Muội nói thật sao? – Tam ca nàng như muốn nhảy dựng lên mà hỏi
– Các huynh nhìn mặt muội có giống đang đùa không? – Đỗ Nguyệt Nhã thở dài lên tiếng, nếu như chỉ là đùa thì tốt rồi
– Muội thích hắn thì nói với phụ hoàng đồng ý liên hôn chẳng phải là được rồi sao, muội còn phiền lòng gì nữa? – Đại ca nàng nãy giờ im lặng rốt cục cũng lên tiếng, nàng là muội muội duy nhất của bọn hắn, dù nàng có lựa chọn ra sao bọn hắn cũng sẽ giúp nàng
– Nhưng muội không biết hắn có thật lòng thích muội không vả lại hắn là vương gia của Thanh Viên sau này chắc sẽ có rất nhiều nữ nhân, muội không muốn chung phu quân với người khác đâu
– Vậy để ta bắt hắn về ở rể Hy Nguyệt luôn, nếu hắn dám có nữ nhân khác ta sẽ đánh hắn cho muội chịu không
– Nhưng tam ca à, huynh đánh lại hắn không?
– Ta biết ta không thắng hắn được nhưng muội cũng không nên thẳng tay tạt cho ta một gáo nước lạnh vậy chứ – Hi Cảnh ra vẻ bất mãn mà nói với nàng
– Muội cũng không nên mặt ủ mày chau như vậy, muốn biết hắn thật lòng không chỉ cần thử là biết – Nhị ca nàng đưa ra ý kiến, nàng có nên thử không đây
– Nhưng mà…
– Muội từ khi nào thì lôi thôi vậy, cứ theo ý nhị ca đi, đại ca huynh thấy có được không?
– Cũng được, chỉ là các đệ phải diễn cho giống một chút, ta đã có kế hoạch rồi – Nàng nghe các ca ca của mình nói mà khóe miệng không khỏi giật giật, bọn họ cũng thật nhiệt tình quá rồi đó
– Nhưng đại ca, các huynh định làm gì?
– Lại đây ta nói cho nghe – Cả bốn cái đầu chụm lại to nhỏ thì thầm cái gì đó không biết nhưng biết chắc một điều, Thanh vương đang bị người tính kế
Một buổi sáng đẹp trời nàng theo kế hoạch của đại ca đi ra khỏi cung, xe ngựa dừng lại ở một khu rừng phía tây Nguyệt thành. Nàng vén rèm bước xuống xe, nhìn lên bầu trời mà không khỏi cảm thán, kiếp trước nàng là một sát thủ máu lạnh vô tình nhưng sau khi đến đây chỉ vì muốn thử hắn xem có thật lòng thích mình không mà đi làm chuyện dở hơi này
– Được rồi ngươi về đi thôi
– Dạ, vậy nô tài đi trước, công chúa người bảo trọng
Tại một nơi gần đó
– Các ngươi chuẩn bị xong chưa, lần này không giết được ả ta, người chết chính là các người, tội mưu hại hoàng thân quốc thích không phải tội nhẹ đâu
– Bọn ta biết rồi ngươi đừng có mà ở đó nghi ngờ năng lực của bọn ta
– Các ngươi đừng chỉ lo mạnh miệng, mau hành động đi
Đám sát thủ vận linh lực nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, Đỗ Nguyệt Nhã cứ tưởng là người đại ca phái đến nên cũng chỉ đánh cho có lệ nhưng bọn sát thủ lại càng ra tay ngoan độc, nàng cảm thấy kì lạ, bọn họ nếu là người ca ca nàng phái đến thì không thể nào có chuyện mỗi chiêu xuất ra điều muốn lấy mạng của nàng
– Các ngươi là ai?
– Tất nhiên là người đến lấy mạng ngươi rồi, phí lời
– Lấy mạng ta? Nhưng ta nhớ ta không hề gây thù chuốc oán gì với ai tại sao lại muốn giết ta?
– Muốn biết thì đi mà hỏi Diêm Vương đi
Bọn sát thủ không muốn phí thời gian nên tung ra một loại bột phấn màu trắng, nàng không may hít phải bột phấn đó cảm thấy đầu óc choáng váng. Trước mắt nàng bỗng tối sầm, nàng ngã xuống bất tỉnh chẳng còn biết gì cả
– Nhã Nhã, nàng sao vậy, mau tỉnh lại đi, Nhã Nhã – Mặc Ngôn lay nàng dậy nhưng vẫn không thấy có phản ứng gì, lúc sáng hắn đến Liên Hoa Cung để từ biệt nàng liền nghe nói hôm nay nàng đã xuất cung, hắn chợt cảm thấy trong lòng bất an nên đã đi tìm nàng, không ngờ đã đến chậm một bước. Hắn ôm lấy nàng nhanh chóng vận linh lực bay về hoàng cung
– Thái y, nàng sao rồi? – Một phòng đồng loạt lên tiếng hỏi thái y, chỉ thấy ông thở dài mà nói
– Bẩm hoàng thượng công chúa bị trúng độc
– Con gái trẫm trúng độc sao ông không giải độc đi còn đứng đó làm gì
– Vi thần bất tài, xin hoàng thượng thứ tội, độc của công chúa rất kì lạ e là…
– E là cái gì? – Thanh vương gấp gáp hỏi, hắn nhìn thấy nàng nằm đó không có phản ứng gì, tim hắn như bị ai đó dùng kim đâm, rất đau. Có lẽ hắn thật sự yêu nàng sâu đậm rồi
– E là công chúa không cầm cự được lâu, theo thần thấy đây chắc hẳn là do người của Độc Môn làm, trừ phi mọi người tìm được thuốc giải từ tay của bọn họ – Lão thái y thành thật bẩm báo, trên giang hồ quả thật có một tổ chức sát thủ bên cạnh đó còn chế độc dược, nhưng muốn tìm được thuốc giải từ tay họ đó là một chuyện vô cùng khó
– Được, để ta đi tìm bọn chúng – Hắn không cần suy nghĩ lao ra khỏi cửa đi tìm người của Độc Môn
– Để bọn ta đi, đó cũng là lỗi của bọn ta – Ba ca ca của nàng cũng theo sau hắn, bốn người tiến đến Độc Môn, trên đường đi hắn chợt nhớ lời mà ca ca nàng nói nên mới hỏi lại
– Các huynh lúc vừa nãy nói bản thân cũng có lỗi nghĩa là sao?
– Lúc đầu bọn ta định lập kế hoạch để thử huynh nhưng không ngờ lại có một đám sát thủ khác đến hành thích muội ấy
– Nhưng thử ta làm gì ?
– Muội ấy nói muội ấy thích ngươi nhưng mà lại vì ngươi là vương gia, sau này ngươi chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ nhân, muội ấy không muốn bản thân phải chung phu quân với người khác nên…
– Các huynh nói thật? Nàng ấy thích ta thật sao?
– Giờ này bọn ta làm gì còn tâm trạng mà đùa đâu
Hắn rất vui, cuối cùng hắn cũng được đáp lại, lần này hắn nhất định sẽ không buông tay nàng
Hoàng cung Thanh Viên Quốc
– Một lũ ngu ngốc, bọn họ giết cô ta chẳng phải là làm hỏng hết kế hoạch của ta rồi sao, đúng là thành sự thì ít bại sự có thừa – Hoàng đế Thanh Viên vẻ mặt giận giữ, bọn chúng nghĩ nếu không vì bảo vật của Hy Nguyệt, hắn ta cần tốn công bắt Thanh vương liên hôn hay sao – Mau bảo bọn chúng giao thuốc giải
– Dạ, thuộc hạ đi làm ngay