Nương Tử Khéo Tay

Chương 8: Điêu Khắc Ngọc



Toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.

 

Mã thị ngã mạnh một cái suýt chút nữa đứng lên không nổi, ai nha, ai nha mà nằm trên mặt đất kêu gào.

 

“Mở miệng nói chuyện sạch sẽ một chút cho ta, lần sau còn để ta nghe thấy ngươi nói lời ong tiếng ve về nhà ta nữa, ta sẽ dạy cho ngươi cách làm người một lần nữa !”

 

Bạch Vi đem vạt áo kéo xuống, lạnh lùng quét các nàng một mắt.

 

Mấy vị đại thẩm bị chấn kinh.

 

Mã thị dáng người cao to, so với Bạch Vi còn cao hơn một cái đầu, vậy mà nàng dễ dàng đem người quật ngã.

 

Nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cái m.ô.n.g hơi đau.

 

Nhưng nghĩ lại nhà mình không công móc ra ba lượng bạc, sẽ rơi vào trong tay Bạch gia, cả người tràn đầy tức giận, nhưng mà cũng không dám nói gì!

 

Cú ngã này của Mã thị rất mạnh, thắt lưng như thể bị gãy, không thể động đậy.

 

Mất mặt ở trước mặt bà con hàng xóm, trong lòng bà ta rất tức giận .

 

Bạch Vi nhìn kiều kiều nho nhỏ, mà lại ra tay vô cùng ác độc, Mã thị không dám dây dưa với nàng, đành phải nuốt xuống cơn giận này!

 

Giang thị sắp bị hù chết, sợ Bạch Vi cùng người khác kết thù, vội vàng lôi kéo nàng chạy về nhà.

 

Mấy cái phụ nhân giúp Mã thị đứng dậy.

 

Mã thị xoa xoa cái m.ô.n.g bị ngã đau, mặt âm trầm, hung dữ trừng bóng lưng Bạch Vi.

 

“Thiên lôi sẽ đánh c.h.ế.t ngươi tiểu tiện nhân, sớm muộn gì lão thiên gia cũng thu phục ngươi!”

 

Hung hăng hướng trên mặt đất phi một ngụm.

 

Hận không thể lột da Bạch Vi!

 

“Ngươi nói ít mấy câu đi, Bạch Vi sau khi ngã vào trong giếng như biến thành người khác vậy. Tâm địa ác độc, vậy mà dám đánh gãy tay Cố cử nhân, như đánh gãy tiền đồ của hắn. Nếu ngươi chọc nàng tức giận, nàng nhất định liều mạng với ngươi!”

 

Mã thị trợn trừng mắt: “Ai sợ nàng?”

 

Bạch Vi ở xa xa quay đầu nhìn lại.

 

Trong lòng Mã thị run lên, lui về sau một bước, thấy nàng đẩy cửa bước vào trong sân, chống nạnh hùng hùng hổ hổ chửi rủa.

 

Cảm thấy buồn bực, quay người đi đến Lưu gia.

 

 

Thôn trưởng Bạch Vân Phúc ngồi trên ghế tre, quần xắn lên, chân lấm lem bùn đất, vừa từ đồng ruộng trở về.

 

Ông cầm trong tay một cái bánh nướng, ăn được một nửa rồi mới mở miệng nói: “Khải Phục a, không phải là ta không an bài cho ngươi việc làm, mà là vì chuyện của Cố Thế An nên bà con hàng xóm rất bất mãn với gia đình ngươi. Trong thôn chúng ta, khi xây nhà cho người ta, công việc cũng đã an bài tốt, nếu đặt ở bình thường có đưa thêm ngươi vào, bọn hắn cũng sẽ không nói cái gì.”

 

Bạch Khải Phục trầm mặc ngồi ở đối diện.

 

Bạch Vân Phúc thấm thía nói: “Ngươi nói một chút xem, nhà ngươi đã làm chuyện gì? Trước đây ngươi nuôi Cố Thế An, ta đã không tán thành, ngươi cứ khăng khăng nuôi. Lúc trước ngươi có tay nghề, điều kiện gia đình tốt, hiện tại tay phế đi, không thể làm việc. A Mạnh đọc sách cũng không kém gì Cố Thế An, chỉ là vận khí không tốt. Cố Thế An ngược lại có công danh tú tài, ngươi như thế nào để nhi tử của mình từ bỏ đọc sách mà đi làm việc giúp đỡ trong nhà, đối với Cố Thế An thì duy trì? Ngày hôm nay cũng không cần đến đây hạ thấp mình cầu ta xin việc làm a!”

 

Bạch Vân Phúc lúc đó cũng đã khuyên qua Bạch Khải Phục, nhưng ông sợ chậm trễ Cố Thế An, trong thôn sẽ náo ra lời ong tiếng ve.

 

“Cố Thế An có tiền đồ, cũng không phải làm rạng rỡ cho Bạch gia ngươi, mà là làm rạng rỡ tổ tông cho nhà hắn a. Hắn là tú tài làm lão sư cho người ta, kiếm tiền so A với Mạnh còn tốt hơn, trong nhà cũng sẽ không nghèo thành dạng này a. Nếu nhà ngươi có tú tài, ai dám xa lánh các ngươi?”

 

Bạch Khải Phục sờ lấy tay của mình, trầm mặc không nói.

 

Bạch Vân Phúc thở dài một tiếng: “Ngươi đem Cố Thế An coi như nữ tế mà nuôi, vậy thì nên trông coi Bạch Vi thật tốt, nàng và Thẩm Ngọc…… là như thế nào a?”

 

Mắt thấy Cố Thế An trở nên nổi bật, Bạch Vi lại cùng Thẩm Ngọc ở cùng một chỗ, khi không bỏ lỡ một nữ tế cử nhân.

 

Nếu ông là Bạch Khải Phục chắc sẽ tức giận đến c.h.ế.t a.

 

Bạch Khải Phục mấp máy môi, biết Bạch Vân Phúc tin vào lời đồn. Muốn giải thích, bất quá nhà bọn họ đã có danh tiếng xấu, Cố Thế An trong thôn là người hiền lành, ai sẽ tin hắn bội bạc?

 

Bạch Vân Phúc kêu Lâm thị lấy mấy cân lương thực, vài củ khoai lang cho Bạch Khải Phục: “Nhị đệ ngươi tại trấn trên mở cửa hàng ngọc khí, ngươi đi hỏi hắn một chút, có thể cho ngươi việc làm hay không.”

 

Bạch Khải Phục siết chặt ngón tay, cuối cùng cũng đem lương thực nhận lấy, khom lưng nói cảm tạ với Bạch Vân Phúc.

 

Lâm thị thấy Bạch Khải Phục rời đi, oán giận nói: “Bạch Vi bệnh sắp chết, nhị đệ hắn cũng không thấy đến nhìn xem, làm sao có thể giúp đỡ hắn? Nếu là biết giúp đỡ, cũng sẽ không phân gia, bỏ qua huynh đệ một bên, chính mình kiếm bạc đầy túi a.” Bà vừa dọn dẹp chén trà, vừa nói: “Ta thấy Bạch Vi là một người đàng hoàng, một lòng đặt trên người Cố Thế An. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chúng ta không có tận mắt nhìn thấy, ông đừng nói lung tung. Bạch Mạnh là một nam tử tốt, cần cù chịu khổ, nếu ông có công việc thì nên giúp đỡ một hai a.”

 

Bạch Vân Phúc sửng sốt một chút, hơi nheo mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì đó.

 

Khi đó ông đã khuyên Bạch Khải Phục duy trì cho Bạch Mạnh đọc sách, tạm thời trước tiên đừng quản Cố Thế An.

 

Sau khi từ Bạch gia đi ra, ông gặp Cố Thế An tại cửa viện, ngay sau đó liền truyền ra Cố Thế An cùng Bạch Vi đính hôn.

 

Bây giờ nghĩ lại, Cố Thế An sợ Bạch Khải Phục sẽ từ bỏ hắn nên đã đề nghị có hôn ước với Bạch Vi, thi đậu cử nhân liền sẽ thành thân.

 

Bạch Vi mới mười bốn, nơi nào có thể trì hoãn?

 

Bạch Vân Phúc càng nghĩ càng thấy phải việc này không đơn giản, nhếch mép một cái: “Không phải ta không muốn giúp đỡ, bởi vì chuyện gom bạc, người trong thôn ước gì đem toàn gia hắn đuổi đi ra. Bà hiểu cái gì? Chuyện của Bạch gia bà chớ xía vào, miễn là chúng ta không bỏ đá xuống giếng là được rồi.”

 

 

Bạch Vi về nhà, đem cây tể thái đặt ở phòng bếp.

 

Giang thị nóng vội nói: “Mã thị là đại bá nương của Lưu Quyên, nàng ta bụng dạ hẹp hòi, thích mang thù. Nếu ở bên tai Phùng thị nói lời ong tiếng ve về chúng ta, lại sẽ làm ầm ĩ, đại ca ngươi kẹp ở giữa sẽ bị khó xử.”

 

Lưu Quyên là hôn thê của Bạch Mạnh, bởi vì Bạch gia không đủ bạc để đưa sính lễ, chậm chạp không có cưới Lưu Quyên, Phùng thị đối với Bạch gia rất bất mãn.

 

Cố Thế An trúng cử, Phùng thị mới hơi hoà nhã một chút, đã tới thúc giục mấy lần, để Bạch gia nhanh chóng xác định thời gian đem hôn sự làm.

 

Sau khi Bạch Vi cùng Cố Thế An từ hôn, Phùng thị cũng không còn tới nữa, Giang thị trong lòng lo sợ bất an.

 

“Nương, chờ Cố Thế An trả bạc, chúng ta đem hôn sự của đại ca làm.” Bạch Vi cũng không có đặt hy vọng vào trên số bạc này, nàng suy nghĩ tìm một bộ công cụ, điêu khắc thật tốt đá mã não có trong tay, sau đó đem lên trên trấn bán, tiếp theo nhìn xem tiệm ngọc ký có công việc nào không.

 

Giang thị không có chủ kiến, tâm sự nặng nề gật đầu: “Lần sau không thể lại đả thương người.”

 

Bạch Vi gật đầu qua loa lấy lệ.

 

Nàng sờ lấy viên đá chuẩn bị vào phòng, thì nhìn thấy Bạch Khải Phục trở về.

 

“Cha, người đã trở về.”

 

Khuôn mặt đen gầy của Bạch Khải Phục lộ ra nụ cười, trong tay xách theo lương thực và khoai lang: “Nha đầu, con thích ăn khoai lang viên, lát nữa để cho nương làm cho con đi.”

 

Bạch Vi nhìn xem mấy cân gạo trong bao vải, nhận lấy: “Cha, người nơi nào lấy được lương thực?”

 

Bạch Khải Phục nụ cười không thay đổi: “Cha tìm được việc làm, ngày mai đi lên trên trấn bắt đầu làm việc, sẽ không để các ngươi bị đói.”

 

Bạch Vi nhếch môi, nhà mình ở trong thôn là tình huống gì, trong nội tâm nàng đều biết.

 

Tay phải ông không thể làm việc, nếu có thể tìm được việc làm, cũng sẽ không nghỉ ở trong nhà nhiều năm rồi.

 

Lương thực này chắc là đã hỏi mượn người ta.

 

Bạch Vi nhìn đôi mắt ôn hòa hiền lành của ông, ở trước mặt nàng lúc nào cũng mang theo nụ cười, giống như không có ưu sầu làm phiền.

 

Ông đem áp lực giấu ở trong lòng, không muốn để bọn họ lo lắng.

 

Trong n.g.ự.c Bạch Vi khó chịu, thấp giọng nói: “Cha, sao người không đem tay nghề điêu khắc đá truyền cho đại ca?”

 

Bạch Khải Phục nụ cười trên mặt từng chút từng chút thu lại.

 

Lúc trước ông dự định Cố Thế An trúng cử, sẽ cho Bạch Mạnh đọc sách trở lại.

 

“Cha, con muốn học!” Bạch Vi ánh mắt kiên định nhìn về Bạch Khải Phục: “Điêu khắc đá là một công việc nặng nhọc, con không làm được, con dự định đi trên trấn tìm sư phó học điêu khắc ngọc. Điêu khắc ngọc so với điêu khắc đá kiếm tiền nhiều hơn, về sau con học tốt, sẽ để đại ca tiếp tục đọc sách.”

 

Bạch Khải Phục ngây ngẩn cả người.

 

“Cha, thời điểm người làm tượng đá , con thường xuyên ở bên cạnh người, đã học được rất nhiều thứ. Người không muốn để cho con chịu khổ, nhưng con ở sau lưng người học trộm. Có căn cơ này, con học điêu khắc ngọc chắc chắn không khó.” Bạch Vi là vì mở đường cho nghề điêu khắc ngọc tương lai của mình, nếu không, cô đột nhiên có thể điêu khắc ngọc cũng không khiến Bạch gia nghi ngờ?

 

“Con từ nhỏ đã thông minh, nếu đã muốn học thì liền đi học a.” Bạch Khải Phục hai mắt đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn: “Là cha vô dụng.”

 

Ông từ trong tay áo móc ra một cái chìa khóa, đưa đến trong tay Bạch vi.

 

“Đây là chìa khóa nhà kho phía sau nhà.”

 

Bạch Vi biết phía sau nhà có một căn nhà tre đơn giản, bình thường Bạch Khải Phục ở bên trong làm điêu khắc đá, từ sau khi tay bị phế, nó đã bị bỏ hoang.

 

Tưởng mình sẽ phải tốn chút công phu miệng lưỡi, nhưng không ngờ lại dễ nói chuyện đến thế.

 

Nàng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Bạch Khải Phục, chợt hiểu ra, có lẽ ông không tin nàng có thể làm tốt.

 

Chỉ là không đành lòng cự tuyệt mà thôi.

 

Nàng đem lương thực đưa đi phòng bếp, sau đó đi mở khóa phòng kho, nghĩ là sẽ tích đầy tro bụi, nhưng bên trong lại hết sức sạch sẽ gọn gàng.

 

Trong lòng kinh ngạc, sau đó trong lòng lại đầy chua xót.

 

Đây là sự nghiệp cả đời của Bạch Khải Phục, toàn bộ tâm huyết, như thế nào lại có thể buông xuống được?

 

Để nó lãng phí kia chứ ?

 

Bạch Vi đứng trước một khung gỗ lớn có đặt các dụng cụ chạm khắc đá trên đó.

 

Dụng cụ khoan, búa hoa, rìu chặt, đục, d.a.o khắc, v.v.

 

Mỗi thứ đều được lau chùi rất sạch sẽ.

 

Nhưng chẳng có thứ gì cô có thể sử dụng được.

 

Bạch Vi nhìn viên đá mã não trong lòng bàn tay, khẽ thở dài, không có bạc và công cụ, dù là nàng lòng mang khát vọng, lại nửa bước khó đi.

 

Ánh sáng đột nhiên tối sầm lại, nàng quay đầu nhìn, nhìn thấy Thẩm Ngọc đang đứng ở cửa, thân ảnh cao lớn che chắn một phần cửa.

 

Thẩm Ngọc nhìn vào đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của nàng, hơi có chút nghi hoặc vì sao hắn lại tới đây, mở miệng nói: “Cha muội nói muội muốn học điêu khắc ngọc.”

 

Bạch Vi nhíu mày.

 

Ánh mắt Thẩm Ngọc rơi vào tảng đá trong lòng bàn tay cô: “Dụng cụ ở đây không thích hợp.”

 

“Ta không có tiền mua.” Bạch Vi nói.

 

“……”

 

“……”

 

Thẩm Ngọc trầm mặc: “Muội trước mắt học trước đi.”

 

Bạch Vi cau mày, không có dụng cụ thích hợp thì làm sao học được?

 

“Ta sẽ nghĩ biện pháp cho muội.” Thẩm Ngọc đứng trước mặt Bạch Vi, nàng chỉ cao tới lồng n.g.ự.c của hắn, khi đứng trước mặt hắn khiến nàng trông cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn: “Muội đã đánh người trong thôn à?”

 

Bạch Vi im lặng, hắn là tới hưng sư vấn tội?

 

“Các nàng nhiều người, nếu cùng nhau động thủ, muội sẽ ăn thiệt thòi.” Thẩm Ngọc không quá tin Bạch Vi có thể đánh Mã thị ngã sấp.

 

Người khác tới cửa tìm hắn cáo trạng, hắn trên danh nghĩa là tướng công Bạch Vi, nên vì nàng mà lo lắng.

 

Bạch Vi kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Ngọc, khuôn mặt hắn nghiêm túc, mười phần đứng đắn.

 

Nàng không khỏi cong môi, cảm thấy có chút thú vị: “Vậy lần sau muội chờ có cơ hội tốt sẽ chụp bao bố?”

 

Thẩm Ngọc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, không đồng ý nói: “Loại chuyện như thế này này nên tìm Bạch Mạnh.”

 

“Không thể tìm huynh à?”

 

Thẩm Ngọc nhàn nhạt liếc nàng một cái, thấy trong con ngươi nàng đầy trêu tức, thấp giọng nói: “Có thể.” Hắn quay người đi ra cửa, bước chân dừng lại: “Ta là bằng hữu tốt của đại ca muội.”

 

Bạch Vi vuốt vuốt tảng đá, thầm nói: “Càng che càng lộ.”

 

Thẩm Ngọc cau mày nói: “Đi theo ta.”

 

“Có chuyện gì sao?”

 

Thẩm Ngọc im miệng không nói.

 

Bạch Vi đi theo phía sau hắn, đi thẳng ra thôn, sau đó mới cảm thấy không thích hợp.

 

“Chúng ta bây giờ muốn đi nơi nào?”

 

“Đi trên trấn.”

 

Bạch Vi tâm tư xoay chuyển, nghĩ đến hắn nhắc đến các công cụ, nên không lên tiếng nữa.

 

Hai người không nhanh không chậm, đi một canh giờ, Bạch Vi mồ hôi đầy đầu, hai chân mỏi nhừ.

 

Cuối cùng đến trước một cửa tiệm ngọc trong trấn, Thẩm Ngọc bước vào, nàng vội vàng đi theo, nhìn thấy một người nam tử đang cầm dụng cụ làm bằng cát thạch anh đánh bóng ngọc .

 

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.