12/8 22:20
WXID123456: Tuy lần trước thẳng thắn với A xu hướng giới tính của mình, chúng tôi đều muốn quan hệ trở lại trạng thái ban đầu. Nhưng bầu không khí giữa chúng tôi vẫn không tránh khỏi vi diệu.
Chúng ta giảm bớt tiếp xúc tứ chi không cần thiết, cậu ấy sẽ không xoa đầu tôi nữa, chúng tôi cũng sẽ không kề vai sát cánh đi cùng nhau, vẫn luôn duy trì khoảng cách thỏa đáng
Nhưng, thẳng đến khi tôi cùng AB học chung môn thống kê, tôi lại dở khóc dở cười. Lớp tôi và B học ở phía Tây trường, mà tiết này lại ở cổng Nam của trường. Hai nhà học cách nhau thật xa, cho nên tiết thứ hai của hai chúng tôi rất khó đến lớp trước chiếm vị trí. Mà A thì trống lịch học, nên là cậu ấy tới trước, giúp hai người chúng tôi chiếm vị trí.
Lần này tôi và B vội vội vàng vàng chạy đến lớp, thấy A đã ngồi trong lớp, hai bên trái phải mỗi bên một vị trí. Tôi ra hiệu A đổi sang vị trí sát tường, nhưng cậu ấy cũng không chịu, một hai muốn tôi ngồi tít bên trong. B chỉ có thể ngồi vị trí bên trái A. Tôi và B thế là bị A tách ra.
Tôi vốn đang cảm thấy không thể hiểu được, nhưng từ đuôi mắt thấy A có vẻ vui lắm, đột nhiên lại hiểu ra. Cậu ấy không muốn tôi và B ngồi cùng nhau.
Trừ bỏ môn thống kê này, ba chúng tôi không chung tiết nữa, đều là đi học theo nhóm hai hai.
Trẻ con, A thật sự giống một đứa con nít, dùng cách thức vụng về, ngắn ngủi tách tôi và B ra. Nhưng sau khi phát hiện tiểu tâm tư của cậu ấy, tôi cũng không giận cậu ấy. Tiết sau nhắc chuyện này với B, cậu ấy cười bất đắc dĩ: “Chắc cậu ta lo tôi ăn hiếp cậu đó.”
Mấy ngày sau, A trộm hỏi tôi, có phải D cũng biết xu hướng giới tính của tôi hay không. Tôi cho câu trả lời khẳng định, không phải D cố ý tiết lộ. Sau khi thẳng thắn tôi nói cho D không cần thiết giúp tôi che giấu nữa, A đã biết. D cũng không biết tình cảm ngày xưa của tôi đối với A, việc này tôi mãi mãi cũng sẽ không nói cho cô ấy. D cảm thấy vui cho tôi, bởi vì cô ấy biết A là bạn tốt nhất của tôi, mà xu hướng giới tính vẫn luôn là chuyện duy nhất tôi cố tình giấu giếm mà không nói cho cậu ấy.
A ủy khuất hỏi tôi, vì sao cậu ấy là người cuối cùng biết.
Tôi thấy trong ánh mắt cậu ấy không có một nét hổ thẹn, mới hiểu cậu ấy căn bản không nhớ rõ lời cậu ấy nói với các thành viên trên sân bóng. Tôi đương nhiên có hơi khó chịu, trong lòng trướng trướng, lên men phát đắng. A hoàn toàn không ý thức được, câu nói kia tổn thương sự tự tin của tôi, ghim vào tim tôi một cái gai. Tôi muốn oán cậu ấy, nhưng nghĩ lại cũng không có lý do, tất cả đều xem thành kẻ yêu đơn phương nhất định phải một mình thừa nhận.
Vì vậy tôi không nhắc A chuyện cậu ấy đã sớm quên, quay lại hỏi cậu, “Cậu nghĩ gì về đồng tính luyến ái?”
Cậu ấy trầm mặc một hồi, dùng sắc mặt nghiêm túc như hồi tiểu học trả lời câu hỏi của giáo viên vậy, “Trước kia tôi chưa từng nghĩ đến sự tồn tại này, chưa từng nghĩ trừ giữa nam nữ, hóa ra giữa người cùng giới cũng có thể sinh ra…” Cậu ấy dừng một chút, nói tiếp, “Tình yêu, cũng có thể sinh ra tình yêu.”
Trong ánh mắt cậu ấy toát ra một tia áy náy, trịnh trọng nói: “Sau lần đối thoại đó của chúng tôi, tôi mới ý thức được, tình cảm bị tôi xem nhẹ, cũng sẽ không vì tôi xem nhẹ mà không tồn tại, chúng vẫn ương ngạnh sinh trưởng.”
Cậu ấy giải thích như vậy nghe là lạ, nhưng lúc ấy tôi cũng không có nghĩ sâu.
“Không phân chia đúng sai, chúng nên được tôn trọng giống nhau.”
“Cám ơn cậu có thể nghĩ như vậy.” Tôi trả lời, bạn thân nhất của tôi có thể tôn trọng tôi, đã đủ rồi. Bởi vì thẳng thắn với A, tôi bắt đầu tưởng tượng chuyện sau này come out. Nhớ có người từng nói, come out không phải một lần là xong, bạn cần lần lượt, từ từ lặp lại với những người khác, “Đúng vậy, tôi là gay”. Bạn cũng lần lượt, không biết mệt mỏi nhìn thấy biểu tình đặc sắc của những người khác, chán ghét ghê tởm, khó hiểu, không thể tin nổi, đồng tình tiếc nuối… bạn sẽ vào những làn come out lần lượt đó, theo dõi được phản ứng phong phú nhiều màu sắc nhất của con người.
Sau khi tiếp thu được đông đảo phản ứng bất đồng, bạn sẽ vào lúc lơ đãng bị ngoại giới thay đổi. Bạn lấy dũng khí, come out với người chung quanh, bạn cho rằng mình là một người dũng cảm, dũng khí của bạn rất đáng khen. Nhưng ánh mắt hoặc lời nói của đối phương luôn có thể hóa thành đao sắc kiếm bén, có lẽ là vô ý, nhưng tất nhiên sẽ vô tình đâm dũng khí hóa thành tấm khiên.
Lần lượt hành hạ, tấm khiên còn có thể vững chắc nữa không?
Cho nên bạn lựa chọn thu hồi tấm khiên, ngụy trang mình thành “người bình thường”, như vậy kiếm sắc sẽ không đâm bạn nữa. Chính bạn cũng trở thành kiếm sắc, đâm vào người có quá khứ tương tự với bạn. Đến khi tấm khiên của đối phương cũng thu về, bạn sẽ an ủi chính mình, cũng vui, mày xem, mọi người đều giống nhau.
Hoặc là người đó đủ bền bỉ, tấm khiên càng đâm càng cứng. Bạn sẽ thẹn quá hóa giận, dựa vào cái gì, người đó không giống chúng ta, người đó nên đeo mặt nạ giống chúng ta, dối trá mà sống.
Sự kiêu ngạo của bạn trở thành một kẻ bạo hành vô hình.
Một thoáng ngắn ngủi, trong đầu tôi đã thay nhau xuất hiện kết cục bất đồng. Nhưng mấy cái này không cần nói cho A, cậu ấy không cần chịu đựng những chuyện này. Tôi cũng không hy vọng cậu ấy cảm kích tôi. Cậu ấy có thể cho tôi tôn trọng cơ bản nhất lại quan trọng nhất là tốt.
Đêm hôm đó, tôi và AD lập nhóm thảo luận chuyện pre trong nhà học, đến tám chín giờ mới kết thúc. Truyền thống của trường là thảo luận xong bạn nam nhất định phải đưa bạn nữ về ký túc xá, vì vậy nhóm chúng tôi trong gió lạnh đi tới ký túc xá nữ. Lúc đi qua sân trường, đèn trên sân bóng rổ vẫn sáng. Bởi vì gần tới kỳ cuối rồi, mọi người đều bận rộn học tập, không có ai ở đây, trống rỗng lại cô đơn. Phía sau sân bóng rổ là sân bóng đá, bên trên không có đèn, tối đen một màu.
Đột nhiên nhớ trước kia A cũng thường xuyên đá bóng ở đó, tôi thường chạy bộ xong ở một bên giãn cơ, chờ cậu ấy cả người mồ hôi.
Chẳng qua là chuyện cũ thôi.
Ở dưới lầu ký túc xá, những bạn nữ khác cũng đi lên. AD giống như những tình nhân khác phải chia xa, ở trên bậc thang thân mật nói chuyện. Tôi cũng không cần tiếp tục ở đây, vẫy tay đi trước.
Đi tới siêu thị ngay ký túc xá nữ sinh, dưới ánh đèn đường nhìn thấy B quen thuộc. Cậu ấy mặc áo lông vũ màu đen dài đến đầu gối, trên đầu đội mũ len cashmere, trong tay ôm cái túi giấy, an tĩnh nhìn người ta đi ngang. Ban đêm, trong siêu thị có rất nhiều nam sinh, bởi vì phải đưa bạn gái về ký túc xá. Bọn họ thân mật khăng khít nói đùa với nhau, kết thúc một ngày bình thản nhưng vui vẻ.
B ở trong đám đông phát hiện tôi dừng bước lại, cậu ấy vẫy tay, đi về phía tôi.
“Sao cậu lại ở đây?” Tôi ngoài ý muốn hỏi cậu ấy, tối hôm nay cậu ấy không có thảo luận, theo lý thuyết nên ở ký túc xá, mà không phải ở ngoài trời lạnh buốt thế này.
“Tôi tới đây mua hạt dẻ rang đường,” Cậu ấy giơ cái túi trong tay, là hạt dẻ trong siêu thị. Cậu ấy để cái túi vào tay tôi, “Ủ ấm tay.”
Cậu ấy vỗ vai tôi, dẫn tôi đi về phía trước. “Lúc tôi mua thì hạt dẻ đã lạnh ngắt rồi, mới kêu bà chủ hâm nóng giúp tôi, bây giờ vẫn còn nóng nè.”
“Muốn tôi giúp cậu tách vỏ không? Tôi thấy hạt dẻ hở miệng rát lớn, chắc không tốn sức.” Cậu ấy từ trong ngực tôi lấy ra một hạt dẻ.
“Không cần, để tôi tự làm.” Tôi và cậu ấy đi trên đường, hai bên là cây ngân hạnh đã sớm rụng sạch lá, chỉ còn lại cành khô lẻ loi.
Tôi tách vỏ hạt dẻ, ấm áp không bỏng tay. Tôi đút cho B ăn, cậu ấy nhai hai cái, “Mùi vị tạm được, ngọt vô cùng.”
“Cậu tự ăn đi, lúc chờ cậu tôi đã ăn mấy hạt, bây giờ không đói bụng.” Cậu ấy ôm tôi, chỉ chỉ túi.
Còn nói mình muốn ăn hạt dẻ, rõ ràng là tới chờ tôi. Tôi không có vạch trần cậu ấy, tiếp tục tách vỏ.
“Sao hôm nay cậu ít lời như vậy nha, trưởng ký túc xá.” Cậu ấy quay đầu lại, nhìn mắt tôi, ân cần hỏi, “Thảo luận mệt quá hả?”
Tôi mỉm cười lắc đầu, “Bài tập nhóm phân phối nhiệm vụ không nặng, nhưng tinh thần hôm nay quả thật không tốt.”
“Ngủ không ngon sao?” Cậu ấy lấy ra một hạt dẻ, rắc rắc tách vỏ.
“Tạm được. Đang nghĩ những chuyện khác.”
Cậu ấy nhét hạt dẻ vào trong miệng tôi, “Nghĩ gì vậy?”
Hạt dẻ rất ngọt, để lâu cảm thấy mềm dẻo, không phải giòn giòn lúc đầu. Hạt dẻ chu đáo lấp đầy miệng tôi, chờ toàn bộ nuốt xuống rồi, tôi hỏi B: “Cậu có come out với người khác chưa?” Đây là vấn đề tôi vẫn suy nghĩ, sau khi trò chuyện với A ban sáng.
“À… cậu để ý chuyện này hả,” B tiếp tục tách vỏ, hời hợt nói, “Lần trước tôi nói với ba mẹ tôi, đang yêu cậu.”
“Há miệng.” Cậu ấy lại nhét hạt dẻ vàng óng vào miệng tôi.
Trong lòng tôi không tưởng tượng nổi, chỉ vậy thôi? Come out dễ dàng thế á? Bình thường như nói “Hôm nay tôi ăn cơm gà xào cay” à? 〣( ºΔº)〣Tôi hoàn nuốt chửng hạt dẻ, suýt bị sặc, vội vàng truy hỏi: “Cô chú biết tôi là nam sao?” Tôi chỉ mình.
“Biết chứ, ba mẹ quấn tôi hỏi thật là nhiều chuyện về cậu, còn muốn gặp mặt cậu.” Cậu ấy cúi đầu xuống, đầu ngón tay thon dài bị nước đường của hạt dẻ nhuộm đen thui, “Tôi kêu ba mẹ đừng nóng, như vậy sẽ làm cậu sợ.” Cậu ấy ngẩng đầu dịu dàng cười với tôi, cũng ăn một hạt dẻ.
“Ế không phải, cô chú không đánh cậu khiển trách cậu các loại sao?” Não tôi đã có hơi không theo kịp tiết tấu, toàn đối thoại bằng bản năng.
B không hiểu tại sao tôi phải kinh ngạc như vậy, cậu ấy chạm cái túi, lại hỏi tôi: “Cậu có mang khăn giấy không? Tay hơi dính.”
Tôi nhìn chằm chằm ánh mắt cậu ấy, nhanh chóng rút hai tờ giấy đưa cho cậu ấy, thúc giục cậu ấy mau trả lời.
“Là nam hay nữ có gì khác nhau sao? Tại sao phải khiển trách tôi?” Cậu ấy ung dung thong thả lau tay, “Ba mẹ cao hứng còn không kịp.”
Tam quan của tôi trong vòng mấy phút vỡ đầy đất.
“Sao mắt trừng lớn như vậy?” B nhạo báng tôi, kéo tay tôi sang, giúp tôi lau nước đường, “Ba mẹ luôn lo lắng tôi sẽ cô đơn suốt đời, bây giờ biết tôi có đối tượng, đương nhiên rất vui vẻ.”
“Tôi…” Tôi dừng lại thật lâu, nhưng không nói ra lời.
B kéo tay tôi, thấp giọng than phiền một tiếng: “Khăn giấy khô lau không sạch nha, lại không mang khăn giấy ướt.”
Cậu ấy nắm tay tôi, đi trong gió, quay đầu hỏi tôi, “Cậu rất để ý sao? Chuyện liên quan tới come out.”
Tôi cúi đầu xuống, chán nản trả lời: “Đúng vậy.” Rất để ý, để ý đến nỗi nghĩ đến chuyện này dạ dày cũng sẽ co thắt, ruột đều phải xoắn vào nhau. Tôi biết mình nên dũng cảm, nhưng tôi vẫn rất sợ, sợ không cách nào đoán trước hậu quả, sợ ánh mắt khác thường của ba mẹ bạn tốt.
Cậu ấy kéo tôi vào trong ngực, “Đối với tôi mà nói, những thứ này đều không quan trong, không đủ nhắc đến. Cho nên mới không nói cho cậu là ba mẹ tôi đã biết. Muốn chờ một thời gian, rồi dẫn cậu đi gặp ba mẹ.”
“Họ là những người cha mẹ rất dịu dàng sáng suốt, cũng rất bằng lòng gặp cậu. Muốn nhìn xem ai lại có thể thu thập thằng con phiền phức của mình.” Cuối cùng cậu ấy giống như là tự biên tự diễn, cười khổ, “Tôi mang đến không ít phiền toái cho ba mẹ, rất có lỗi với họ.”
“Cho nên cậu không phải sợ, được không?” Tầm mắt chúng tôi giao nhau, tôi cảm thấy cậu ấy bao dung tôi vô hạn, tiếp nhận mềm yếu của tôi.
“Ừm.” B rõ ràng là một chàng trai vừa dịu dàng vừa ưu tú đàn ông, tại sao còn nói mình khiến người khác phiền lòng chứ. Tôi lại nghĩ đến trên con đường đang dần trưởng thành, tôi cũng dỗi ba mẹ rất nhiều rất nhiều lần, đã sớm đếm không hết có bao nhiêu lần, cứ như bài tập không nhớ mình đã làm bao nhiêu bài rồi. Có lẽ B cũng giống tôi nhỉ, cũng trải qua khó khăn mới trở thành một chàng trai thành thục chững chạc.
“Bởi vì tính cách của mình, tôi cũng không thèm để ý mình không giống người ta. Tôi vẫn cảm thấy mình không giống ai, hoàn toàn lạc loài, hôm nay có thêm một phương diện đi nữa cũng không có vấn đề.” Mặc dù có đạo lý, nhưng lời cậu ấy nói nghe vẫn trẻ trâu lắm.
“Cậu sợ, tôi không thể nói là tôi cũng vậy, nhưng cũng có thể suy đoán ra một vài điều.” Cậu ấy chớp mắt phải một, “Năng lực suy đoán cảm xúc của tôi cũng không tệ lắm.”
“Cậu lo lắng người chung quanh không cách nào tiếp nhận, cho nên xa lánh cậu sao?”
Tôi gật đầu, tuy con người ta không nên sống vì đánh giá của người khác, nhưng tất nhiên sẽ bị cái nhìn của họ ảnh hưởng. Tôi không làm được cái nhìn tiêu cực che giấu ngoại giới.
“Cậu có thể liệt kê người cậu cảm thấy quan trọng không? Định nghĩa của quan trọng do cậu tự quyết định.”
Tôi suy tư một chút, sống hai mươi năm, biết không ít người. Nhưng có thể gọi là người quan trọng thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Ba mẹ tôi, A còn có cậu.”
“Cậu xem, chỉ có bốn người mà thôi. Những người khác không quan trọng, chỉ là khách qua đường thôi. Cậu sống tốt hay xấu, cuộc sống họ như thế nào, đều là câu chuyện của mỗi người, nhiều lắm là coi như câu chuyện lúc trà dư tửu hậu.” Cậu ấy dùng bàn tay sờ túi giấy, ở bên ngoài quá lâu, nhiệt độ không tính là cao, “Chúng ta nhanh trở về đi, buổi tối quá lạnh.”
Hai chúng ta đi về hướng ký túc xá nam, cậu ấy tiếp tục nói: “Trong bốn người này, tôi và A đều biết tính hướng của cậu rồi. Mục tiêu nói cho tất cả mọi người không phải đã đạt thành một nửa rồi sao?”
Nếu phải đi con đường chật vật này, thì càng nên phân rõ nặng nhẹ. Ban đầu tôi luôn cảm thấy kẻ kịch giả đường đứng ven đường mang tuyệt kỹ, vây công mấy lần tôi sẽ không thể hồi sinh. Bây giờ nhận ra, lực công kích của họ cùng mức độ tôi tập trung coi trọng thành tỷ lệ thuận. Nếu như tôi để ý họ, vậy sức mạnh của họ sẽ bành trướng gấp mấy, lại hung hăng đánh lên người tôi.
Loại bỏ những cái bóng màu đen này đi, vậy cũng chỉ có máy người quan trọng nhất. Mà tôi và cha mẹ, có ràng buộc huyết thống, chúng tôi cũng có đầy đủ thời gian gián tiếp nhận nhau. Từ nhỏ đến lớn, trên con đường trưởng thành ba mẹ biết rõ tôi không hoàn mỹ, vẫn nâng đỡ tôi tiếp tục tiến về phía trước. Tôi không có lý do gì phải sợ cả.
Ba mẹ bầu bạn với tôi trên con đường này càng đi càng xa, cho tới bây giờ tôi không hề đi một mình.
Trên đường người thưa thớt, họ bước nhanh đi về phía túc xá của mình. Có nhiều người cùng đi trên sân trường với tôi như vậy, nhưng đối với đa số người mà nói, quan hệ của chúng tôi chỉ giới hạn ở “chung trường đại học”. Chúng tôi có con đường của mình, phương hướng thuộc về mình để tiến bước.
Nhạc đóng cửa của thư viện vang lên, là bài Về Nhà nghe trăm lần không chán, saxophone thư giản lưu động trên không trung.
Tôi dừng bước lại, ôm lấy B vẫn còn đang đi về trước. Nhà vẫn là một cữ tràn đầy thuộc về, tôi có nơi mình thuộc về.
Tôi chôn trong áo khoác lông vũ lạnh băng của cậu ấy, “Cám ơn cậu.”
Cậu ấy vỗ lưng tôi, dùng giọng điệu dịu dàng trước sau như một của cậu ấy, “Được rồi, đi nhanh đi. Chân tôi lạnh, cậu không lạnh sao.”
Tôi ôm hạt dẻ còn chưa ăn hế, cùng cậu ấy bước chậm chạy về ký túc xá.
Đến lầu dưới ký túc xá, cậu ấy tiến tới bên tai tôi, cười gian nói: “Hôm nay có muốn ngủ cùng tôi không?”
Tôi đánh cậu ấy một cái, trợn mắt nhìn cậu ấy, “Không được, mọi người đều ở ký túc xá.”
B buông tay, “Vậy cũng tốt, mau lên lầu. Gió lớn quá.” Nói xong đẩy tôi đi vào.
Nửa đêm, tôi vẫn không ngủ. Tảng đá trong lòng rơi xuống, tinh thần của tôi lại càng hưng phấn, tứ chi ung dung, tựa hồ tôi dùng một chút lực là có thể bay. Não tôi nhanh chóng vận chuyển, vô số ký ức tranh nhau nhào lên.
Hồi nhỏ chơi lego, ghép không ra là sống chết không chịu ăn cơm, kết quả bị ba mẹ dạy dỗ một trận, lôi lên bàn ăn cơm. Hồi lớp mười hai, mẹ dậy sớm hơn tôi, chỉ vì làm điểm tâm cho tôi. Thật ra tôi có thể tự làm điểm tâm, sữa tươi bánh mì trứng gà hạt sấy khô, đơn giản nhanh gọn. Nhưng mẹ làm càng phong phú, bà sẽ chiên cá hồi vân hoặc là bò beefsteak, hoặc là luộc hoành thánh đã gói từ trước. Bà làm hoành thánh rất ngon, nhân so với bên ngoài còn tươi ngon phong phú hơn, tề thái, trứng gà, tôm, thịt heo, những nguyên liệu tươi nhất non nhất ti đều bị vỏ hoành thánh trắng tinh bọc bên trong.
Về sau nữa là năm nhất đại học mới vừa khai giảng, mẹ và mẹ của A cùng tôi và A đến báo cáo. Bốn người ở ký túc xá mới tinh không có gì cả, họ giúp chúng tôi thu dọn hành lý, dạy chúng tôi phân loại, làm sao quét dọn vệ sinh. Mẹ của A còn dặn dò tôi chăm nom A, cậu ấy ở nhà luôn không thích dọn bàn học. Hê, bàn học của cậu ấy vẫn có hơi bừa, nhưng so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên đế đô có tuyết rơi, tôi phủi tuyết cho mẹ ngoài sân trường. Quê hương chúng tôi rất ít khi tuyết rơi, hoa tuyết nhỏ trong suốt lạnh băng trong mắt chúng tôi là thứ rất kỳ diệu hiếm hoi. Khi đó mẹ còn hàm súc hỏi tôi: “Nghe nói tuyết đầu mùa thích hợp tỏ tình, con có người muốn tỏ tình không á.” Khi đó là có, nhưng tôi không dám thẳng thắn với mẹ, chỉ có thể lừa bịp cho qua. Sau đó cùng A chơi ném tuyết, đăp người tuyết.
Thật là muố nói với mẹ, bây giờ con có có người thích rồi. Mặc dù không phải người lúc tuyết đầu mùa năm nhất đại học, nhưng bây giờ con rất thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích con. Con mong đợi sẽ cùng cậu ấy vượt qua tuyết đầu mùa năm ba đại học, chúng con sẽ chơi ném tuyết, đắp người tuyết, ngắm cố cung vụn vỡ rơi quỳnh phương*. Tôi tới đế đô gần ba năm, vẫn không chưa xem cố cung sau tuyết*. Năm nay cố cung kỷ niệm sáu trăm năm, chúng tôi nhất định sẽ đi ngắm gạch đỏ ngói xanh bị tuyết trắng bao trùm.
* Tuyết trắng khảm tường đỏ, vụn vỡ rơi quỳnh phương. Quỳnh phương ở đây là tuyết, câu thơ tả cảnh tuyết rơi trong cung
Mẹ nhất định sẽ thích B nhỉ, cậu ấy đẹp trai, thân hình cao lớn, xử sự khéo léo ôn nhu. Mẹ nhất định sẽ thích cậu ấy. Tôi có lòng tin, tương lai của chúng tôi sẽ rất tốt.
Màn hình điện thoại của tôi sáng lên, thậm chí muốn nói cho mẹ ngay bây giờ. Nhưng không được, còn chưa phải lúc.
Màn hình tối lại, trước mắt tôi nhấp nháy điểm sáng, tựa như ảo mộng. Trong phòng có tiếng ngáy nhỏ, trong ký túc xá nam cũng coi như an tĩnh. Nhưng người tôi không yên, nhịp tim thật nhanh, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, trong huyết lưu giống như đầy điện vậy, làm tôi lo lắng có thể đánh thức bạn cùng phòng đã ngủ say hay không.
Tôi muốn chia sẻ sự tung tăng toàn thân tôi.
Vì vậy tôi rón rén leo lên giường B, chống lên người cậu ấy, trong bóng tối quan sát gương mặt ngủ của cậu ấy. Trời tối đen, căn bản không thấy rõ, nhưng cứ muốn nhìn. Tôi lần mò, tìm được môi của cậu ấy, nhẹ nhàng hôn lên.
Tôi vén một góc chăn, cẩn thận chui vào chăn, không phát ra âm thanh dư thừa. Chăn của cậu ấy thật ấm áp, tôi không kiềm được đến gần bờ vai rộng của cậu ấy, trán tựa lưng cậu ấy, ngửi mùi nước giặt trên áo cậu ấy.
Cậu ấy đột nhiên cử động, xoay người, kéo tôi vào trong ngực, chân cũng bá đạo gác lên chân tôi. Cậu ấy vuốt tóc tôi, lẩm bẩm: “Trưởng ký túc xá.”
Tôi tưởng cậu ấy tỉnh, ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Nhưng cậu ấy điều chỉnh xong tư thế, thì không có phản ứng khác. Hô hấp đều đặn, nhìn một cái là biết đang trong mộng.
Tôi ôm eo cậu ấy, nhỏ giọng đáp ừ.
Cơ thể tôi mệt mỏi, thả lỏng, dán vào da thịt ấm áp. Não cũng chậm lại chuyển tốc, dần dần để trống, ngủ.
Lầu 150 (Man phiến giả hầu): Chủ po dũng cảm, tôi yêu cậu lắm.
Lầu 151 (HTWE): Tử gián giả tru sẽ không ăn giấm trên lầu chứ? (Tôi cũng yêu chủ po, cố lên (╯°Д°)╯
Lầu 152 (Bạn làm hư Word thì còn Excel mà): Vĩ đại của loài người là vĩ đại của dũng khí, bài ca của loài người là bài ca của dũng khí.
Lầu 153 (Ba bốn năm sáu cái chân gà chiên): Bắt được một fan cuồng JoJo* (Mặt hưng phấn)
*Phim hoạt hình Cuộc phiêu lưu kỳ bí của JoJo