Mặc kệ Lưu Hiên có vận khí tốt, hay là Mục Dương Linh có phúc khí, dù sao kế tiếp bọn họ đều rất thuận lợi, liên tiếp bắt được vài động thỏ.
Dưới gốc cây táo có cỏ xanh tươi tốt nhưng cũng có vừa già vừa khó gặm, nhưng di chuyển qua một mảnh đất này sẽ nhìn thấy núi lõm, nơi đó có một dòng sông nhỏ, chỉ cần không phải là mùa khô hạn thì sẽ không khô cạn, nơi đó có cỏ non, bởi vì vậy mà rất nhiều con thỏ đều thích đào động ở trong rừng cây táo hoặc ở gần đó, chúng nó vì muốn ăn một mảnh cỏ non cùng uống nước ở đây.
Nhưng mỗi năm vào cuối mùa thu người trong thôn đều sẽ tới nơi này để hái dã táo, cha con Mục gia cũng ý thức vòng qua một mảnh rừng cây này, giữ con thỏ lại cho đến khi bọn họ tới hái dã táo sau đó thì có thể săn bắt, đến lúc đó mỗi nhà đều có thể được phân một ít, tuy rằng phân đến các nhà các hộ cũng không nhiều, nhưng đến mùa thu con thỏ đều to mọng, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể nấu bữa ăn ngon.
Hôm nay là lần đầu tiên Mục Dương Linh dẫn theo bọn hắn đi săn, nàng trước tiên mang theo bọn họ tới nơi này để làm quen một chút, qua ngày mai lại đổi sang một chỗ khác, đi tới vài chỗ mà Mục Dương Linh thường xuyên săn thú, nơi đó nguy hiểm hơn, nhưng con mồi cũng nhiều.
Chờ Mục Dương Linh cùng Lưu Hiên dẫn theo nửa túi thỏ trở về, ba người bọn họ cũng đã chuẩn bị bẫy rập, đang ngồi ở trên mặt đất nghỉ ngơi, mỗi người trên tay đều cầm hai quả táo để gặm.
“Chúng ta đi thôi, ta mang các ngươi đi thu con mồi.” Mục Dương Linh bố trí bẫy rập ở một hướng khác, hiện tại thời gian cũng không sai biệt lắm, nàng mang theo bọn họ đi qua, thuận tiện dạy cho bọn hắn làm thế nào để phân biệt bẫy rập.
Chờ Mục Dương Linh một đường móc ra con mồi bị vây hãm ở trong bẫy rập, sau đó lại che giấu kĩ, trong lòng của bốn huynh đệ Lưu gia đều chấn động không thôi, “Chỉ dựa vào bẫy rập cũng có thu hoạch không ít.”
Mục Dương Linh cười nói: “Bởi vì hôm nay ta có vận khí tốt, thường xuyên lui tới sẽ không có nhiều như vậy.” Cơ hồ ba cái bẫy rập là có thể bị phá hư một cái, trong bốn cái bẫy rập thì có một cái bẫy có con mồi.
Thậm chí Mục Dương Linh còn phát hiện ở trong một cái bẫy cuối cùng là một con dê núi.
Con dê núi bị ngã vào bên trong bẫy rập đã bị thương một chân, nó ngẩng đầu hướng về phía Mục Dương Linh kêu “Mị mị”.
Mục Dương Linh nhìn kĩ thì phát hiện bụng của nó phình phình, liền nhảy xuống mạnh mẽ bắt lấy sừng của nó, sờ sờ bụng, nói: “Dê núi đang có thai.”
Mục Dương Linh đôi mắt phát sáng, Mục Bác Văn có thân thể yếu đuối, nàng từ lâu đã muốn mua cho hắn một con dê để lấy sữa uống, chỉ là cuộc sống lúc trước cũng không tốt, trong nhà không có dư tiền, gần đây có tiền lại bị các chuyện khác làm cho trì hoãn, không nghĩ tới hiện tại lại bắt được một con dê núi có thai.
Mục Dương Linh nhảy lên bẫy rập, nhìn bốn người cữu cữu nói: “Các ngươi giúp ta cầm đồ vật, ta ôm dê núi đi ra ngoài.”
Lưu Đình nói: “Vẫn để ta và biểu cữu của ngươi nâng ra ngoài đi, vạn nhất ngươi bị dê núi đá trúng thì phải làm sao bây giờ?”
Dê núi không giống với dê nuôi ở trong nhà, nó thật sự rất hung dữ.
Mục Dương Linh tự tin nói: “Nó không dám đá ta.”
Hai người nâng, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ tạo thành thương tổn đối với dê núi, tốt nhất là để nàng ôm, dù sao dê núi cũng không nặng.
Mục Dương Linh đưa đồ vật cho bọn hắn, liền nhảy xuống dưới nhẹ nhàng bắt lấy chân trước, lại vòng qua sống lưng của nó, dùng sức bế nó lên.
Dê núi kịch liệt giãy giụa, nó phát hiện không chỉ không tránh thoát, ngược lại sẽ tăng thêm miệng vết thương, hơn nữa Mục Dương Linh không ngừng vuốt ve cằm của nó, dê núi cũng dần dần an tĩnh lại, nó ngoan ngoãn được Mục Dương Linh ôm ra bẫy rập, đưa nó ra khỏi núi.
Mục gia không có chuồng heo, trâu bò, chỉ có phòng tạp vật, nhưng thực hiển nhiên, dê núi không thể nuôi dưỡng ở trong đó, Mục Dương Linh cũng không thèm để ý, trực tiếp dùng dây thừng buộc nó ở trên một tảng đá lớn.
Kế tiếp chính là phân chia con mồi.
Mục Dương Linh đem con mồi trong bẫy rập xách ra đặt ở một bên, dư lại đều là nàng mang theo bốn người bọn họ đào động của con thỏ.
Mục Dương Linh nói: “Đó đều là của bốn vị cữu cữu, nếu các ngươi muốn bắt lên trên trấn để bán thì phải đi nhanh, có con thỏ nào vẫn còn nhỏ, các ngươi có thể dưỡng ở nhà trước, kêu các biểu ca cắt cỏ cho chúng nó ăn, qua một tháng khẳng định có thể bán được giá.”
Lưu Đình trầm ngâm nói: “Giữ lại trong nhà hai con, những con khác đều bán đi, chúng ta cũng chưa từng dưỡng con thỏ, vạn nhất dưỡng chết? Mặt khác bán không ra thì lấy về nhà nếu còn sống thì dưỡng, đã chết liền huân thành thịt khô giữ đến mùa đông.”
Ba người khác đều không có ý kiến.
Mục Dương Linh đứng dậy nói: “Vậy các ngươi tự quyết định đi, ta cũng muốn chuẩn bị đi lên trên trấn, đại biểu cữu, con thỏ tuyết trắng thật xinh đẹp, bắt lên trấn trên bán thì giá sẽ không cao, nhưng bắt lên huyện thành thì lại khác, không bằng kêu cha ta đưa tới huyện thành bán.”
Lưu Đình cười nói: “Con thỏ đó là do ngươi đào, nói đến cùng chúng ta chỉ mượn ánh sáng của ngươi, chúng ta tính đem tất cả con thỏ đều phân cho ngươi một nửa, nhưng ngươi lại không cần, nếu thứ này muốn bắt đến huyện thành thì đó chính là của ngươi, quay đầu lại tiền bán được kêu cha ngươi đưa cho ngươi mua đường ăn.”
Lưu Hiên từ trong bao tải tìm con thỏ kia cho Mục Dương Linh, xụ mặt nói: “Nếu ngươi không cần, về sau chúng ta cũng không dám đi theo ngươi vào núi.”
Mục Dương Linh nghĩ nghĩ liền tiếp nhận, đem con thỏ cẩn thận dưỡng ở trong lồng.
Bốn người Lưu Đình thương lượng với nhau, cuối cùng đưa ra quyết định để Lưu Đình cùng Lưu Hiên đi lên trên trấn, Lưu Trang cùng Lưu Viên thì lưu lại trong nhà.
Mục Thạch cũng từ trong núi đi ra, trên vai khiêng một đầu lợn rừng, trên tay còn xách theo một con tiểu hồ ly màu đỏ lửa.
Mục Dương Linh thấy trên trán của hắn có mồ hôi thì vội tiến lên tiếp nhận lợn rừng, nàng ngạc nhiên nhìn con hồ ly kia, “Cha, nhan sắc của nó thật xinh đẹp, vẫn còn sống.”
Mục Thạch gật đầu, đem tiểu hồ ly ném vào trong lồng, nói: “Ta nhặt được nó ở trong núi, con hồ ly lớn đoán chừng đã chết,” Mục Thạch nhìn thấy bốn vị huynh đệ đều ở đây, liền nói: “Hôm nay các ngươi có thu hoạch được nhiều không?”
Lưu Đình gật đầu cười nói: “Cũng không tệ, đều nhờ có A Linh mang theo chúng ta.”
Mục Thạch trên mặt lộ ra một cái tươi cười, kiêu ngạo nói: “A Linh ở trên phương diện này rất có thiên phú, so với ta còn mạnh hơn nhiều, các ngươi muốn đi lên trên trấn thì chạy nhanh đi thôi, A Linh chỉ đi tiệm cơm cùng tửu lầu, cho nên sẽ rất nhanh.”
Ý tứ này là không muốn kết bạn đồng hành cùng bọn họ.
Lưu Đình do dự một chút thì gật đầu đồng ý, bọn họ cầm đồ vật lên chào tạm biệt cùng cha con Mục gia.
Mục Dương Linh phát hiện có việc không đúng, lại hỏi: “Cha, ngươi làm sao vậy?”
Mục Thạch lau mồ hôi, lo lắng nói: “Trong núi đã xảy ra chuyện, địa phương mà ta thường xuyên lui tới có một mảng cây cối đã bị sập, có dấu vết đánh nhau, ta đã nhìn kỹ, là của gấu đen cùng lão hổ.”
Mục Dương Linh mở to hai mắt nhìn, “Tại sao chúng nó lại chạy ra đây?”
Bên trong Trù Sơn mặc dù rất nguy hiểm, nhưng Trù Sơn rất lớn, toàn bộ núi non đều kéo dài liên miên không dứt, mà nơi này lại thuộc về phía đuôi của dãy Trù Sơn, mãnh thú ở đây rất ít.
Bọn họ ngày thường phải cẩn thận chính là lợn rừng, sói cùng dã thú, cho dù Mục Dương Linh cùng Mục Thạch lợi hại thì cũng không có khả năng lợi hại bằng một con lão hổ hoặc một con gấu đen.
Đồ vật kia quá khủng bố.
Mục Thạch cũng thực bực bội, “Không biết vì sao chúng nó lại chạy ra đây, ta cảm thấy năm nay không thuận lợi.”
Mục Thạch săn thú cũng chỉ có thời gian là mười mấy năm, bởi vậy kinh nghiệm của hắn cũng không nhiều, ở trong trí nhớ, hắn cũng không tìm được chuyện nào giống như chuyện này, nhưng trực giác trời sinh của thợ săn đã nói cho hắn, chuyện này rất quan trọng cũng rất nguy hiểm.
Mục Thạch thấy nữ nhi cũng mặt đầy lo lắng, liền đè xuống cảm xúc nôn nóng, vuốt đầu của nàng nói: “Ngươi yên tâm, con gấu đen kia còn chưa đến mức chạy ra bên ngoài, nhiều nhất chỉ chuyển động ở trong rừng sâu.”
“Cha, vậy ngươi về sau cũng không cần đi vào sâu bên trong rừng, dù sao tiền qua mùa đông của nhà chúng ta cũng đã đủ rồi, cứ từ từ mà làm.”
Mục Thạch do dự, “Mùa đông này nương của ngươi phải cho ngươi thêm một đệ đệ, trong nhà cũng muốn chuẩn bị chút tiền.”
“Tiền lại nhiều cũng không quan trọng bằng mất mạng, cha, ta ở bên ngoài cũng có thể kiếm tiền, tuy rằng ít một chút, nhưng cũng đủ cho nhà của chúng ta sinh sống.”
Thư Uyển Nương ở trong phòng nghe xong toàn bộ quá trình, nàng đỡ bụng đi ra ngoài, nước mắt lưng tròng nhìn Mục Thạch, “Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta cùng bọn nhỏ biết dựa vào ai?”
Mục Thạch lập tức đau lòng, vội vàng tiến lên ôm lấy thê tử, hứa hẹn nói: “Ngươi yên tâm, ngày mai ta không đi sâu vào trong rừng, ta chỉ đi cùng nữ nhi có được không?”