kết lại.”, “Nói cho cùng vẫn là tại tên Ngưu Khánh Phong đáng ghét kia, biết rõ đồ vật nhiều như vậy vẫn giấu không nói thì thôi, còn đi lừa gạt một người thai phụ như Nguyên Tinh, thật đáng chết.”

Ngưu Khánh Phong đang nghe trộm: Bây giờ nếu nói không phải tôi, tôi không có làm như vậy chắc đã không còn kịp rồi ha.

Mụ nội nó lại bị cô ta gài bẫy rồi.

Trong phòng.

Nguyên Cửu Vạn phồng má ngồi ở trên ghế sa lon giận dỗi, “Anh ơi, tại sao anh phải đi giúp Từ Hồng Hồng làm gì, cô ta khi nãy còn mắng anh.”

“Chỉ là việc nên làm thôi, nếu như cô ấy lắng nghe thì có thể cứu chính mình một mạng. Sinh mạng của bất cứ ai đều đáng được trân trọng.” Trần Thải Tinh xoa đầu đứa nhỏ, cảm giác mềm mại truyền đến khiến tâm trạng cậu cực kỳ tốt, vừa nói: “Chỉ có thể giúp đỡ tới mức này thôi, chuyện sau đó anh cũng không muốn giúp, anh đâu phải thánh mẫu đâu.”

Nhưng cách đối xử cũng tùy người, nếu như ngày hôm nay người rút trúng thẻ bài chính là Tiểu Cửu, Trần Thải Tinh nhất định sẽ đánh cược cả tính mạng đi cứu nhóc.

Từ Hồng Hồng cùng hắn quan hệ không tới mức đó.

Vương Tiêu Tiêu bị Từ Hồng Hồng đuổi ra ngoài, mà Vương Tiêu Tiêu cũng không có nơi để đi, không thể làm gì khác hơn ngoài việc đi đến cửa phòng của Trần Thải Tinh.

“Anh Trần, cho tôi ở nhờ một đêm có được hay không?”

“Gian phòng nhiều như vậy cô tùy ý chọn đi, đến nửa đêm chúng tôi phải đi ra ngoài.”

Vương Tiêu Tiêu biết phải làm gì, không do dự, nói: “Anh Trần, tôi có thể đi cùng không? Trong tay tôi còn hoa hồng này, nếu xảy ra chuyện gì sẽ không cản trở các anh, tôi không muốn ở lại thế giới này, tôi muốn đi ra ngoài.”

Thế giới này không có quỷ, số người tử vong cũng không nhiều như mấy thế giới trước, một ngày chỉ có một người chết đi. Nhưng chính là vì biết rõ ngày mai sẽ người phải chết, mỗi người đều có khả năng bị giết. Buổi sáng mở mắt ra cảm thấy sợ hãi, đến buổi tối càng sợ hơn, cứ như vậy mà nơm nớp lo sợ, bị sự tuyệt vọng tra tấn ngày qua ngày, Vương Tiêu Tiêu không chịu được.

“Được.”

Thời tiết đột nhiên thay đổi, đúng như nằm trong dự đoán. Các người chơi lập tức biết thời gian săn giết của bọn quái vật đã bắt đầu, nhanh chóng trốn vào phòng, bên ngoài sóng to gió lớn, sấm sét thét gào, sóng biển đánh mạnh vào mạn thuyền, nhưng con tàu vẫn vững vàng bất động.

Trần Thải Tinh liếc nhìn đồng hồ treo tường, tám giờ tối.

Trùng với thời gian người đầu tiên bị giết, xem ra bọn quái vật này không thể chờ được nữa.

Gian phòng rơi vào hắc ám, Trần Thải Tinh trước thời gian cùng Tiểu Cửu tắm rửa sạch sẽ, hai người thay đổi áo ngủ chui vào ổ chăn, Vương Tiêu Tiêu trông coi ở phòng khách, ngủ không được, nhìn về phía cửa.

Trần Thải Tinh không nói thêm gì nữa, sau nửa đêm sẽ còn có một trận đánh ác liệt đang chờ đợi, cậu và Tiểu Cửu cần nghỉ ngơi.

“Ngủ đi.”

“Anh ơi.” Cơ thể nhỏ bé của Nguyên Cửu Vạn chui vào lồng ngực của Trần Thải Tinh, ngước mặt lên, nhỏ giọng nói: “Có phải sẽ có người chết không anh?”

“Một hồi sẽ biết.”

Nói là ngủ ngay, nhưng trong hoàn cảnh này căn bản không có cách nào mà đi ngủ cho được, Trần Thải Tinh cũng không phải là người vô tâm. Cho tới khi một tầng cách âm lần nữa biến mất, tiếng bước chân như bùa đòi mạng của bọn quái vật từng bước đi đến, khi đi ngang qua cửa phòng bọn họ, bỗng dừng lại, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.

Bang Bang hai lần, có tiếng gõ cửa.

Trong phòng không ai đáp lại, nhưng tiếng khóc lóc rất rõ ràng, truyền vào tai của tất cả mọi người chơi.

“Vị hôn thê thân yêu, anh muốn vào nha.” Giọng nói trầm thấp, âm thanh vặn nắm cửa vang lên. Colin tiến vào trong gian phòng.

Từ Hồng Hồng trốn ở trong tủ, khoác lên thảm lông, che miệng lại, ở trong bóng tối trợn to mắt. Cô đã sử dụng đạo cụ gia tăng may mắn, đừng làm cho cô chết, đừng làm cho cô phải chết, cô không muốn chết đâu.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Từ Hồng Hồng sợ đến mức run cầm cập.

Đột nhiên mọi thứ trở nên yên tĩnh, gian phòng yên ắng có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ầm, cửa tủ được mở ra.

“Thân ái, anh tìm thấy em rồi.”

Giọng nói của con quái vật rất ôn nhu, giọng nỉ non như đang cùng người yêu nói chuyện phiếm, nhưng Từ Hồng Hồng sợ đến nỗi khóc thét. Cô nhìn thấy rõ dáng vẻ của con quái vật, sừng trâu đen như mực, trên mặt phủ một lớp vẩy, hàm răng nhô ra sắc nhọn, Từ Hồng Hồng đã sớm chuẩn bị, lấy hoa hồng ra, khó khan, trắc trở nói: “Đừng, đừng giết tôi, đừng giết tôi, ông mau đi đi.”

“… Được.” Tiếng của con quái vật rất nhẹ, thật sự quay người rời đi.

Từ Hồng Hồng trốn ở trong tủ, nắm chặt hoa hồng trong tay, thở phào nhẹ nhõm, không sao rồi, không sao rồi. Cô biết là Nguyên Tinh lừa cô mà, cô ta chỉ muốn vật phẩm của cô thôi. Cô bây giờ không sao rồi, con quái vật đã đi rồi.

Chuyện xảy ra trong căn phòng này, tất cả cái khác người chơi đều nghe thấy được.

“Quái vật thật sự bỏ đi rồi?”

“Bông hồng kia thật sự có tác dụng, sớm biết thế này đã mua rồi, mẹ nó.”

Từng người trong phòng thấp giọng, ai oán mà thảo luận, Từ Hồng Hồng từ trong tủ chui ra, bởi vì quá kinh sợ mà mặt trắng bệch, trong tay siết chặt lấy hoa hồng, cô nằm dài trên giường, suy nghĩ chỉ cần vượt qua đêm nay, ngày mai sẹ tới người khác bị giết, cô không sao rồi.

“Chị không sao chứ?”

“Không biết, mưa còn chưa dứt, vẫn còn cúp diện thế này…”

Các người chơi trong nháy mắt giật mình phản ứng lại, liếc nhìn ngoài cửa sổ, mưa càng ngày càng lớn.

Hoa hồng xanh tươi, đẹp đẽ bắt đầu khô héo, cánh hoa đầu tiên rơi xuống. Từ Hồng Hồng trốn ở trong chăn, sống sót sau tai nạn cũng hề không có chú ý tới điểm này, cũng không muốn nghe những người khác đang nói cái gì, khép chặt lại thế giới của bản thân.

Cánh hoa thứ nhất, cánh hoa thứ hai, cánh hoa thứ ba…

Tám giờ một khắc.

“A a a a a!!!”

Tiếng hét thảm thiết của Từ Hồng Hồng vang lên, tiếng thét này kéo dài rất lâu, còn có tiếng xương vỡ vụn, âm thanh cắn nuốt nhấm nháp vang lên. Trong lúc này, âm thanh của Từ Hồng Hồng từ từ trở nên yếu đi, rất chậm rãi, gặm nuốt một chút, đem Từ Hồng Hồng sống sờ sờ nuốt đến trọn vẹn. Thời gian kéo dài tới một canh giờ.

Mãi cho đến khi tiếng của Từ Hồng Hồng hoàn toàn không còn.

Quái vật giống như đang đe dọa người chơi sử dụng vật phẩm, Ban đầu là giết chết gọn gang nhanh chóng, bây giờ thì biến thành tra tấn trong thời gian dài. Trần Thải Tinh nghĩ.

“Hoa hồng.” Quái vật nhẹ giọng nói, thỏa mãn ợ một tiếng đầy no nê.

Quả nhiên.

Rất nhanh điện đã trở lại, mua bên ngoài cũng đạ tạnh, tất cả đều trở lại như bình thường.

Tay chân Vương Tiêu Tiêu lạnh băng ngồi ở trên ghế sa lon. Cô đã trải qua rất nhiều lần sinh tử, nhưng không có đêm nào kinh khủng như đêm nay. Cô sợ chết, đêm nay qua đi khiến cho cô càng sợ hơn là bị tra tấn cho đến chết. Bên tai vẫn còn tiếng gào khóc suy yếu của Từ Hồng Hồng, một người ban nãy còn sống sờ sờ, bây giờ đã không còn.

Đêm nay rất yên tĩnh, không có người chơi nào dám đi ra xem tình hình.

Hành lang có tiếng chạy của bọn linh cẩu, phương hướng đi đến phòng của Từ Hồng Hồng.

Vừa qua nửa đêm, lầu hai đèn đuốc lộng lẫy, âm nhạc cùng tiếng nói chuyện vui vẻ vang lên, âm thanh nhốn nháo, không hề kiêng kị người chơi lầu ba có thể nghe lén tí nào. Cho đến ngày hôm nay, bọn quái vật thật giống như yêu thích ánh mắt đầy sợ hãi của người chơi dành cho chúng nó.

“Colin, đêm nay như thế nào?”

“Thật không tồi, rất căng mềm.”

“Ha ha ha tôi nghe đám linh cẩu nói, anh ăn sạch sành sanh chỉ còn dư lại một vệt máu, vật kia chọc anh tức giận à?”

“Cũng chỉ trò vặt vãnh, không cần để ý.”

Bọn quái vật ha ha ha cười lớn. Tiệc rượu cứ diễn ra vui vẻ như vậy mãi cho đến bốn giờ sáng, ánh trăng bị che lấp. Ở lầu ba có ba bóng người nương theo mạn thuyền đi xuống cầu thang, tránh đi phòng tiệc, đi thẳng xuống dưới thuyền.

Nhanh chóng đi đến tầng thấp nhất.

Đám động vật bên trong phù điêu bên mặt tường đang bị bụi gai của hoa hồng truy đuổi, ba người trốn ở góc, Vương Tiêu Tiêu nhỏ giọng hỏi: “Anh Trần, không đi nữa à?”

“Chờ.” Trần Thải Tinh bình tĩnh trả lời.

Từ lầu ba đi đến lầu một mất khoảng mười phút. Hiện tại đã bốn giờ mười lăm phút, nhưng không thể kinh động bụi gai hoa hồng trong trong tường, lấy chìa khóa nhất định phải nhanh chóng dứt khoát mà lấy đi, nếu không lấy được chìa khóa mà bị bụi gai phát hiện, thông báo đến con quái vật Colin sẽ không tốt chút nào.

“Chờ cái gì?” Vương Tiêu Tiêu căng thẳng, tay chân có chút lạnh.

Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn nói: “Thật ngốc, chờ chìa khóa đến.”

Toàn bộ lối đi được kết nối với cánh cửa theo hình chữ U. Bụi hoa hồng gai đuổi theo đắm động vật, một vòng lại một vòng chạy tới chạy lui. Chìa khóa giấu trong bụi gai hoa hồng cuối cùng cũng lộ ra trên tường phía đối diện.

“Tiêu Tiêu, trong game nhất định lúc nào cũng phải tỉnh táo suy nghĩ, chú ý quan sát nhiều một chút.” Trần Thải Tinh khen ngợi, xoa đầu Tiểu Cửu một cái.

Vương Tiêu Tiêu không phải là ngốc nghếch gì, chỉ là quá lo lắng, đầu óc nhất thời trống không không nghĩ tới những thứ này. Nghe thấy lời cậu nói bỗng cảm thấy xấu hổ, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Cô không thể để mình thua kém một đứa nhóc mới học tiểu học được, lén lút quan sát bụi gai.

Ở trong bóng tối, chìa khóa tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Lập tức đi tới ngay bên phía của bọn họ.

Bụi gai quất đám động vật đến vui vẻ, không hề phát hiện có người tới thăm. Những con động vật này lộn xộn nhảy nhót tránh né dây gai quấn quanh, cho đến khi chúng quay lại thì tiếp tục chạy. Chính lúc này, bụi gai quấn lấy chìa khóa màu vàng cách ba người họ ở khoảng gần nhất, Trần Thải Tinh lập tức nhảy ra ngoài, dứt khoát, tàn nhẫn một phát chẩn xác bắt được chìa khóa.

Sự việc diễn ra quá nhanh.

Bụi gai căn bản không phản ứng kịp. Trần Thải Tinh rút ra chìa khóa nắm chặt trong tay, nhanh chóng kéo mấy dây bụi gai từ trong vách tường ra ngoài, một tay kia cầm dao chém đứt dây leo quấn quanh cổ tay cậu.

Hoa hồng trong vách tường rì rào lay động, cánh hoa úa tàn, dây leo bụi gai nhanh chóng hướng đến cửa chính bò tới.

Tốc độ quá nhanh, căn bản ngăn cản không được.

“Colin sắp tới.”

Trần Thải Tinh nhanh chóng bỏ chìa khóa vào ba lô, sợ một hồi đánh nhau lỡ làm rơi mất thì thực sự là mụ nội nó thảm kịch.

Rất nhanh trên mặt truyền truyền đến tiếng rống giận dữ của quái thú.

“Đừng đi đến hành lang.” Dây leo ban nãy có thể duỗi ra tường, cậu sợ đi vào rồi sẽ là tự chui đầu vào rọ.

Ba người trốn ở một góc, Trần Thải Tinh trong tay nắm một bông hoa hồng. Chẳng mấy chốc, con quái vật xuất hiện trước mặt họ cùng với Colin, con quái vật duỗi móng vuốt ra trước mặt bọn họ.

Tay Nguyên Cửu Vạn cầm lấy một nắm kẹo, rải ra bên ngoài.

Móng vuốt của con quái thú cách bọn họ rất gần, đột nhiên nghe thấy mùi kẹo, bỗng thu hồi sát khí hung ác, ngoan ngoãn đi tìm kẹo để ăn.

“Colin, hoa hồng này đưa cho anh, anh đi tới cho tôi nhìn anh một chút đi.” Trần Thải Tinh giơ hoa hồng ra, nhảy xuống đối diện với quái vật Colin nói. Giọng điệu của cậu dịu dàng, cực kỳ giống như dáng vẻ vào cái đêm mà Colin cùng Từ Hồng Hồng nói chuyện.

Colin bị mê hoặc, chậm rãi từng bước đi tới.

“Anh đến gần hơn đi, tôi muốn nhìn anh thật rõ.”

Colin liền đi lại gần hơn.

Hoa hồng trong tay rung rung, vẻ đẹp tươi tắn dần mất đi có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường.

Trần Thải Tinh mắng một câu ngu ngốc, dao trong tay quyết đoán xuất ra, trực tiếp đâm vào ngực của quái vật Colin. Dao trong tay cậu di chuyển, từ một thai phụ tay trói gà không chặt bỗng hành động rất nhanh mang theo tàn nhẫn cùng chuẩn xác.

Quái vật Colin đột nhiên thức tỉnh, móng vuốt nắm thật chặt cổ tay của Trần Thải Tinh. Hoa hồng ban đầu có thể kéo dài mười phút đột nhiên khô héo.

“Colin, tôi có hoa hồng, ông mau dừng lại, tôi bảo ông đừng làm gì hết!” Vương Tiêu Tiêu lấy hoa hồng ra hô to.

Quái vật Colin lần thứ hai mất đi lý trí. Dao trong tay Trần Thải Tinh đâm xuống sâu chút nữa, lập tức chạm được thứ gì đó cứng cáp, cậu bèn dùng hết sức lực dâm mạnh vào tim quái vật. Máu tươi tanh hôi bắn tung tóe vào mặt cậu, cậu như là mất đi cảm giác, hiện tại chỉ là một cỗ máy vô tri không cảm xúc.

“Anh Trần, hoa hồng khô héo rất nhanh.” Vương Tiêu Tiêu lo lắng hô to, “Làm sao bây giờ?”

Đã đâm lút cán dao rồi, thế nhưng lại đào không ra. Trái tim làm bằng đá quý như là sợi rễ của cây đại thụ đang cắm sâu vào trong thân thể của con quái vật. Chỉ dựa vào một con dao căn bản không thể nào rút ra được. Trần Thải Tinh cắn răng, “Hết cách rồi, Tiểu Cửu một hồi phải chạy thật nhanh, có nghe thấy không.” Vừa nói vừa đưa tay đi vào tim, nơi đó bị khoét một lỗ thật to máu thịt be bét, máu đỏ cùng ánh xanh lúc tanh hôi tràn ra.

Trần Thải Tinh tay đã chạm đến tim, nắm thật chặt, dùng hết sức kéo ra.

“A!”

“Hoa đã khô héo!”

Tiếng cả quái vật Colin cùng Vương Tiêu Tiêu đồng thời vang lên. Hoa hồng đã hoàn toàn khô héo, quái vật Colin lập tức thức tỉnh. Một giây sau cùng, Trần Thải Tinh kéo ra một trái tim tản ra ánh sáng màu xanh lục lộng lẫy. Quái vật Colin dĩ nhiên không lập tức chết đi, phẫn nộ gầm rú, loạng choạng đưa móng vuốt về phía của Trần Thải Tinh.

Trần Thải Tinh che kín trái tim đưa cho Tiểu Cửu, “Mau thả vào trong ba lô của trò chơi, chạy mau đi!”

“Anh!” Nguyên Cửu Vạn không muốn rời đi, “Cùng đi đi!”

Không còn kịp nữa rồi. Quái vật Colin dù còn sót lại một chút sức mạnh cũng muốn giết người này, phẫn nộ gào thét, lao tới. Nguyên Cửu Vạn thay Trần Thải Tinh cản một cú, lăn nhiều vòng rồi rơi đến nơi cuối lối đi.

“Tiểu Cửu!” Trần Thải Tinh không kịp xem xét thì con quái vật Colin đã duỗi ra móng vuốt bắt được cậu, khoang miệng phun ra máu tươi, “Tim, tim của ta … ”

“Tim con mẹ mày ấy.”

Tay của Trần Thải Tinh đã không còn tri giác, bị quái vật Colin chậm rãi nhấc lên.

“Anh Trần!” Vương Tiêu Tiêu từ trong ba lô bên người móc ra một con dao, một cú đâm vào sau lung quái vật Colin. Nhưng nó không có tác dụng một chút nào, con quái vật thậm chí còn không quay đầu lại, tay nắm lấy tay của Trần Thải Tinh càng lúc càng siết chặt…

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Trần Thải Tinh khó thở, gian nan gọi: “Tiểu Cửu!”

“Là tôi.” Âm thanh rất quen thuộc, nam nhân có thân hình cao to, dung mạo tuấn mỹ, một tay ôm lấy eo của Trần Thải Tinh, một tay ngăn cản cánh tay của con quái vật Colin, thoải mái ôm Trần Thải Tinh vào trong ngực, “Lại gặp nhau rồi.”

Trần Thải Tinh hoảng hốt, ” NPC đẹp trai có cơ ngực lớn?” (rất-ít-khi-chen-comment-vì-sợ-ảnh-hưởng-đến-người-đọc-beta: dudime nhà anh sắp chết tới nơi mà còn mê trai, nhưng mà em cũng mê:>)

Người đến:…

“Tôi không phải là mất máu quá nhiều nên sinh ra ảo giác đấy chứ…” Nếu không thì tại sao NPC của thế giới trước lại chạy qua đây được?

Nam nhân ôm lấy eo Trần Thải Tinh, nhẹ nhàng đẩy ra. Quái vật Colin lảo đảo lùi về sau vài bước, ầm ầm ngã trên mặt đất, đôi mắt trợn lên rất lớn, không cam lòng nói: “Tim, tim … ”

“Đàn ông cặn bã xấu xí không có tim.” Trần Thải Tinh sống trở về, tiện chân đạp một cái.

Dao trong tay Vương Tiêu Tiêu dính đầy máu, vốn là dự định đâm thêm nhát thứ hai. Bây giờ thấy Colin không còn sức, nhất thời mờ mịt nhìn về người đàn ông kỳ bí bất ngờ xuất hiện kia, dò hỏi: “Anh Trần, này, này ai vậy?”

“Tôi cũng không biết.” Trên đầu Trần Thải Tinh cũng hiện ra một đầu dấu chấm hỏi to đùng.

Không thể cùng Trần Thải Tinh ôn lại chuyện cũ bởi vì có nhiều tiếng bước chân từ trên thuyền truyền đến cực kì hỗn loạn, là bọn quái vật ở lầu hai.

“Mấy người đi vào phòng tránh một chút đi.” Nam nhân siêu siêu siêu cấp đẹp trai nói, nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh, “Em trai của cậu cũng ở trong đó.”

“Tiểu Cửu không sao rồi?” Trần Thải Tinh nghe tiếng bước chân bọn quái vật ngày càng gần, không còn thời gian nói chuyện, nhanh chóng hỏi: “Anh thì sao?”

“Không cần phải để ý đến tôi, sẽ có cơ hội gặp lại, tự chăm sóc bản thân cùng với đứa bé thật tốt đi.” Nam nhân nói xong thì biến mất ở hành lang.

Đỉnh đầu của Trần Thải Tinh???

Không có cách nào đuổi theo, cậu cũng không thể làm gì khác hơn là cùng Vương Tiêu Tiêu chạy đến cuối hành lang. Mất đi sức mạnh của trái tim màu xanh lam, phù điêu phù điêu hành lang phù điêu đã trở thành vật chết. Vương Tiêu Tiêu mở cửa lớn ra, hai người nhanh chóng trốn vào, khóa chặt cửa.

“Tôi đi tìm Tiểu Cửu.”

Trần Thải Tinh móc ra đèn pin cầm tay nhìn một vòng, ở phòng khách trên ghế sa lông tìm được Tiểu Cửu đang hôn mê ngủ thiếp đi, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ trên người có chút bẩn thỉu còn có vết máu đầy tanh hôi. Trần Thải Tinh sờ soạng khắp người Tiểu Cửu, không có vết thương.

“Tiểu Cửu? Tiểu Cửu?”

Nguyên Cửu Vạn trong lồng ngực mơ mơ màng màng tỉnh lại, ôm đầu, đôi mắt to đầy vui vẻ nhìn Trần Thải Tinh.

“Anh ơi.” Sau đó chú ý máu trên cánh tay của Trần Thải Tinh, khó chịu, “Anh ơi, anh bị thương rồi.”

Trần Thải Tinh hiện tại mới cảm thấy đau, có điều cậu có thể chịu được, nói: “Không đau, đều là máu của con quái vật đó.”

“Anh Trần, bọn quái vật đang tới đây, bọn chúng làm sao mà còn sống được vậy.” Vương Tiêu Tiêu chặn ở cửa, lo lắng: “Không biết cánh cửa này có chịu nổi hay không.”

“Nhất định phải được.”

NPC đẹp trai kia đã gợi ý cho cậu. Trần Thải Tinh nói là nói như vậy, nhưng vẫn cùng Vương Tiêu Tiêu tìm đồ lấp cửa. Bên ngoài vang lên tiếng gào thét của bọn quái vật, còn có tiếng của nữ quái vật sắc bén bi thương mà tru lên tên của Colin, cách nhau một cánh cửa, nhưng không cách nào tiến vào.

“Chắc cũng gần năm giờ sáng rồi, chờ một chút đi.”

Ba người đứng ở cửa sống sót một ngày mà cứ như một năm. Bọn quái vật bên ngoài càng ngày càng trở nên cáu kỉnh, lần nữa gầm rú kêu rên. Trần Thải Tinh chỉ cảm thấy một trận sảng khoái, vết thương trên tay cũng không đau nữa.

“Nếu như Từ Hồng Hồng giết Colin, thì đêm nay…” Vương Tiêu Tiêu rùng mình một cái.

Trần Thải Tinh bù đắp vào lời nói lấp lửng của cô: “Chúng ta phải đi xuyên qua tầm nhìn của bầy quái vật này mà đi đến dưới đáy, tìm ra chìa khóa, chờ đến năm giờ đem viên đá quý thả lại trên vô lăng.”

Đương nhiên quá trình nhất định so với hiện tại gian nan hơn nhiều.

Vương Tiêu Tiêu trầm mặc, nếu như cô nhúng tay vào giúp Từ Hồng Hồng. Có khả năng người chết đêm nay không chỉ có Từ Hồng Hồng mà còn có cô nữa, nhưng cũng có thể các cô đều có thể sống sót.

Nhưng Từ Hồng Hồng có thể vì đồng đội mà liều mạng sao?

Vương Tiêu Tiêu đã biết rõ đáp án.

Bọn quái vật ngoài cửa giãy giụa dường như sắp chết, vừa đúng năm giờ, mọi thứ trong nháy mắt bỗng trở nên yên tĩnh.

“Anh Trần?”

“Mở ra đi, cũng không thể trốn trong này cả đời được.” Trần Thải Tinh nói, cánh tay của cậu bị thương bây giờ trở nên không còn cảm giác.

Vương Tiêu Tiêu mở cửa, ngoài cửa quái vật dường như đang ngủ thiếp đi, cũng không tự biến thân trở về căn phòng của chính mình. Trần Thải Tinh đoán là bởi vì không có viên đá quý soi sáng.

Ba người dọc theo con dường trở về, tránh được khu vực phòng palace suite. Trải qua nhiều tiếng gào thét khác nhau như đêm qua, Trần Thải Tinh không tin các người chơi không nghe thấy được, hẳn là đã trốn đi. Đi đến buồng lái, Trần Thải Tinh lấy chìa khóa mở ra, buồng lái phủ đầy bụi trong thời gian dài nên có mùi hôi thôi khó chịu, đi đến trước bánh lái, nơi đó thiếu một viên đồ vật.

“Tiểu Cửu, để lên đi.” Trần Thải Tinh nói.

Nguyên Cửu Vạn từ balo trò chơi móc ra viên đá quý màu xanh lam. Nhưng không tự mình để lên, mà là đưa cho Trần Thải Tinh. Cho dù nhóc ở trong trò chơi làm nhiều hơn nữa cũng không được tính vào tổng kết, nhóc làm việc này, thì mọi cố gắng nãy giờ cũng như muối bỏ bể.

“Anh ơi, anh làm đi.”

Trần Thải Tinh cũng không để ý, dùng tay khác tiếp nhận, thả viên đá quý vào.

Ánh sáng màu lam nhẹ nhàng bao trùm cả con tàu, toàn bộ con thuyền dường như sống lại. Thuyền trưởng biến mất đột nhiên xuất hiện, trên boong thuyền cũng xuất hiện nhiều thủy thủ mặc đồng phục, thuyền trưởng cảm kích nói: “Lâu như vậy rồi, cám ơn các cậu đã cứu toàn bộ con thuyền, tôi sẽ đưa các cậu về nhà…”

Thế giới trò chơi này kết thúc tại đây.

Nhưng Trần Thải Tinh càng lúc càng nghi ngờ, NPC xuất hiện trong thế giới của bác sĩ mỏ chim kia rốt cuộc là ai?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.