Có lẽ do họ đã tìm đủ nhật ký, cho nên tấm chắn vô hình trên tầng hai cũng biến mất.
Đại Vương nhấc chân dài dẫn đầu bước vào lầu hai.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một dãy hành lang, bên phải là tường, bên trái là ba cánh cửa, đều có thể mở được, mở từ ngoài vào hay từ trong ra đều được, cánh cửa cũng rất to, là loại nhiều người có thể vào cùng một lúc.
Đại Vương xoay người nhìn xuống dưới lầu, lại nhìn hành lang, xác định hành lang này dài hơn bề ngang của ngôi nhà.
Tuy mấy cánh cửa không mở, nhưng không cái nào có khoá, lúc Văn Tranh bước lên, đã thấy hắn đẩy cánh cửa thứ ba ra.
“Nối với nhau?” Văn Tranh không đi vào, chỉ thò đầu vào cái phòng thứ ba nhìn nhìn: “Bên trong còn có cửa?”
Diện tích các phòng không lớn, nhưng không gian sắp xếp lại rất lộn xộn, rõ ràng là các phòng đều nằm cạnh nhau nhưng trên bức tường phía bên trái của phòng ngoài cùng bên trái có làm một cái cửa sổ để lấy ánh sáng mặt trời, mà bức tường bên trái của căn phòng ở giữa cũng có một cái cửa sổ nhìn ra ngoài trời. Đại Vương đi vào căn phòng thứ ba, nói: “Phòng này có hai cái cửa này.”
Nói chính xác ra thì căn phòng này ngoại trừ cửa vào thì còn hai cánh cửa nữa.
Nếu nhìn từ cao xuống có thể thấy rõ những căn phòng này đều chia thành từng khu trên dưới trái phải tách biệt với nhau, nhìn như vậy sẽ dễ dàng hình dung được vị trí của mấy cánh cửa này hơn.
Đặng Phác Ngọc gom nhật ký lại, lạch bạch chạy lên lầu: “Gì vậy? Mê cung?”
Vân Tranh nói: “Rất có khả năng là như thế. Đại Vương, cậu tới mở cánh cửa phía bên trái của phòng này đi.”
Nói rồi anh lập tức quay người đi vào căn phòng ở giữa, quả nhiên không sai, cánh cửa trên bức tường bên phải đã được mở ra, Đại Vương cũng từ trong đó bước ra
Sơn Vũ cũng chạy lại, nói với bọn họ: “Căn đầu tiên không thông với hai căn này, nhưng có thể tiến lên.”
Nơi này chính là mê cung, không còn gì để nghi ngờ nữa.
“Sao lại là mê cung?”
Văn Tranh xốc mền, nhìn ga giường họa tiết caro xanh đậm được trải thẳng thớm.
Đầu giường có hai quyển sách, << The Red and The Black >>, << Thế giới của Sophie >>.
“Trong << Không Gian Sinh Tồn >>, phong cách của mấy thử thách trong đây sẽ không khác cốt truyện lắm.” Sơn Vũ giải thích cho Đại Vương vẫn chưa hiểu mô tê gì hết “Giống như phó bản này, phong cách bình tĩnh ấm áp, cũng hiện thực hướng. Cho dù là biệt thự, bàn ghế, lò sưởi hay đồ chơi trong phòng, đều là những thứ có thực.”
Đại Vương không nhìn hắn, hắn cười, nói tiếp: “Thử thách mê cung, thường sẽ xuất hiện trong mấy phó bản không có thật và linh dị thần quái.”
Đặng Phác Ngọc đang lật cuốn << Thế giới của Sophie >>, mới lật chưa được bao trang đã đóng sầm lại vì sợ.
“Đừng nói là phó bản linh dị thần quá thật á nha? Tình người duyên ma? Chuyển thế đầu thai? Hồ tiên báo ân? Mà phòng này phòng ngủ của ai vậy, nam chính hả? Phiên bản trưởng thành của thằng bé dưới lầu?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cũng thấy giống thật.
Giá sách, bàn làm việc, đèn bàn, máy tính. Dây sạc cắm từa lưa trên ổ cắm điện, vừa nhìn là biết phòng có người ở.
Tủ quần áo chỉ có đồ nam, nhưng đa số là quần áo bình thường, không có đồ đi làm hay cà vạt. Dưới chân giường còn có trái bóng rổ, bẹp dí, trông có vẻ lâu rồi chưa động vào.
Mở máy tính lên, màn hình hiện lên yêu cầu nhập mật mã. Sinh nhật hay gì đấy của chủ phòng còn chưa tìm được, nên cả bốn đành từ bỏ.
Văn Tranh đến trước giá sách, nhìn lướt qua tựa đề.
Kệ cuối cùng là một đống truyện tranh con nít hay xem, tiểu thuyết huyền huyễn, càng lên cao càng chuyên sâu, còn có rất nhiều sách triết học.
Có một khoảng trống, hẳn là hai cuốn sách trên đầu giường, sách xếp trên kệ cũng không đều, chứng minh chủ nhân của chúng thường xuyên đọc.
“Tiểu Ngọc.” Anh hô một tiếng, Đặng Phác Ngọc lập tức ôm cuốn << Thế giới của Sophie >> nhảy tưng tưng đến: “Anh, cần em làm gì?”
“Qua phòng kế bên nhìn xem, hai cuốn sách này có ở đây không?”
“Vâng!” Đặng Phác Ngọc chạy đi, vài phút sau đã trở về “<< Thế giới của Sophie >> và << The Red and The Black >> đều ở trên kệ, trên giường là cuốn tự thú.”
“Cuốn << Tự Thú >> nào?” Sơn Vũ đã lượn hết một vòng ở phòng bên cạnh, cầm một hộp kim chỉ đi qua. Hắn quơ quơ hộp, hỏi Đặng Phác Ngọc: “Của Augustine?”
Đặng Phác Ngọc ngẩn người, sau đó hưng phấn nói: “Đúng đúng đúng, chính nó! Còn nhiều cuốn tự thú lắm hả?”
Sơn Vũ cười nói: “Có, Rousseau và Tolstoy đều từng sáng tác tự truyện giống vậy, nhưng cuốn << Tự Thú >> của Augustine là một tác phẩm quan trọng trong lịch sử triết học. Nội dung là phân tích dằn vặt nội tâm, tư tưởng thay đổi….”
Văn Tranh tuần tra kệ sách, tìm thấy cuốn << Tự Thú >> bèn lấy xuống lật lật.
Sách có vết lật.
“A.” Đặng Phác Ngọc nghe mà muốn đầu váng mắt hoa “Anh lấy cái gì vậy?”
“Hộp kim chỉ.” Sơn Vũ quơ quơ “Tìm được trong phòng, các cậu không thấy nó không hợp với tính cách của nam chính à?”
Ba người sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu được ý của Sơn Vũ.
Tất cả đồ trong phòng toàn là mấy thứ con trai hay dùng, hoàn toàn không chút dấu vết của phái nữ nào.
Chỉ có mỗi hộp kim chỉ, tuy không ai quy định con trai không được xài hộp kim chỉ, nhưng quả thật có “mẹ”, tượng trưng cho “phái nữ”.
Sơn Vũ nói tiếp: “Nhật ký hồi nãy cũng có nhắc đến chuyện mẹ anh ta từng vá quần áo cho anh ta, cho nên thứ này hẳn không phải đồ của nam chính, tôi bèn cầm qua đây.”
Đây là một manh mối rất quan trọng, khung bình luận bên phòng livestream của Sơn Vũ Dục La lập tức ngập trong lời khen. Hơn nữa hắn ta phân tích rõ ràng, rành mạch, nói có sách mách có chứng, Văn Tranh và Đặng Phác Ngọc ai cũng đồng ý với ý kiến của hắn.
Đáng tiếc, hộp kim chỉ rất bình thường, ba người còn lại kiểm tra sơ một lượt, cũng không tìm được cơ quan nào.
Văn Tranh nói: “Bằng vị trí đặt sách, vậy hai căn phòng ngủ y hệt nhau này là phòng ngủ của nam chính hai khoảng thời gian khác nhau. Nhưng tầng hai không thể chỉ có một căn phòng ngủ. Căn phòng được mê cung giấu đi, hẳn là phòng của nữ chính. Tìm được hộp kim chỉ, thăm dò được bản mặt cắt của mê cung, hẳn là có thể bước thêm một bước.”
“Tự tìm cửa đi thôi.” Văn Tranh nhìn ba người: “Lấy giấy bút ra vẽ con đường mình đi qua, đụng phải ngõ cụt thì quay về đường cũ.”
Ba người cũng không có ý kiến, lần lượt từng người đi lại bàn học bứng giấy tập, rồi lại chia nhau bút bi của nam chính.
Đại Vương cầm bút, ấn đuôi bút bi cạch cạch cạch, tận vài phút sau mới ngừng lại.
Đường ai nấy đi.
Sau khi Văn Tranh tách khỏi ba người kia, lại mở khung bình luận ra theo thói quen, và mọi người lại đang nói về chủ đề nào đó mà anh chẳng tài nào hiểu nổi.
Anh cũng theo thói quen, vừa vẽ bản đồ, vừa đi vào mấy căn phòng xem có manh mối nào mới hay không, đôi khi cũng sẽ giải thích vài câu với người xem.
Mê cung to hơn anh đoán ban đầu, anh đi liên tục hơn 40 căn phòng mới đến đường cụt. Giữa đường còn gặp tận ba bốn ngã rẽ, hoàn toàn không có chút manh mối nào về căn phòng trung tâm.
“….” Văn Tranh thở dài, giơ hai bàn tay trống trơn của mình nói với người xem: “Tôi không giỏi cái này.”
-Thương thương Z đại, thuận tiện báo luôn là anh Ngọc cách vách tìm được ba hộp kim chỉ rồi
-Đề nghị mãnh liệt Z đại túm ngôi sao may mắn Ngọc hay Vương May Mắn làm chung mấy trò cần vận may này đi
-Sơn Vũ thì sao? Đi đến đâu rồi?
-Tôi có qua phòng livestream của hắn xem thử, ngoại trừ hộp kim chỉ ra còn có chìa khoá. Trông có vẻ phức tạp
-Trời ơi! Chìa khoá! Hắn ta kiếm được thứ quan trọng như chìa khoá luôn á hả!?
-Haizzz cơ quan lấy được cái chìa khóa kia bao phức tạp, mấy người cách vách vui như mới cắn thuốc xong á, rồi còn nguyên làn sóng tặng quà, rồi còn châm chọc bảo thứ hạng của nhà bọn họ hôm nay sẽ cao hơn quá khứ
-???? Không được, nãy giờ tui ngắm được quá trời cảnh đẹp trên đường đi của Z đại luôn, tui phải tặng quà cho Z đại
-Tặng quà cho Z đại vì mấy tấm hình xinh xẻo kia!
-Tặng quà cho Z đại vì ngón chân ảnh quá đẹp!
-Z đại, anh hot rồi, khi nào mới có ý định sửa giao diện nhân vật lại vậy? Em ôm một trăm quả ngư lôi hai mắt trông mong nhìn anh…..
-Z đại anh họ Trương hả?
Văn Tranh: “?”
Văn Tranh: “Họ của tôi không phải Trương.”
Mọi người hoan hô, hào hứng cảm thán cuối cùng Z đại cũng trả lời, sau đó lại bắt đầu năn nỉ ỉ ôi anh đổi giao diện nhân vật. Bảo nếu anh không đổi sau này không thèm gọi anh là Z đại nữa mà sửa thành lão Trương.
Văn Tranh: “……”
Văn Tranh mệt tâm mở một cánh cửa chẳng có thu hoạch gì ra, kê giấy lên cánh cửa vẽ bản đồ: “Đừng quậy.”
Lát sau, thấy mọi người càng quậy nhiệt tình hơn, càng ngày càng thái quá, Văn Tranh đau đầu không thể không nói nói: “Z là ký tự đầu tiên của tên của tôi, không phải họ.”
-Đù mé!? Tụi mình moi được tin rồi kìa! Thế Z đại gì cũng biết có thể nói cho bọn em biết bkc nghĩa là gì được không!?
-Viết huyết thư mong được biết ý nghĩa của bkc!
-Thêm tôi vào nữa!
-Tui muốn biết Z đó là Z gì hơn cơ
-Má tính ra mấy fan già bọn tôi đã đoán được lâu rồi ấy, hồi xưa tiểu Ngọc có mấy lần lỡ mồm hô “anh Zhang”, lúc ấy nghe không rõ lắm, thậm chí còn có người đăng nguyên một bài chỉ để phân tích rốt cuộc nó là Trương (张: zhāng), Chương (章: zhāng), Chân (真: zhēn), Chính (正: zhèng)…..
Văn Tranh tới phục dàn Holmes này, rất muốn bảo bọn họ chơi game hộ anh luôn đi cho rồi.
Mấy người xem livestream đa số là the could gamer, hoặc là không có thời gian và sức lực, không thì là sợ và không giỏi, nhưng sao vừa động đến drama thì sóng não nhảy nhanh ghê gớm vậy?
“Rắc!” Một tay Văn Tranh siết chặt, nhìn nghiêng lên phía trên.
Người xem livestream im ngay lập tức, không ít người gõ dấu ba chấm vào khung bình luận chứng tỏ mình sẽ im lặng, hoặc là gõ dấu “X” chứng tỏ mình đã dán băng keo vào miệng.
Văn Tranh cười cười nhìn bọn họ: “Ngoan.”
-A tôi chết rồi
-Em ngoan!!! Em thật sự rất ngoan!!!
-Tui không bao giờ muốn Z đại sửa hình tượng nữa, chưa đổi tôi đã hít thở không thông rồi, đổi rồi tôi còn sống nổi không?
-(miệng dán băng keo liều mạng gật đầu)
-…..
Văn Tranh đã vẽ xong con đường mình vừa đi qua, một mình anh gần như đã vẽ được gần phân nửa bản đồ, đang tính xoay người quay về căn phòng bắt đầu, bỗng nhiên xung quanh rung chuyển.
Có ai đến trung tâm rồi à?
Đèn trên đỉnh đầu lắc trái lắc phải, trần nhà vỡ vụn từng mảng rơi xuống, Văn Tranh phóng về phòng bắt đầu, anh vừa bước chân vào phòng thì Sơn Vũ Dục La và Đại Vương cũng cùng vào theo!
“Tiểu Ngọc đâu?” Văn Tranh cầm cuốn sách bài tập đang mở trên bàn của nam chính che lên đầu ngăn bụi, thấy hai người kia cũng chưa gặp, bèn vội chạy về hướng của Đặng Phác Ngọc.
‘”Đến đưa chìa khoá cho cậu ấy!” Sơn Vũ Dục La đuổi theo, lớn tiếng nói: “Rung lâu như vậy, chắc chắn đã đến nơi quan trọng! Sao tiểu Ngọc đến trung tâm rồi không quay về tìm bọn mình?”
“Tay cậu ta tiện.” Văn Tranh không kiên nhẫn, cũng chả muốn nghe Sơn Vũ Dục La chỉ trích Đặng Phác Ngọc, cho nên trả lời đại một câu chấm dứt cuộc nói chuyện.
Đại Vương im lặng đi theo cả hai, tay còn nắm chặt cây bút bi.
Chạy nhanh qua mấy căn phòng, trước mặt là ngã rẽ đầu tiên.
“Đi hướng nào?” Động đất khiến mọi người nóng nảy, rõ ràng không có đồng hồ đếm ngược, nhưng ai cũng gấp gáp, cứ như chậm vài phút thôi là sẽ bị chôn sống tại đây.
“Bên này.” Đại Vương chỉ cánh cửa bên trái, dẫn đầu vọt vào, Văn Tranh nhanh chóng đuổi theo, Sơn Vũ Dục La vừa theo sau vừa hỏi: “Sao lại là bên này?”
Đại Vương không nói, chỉ chăm chăm chạy về phía trước.
Không bao lâu sau, giọng của Đặng Phác Ngọc truyền đến từ xa: “Mẹ ơi aaaaaa -“
Ba người bọn họ chạy vào một khúc ngoặc, kinh ngạc nhìn Đặng Phác Ngọc chạy xuyên qua bốn cánh cửa nằm trên cùng một đường thẳng, đuổi theo sau lưng cậu chàng là BOSS zombie xinh đẹp lả lướt….
“Ụ é ụ é! Anh Tranh cứu em cứu em với!” Đặng Phác Ngọc đột nhiên tru lên, mang theo BOSS chui cái lỗ nào đấy, vòng ngược lại ra cửa “Là nữ quỷ! Là nữ quỷ đó aaaa!!”
Văn Tranh cuối cùng cũng phản ứng lại, xông lên đuổi theo BOSS, bỏ lại một câu: “Mấy người vào trung tâm giải quyết cái chìa khóa kia!”
Mà con BOSS kia sao quen thế, áo len màu be, váy dài màu đen, này không phải là cô gái lúc đầu à!? Sao tự nhiên biến thành BOSS?
Bao quanh phòng trung tâm là một dãy hành lang hình chữ “口”, Đặng Phác Ngọc vừa khóc vừa chạy như điên: “Anh Tranh anh Tranh mau đến! Cổ nhanh quá em không cắt đuôi được!”
Nữ zombie di chuyển rất nhanh, quả thật nhanh hơn BOSS zombie bình thường nhiều. Bên ngoài lại là mê cung, chui ra ngoài mà nhỡ chạy vào ngõ cụt là chết thật chứ không đùa.
Nếu là Văn Tranh còn có thể đánh một trận, còn Đặng Phác Ngọc chỉ có thể ngẩng đầu lên trời hét lớn: “Em không chạy nổi nữa —-“
“Né ra!” Văn Tranh chạy thẳng về phía cả hai, nhảy lên, chân phải đá về hướng mặt của nữ zombie….Ai ngờ đá trúng không khí?
Thì ra ngay lúc Đặng Phác Ngọc né ra đó, nữ zombie kia cũng nhích ra, động tác nhanh lẹ cực kì.
“Má nó!?” Đặng Phác Ngọc điên rồi: “Cô ta có chức năng tự động bắt chước hả!??”
Văn Tranh đáp đất, kinh ngạc thở dốc, đuổi theo hỏi lớn: “Sao cổ chỉ đuổi theo cậu? Cậu cầm cái gì?”
“Một sợi thắt lưng màu đỏ! Chỉ đỏ! Lụa đỏ? Hộp quà đã được gói? Em không biết a a a —-“
Sơn Vũ lúc này chạy xuyên qua bọn họ, vọt vào căn phòng trung tâm mê cung. Đại Vương dừng chân một chút, lại nghe Sơn Vũ gọi mình: “Bên đó một mình tiểu Z có thể xử được, cậu theo tôi!”
Hai mắt Đại Vương tối xuống, nhưng không phản bác hắn ta, lắc người vào phòng.
Hai người bên ngoài còn đang chạy marathon, Đặng Phác Ngọc giơ dải lụa đỏ lên lắc trái lắc phải, dải lụa cũng đón gió mà phấp phới trên tay cậu.
Văn Tranh vừa chạy theo vừa la lên: “Ném!”
“Em từng ném rồi! Không thành công! Vẫn bị dí như thường!”
“Vậy ném cho tôi!”
“A a em buông tay đó anh chụp nha —-“
Dải lụa đỏ phấp phới trên trời, Văn Tranh thuận tay chụp được, tình huống BOSS đổi mục tiêu trong tưởng tượng không hề xảy ra, Đặng Phác Ngọc u oán nhìn chằm chằm anh lúc chạy ngang qua người Văn Tranh.
Văn Tranh: “…..”
“Con bà nó chứ!” Văn Tranh chính thức điên máu, giơ tay triệu hồi cây thước của mình, chờ đến khi Đặng Phác Ngọc chạy gần đến mới hô to: “Ngồi xổm xuống!”
Đặng Phác Ngọc ôm đầu lăn sang một bên, Văn Tranh dẫm lên chỗ cậu ta vừa lăn đi đá một cái. Nữ zombie vừa chạy đến đây bị đá văng, bay ngược ra ngoài. Văn Tranh giơ thước, đang muốn đập thẳng xuống, mặt đất bỗng nhiên rắc một tiếng, nghiêng thẳng về bên trái.
“Sao lại thế này!?”
Vách tường hay mặt đất đều không có đồ, Văn Tranh không túm được thứ gì, cứ liên tục bị trợt xuống. Đặng Phác Ngọc còn tội hơn, hồi nãy lăn trên mặt đất rồi không nói, lần này trực tiếp lăn mãi lăn mãi không dừng được.
BOSS zombie gào một tiếng, muốn nhào lên nhưng chỉ có thể trượt rồi trượt tại chỗ, không nhích lên thêm được miếng centimet nào, khiến hoàn cảnh có chút tức cười.
Đột nhiên, giọng của Sơn Vũ truyền khỏi phòng trung tâm: “Đừng sợ! Là bọn tôi khởi động cơ quan! Là mê cung lăn bi!”
Văn Tranh dẫm tường nhảy lên, bám vào đèn trần trên lầu, đạp nữ zombie dưới chân, hô lớn: “Bao lâu!”
“Bọn tôi sẽ cố gắng nhanh hết sức có thể!”
……
Trong phòng, một mê cung lăn bi nhỏ được khắc trên mặt đất, Sơn Vũ Dục La và Đại Vương đứng đối diện nhau, một người đang cố giữ thăng bằng, một người xoay tay điều khiển.
Đại Vương tập trung nhìn chằm chằm viên bi màu đỏ trong mê cung, không thèm liếc nhìn người đối diện dù chỉ một chút.
Mê cung lăn bi là game trí tuệ thường thấy, thường to khoảng một bàn tay, bằng cách khống chế cân bằng của mê cung, làm viên bi lăn hoặc đứng yên, đến khi nó lăn đến hố nhỏ trong trung tâm, coi như xong một ván.
Nhưng cái mê cung lăn bi này dính chặt trên mặt đất, không thể nâng lên hay di chuyển được.
Vậy giờ phải làm sao bi mới lăn đây?
Đành phải nghiêng cả thế giới thôi.
Cơ quan này cần hai người điều khiển mới có thể khởi động, cần phải phối hợp với nhau, vừa ấn nút vừa xoay tay cầm, trong lúc đó còn cần phải ổn định cơ thể.
Mặt đất đã rung được rất lâu, tiếng hét của Đặng Phác Ngọc cứ văng vẳng bên tai. Đại Vương bị mớ tạp âm này ồn đến mức nhíu mày, lúc Sơn Vũ Dục La thấy bèn sợ bầu không khí quá căng thẳng, bắt chuyện với Đại Vương: “Đừng vội, viên bi đã chạy đến tầng ba, sẽ về đích sớm thôi.”
“…..” Đại Vương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi đang mượn sức ta sao?”
“Cái gì?” Sơn Vũ Dục La kinh ngạc.
“Tuy nhân loại ai cũng tham lam dối trá, nhưng trong ba người, ngươi là tên dối trá nhất.” Đại Vương không khách khí khinh bỉ hắn: “Không phải ngươi cố tình không chờ bọn họ vào đã khởi động cơ quan sao?”
“……” Mặt Sơn Vũ Dục La tối sầm, phòng livestream của hắn đã gô cổ Đại Vương chửi tám chục quận.
Hắn hơi nóng lòng, do dự một hồi mới giải thích: “Tôi cho rằng cắm chìa khoá vào thì trận này sẽ kết thúc, tôi không nghĩ chuyện trong này sẽ ảnh hưởng đến bên ngoài.”
“Dù sao tôi cũng không phải người thiết kế của game này, càng không phải nhân viên của công ty game, có thể đừng suy bụng ta ra bụng người như vậy, được không?”
Đại Vương không nói gì, tập trung ấn nút.
Ầm ầm ầm, thế giới lại xoay 45 độ, Sơn Vũ trượt chân, mém nữa đã trượt luôn xuống góc tường.
Mặt hắn đã đen nay càng đen hơn: “Sao cậu lại ghét tôi? Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà?”
Đại Vương ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời: “Ghét cũng cần lý do à?”
***
-Z đại Z đại! Gọi Z đại!
-Đù má sao Z đại chưa xem khung bình luận nữa!??
-Tôi sắp chết đến nơi rồi nè
-Lần đầu tiên tôi coi một lúc hai livestream, sau đó tôi bị bên kia cấm ngôn luôn
-Fans Sơn Vũ điên rồi, idol của bọn họ là vàng hay gì mà người gặp người thích? Cho dù Đại Vương thật sự ghét hắn, về sau không gặp nhau là được, mắc cái giống gì bắt người ta phải nói rõ sao mình ghét nếu không làm rõ được thì phải quỳ xuống xin lỗi
-Tôi muốn khóc
-Z đại ơi Đại Vương nhà anh dỗi Sơn Vũ trên livestream kìa! Coi chừng bị ăn đập đó, mau vào cứu đứa nhỏ đi!
-….
Văn Tranh nào có tâm trạng mở khung bình luận lên xem, anh vừa chống lại lực hút của Trái Đất, vừa gian nan đá nữ zombie kia ra khỏi hành lang hình chữ “口”.
Vào được phòng rồi, ít nhất còn có mặt tường để chống, không đến mức lung lay trái phải không điều khiển được bản thân nữa, Văn Tranh lập tức thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều.
Con zombie kia nhất nhất muốn ra khỏi phòng lấy dải lụa đỏ, nhưng bị Văn Tranh ngáng chân, đập mặt vào bàn sách.
Đúng lúc mặt đất bằng phẳng lại được một chút, Văn Tranh sau khi đứng vững lập túc nhặt bút bi trên mặt đất lên, cây bút này y chang cây Đại Vương từng cầm trước đó.
Tư thế bấm bút bi của Đại Vương xẹt qua đầu anh, Văn Tranh đá bay hình ảnh ấy ra khỏi đầu, giơ tay đâm thẳng bút vào thái dương zombie.
Một phát lấy mạng, zombie bùm một tiếng hóa thành bụi mù, Văn Tranh thở phào nhẹ nhõm, nghiêng ngả đi về phía cửa, vừa ra đến cửa, mặt đất ngừng rung lắc.
“Trời ơi!” Đặng Phác Ngọc hét lên: “Mọi người xong rồi hả!?”
Phòng trung tâm không ai trả lời.
Văn Tranh phủi phủi quần áo, đi ra túm áo Đặng Phác Ngọc, kéo đến phòng trung tâm.
“Sao vậy?” Anh khó hiểu: “Đứng làm gì vậy?”
Đại Vương không vui vẻ thì thôi, sao mặt Sơn Vũ Dục La cũng lạnh tanh vậy? Anh chả hiểu, cũng không hỏi nhiều, cứ như học sinh tiểu học cãi nhau ấy. Anh chỉ vào cái hộp sắt chính giữa “Lôi ra được một cái hộp sắt?”
Cái hộp sắt này khá giống cái moi ra khỏi lò sưởi dưới tầng.
Văn Tranh tính nhẩm mật mã, sau khi mở ra lại lấy thêm được một tờ nhật ký. Chữ viết trên giấy ngay hàng thẳng lối chứ không ngang như cua bò hồi nhỏ.
— [Đã in xong ảnh thờ, tôi phát hiện, cô ấy vẫn đẹp như thuở ban đầu.]
Hậu trường nhỏ:
Khung bình luận: Hôm nay cũng là khung bình luận ngoan ngoãn.