Tốp bốn năm tên thanh niên nhìn thấy Hoắc Đông muốn đánh nhau, tên cầm đầu là A Vinh liền cười lớn nói
– A!! Thì ra là cái thằng đi chung với kẻ ngốc này!! Sao?? Mày định giống trong phim, đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân à?? Úi chà mà cũng không đúng, phải nói là anh hùng cứu đồ ngốc chứ nhỉ!!
Bốp!!
Hoắc Đông chẳng thèm nói nhiều với những người này, trực tiếp mượn đà từ gốc cây phi đến tung một cước ngay mặt A Vinh, khiến mặt hắn đập vào một người khác đứng phía bên phải, tiếng va chạm kêu cực lớn, chứng tỏ rằng cú đá không hề nhẹ!!
A Vinh bị đánh đến trào cả máu miệng, cả người liền rên rỉ ra lệnh
– Tui bây lên cho tao!!
Đám người kia như một con rối mà điên cuồng lao đến, nào ngờ nhà họ Hoắc nổi tiếng là tập đoàn đào tạo ra vệ sĩ trải dài khắp Châu Á, cho nên việc đứa con trai độc tôn có võ là điều hiển nhiên
Hoắc Đông tránh né bên này, phòng thủ bên kia, sau đó lại nhanh nhẹn tung ra vài đòn dính vào toàn chỗ hiểm khiến bọn chúng như bọn tôm tép bị đánh cho bầm dập thê thảm nằm dưới đất. Anh cúi người xuống nhặt áo khoác của mình, sau đó nói
-Có chân có tay sao không tự đi kiếm việc làm?? Mà phải đi ăn hiếp những người yếu hơn mình để kiếm miếng ăn hả??
A Vinh miệng tuy đau nhưng vẫn cố tạo ra một nụ cười đầy chua xót, hắn khó khăn ngồi dậy dựa vào góc tường nói
– Ai thuê mà làm?? Bọn tao cũng từng muốn làm người tốt!! Nhưng rồi sao?? những kẻ không cha không mẹ như bọn tao tuổi thơ gắn liền với chợ búa, muốn sống thì phải tự sinh tự diệt, muốn tìm một việc làm nhưng bọn người ngoài xã hội kia đã làm gì, nhìn chúng tao bằng nửa con mắt, khinh bỉ chịu nhục, không cái gì là không có. Hết đường rồi thì bọn tao phải chọn cách này để kiếm sống thôi!!!
Bước chân Hoắc Đông bỗng nhiên dừng lại, tự trong túi áo của mình lấy ra năm cái vòng của công ty vệ sĩ nhà mình, sau đó vứt xuống cho từng người rồi nói
– Nếu như muốn có việc làm, thì từ ngày mai đến tập đoàn vệ sĩ Hỏa Long mà học võ, xem ra thân thủ các người không tệ, nếu làm việc cho nhà tôi thì ít nhất sẽ không bị ai khinh thường nữa, thậm chí còn đường đường chính chính làm người tốt và có chỗ đứng như mọi người bình thường khác trong xã hội. Lúc đến nhớ đưa cái vòng này ra là được!! Đây là cơ hội cuối dành cho các người đó
Nói xong anh cũng không để ý đến bọn họ có hiểu hay không, chỉ nhẹ nhàng tiến đến chỗ Khắc Kiệt vẫn còn đang đứng thẫn thờ ở kia, áp tay mình lên cái má mới bị đánh của cậu, anh nói
– Thật xin lỗi em!!! Đáng lí anh không nên để em ở một mình như vậy!! Đừng buồn nữa có được không?? Anh đưa em về nhà!!
Khắc Kiệt không nói gì, nhóc con ấy thế mà lại trực tiếp tránh né bàn tay của anh, lủi thủi tự đi về phía trước, Hoắc Đông cảm thấy kì lạ, liền nắm tay lại hỏi
– Em bị sao vậy?? Đó đâu phải đường đi về nhà
Cậu bỗng nhiên nước mắt lại rơi, câu từ vụng về nói
– Bỏ..Kiệt..ra…Kiệt..là..kẻ….ngốc…. không..ai..thích..thích
– Cái gì??
Khắc Kiệt cố gắng vùng vẫy khỏi anh, tự dùng tay đánh lên cái đầu của mình, Hoắc Đông bỗng giật mình, nhanh nhẹn giữ tay cậu lại rồi gầm lên
– Em phát điên cái gì đó??
Nhóc con ấy thế mà cũng chẳng vừa, tiếp tục rơi nước mắt nói
– Kiệt…lang..thang…không..ai.thương.. Kiệt..Đông Đông..sau..này..sẽ…chán… chán..kẻ ngốc…mà…Kiệt..là…ngốc… Sau…này sẽ ra đường ở!!
Sắp xếp lại câu từ của cậu thì có nghĩa
– Kiệt là trẻ lang thang, sẽ không ai thương Kiệt, Đông Đông sau này sẽ chán ghét những kẻ ngốc, mà Kiệt chính là kẻ ngốc, cho nên sau này sẽ bị đuổi ra đường ở
Hoắc Đông hiểu ra Khắc Kiệt muốn nói gì, không nói một lời trực tiếp ôm cậu vào lòng an ủi
– Kiệt ngoan đừng khóc!! Sẽ không chán em, hiện giờ và cả sau này đều không đuổi em đi!!
Nhóc ngốc vẫn còn không tin hỏi
– Kiệt…biết…Đông Đông..sẽ phiền…không..cần..nói… dối…. Kiệt.. sẽ…không..buồn buồn..
Anh cảm thấy xót xa cho cậu lắm, vẫn là trực tiếp ôm người kia chặt hơn đoạn an ủi
– Ngoan nhìn đi!! Nếu anh phiền thì làm sao ngủ chung với em, làm sao có thể mua nhiều áo quần cho em như vậy, còn có cặp gà con nữa nè!! Khắc Kiệt hãy nhớ cho kĩ từ bây giờ em là người nhà của họ Hoắc,không còn la một kẻ lang thang nữa. Họ nói em ngốc cũng được, nhưng đối với riêng anh và cha mẹ em là nhóc con rất ngoan ngoãn có hiểu chưa?? Anh Đông hứa sẽ không thấy em phiền đâu, ai nói dối sẽ làm cún con nè!!
– Đông..nói thật..không phiền..Kiệt??
Anh thoát ra khỏi người cậu, sau đó lại dùng tay xoa xoa cái má kia, chắc chắn đáp
– Không phiền!! Nào nín khóc được chưa!! Nín đi rồi lại mua thêm bánh kẹo nhé!!
Khắc Kiệt vẫn là nhóc ngốc nào giờ, được người ta an ủi vài ba câu lại liền vui vẻ, tự tiện lấy áo anh chùi nước mắt cùng nước mũi, cậu vui vẻ nhảy quanh người Hoắc Đông nói
– Bánh..kẹo..nhiều nhiều rồi…Đông… Mua…gấu…bông…gà..con cho Kiệt đi!!
Hoắc Đồn cưng chiều xoa đầu cậu đáp
– Ừ!! Vậy thì quay ngược hướng lại, anh dẫn em đi mua gà!!
– Vâng
Ở trên con phố mua sắm, hàng cây xanh rì rào phối hợp với ánh nắng chiếu lên lề đường, trải dài cho hai thân ảnh của hai người con trai một lớn một nhỏ vui vẻ đi dạo phố, Hoắc Đông lần này nắm chắc tay Khắc Kiệt mà song song bước đi
——-********—–
Chương sau hai đứa chia xa rồi:v