Mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Có bốn người đứng trước cửa.
Ba nam một nữ.
Đứng đầu là một người mặc đồ công sở, một cô gái xinh đẹp toát lên một vẻ trưởng thành và hấp dẫn.
Nhìn thấy những người này, Hứa Kỳ như chó nhìn thấy chủ, chạy tới nịnh nọt: “Chị Huỳnh, sao chị lại tới đây?”
Người này chính là Huỳnh Vân, Phó tổng giám đốc của bất động sản Vạn Lộc.
Thật ra Huỳnh Vân đã tới đây trước khi Dương Kỳ tới.
Cô ta cùng vài người bạn kinh doanh đợi Dương Kỳ cùng Mạc Huy trong phòng.
Vừa rồi nghe được tiếng đánh nhau ở dưới lầu.
Huỳnh Vân lo lắng chuyện này ảnh hưởng tới vị tổng giám đốc mới của Minh Khuê và cũng là của họ trong tương lai.
Vì lý do an toàn, cô ta cùng với mấy người bạn lập tức xuống lầu.
Huỳnh Vân không hề nghĩ tới chuyện này thật sự có liên quan đến Dương Kỳ.
Điểm quan trọng của chuyện này lại là Hứa Kỳ, quản lý bộ phận nhân sự.
Chuyện này khiến Huỳnh Vân cảm thấy thất vọng.
Hứa Kỳ vẫn không biết suy nghĩ trong lòng của Huỳnh Vân, lén lút nhìn trộm ba người đứng sau lưng cô.
Ba người này lần lượt là Mạo Hồng tổng giám đốc tập đoàn Hưng Hòa, Trần Dục tổng giám đốc ngân hàng Phương Đông, cuối cùng là Dạ Nguyệt bà chủ của khách sạn Thủy Tiên.
Những nhân vật nổi tiếng của Hoa Hình đều có mặt ở đây!
Tại sao họ và phó tổng giám đốc Huỳnh lại tới đây?
Lúc này Huỳnh Vân lạnh lùng nhìn Hứa Kỳ hỏi.
“Vừa rồi cậu nói mình là đại diện cho bất động sản Vạn Lộc?”
Hứa Kỳ rụng một cái, vội vàng chối cãi.
“Phó tổng giám đốc Huỳnh, chuyện này đều do tên Dương Kỳ chết tiệt kia, chính hắn đã chế giễu bất động sản Vạn Lộc của chúng ta ngay trước mặt mọi người, còn thuê một đám côn đồ gây áp lực.”
“Tôi là nhân viên của công ty, không nhịn nổi nên lúc nãy mới mạnh miệng nói như vậy để giữ thể diện cho công ty, xin phó tổng giám đốc làm chủ cho tôi.”
Cùng lúc đó, Cao Cảnh Bình cũng vội vàng chạy tới, nịnh nọt người đàn ông sau lưng Huỳnh Vân, chính là Mạo Hồng – tổng giám đốc tập đoàn Hưng Hòa: “Tổng giám đốc Mạo, bạn tôi nói không sai, thằng nhóc kia cùng Dương Kỳ kia không những chửi bới công ty bất động sản Vạn Lộc, mà ngay cả tập đoàn Hưng Hòa chúng ta cũng coi thường. Tôi đã cố gắng nói lý lẽ, nhưng những người này được voi đòi tiên, lòng tham không đáy, không thể tha thứ được!”
Nói xong, anh ta liếc mắt với Hứa Kỳ, như đọc được suy nghĩ của nhau.
Tuy Trần Dục là một thế lực lớn mạnh, nhưng nếu có Huỳnh Vân và Mạo Hồng đứng phía sau giúp đỡ, Trần Dục nhất định sẽ thấy khó mà rút lui.
Tới lúc đó, Vương Đông Quân chắc chắn sẽ rơi vào ngõ cụt không lối thoát!
Sân chơi này nhất định sẽ do mình làm chủ!
Nhìn thấy hai người này một người nói một người phụ họa, Huỳnh Vân cũng không lật tẩy, chỉ nói với Hứa Kỳ.
“Đúng lúc hôm nay tôi muốn mời tổng giám đốc mới của chúng ta ăn cơm, nên để anh ấy quyết định chuyện này thì hơn!”
Nghe vậy, vẻ mặt Hứa Kỳ căng thẳng và đầy mong chờ.
“Phó tổng giám đốc Huỳnh, tổng giám đốc mới khi nào thì đến đây? Tôi sẽ thể hiện thật tốt trước mặt anh ấy!”
Anh ta vừa nói xong, không quên quay đầu đe dọa Vương Đông Quân.
“Ngu ngốc, lần này cậu tiêu đời rồi! Chờ tổng giám đốc của chúng tôi sẽ tới đây xử lý cậu!”
Vương Đông Quân cười nhạt.
“Làm cậu thất vọng rồi, tôi không muốn xử lý chính mình đâu!”
Hứa Kỳ dở khóc dở cười.
“Tôi nói này Vương Đông Quân, bộ cậu bị mắc chứng hoang tưởng hả? Nhưng công ty cũng chỉ cho người ngu xuẩn như cậu mới quét dọn nhà vệ sinh thôi, lại còn muốn làm tổng giám đốc? Cậu không xứng!”
Nhưng điều khiến anh ta tuyệt đối không ngờ đó là lúc này Huỳnh Vân bước nhanh tới trước mặt Vương Đông Quân, khom lưng chào.
“Tổng giám đốc Vương!”
Vương Đông Quân gật đầu.
Hứa Kỳ: “???”
Huỳnh Vân cười duyên với Vương Đông Quân giới thiệu.
“Tổng giám đốc Dương, ba người này là Mạo Hồng – tổng giám đốc tập đoàn Hưng Hòa, Trần Dục – tổng giám đốc ngân hàng Phương Đông, và đây là Dạ Nguyệt – bà chủ của khách sạn Thủy Tiên. Hôm nay họ đặc biệt đến đây để chúc mừng anh nhận chức tổng giám đốc mới!”
Chị giới thiệu xong xuôi.
Mạo Hồng và hai người còn lại chủ động đến bắt tay với Vương Đông Quân, ân cần nói:
“Tổng giám đốc Vương đúng là tuổi trẻ tài cao, ngưỡng mộ từ lâu!”
“Sau này nếu có chuyện gì liên quan đến làm ăn buôn bán, mong được anh giúp đỡ!”
“Tổng giám đốc Vương, không nói nhiều, tôi mời anh ba ly!”
Sự tôn trọng và gần gũi này trái ngược hoàn toàn với thái độ của đám bạn học vừa rồi.
Mọi người trong giới làm ăn đều biết, bất động sản Vạn Lộc có giá trị thị trường lên tới vài nghìn tỷ, nhưng với tư cách là tổng giám đốc của Vương Đông Quân, hơn họ gấp ngàn lần.
Hơn nữa, bất động sản Vạn Lộc cũng chỉ là một mảng nhỏ trong tập đoàn Hưng Hòa, họ càng phải chủ động thân mật.
Đương nhiên họ không biết rõ chính xác mối quan hệ giữa Vương Đông Quân và nhà họ Vương.
Nếu không đã nhanh chóng quỳ xuống kêu anh là cha…
Trở lại vấn đề chính.
Lúc này Hứa Kỳ và Cao Cảnh Bình đã đứng như trời trồng.
Trong đầu họ bây giờ chỉ toàn dấu chấm hỏi.
Không phải Vương Đông Quân có cuộc sống thấp hèn phải đi bám vào Hạ Niệm Chân, ăn nhờ ở đậu nhà họ Hạ sao?
Ai có thể nói cho họ biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không?
Chính xác là họ không tin vào chuyện này!
Họ muốn hỏi!
Nhưng màn lấy lòng của Huỳnh Vân và mấy ông lớn đã sắp kết thúc.
Những nhân vật tầm cỡ này không có thời gian để ngồi xem họ diễn kịch.
Lúc này hai người đã nhận thức được bản thân gây ra chuyện lớn, lần này tiêu đời rồi!
Nhất là Hứa Kỳ đang ngày càng choáng váng, nghĩ lại lúc sáng mình còn bắt Vương Đông Quân quét dọn nhà xí!
Chuyện này giống như đốt đèn trong nhà vệ sinh, tự tìm cái chết.
Nói đến những người bạn khác, mặc dù họ không biết Huỳnh Vân và những người này, nhưng danh tính và chức vụ mà họ vừa nói ra trong cuộc trò chuyện cũng đủ bùng nổ.
Năm đó, Vương Đông Quân là người không có tương lai và bị coi thường nhất lớp, bây giờ lại trở thành tổng giám đốc cả một công ty có giá trị thị trường lên tới vài nghìn tỷ.
Họ không biết, vừa rồi vẫn còn chế giễu Vương Đông Quân.
Nhưng bây giờ, thậm chí họ không có can đảm nhìn thẳng vào mắt anh.
Trương Hùng bị đánh vỡ đầu bò đến trước mặt Vương Đông Quân, quỳ gối van xin.
“Anh Vương, xin lỗi… xin lỗi, Trương Hùng em đúng là có mắt mà không biết nhìn, gây sự với anh, anh là người lớn làm ơn rộng lượng bỏ qua cho em lần này!”
Giờ phút này ruột gan của gã đã rối tung cả lên.
Hóa ra câu nói tôi là người mà anh không không thể đụng vào của Vương Đông Quân không phải là khoác lác.
Nếu biết trước thân phận của Vương Đông Quân lớn như vậy, có cho gã mười lá gan gã cũng không dám gây chuyện với anh.
Đối mặt với sự van xin của Trương Hùng, vẻ mặt Vương Đông Quân không hề dao động, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Lúc nãy anh dùng tay trái động vào vợ tôi cùng bạn tôi có đúng không?”
Cơ thể Trương Hùng run lên.
Trong chớp mắt đã hiểu được ý của Vương Đông Quân.
“Không làm phiền anh Vương, đây là chuyện nhỏ, em sẽ tự làm!”
Trương Hùng nhặt mảnh vỡ của chai bia trên sàn lên, tay phải dùng sức, nghiến răng nghiến lợi, đâm thật mạnh xuống tay trái!
Hộc hộc!
Máu bắn ra tung tóe.
Cơ thể Trương Hùng run rẩy, nhưng gã không nói tiếng nào!
Hộc hộc!
Gã đâm xuống thêm lần nữa…
Đâm như vậy bảy tám lần.
“Được rồi! Cứ như vậy đi.”
Vương Đông Quân lên tiếng dừng hành động của Trương Hùng lại.
Lúc này tay trái của gã đã bê bết máu, còn có thể nhìn thấy xương bên trong.
Sắc mặt gã tái nhợt, đôi môi run rẩy.
Có thể thấy được gã đang đau đớn dữ dội.
“Cảm ơn anh Vương bỏ qua cho kẻ đê tiện như em…”
Trương Hùng dập đầu nói.
“Cút đi!”
Trương Hùng được tha mạng, không dám ở lại một giây một phút nào, dẫn theo đám đàn em bỏ chạy.
Trong phòng, Cao Cảnh Bình và Hứa Kỳ đã bị dọa đến tè ra quần.
Cảnh tượng kinh khủng này chỉ có ở trong phim, bây giờ lại xảy ra ngoài đời thực thật sự là chuyện lớn.
Trong mắt họ, Trương Hùng là một người đại ca không nên đắc tội.
Bây giờ chỉ đơn giản là mắng chửi Vương Đông Quân, chạm vào Hạ Niệm Chân cùng Mai Tử Yên một chút mà gã đã phải tự đâm mình để xin lỗi!.
Trong khi đó, họ đã từng dùng lời lẽ tàn nhẫn nhất, cay nghiệt nhất để đối xử với Vương Đông Quân.
Thậm chí còn bắt anh múa thoát y để mua vui.
Lần này, họ không biết mình phải nhận hình phạt nào để được Vương Đông Quân tha thứ.