Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 97: Tìm Tòi Nghiên Cứu



Nhưng ngày hôm sau, Giang Trạch kêu người tản ra lời đồn đãi, nói thế chấp khế đất đi ra ngoài thì sẽ muốn lấy lại được, bởi vì lợi tức quá cao, mùa thu hoạch vụ thu của năm sau khẳng định không thể trả hết, đến lúc đó các lão gia hương thân nhất định sẽ thu hồi ruộng đất, như vậy còn không bằng bán đi.

Vì thế không quá hai ngày, cầm khế đất đi đến trước cửa phủ nha không phải là thế chấp, mà yêu cầu bán.

Vài vị lão gia hương thân không mua, bọn họ liền đi tìm người khác.

Phủ thành không chỉ có những vị lão gia hương thân này, ở đây còn có một ít phú nông, tiểu địa chủ, tiểu thương nhân, hoặc là trung đẳng hương thân, bọn họ cũng rất muốn mua đất……

Việc này không giống như trong suy nghĩ của Lưu viên ngoại bọn họ, mua đất cùng cho mượn sẽ yêu cầu số lượng lương thực không giống nhau, người trước so với người sau ước chừng nhiều hơn gấp đôi, nhưng nhìn nạn dân sôi nổi rời đi, Lưu viên ngoại cắn răng nói: “Mua, bằng không những tên chân đất này sẽ chạy đến phủ Hưng Nguyên để bán, phải biết rằng, nơi đó cũng có không ít người muốn mua đất với giá tiện nghi.”

Hà viên ngoại ngẫm lại cũng cắn răng đồng ý.

Độ cong nơi khóe miệng của Tề Tu Viễn càng ngày càng cao.

Mục Dương Linh không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn mọi người vô cùng náo nhiệt bán đất mua đất, cảm thấy trong lòng bất an.

Nàng chạy đi tìm Tề Hạo Nhiên hỏi thăm tin tức, mấy ngày nay Tề Hạo Nhiên đánh người đánh đến vui vẻ, nghe vậy cũng không để bụng phất tay nói: “Có thể xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay đại ca của ta đều vội vàng truy bắt nội gian, làm gì có thời gian đi để ý tới chính vụ của địa phương? Ngươi cũng không cần lo lắng, nếu Ngô Thiện Tài làm việc quá mức, ta sẽ viết thư gửi về kinh thành, buộc tội hắn, nhìn hắn còn đắc ý cái gì.”

Đang khẩn trương Phạm Tử Câm đột nhiên thả lỏng xuống dưới, đứng ở một bên mỉm cười gật đầu, “Ta cùng Hạo Nhiên ở phủ Lâm An cũng quen biết rất nhiều bằng hữu, phụ thân của bọn họ đều làm quan ở trong triều, có thể thử hỗ trợ một lần, Mục cô nương không cần lo lắng.”

Mục Dương Linh hoài nghi nhìn về phía Phạm Tử Câm, “Thật không?”

Vậy vừa rồi hắn cần gì phải khẩn trương?

Phạm Tử Câm cười khanh khách gật đầu, “Chính là như vậy.”

Mục Dương Linh cảm thấy có hỏi cũng không hỏi ra việc gì, chỉ có thể thất vọng rời đi.

Tề Hạo Nhiên thấy cảm xúc của nàng hạ xuống, không rõ vì sao, vội vàng đuổi theo hỏi, “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Không phải chỉ bán đất thôi sao? Quay đầu lại kiếm được tiền thì mua trở về là được, mà Tử Câm cũng nói triều đình đang cổ vũ khai hoang, sau khi khai hoang quyền sở hữu sẽ thuộc về mọi người, hai năm đầu còn được giảm thuế.”

“Ngươi nói thật nhẹ nhàng, người nhà nông trừ bỏ trồng trọt còn có thể là gì để kiếm tiền? Trước kia mọi người có ruộng đất, một năm cũng kiếm không được mấy lượng bạc, hiện tại không có ruộng đất, ngay cả ăn cơm cũng đều khó khăn.”

Mục Dương Linh thở dài nói: “Ngươi cho rằng làm tá điền cho nhà địa chủ dễ làm như vậy? Thu hoạch trong đất phải giao lên sáu thành, trong ngày mùa địa chủ còn sẽ ép buộc bọn họ làm việc cho hắn, lúc nông nhàn càng không được rảnh rỗi, chỉ tốt hơn đứa ở của nhà địa chủ một chút, đừng nói kiếm tiền, có thể không mệt chết chính là tích đức tổ tiên.”

Tề Hạo Nhiên trợn mắt há hốc mồm, “Tá điền khổ như vậy?”

Mục Dương Linh trợn trắng mắt, “Bằng không ngươi nghĩ sao? Tá điền không cần giao thuế ruộng, nhưng thuế thân cùng đinh phú lại không thể thiếu, một năm chỉ có bốn thành lương thực, trừ bỏ những thứ này, ngươi cảm thấy còn đủ cho người nhà ăn? Năm rồi ở thôn Lâm Sơn chúng ta, một năm thì có nửa năm được nấu cháo ăn, hai tháng ăn màn thầu trắng và đen, bốn tháng còn lại mới trồng được ngũ cốc, nhưng làm tá điền, ít nhất có nửa năm phải ăn trấu, đó là đồ vật cho heo ăn a.”

Sắc mặt của Tề Hạo Nhiên ngượng ngùng, “Ta, ta không biết, gia kiếm tiền rất dễ dàng, nếu không, gia mượn một chút bạc cho các ngươi?” Tề Hạo Nhiên sờ sờ túi tiền xẹp lép.

Mục Dương Linh liếc mắt nhìn túi tiền của hắn, nói: “Thôi đi, chút tiền ấy của ngươi còn chưa đủ cho chúng ta nhét kẽ răng đâu, kỳ thật ta tới đây tìm ngươi chính là muốn biết sẽ xảy ra chuyện gì, cũng cho ta ăn một viên thuốc an thần, hai ngày này trong lòng của ta luôn cảm thấy bất ổn, sợ mang các hương thân đi vào ngõ cụt.”

Tề Hạo Nhiên trầm mặc một lát, liền nói: “Ngươi chờ, ta đi hỏi đại ca.”

“Đừng,” Mục Dương Linh giữ chặt hắn, “Ngươi cũng nói tướng quân đang bận rộn, ngươi cũng đừng tìm việc cho hắn, ngươi không biết thì thôi.” Mục Dương Linh nhớ tới vừa rồi sắc mặt của Phạm Tử Câm khác thường, tròng mắt xoay chuyển, liền bám vào bên tai của hắn nói: “Ngươi đừng đi hỏi tướng quân, đi hỏi Phạm Tử Câm.”

“Tử Câm? Nếu hắn biết, gia đã sớm biết.” Bọn họ có chuyện gì đều sẽ nói cho đối phương.

“Có lẽ hắn mới biết được, còn chưa kịp nói cho ngươi,” Mục Dương Linh nói: “Ngươi đi hỏi hắn, hỏi được chuyện gì nhất định phải nói cho ta.”

Tề Hạo Nhiên xoay chuyển tròng mắt liền đáp ứng.

Đáng thương Phạm Tử Câm cho rằng Tề Hạo Nhiên cái gì cũng không biết, sẽ không tiết lộ cơ mật, cho nên không đuổi theo hai người bọn họ, cứ như vậy đã bị huynh đệ hố.

Tề Hạo Nhiên chạy đi tìm Phạm Tử Câm, vừa thấy mặt liền hỏi, “Ta nghe Mục Dương Linh nói, là đại ca đã ám chỉ cho nàng kêu người của thôn Lâm Sơn bán đất, ngươi có biết vì sao không?”

Phạm Tử Câm chưa bao giờ phòng bị Tề Hạo Nhiên, nghe vậy thì gật đầu nói: “Biết a, biểu ca nhận được một chút tin tức từ trong kinh thành, bán ruộng đất càng có lời hơn việc thế chấp khế đất.”

Tề Hạo Nhiên vội vàng đến gần, “Tin tức gì?”

Phạm Tử Câm thấy trong phòng chỉ có hai người, cũng không gạt hắn, thấp giọng nói: “Ta nói cho ngươi, nhưng ngươi chỉ để ở trong lòng, không được tiết lộ ra ngoài.”

Tề Hạo Nhiên vội vàng gật đầu.

Phạm Tử Câm ở bên tai hắn nói nhỏ vài câu.

Ánh mắt của Tề Hạo Nhiên sáng lên, “Ngươi nói thật?”

Phạm Tử Câm mỉm cười gật đầu.

“Thật tốt quá,” Tề Hạo Nhiên nhảy lên nói: “Đến lúc đó ta sẽ xin đại ca đem doanh bốn doanh năm cho ta quản lý.”

“Ngươi nghĩ cũng quá đẹp, Hoa Huy thủ hạ dưới trướng của biểu ca là đại tướng đứng đầu cũng không thể cai quản hai doanh, nếu biểu ca thật sự đem doanh bốn doanh năm đều giao cho ngươi, đó mới kêu là muốn mạng đâu.”

Tề Hạo Nhiên bẹp miệng, Phạm Tử Câm liền thở dài nói: “Ta cảm thấy biểu ca hơn phân nửa là muốn giao doanh năm cho ngươi, lần trước cho ngươi dẫn doanh bốn, các tướng sĩ Tây doanh ngoài miệng không nói, nhưng đều cảm thấy biểu ca làm việc đều thiên vị ngươi, lần này ngươi lập công lớn, lại rèn luyện tạp binh của doanh bốn ra hình ra dạng, trong lòng mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút phục, nhưng ngươi rốt cuộc mới mười hai tuổi, biểu ca lại không thể thỉnh phong cho ngươi, trên người của ngươi không có quan chức, không thích hợp để quản lý doanh bốn.”

Tề Hạo Nhiên gấp đến đôi mắt đều đỏ, làm gì còn nhớ rõ chuyện Mục Dương Linh đã nhờ vả, hắn lập tức nói: “Muốn lột thành quả của gia, cũng không nhìn xem gia là ai, gia ngược lại muốn nhìn, ai dám tiếp quản doanh bốn.”

Ban đầu binh lính của doanh bốn đều là tàn phế, già yếu, tàn tật, yếu kém, có người nhát gan đến nỗi nhìn thấy cảnh giết gà đều oa oa kêu to, hắn đã tiêu phí rất nhiều tâm tư mới sửa trị doanh bốn ra hình ra dạng, cứ như vậy đã bị người khác tiếp quản?

Vì doanh bốn, hắn ba ngày hai đầu đều trốn học, lâu lâu còn bị đại ca đánh một trận, ăn ngủ cơ hồ đều ở trong doanh địa, hắn dễ dàng sao?

Phạm Tử Câm cũng đau lòng dùm bạn tốt, nhưng không có biện pháp, ai kêu bọn họ vẫn còn nhỏ tuổi?

Trong triều chưa bao giờ có người mới mười hai tuổi được làm quan, càng đừng nói chi là Tham tướng.

Phạm Tử Câm vỗ bả vai của huynh đệ nói: “Lại chờ thêm hai năm, hai năm sau hai chúng ta liền mười bốn, đến lúc đó lại kêu biểu ca thỉnh phong cho chúng ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.