Kim phút của đồng hồ treo tường đã quay hết nửa vòng.
Kẻ cơ bắp lo lắng nhìn thời gian “Mẹ nó, rốt cuộc là giấu ở đâu?”
“Mới chỉ qua nửa giờ thôi, vẫn còn thời gian.” Em gái vừa lật hết tủ sách, vừa quay đầu lại liền thấy hai thiếu niên từ phía bên tủ bên kia bước ra, “Có ở đó không?”
Trình Tiểu Minh xua tay, ý bảo không có.
Âm Hi cũng lắc đầu theo.
“Mọi người cũng phải cẩn thận nha.” Mạnh Trùng nhìn chằm chằm Âm Hi đang núp ở sau lưng, ẩn ý nói: “Không bài trừ có người đã tìm được sách tranh rồi, nhưng lại không muốn giao ra.”
Gã híp mắt lại “Rốt cuộc, càng ít người hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng càng phong phú.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái.
Mặc dù lời lẽ rất khó hiểu cũng không đề cập đến một người cụ thể, nhưng vừa rồi khi chia nhau đi tìm sách tranh, chỉ có hai thiếu niên đi đến nơi khác, những người còn lại đều biết chính xác lẫn nhau đã làm cái gì.
Sách tranh của trẻ con thường có kích thước lớn, màu sắc tươi sáng. Thế nhưng tại sao lại khó tìm đến vậy?
Âm Hi nhận thấy sự bài ngoại rõ ràng của những người này, hơi chớp mắt.
“Đã 40 phút rồi.” Em gái gấp gáp đến độ đi qua đi lại liên tục “Có khi nào nó được đặt cùng một chỗ với đồ chơi không?”
“Tôi đã tìm qua chỗ đồ chơi, nhưng không có.” Kẻ cơ bắp cau mày, “Con mẹ nó không biết có phải ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy những món đồ chơi đó có mùi lạ.”
Mạnh Xung: “Mùi gì?”
Kẻ cơ bắp suy nghĩ vài giây, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, “Mùi máu tươi.”
“Mày chắc chứ?” Mạnh Trùng nhìn chằm chằm người đàn ông, “Dù sao vừa mới bắt đầu trò chơi đã chết mất hai người, hiện tại đâu đâu cũng có máu, mày làm sao đoán được?”
“Con mẹ nó, trước đây tao từng là cảnh sát đặc nhiệm.” Kẻ cơ bắp làm vẻ mặt khó tả, “Hơn nữa, mùi máu tươi có điểm lạ, dường như đã trộn lẫn những thứ khác, rất khó ngửi.”
Mọi người trong lúc nhất thời rơi vào trầm mặc.
“Này có tính là manh mối không? Nếu không ngựa chết trở thành ngựa sống y*?” Em gái nhỏ giọng nói: “Chúng ta thử tìm nơi có mùi nồng nhất đi, biết đâu lại tìm được sách tranh?”
(*)要不死马当成活马医: Nếu không ngựa chết trở thành ngựa sống y? Èo cái câu này đọc hoài vẫn không hiểu là ý gì TvT
“Não cô vứt đi rồi à?” Kẻ cơ bắp trừng nàng, “Cô có mũi chó hả?”
Em gái lại muốn khóc, “Tôi, tôi chỉ là đề nghị thôi mà.”
Mạnh Trùng đột nhiên mở miệng chen vào nói: “Có thể thử xem”
Âm Hi ngẩng đầu lên, phát hiện người kia lại đang nhìn mình chằm chằm.
“Chúng ta không làm được, nhưng thẻ bài chắc chắn có thể làm được.” Mạnh Trùng ý vị không rõ khẽ cười “Nếu như nhớ không lầm thì thẻ bài của bạn học Âm Hi có bậc cao nhất? SSR?”
Âm Hi đáy mắt mờ mịt, như là nghe không hiểu ý của gã.
“Thẻ bài SSR, tìm kiếm thứ gì đó chắc là không có vấn đề đi?” Mạnh Trùng lại nhìn về phía mọi người, như là đang trưng cầu ý kiến: “Vậy nhờ bạn học Âm Hi triệu hồi thẻ bài ra giúp đỡ được không?”
Âm Hi đôi mắt càng đỏ hơn, đôi mắt nai đen trắng nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, trông vô cùng đáng thương.
Cậu dường như sợ hãi, lùi lại một bước, thất thần đứng tại chỗ, đôi tay khẩn trương siết chặt sợi tơ hồng.
“Đừng, đừng” em gái run giọng nói: “Lệ quỷ SSR, chúng ta nhất định sẽ chết.”
Mạnh Trùng nheo mắt lại “Ừ”
Gã nhếch mép cười, đưa mắt nhìn qua người đàn ông đeo kính, “Chú Lý, vậy phải phiền toái chú một chút rồi, thẻ N so với chúng ta mạnh hơn nhiều.”
Người đàn ông đeo kính được gọi là chú Lý tựa như bị sét đánh giữa trời quang, “Dựa vào cái gì lại là tôi?!”
Từ khi vào phó bản đến giờ, cảm giác tồn tại của người này cực kì mỏng manh, cơ hồ chưa hề nói chuyện.
Mọi người đều hướng sự chú ý vào ông ta.
Cũng không ai nói đỡ cho ông ta, dù sao nếu ông ta không triệu hồi thẻ bài, chung quy phải có người khác, không ai nguyện ý lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, đưa ông ta làm chim đầu đàn cũng tốt hơn.
“Đã quên ban đầu đã đáp ứng tao cái gì sao?” Mạnh Trùng nheo mắt lại, trong giọng nói lộ ra uy hiếp, “Tốt nhất nên nghe lời tao, bằng không coi chừng mày còn không có cơ hội triệu hồi thẻ bài đâu.”
Tay chú Lý run rẩy đẩy kính mắt.
Ông ta run run rẩy rẩy từ trong túi móc di động ra, click mở thẻ bài trong app. Click mở thẻ bài trong nháy mắt, ông ta sợ tới mức trực tiếp ném điện thoại ra xa vài mét.
Thẻ bài màu xám đậm dần dần sáng lên.
Vài từ biến mất trong ánh sáng, từng nét bút hiển hiện ra:
“Thẻ N, thú nhân.”
Em gái thét lên chói tai rồi nấp sau lưng kẻ cơ bắp, kẻ cơ bắp sắc mặt trắng bệch, theo bản năng cầm lấy một cây gậy sắt.
Khi ánh sáng dần tắt, từ tấm thẻ nhô ra một móng vuốt thú khổng lồ, đầu móng vuốt lóe lên một tia sắc bén lạnh lẽo. Mơ hồ truyền ra âm thanh gào thét của dã thú, làm người ta sởn cả tóc gáy.
Em gái khóc lóc: “Thứ này rốt cuộc là gì vậy trời!”
Giây tiếp theo.
Một con chuột đất khổng lồ nhảy ra, giơ cao hai cái móng vuốt lên đầu.
Em gái: “……”
Trên đầu chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi?
“Thẻ N thú nhân cấp thấp không có khả năng biến đổi hình dáng, tuy chúng có giá trị vũ lực so với người bình thường mạnh hơn, nhưng vô dụng trước lệ quỷ.” Mạnh Trùng bình tĩnh nói: “Mặc khác khứu giác lại rất nhạy bén, cũng xem như vận khí của chúng ta không tồi.”
Tuy nói là như vậy, nhưng mà con chuột đất này thực sự nhìn rất hung dữ.
Kẻ cơ bắp nhẹ nhàng thở ra, nhưng em gái vẫn còn sợ sợ hãi.
Mạnh Trùng nghiêng đầu liếc mắt nhìn, phát hiện thiếu niên trốn trong góc vẫn như cũ rất sợ hãi, trong lòng nhịn không được trào phúng.
Thẻ SSR cư nhiên lại nằm trong tay kẻ hèn nhát này.
Mẹ nó thật đáng tiếc mà.
Nó không khác gì con chuột thông thường, chỉ khác là to hơn gấp mấy lần, ước chừng cao bằng hai người lớn đứng tròng lên nhau. Con chuột đất xoa xoa bộ lông sẫm màu cùng móng vuốt sắc nhọn của nó, gõ hai lần lên răng cửa, song quay đầu nhìn chú Lý.
Chú Lý trợn tròn mắt, suýt chút đã ngất xỉu tại chỗ.
Kẻ cơ bắp run rẩy đến gần, đem món đồ chơi vừa tìm thấy ném qua.
Chuột đất lắc lư đầu, cúi đầu xuống, đi ngửi món đồ chơi trên mặt đất.
Nó đánh hơi khắp mặt đất, một đường tìm tới chỗ trống của nhà ăn, dùng móng vuốt gõ xuống đất vài cái.
“Ở phía dưới?” Kẻ cơ bắp bước nhanh tới, dẫm dẫm sàn nhà, mặt lộ vẻ kinh hỉ, “Trống rỗng!”
Không đợi những người khác có động tác khác, chú Lý đột nhiên lao tới như một kẻ điên, hung tợn dẫm chân xuống sàn, để lộ ra một góc của quyển sách tranh đầy màu sắc ở bên dưới.
“Không cần sốt ruột!” Em gái liếc nhìn đồng hồ, kinh hỉ nói: “Còn 9 phút nữa mới được 1 giờ!”
Cơ hồ là khi em gái vừa dứt lời, thanh âm máy móc bén nhọn đột ngột vang lên:
【 Nhắc nhở thân thiện: Vì thế giới này là bản sao của một câu chuyện trong phó bản, tốc độ dòng chảy thời gian của cốt truyện trong thế giới này gấp ba lần so với tốc độ dòng chảy thời gian bình thường. Tức 3 giờ = 1 giờ】
Sau lời nhắc nhở, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, hoảng sợ sửng sốt vài giây.
“…………”
Trò chơi này đang đào cái hố quái quỷ gì thế???
“Chỉ còn 3 phút???” Em gái còn chưa cúp máy thở một hơi dài, suýt chút nữa đã gửi trực tiếp cho nàng, hốc mắt không chịu khống chế chảy nước mắt, “Đào nhanh lên!”
Chú Lý liều mạng đào, kẻ cơ bắp cũng tới hỗ trợ.
Mạnh Trùng đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt quan sát.
Âm Hi cũng đứng yên trong góc, đôi mắt quá sạch sẽ có vẻ ngây thơ lạ thường.
“Tôi, tôi kỳ thật có vấn đề” Trịnh Hiểu Minh căng thẳng đến mức không dám thở, “Sách tranh chỉ có một, vậy, vậy người lấy được sách tranh, mới có thể sống sót sao?”
Âm Hi giơ tay đặt ở trước môi, “suỵt” một tiếng.
Còn 30 giây.
Chú Lý đào đất xong, toàn bộ sách tranh đã hiện ra.
Kẻ cơ bắp đáy mắt chợt lóe tia hung ác, duỗi tay muốn cướp đi sách tranh.
Tuy nhiên, ngay khi anh ta vừa cầm được một góc của sách tranh, chú Lý đã bắt lấy cánh tay anh ta rồi điên cuồng cắn, cắn vào cổ tay anh ta đến mức be bét máu, tựa như một con dã thú.
Kẻ cơ bắp thật sự không thể chịu được đau đớn liền buông lỏng sách tranh.
“Thẻ bài cũng là tao ra, lực cũng là tao ra, mẹ nó dựa vào cái gì phải cho chúng mày chỗ tốt?” Chú Lý điên cuồng cười to, đem sách tranh giơ lên cao, “Sách tranh ở chỗ tao! Tao tìm được rồi!”
“Bảo mẫu Hi Tư.” Thanh âm bé trai biến ảo đầy quỷ quyệt vang lên, “Chú là người tìm được sách tranh?”
Chú Lý lập tức đáp: “Đúng vậy!”
Kẻ cơ bắp sắc mặt trắng bệch lui về mấy bước.
Em gái cũng thu mình trốn trong góc sô pha, bắt lầu khóc lóc nức nở.
“Xem, xem ra là sự thật” Trình Tiểu Minh kìm nén nước mắt, “Chỉ có người lấy được sách tranh mới có thể sống sót.” Thiếu niên nhìn mọi người xung quanh, vốn muốn tìm chút an ủi.
Nhưng lại phát hiện Âm Hi dường như đang mong đợi điều gì đó, nhìn chằm chằm vào trung tâm.
“A ——”
Tiếng thét thảm thiết vang lên cắt ngang bầu không khí tĩnh mịch đầy chết chóc, trong nháy mắt mùi máu tanh lan ra mọi ngóc ngách.
Chú Lý mới vừa rồi còn đang dương dương tự đắc*, bây giờ lại hoảng sợ trừng lớn mắt, tận mắt nhìn cánh tay của mình bị lực lượng thần bí nào đó cắt rời khỏi thân thể.
(*): kiểu như hả hê, đắc ý á.
Ông ta bị cơn đau thấu tận xương tủy hành hạ đến lăn lộn khắp mặt đất, cuối cùng không chịu nổi liền bất tỉnh nhân sự.
Mọi người mồm chữ A mắt chữ O, bị cảnh tượng trước mắt dọa đến hít thở không thông.
“Không phải sách tranh này! Không phải cái này!” Bé trai đột nhiên cất cao âm lượng bén nhọn chói tai, tựa như cầm cái dùi đâm vào tim bọn họ, “Sách tranh của tôi là quyển Ngũ Thải Ban Lan màu đen cơ! Ngũ Thải Ban Lan màu đen! Không phải màu này!”
Âm Hi: “……”
Ngũ Thải Ban Lan màu đen?
“Lại cho các người thêm 3 giờ!” Bé trai nói: “Bằng không tôi sẽ thật sự tức giận!”
Mọi người: “…………”
Như vậy mà còn chưa tức giận???
Chờ đến khi thanh âm bé trai biến mất, trong phòng chỉ còn lại tuyệt vọng.
Mạnh Trùng sắc mặt trắng bệch nhìn mặt đất đầy máu, ra hiệu cho kẻ cơ bắp, “Trước tiên mày đem người xử lý chút đi, cứ ném nó lên sô pha, hiện tại tìm sách tranh quan trọng hơn.”
Chuột đất khổng lồ sớm đã trở về thẻ rồi, chỉ còn mỗi sức lực lớn của kẻ cơ bắp mới có thể làm được việc này.
Mạnh Trùng khó chịu quát lớn em gái vẫn đang nức nở trên sô pha: “Khóc cũng vô ích! Mau đi tìm đi!”
Gã lại quay đầu nhìn trong góc, phát hiện thiếu niên tên Âm Hi kia đã sớm không còn bóng dáng.
Lá gan nhỏ như vậy, cầm SSR có ích lợi gì?
Mạnh Trùng cười lạnh một tiếng, đáy mắt thoáng hiện lên tia xảo trá.
Gã móc di động ra, thấy một số tin nhắn chưa đọc hiện ra ở danh sách bạn tốt từ góc phải màn hình của app:
[A: Đang ở trong một phó bản tình cờ gặp được SSR? ]
[A: Vậy mau chóng động thủ đi, đem người giết, lấy thẻ về tay. ]
[A: Như vậy sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái. ]
Âm Hi chậm rì rì đi tới, có hơi loạn choạng.
Cậu nắm chặt vật trong tay, thậm chí nắm chặt đến mức phát ra âm thanh. Âm Hi cẩn thận từng chút một đem sợi tơ hồng đeo lên cổ, lại cẩn thận đem đồ vật giấu vào trong quần áo.
Cậu phải nhanh chóng tìm thấy người này.
Âm Hi nghĩ như vậy.
Nếu bé trai phủ nhận sách tranh kia không phải của nó, vậy đó là của ai? Phong cách vẽ khoa trương ấu trĩ này, hẳn cũng là do một đứa trẻ vẽ ra, chẳng lẽ là “anh trai” của bé trai?
Ngũ Thải Ban Lan màu đen lại là cái gì.
Âm Hi ngẩng đầu, ngây người nhìn chằm chằm cái tủ trước mặt.
Mặt tủ là một lớp kính trong suốt, cậu nhìn chăm chú không chớp mắt vào tấm kính. Trong thoáng chốc, cậu phát hiện tầm mắt của mình đang di chuyển lên phía trên, cơ hồ muốn quay hẳn 180°.
Âm Hi nhanh chóng túm cây đũa sắt bỏ vào tay trái, tay phải cấp tốc kéo cửa tủ ra, đồ vật bên trong nháy mắt nhảy ra, ổn chuẩn* tàn nhẫn dùng đũa sắt cắm vào giữa nó!
(*): ổn định, chuẩn xác.
Một con mắt trắng dã đầy tơ máu hấp hối nằm liệt trên bàn.
Theo sau là con mắt còn lại không biết nên chạy bỏ bạn hay ở lại chịu chết cùng, hiển nhiên đã bị dọa cho phát ngốc.
Càng ngốc hơn chính là nó cư nhìn thấy thiếu niên trước mắt khóe mắt ngấn lệ, nghiêng đầu nhìn người khác đang đi tới, vẻ mặt khiếp sợ, tựa như vừa bị ức hiếp vậy.
Âm Hi mím môi, “Có quỷ.”
Con mắt nghĩ thầm: mẹ nó mày còn biết tao là quỷ à?