Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em

Chương 13



Chuyện hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn rốt cuộc cũng không giấu diếm cha mẹ nhà họ Kiều, huống chi, chính Kiều Thanh Viễn cũng không muốn giấu diếm.

Lúc ấy hắn không chỉ đăng tin nhắn trong nhóm bạn bè, còn cố ý ném một quả bom vào nhóm gia đình ba người, trực tiếp tuyên bố mình đã kết hôn.

Cha mẹ Kiều: “…”

Bọn họ rốt cuộc không nói gì, trong lòng cũng biết rõ chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến, phong cách làm việc của con trai mình, làm cha mẹ đương nhiên là rõ ràng nhất.

Bất quá ông Kiều vẫn thở dài tượng trưng, lại quanh co lòng vòng nhắc nhở hắn đến năm mới đưa Lâm Việt Nhiên về nhà ăn cơm.

Kiều Thanh Viễn sợ chuyện hắn và Lâm Việt Nhiên kết hôn giả bại lộ, cũng lo lắng Lâm Việt Nhiên không được tự nhiên, vì vậy hai người cùng nhau ăn Tết Nguyên Đán trong căn nhà nhỏ, mùng một mới dẫn Lâm Việt Nhiên về nhà ăn cơm trưa.

Cha mẹ Kiều tuy rằng cảm thấy giữa hai người có mờ ám, nhưng nhìn trạng thái hai người ở chung, liền lựa chọn làm ngơ. Trong lòng bọn họ buồn cười, vui vẻ nhìn hai đứa nhỏ ngốc nhà mình.

Mùng 4 Tết, cuối cùng Lâm Việt Nhiên vẫn tham gia “Thanh âm vẫn còn bên tai”, trở thành tuyển thủ đầu tiên thuần hậu trường (chỉ hoạt động sau hậu trường).

Trước khi bắt đầu ghi hình, bài hát quảng cáo âm nhạc cho Moonlight của Lâm Việt Nhiên đã nhận được sự nhất trí khen ngợi từ thương hiệu, sau khi tiết kiệm một phần tiền trong tay, Lâm Việt Nhiên đến tham gia chương trình có thể nói là thoải mái ra trận.

“Khẩn trương sao?” Kiều Thanh Viễn hỏi.

“Có em ở phía sau, anh không khẩn trương.” Lâm Việt Nhiên dắt tay áo Kiều Thanh Viễn một cái, “Ủy khuất em rồi.”

Kiều Thanh Viễn cũng đi theo tới nơi ghi hình, hắn biết Lưu ca trong phòng làm việc sẽ đi cùng Lâm Việt Nhiên, nhưng chanh nhỏ trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi nồng vị chua.

Buổi sáng Kiều Thanh Viễn đề cập đến một chút, sau đó liền trở thành trợ lý của Lâm Việt Nhiên.

Thời tiết cuối tháng hai vẫn chưa ấm áp hơn, hành lang phía sau hậu trường lạnh lẽo. Kiều Thanh Viễn nhéo nhéo cổ tay Lâm Việt Nhiên, “Lạnh sao?”

Lâm Việt Nhiên lắc đầu, “Không lạnh.”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện ở hành lang, chưa được mấy bước đã đến phòng nghỉ.

Chương trình “Thanh âm vẫn còn bên tai” sắp xếp để mỗi khách mời đều có phòng nghỉ riêng, một là vì tổ chương trình giàu có, hai là để đảm bảo sự bí ẩn của khách mời và chương trình. Cứ như vậy cho đến khi khách mời xuất hiện trên sân khấu, những người khác đều không biết khách quý sẽ là ai.

Tiểu Tôn, nhân viên phụ trách Lâm Việt Nhiên, cũng không biết nội tình, khi nghe nói là khách mời làm việc sau hậu trường thì có chút không vui. Các đồng nghiệp khác đều được giao phụ trách các ngôi sao lớn, chỉ có hắn ta vận khí không tốt, không muốn phụ trách một nhân vật vô danh tiểu tốt như vậy.

||||| Truyện đề cử: Lấy Phải Anh Chồng Giả Ngốc |||||

“Khách mời chuẩn bị, mười phút sau…”

Tiểu Tôn nói xong liền muốn rời đi, nhưng lơ đãng liếc mắt một cái, liền ngây ngẩn ngay tại chỗ.

Lâm Việt Nhiên đang điều chỉnh thiết bị, Kiều Thanh Viễn đứng ở phía sau anh giúp đỡ gỡ dây, hiết bị được kẹp trên eo anh, một chiếc áo len dệt kim dày rộng màu trắng phối với chiếc quần jean xanh.

Lúc cửa mở ra, Lâm Việt Nhiên quay đầu lại, Kiều Thanh Viễn thì sửa sang lại vạt áo Lâm Việt Nhiên mới xoay người, khi chạm đến ánh mắt người tới, liền ngây ngẩn cả người.

Tiểu Tôn bị ánh mắt của Kiều Thanh Viễn dọa đến mức dừng lại, không biết vì sao lại cảm thấy người đàn ông đeo khẩu trang này lại có bộ dạng không dễ chọc. Nhưng dựa theo trang phục của hai người, rõ ràng thấp hơn một chút mới là khách mời của ngày hôm nay.

Trong lòng Tiểu Tôn thầm nghĩ, trợ lý năm nay so với nghệ sĩ còn có khí thế hơn? Cáo mượn oai hùm đúng không?

“Cảm ơn, xin hỏi còn có chuyện gì khác không?”

Lâm Việt Nhiên đột nhiên lên tiếng, ngăn cản suy nghĩ lung tung của hắn ta.

“A…” Tiểu Tôn lắc đầu một chút, “Không còn nữa.”

Lâm Việt Nhiên gật đầu, “Vậy thì đi thôi.”

Anh khoát tay áo với Kiều Thanh Viễn, “Anh đi chuẩn bị.”

Kiều Thanh Viễn trầm giọng nói một câu, “Hãy cứ tận hưởng sân khấu.”

Lâm Việt Nhiên nháy mắt mấy cái, “Chờ anh.”

Tiểu Tôn ở một bên nhìn thấy ngạc nhiên, quan hệ giữa tiểu nghệ sĩ và trợ lý này sao lại có chút kỳ quái, lên sân khấu biểu diễn thôi mà, dây dưa như vậy làm gì?

Bất quá hắn ta rất nhanh đã đoán ra, trước mắt hắn đột nhiên hiện lên cái ngoái đầu vừa rồi ở trong phòng của Lâm Việt Nhiên, nghĩ thầm, khuôn mặt kia thật sự là quá xinh đẹp, dù không đẹp đến mức minh diễm, nhưng mỗi một chỗ đều đẹp đến không gì sánh được.

Diện mạo Lâm Việt Nhiên linh động lại trong trẻo lạnh lùng, hai loại đặc tính này ở trên người Lâm Việt Nhiên lại không chút mâu thuẫn, lúc anh không cười làm cho người ta không đành lòng chạm vào, nhưng vừa cười rộ lên, xung quanh đều trở nên mờ nhạt làm nền cho nụ cười ấy.

Tiểu Tôn oán thầm, Omega này nhất định rất biết câu người, pheromone nhất định rất ngọt ngào. Khuôn mặt của anh xinh đẹp như vậy, khó trách chuyển từ hậu đài sang làm việc trước màn ảnh, bằng không thật sự là phí phạm của trời.

Lâm Việt Nhiên cũng không biết đủ loại phỏng đoán không tôn trọng trong lòng Tiểu Tôn đối với anh, anh cũng không thèm để ý cái nhìn của người ngoài về mình ra sao.

Đợi đến khi đến phòng chờ, Lâm Việt Nhiên liền yên lặng ngồi trên ghế, phòng chờ cũng có camera, Lâm Việt Nhiên không chút tò mò, cũng chỉ yên lặng ngồi ở đó.

” Thanh âm vẫn còn bên tai” là ghi hình, nhưng hiệu quả hậu kỳ rất cao, mỗi lần quay chụp đến đêm hôm sau có thể lên sóng, phát sóng đồng thởi trên TV và Internet. Mỗi kỳ dài hai giờ bốn mươi phút, có thể khôi phục lại quá trình thi đấu hiện tại một cách đầy đủ nhất.

Cho nên ngày hôm sau khi chương trình phát sóng, khán giả trước đó không hề có chuẩn bị liền hung hăng bị kinh diễm.

【!!! Mỹ nhân!!! 】

【Ngọa tào, khuôn mặt này! prprpr】

【Trong vòng ba giây tôi muốn tất cả thông tin về người này!】

【Ô ô ô ô ma ma ma ta nhìn thấy tiên tử! 】

【Cho nên rốt cuộc cậu ấy là ai a a a! 】

Trong màn hình phát sóng, Lâm Việt Nhiên nghe được lời nhắc nhở của đạo diễn liền đứng dậy chuẩn bị lên sân khấu, chỉ thấy trong phòng chờ trống rỗng, Lâm Việt Nhiên sửa lại măng-sét trên tay áo một chút, sau đó cầm lấy micro lên sân khấu, toàn bộ quá trình biểu tình đều trong veo lạnh lùng, giống như một con mèo con cao lãnh màu trắng sữa.

Lâm Việt Nhiên đứng vững trên sân khấu, ánh đèn tối, chỉ để lại một chùm ánh sáng trắng.

“Trong núi có kiêu dương

Ánh trăng trong thị trấn

Ta hướng về phía bầu trời mở rộng bàn tay

Biết sức mạnh phi thường của ta.”

Nhịp trống càng lúc càng mạnh, đôi mắt hơi nhắm khẽ mở ra, sáng như sao.

Cảm giác ống kính của anh rất mạnh, nhưng lại phảng phất tùy ý liếc mắt một cái, có thể trong nháy mắt bắn trúng trái tim người.

【Đôi mắt này! 】

【Anh ấy! Thật! Đẹp! Quá!!! 】

Khán giả dưới sân khấu tham gia ghi hình cũng không giấu được kinh ngạc, tiếng hít vào liên tiếp vang lên.

Lâm Việt Nhiên một tay cầm giá đỡ micro, một tay nhẹ nhàng vịn micro, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng mặt mày trêu người.

“Gió đuổi theo phía sau ta ngày đêm không dừng lại

Cao phong giã cánh

Những con sóng bay lượn với ta

Liệt liệt vang vọng

Khao khát của ta như một bài hát

Thật khác thường”

Dần dần tiến vào cao trào, Lâm Việt Nhiên lấy micro xuống, hát đến chỗ cao giọng anh ngẩng đầu lên, vừa vặn ống kính đẩy lên, trên màn hình chính là gương mặt hoàn mỹ không thể bắt bẻ của Lâm Việt Nhiên.

Anh hát đến động lòng người, đẹp đến nhiếp phách, tựa như ngay cả hô hấp cũng có thể dẫn đến một hồi sóng gió.

Nhưng anh lại tự nhiên như vậy, ở trên giường thích ý hừ nhẹ không tốn sức, ngoắc ngoắc ngón tay, liền có tín đồ si như say.

【ét o ét tôi biết yêu rồi TAT】

【Vì sao tôi không ở hiện trường ô ô ô bỏ lỡ một kiệt tác như vậy!!!】

【Cậu ấy hát rất hay, thanh âm, yết hầu đều rất mê người! 】

【Trạng thái thật tốt, so với mấy vị khách trước đều lợi hại hơn! 】

Lâm Việt Nhiên càng hát càng thoải mái, nếu lúc đầu không thể tránh khỏi còn có chút căng thẳng, nhưng đến với lĩnh vực quen thuộc của anh, khi bước vào cao trào của bài hát, Lâm Việt Nhiên đã hoàn toàn quên mất mình đang trên sân khấu.

“Đá ngầm rời đáy biển

Bầu trời trong không hiểu ý ta

Thiên vị bụi gai và sương gió”

Đến cuối, Lâm Việt Nhiên mới nhìn về phía khán giả, không chút kiêu căng nở nụ cười rạng rỡ.

Vừa lúc anh hát –

“Tùy ý nở rộ

Như một bông hoa”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.