Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu

Chương 36: Ngoại truyện về Cố Lãng (3)



Ở thêm vài ngày nữa Cố Lãng liền nhanh chóng trở về quân đội vì sắp tới có một cuộc diễn tập quân sự. Làm một bộ đội tác chiến thì trình độ và năng lực thực chiến là một trong những chỉ tiêu cần tham khảo. Lần diễn tập này hết sức quan trọng.

Trong khoảng thời gian nửa tháng, ngày nào cũng gần như bỏ ra toàn bộ tâm huyết và sức lực nhưng Cố Lãng thích cuộc sống như thế: tràn đầy kích thích và nhiệt huyết. Anh sẽ trở thành một quân nhân ưu tú – đúng như Mạch Thu của anh đã nói. Nhất định!

Cuối cùng diễn tập cũng kết thúc, liên đội của Cố Lãng dành chiến thắng. Sau hội chúc mừng, Cố Lãng mở chiếc điện thoại ‘đã lâu không gặp’ ra, trong đó có rất nhiều tin nhắn nhưng hết tin này đến tin khác đều không có của Mạch Thu. Cố Lãng nhăn mày, nhưng nghĩ tới việc có thể mẹ sẽ nói cho cô biết mình có nhiệm vụ này kia thì lại bình thường trở lại: Mạch Thu tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh vào thời điểm này.

Tâm trạng Cố Lãng cực tốt ngồi ở trước bàn, quang cảnh ngoài cửa tươi đẹp, bầu trời trong xanh nhưng dường như là sự tốt đẹp yên tĩnh trước cơn bão táp. Cố Lãng không biết rằng khi anh dùng toàn bộ chân tình cho mối tình này thì cũng là lúc ý đồ đen tối trước đó đã sớm bị vạch trần. Chờ đợi anh chỉ là cái kết của cuộc tình này.

Đã nhiều ngày rồi vẫn không hề liên lạc, chắc cô gái nhỏ của anh lại đang giận dỗi rồi. Cố Lãng cầm điện thoại di động lên, đang định gọi điện cho Mạch Thu thì cô lại gọi tới. Cố Lãng nhếch miệng, ấn nút nghe.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói mà Cố Lãng nhớ nhung đã lâu, chỉ có điều, lời nói ra lại khiến Cố Lãng cau mày: chia tay, cô thế mà lại nói chia tay?

“Em lại đang đùa gì vậy?”

Tay Cố Lãng cầm điện thoại di động thật chặt, nhưng vẫn ôm một tia may mắn rằng có lẽ cô đang đùa vui. . . .

” Em nói thật đấy! Về phần nguyên nhân . . . . Tiếu Nhã, nghe thấy cái tên này thì chắc cũng chẳng cần nói gì nữa đi! Cố Lãng . . . Mạch Thu em có thể thề với trời rằng em chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với hai người. Còn anh lại chà đạp lên sự tôn nghiêm của em. Nhưng em không trách anh, những chuyện này là do em tự tìm lấy. Và em cũng không muốn đuổi theo anh thêm nữa. Nó không đáng! Anh không xứng đáng để em trả giá hết thảy mọi thứ. . . cho nên, chúng ta chia tay đi. Chúc mừng anh cuối cùng cũng được giải thoát.”

Giọng Mạch Thu lạnh lẽo, nói xong những lời này liền cúp máy, không hề cho anh thời gian để giải thích. Cố Lãng vội vàng gọi lại, nhưng chỉ nghe được âm thanh “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã bị người dùng khóa”.

Cố Lãng chán nản ném điện thoại lên bàn, một tay day huyệt Thái Dương: cuối cùng cô vẫn biết. . . .

Cố Lãng dùng tốc độ nhanh nhất xử lý xong xuôi công việc sau khi diễn tập. Trong khoảng thời gian này Mạch Thu vẫn tắt máy. Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng trở về, đứng trước mặt cô giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện. Anh có thể làm bắt cứ chuyện gì vì cô, cho đến khi cô tha thứ cho anh mới thôi, chỉ cần. . . cô đừng chia tay anh. Không! Anh sẽ tuyệt đối không từ bỏ!

Cố Lãng bước nhanh tới trước cửa nhà Mạch Thu, ấn chuông rất lâu nhưng không có người ra mở cửa. Không biết phải làm sao nên Cố Lãng không thể làm gì khác hơn là gõ cửa nhà Chu Hiểu Nam bên đối diện.

Mở cửa chính là Chu Hiểu Nam. Cô thấy Cố Lãng ngoài cửa nên có sửng sốt một chút, “Anh Cố . . . có chuyện gì không?” Vừa nói vừa mời Cố Lãng vào nhà.

“Tiểu Thu đi đâu rồi?”

“Tiểu Thu? Cậu ấy. . .đi du lịch rồi.”

“Vậy sao, ” Cố Lãng ngồi lên ghế sa-lon, “Bao lâu nữa thì về?”

“Chuyện này em không biết. Anh Cố . . . ” Chu Hiểu Nam do dự một chút rồi nói: “Nếu đã chia tay rồi thì hãy hãy buông tha cho Tiểu Thu đi . . . mặc dù em không biết nguyên nhân khiến hai người chia tay là gì nhưng nhất định là anh đã làm tổn thương sâu sắc đến trái tim của cậu ấy. Là bạn của cậu ấy, cậu ấy đã cho đi những gì em đều nhìn thấy hết. Em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có loại tình cảm thích đến mức này. . . . . “

oooooo

Cố Lãng chán nản nằm trên giường, bên tai toàn là từng lời Chu Hiểu Nam nói vọng lại. Anh biết cô gái kia đã cho đi rất nhiều, nhưng không thể ngờ cô ấy lại cho đi nhiều như thế, đến nỗi khiến anh phải xúc động. . . .

Trong đầu anh hiện lên dáng vẻ của cô khi nhặt rau thơm trong bát ra cho anh. Hình như cô hiểu rõ tất cả về anh bởi vì anh không thích ăn cay, người ‘không cay không vui’ như cô chưa từng động đến ớt trước mặt anh; anh thích ăn sườn kho và cô có thể nấu được mùi vì chính gốc nhất – có trời mới biết trước đây cô ăn mì ăn liền đều là mỳ tôm úp.

Anh nhìn hàng sách phía trên cùng trên giá. Đó là quà Mạch Thu tặng anh, vì anh, cô có thể lật tung cả một nửa thành phố để tỉ mỉ chọn lựa những quyển này.

Thậm chí cô còn vì anh mà chọn trường quân đội, “Em chỉ muốn đi đằng sau anh, nắm lấy vạt áo anh, bước theo bóng anh, chẳng phải rất tốt sao?” Đây là nguyên câu nói của Mạch Thu – nghe mà khiến cho người ta đau lòng.

Xem xét lại mình: anh hiểu cô được bao nhiêu? Cố Lãng đột nhiên phát hiện ra anh thật kém cỏi so với tình yêu của Mạch Thu. Vẫn lời thề hứa sẽ bảo vệ cho cô gái kém mình bảy tuổi kia, nhưng khi quay đầu lại lại là cô vì anh, mà anh, thậm chí đã làm tổn thương thứ tình cảm thật lòng khó có được. Tội ác của anh nặng đến mức nào. . . .

Hơn một tháng, mỗi ngày của Cố Lãng đều trôi qua trong thấp thỏm và nóng nảy. Trong khoảng thời gian này, Tiếu Nhã có gọi điện đến cho anh – giọng nói vẫn dịu dàng mềm mại như trước – nhưng anh chẳng có lấy chút cảm giác nào.

Cố Lãng biết những chuyện kia đều là Tiếu Nhã nói cho Mạch Thu biết, nhưng anh không muốn giận chó đánh mèo, dù sao anh cũng thực sự có loại suy nghĩ đó. Có điều, giữa hai người họ từ lâu đã chẳng còn bất kỳ quan hệ gì nữa, đặc biệt là khi mẹ nói cho anh biết Tiếu Nhã rời đi sau khi đã thỏa thuận với mẹ. Chút áy náy còn lại cũng theo đó mà tiêu tan. Giờ anh chỉ cảm thấy càng đau lòng Mạch Thu của anh hơn.

Những ngày qua Cố Lãng cứ luôn suy nghĩ rằng: có lẽ mình đã thích cô gái này từ lâu, vào cái lúc đôi mắt cô sáng ngời nói ‘anh nhất định sẽ trở thành một quân nhân yêu tú’ thì trái tim anh đã rung động rồi.

Chỉ vì thành kiến tồn tại từ thời kỳ ‘thích quậy’ cùng với sự chán ghét việc người nhà vô tình (hoặc cố ý) gán ghép nên anh càng cố gắng hết sức che giấu thứ tình cảm đang nảy nở ấy. Có điều, khi tất cả hiểu lầm được làm rõ, thứ tình cảm bị áp chế đã lâu chỉ trong nháy mắt đã lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Oooooo

Sau một tháng dài, rốt cuộc Cố Lãng cũng nhìn thấy Mạch Thu mà anh nhớ nhung đã lâu, nhưng ở cô gái kia đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất —— tóc quăn, quần short, giày cao gót. . . cả người tỏa ra ánh sáng.

Mặc dù Cố Lãng thừa nhận quần áo hiện tại có làm nổi bật lên ưu điểm của Mạch Thu nhưng anh vẫn cảm thấy trong lòng rất buồn phiền: ngoại hình đẹp thế này sẽ có bao nhiêu người chú ý?

Thái độ của Mạch Thu rất lạnh nhạt, lúc cô cười trong mắt cũng không hề có độ ấm. Cố Lãng ôm Mạch Thu vào trong lòng, tức giận, đau lòng và nhớ nhung cùng đan xen. Anh muốn giải thích tất cả với cô nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, dù sao anh thực sự đã làm sai, không phải ư.

Anh muốn nói xin lỗi, nhưng đến ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy câu ‘xin lỗi’ kia chẳng ra sao. Cô gái trong ngực im lặng kháng cự, anh ôm chặt lấy cô, trái tim trống rỗng thật lâu nay đã được lấp đầy một chút. Không buông tay! Anh tuyệt đối sẽ không buông tay!

Ngày nhập học, anh đưa cô đến trường, thậm chí anh còn xin được hướng dẫn quân sự cho trường cô. Tóm lại, điều anh muốn chính là tận dụng tất cả cơ hội xuất hiện bên cạnh cô.

Buổi huy động đại hội hôm ấy, Cố Lãng tìm kiếm trong một đống áo nguỵ trang, cuối cùng khi anh nhìn thấy khuôn mặt đầy kinh dị thì tâm trạng mất mác đã lâu rốt cuộc có một chút dấu hiệu chuyển biến tốt.

Sau đó, Mạch Thu bị chọn vào đội quân danh dự do anh đơn huấn, có trời mới biết anh nhịn khổ sở biết bao khi mỗi ngày đối diện với gương mặt khiến anh si mê mà còn ra vẻ nghiêm túc. Mặc dù cô đối xử xa cách với anh – có lúc còn liếc mắt xem thường – nhưng anh lại cảm thấy ngọt như kẹo đường.

Nhưng vào giây phút cô ngã xuống sân huấn luyện khi ấy, Cố Lãng cảm thấy tim như sắp ngừng đập. Anh lập tức xông tới ôm lấy cô, miệng vẫn không quên gọi tên cô, cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người mà vội vã lao về phòng y tế.

May là bác sỹ nói cô chỉ bị đau bụng sinh lý cộng thêm đường máu quá thấp. Mạch Thu vẫn còn đang ngủ mê man, Cố Lãng ngồi bên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô từ cái trán, lông mày, mắt, mũi, cuối cùng đến môi. Gương mặt này đã từng có nụ cười rạng rỡ đến mức nào, hiện tại . . . tất cả đều là lỗi của anh.

Cố Lãng lưu luyến cọ nhẹ chóp mũi của Mạch Thu, lúc này mới đứng dậy, tới siêu thị của trường học mua túi đường đỏ. Bây giờ anh chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho cô gái này, không liên quan gì tới chuyện cảm thấy mắc nợ mà chỉ là bởi vì yêu, chỉ muốn cho cô một bờ vai để dựa vào.

oooooo

“Tiểu Thu . . . .vẫn chưa tha thứ cho cậu à?” Tống Dụ ngồi trên thanh xà đôi hỏi.

Cố Lãng nghe xong liền lắc đầu cười khổ, “Chuyện như vậy . . . làm sao có thể tha thứ được chứ?”

“Cũng đúng, ” Tống dụ sờ mũi, “Cô ấy không vừa thấy cậu là cho một cái bạt tay cũng tính là tốt lắm rồi. . . ” ( con à, con phải tin rằng thật ra thì bạn Mạch nào đó rất muốn tát một phát, tốt nhất là làm con bẹp dí luôn ý )

Tống Dụ từ trên thanh xà đôi nhảy xuống, vỗ vỗ vai Cố Lãng, “Cố gắng lên người anh em. Tiểu Thu là một cô gái tốt, trước kia, chúng ta đã trách lầm cô ấy. Hay là. . . để tớ nói giúp cậu?”

“Thôi đi, cậu đừng nhúng tay vào chuyện này.” Lại nói, cô ấy cũng không muốn gặp người này. . . .

Nhưng Cố Lãng không ngờ Tống Dụ vẫn nhúng tay vào. Khi Mạch Thu rời khỏi nhà anh, Tống Dụ đã gọi cô lại, ” Tiểu Thu, anh biết em chia tay là vì chuyện của cậu ấy và Tiếu Nhã, nhưng em đã hiểu lầm rồi, cậu ấy thực sự thích em. . .”

Cố Lãng vừa đi tới ngưỡng cửa thì nghe được những lời này, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp nữa rồi.

” Vậy thì sao?” Ngoài cửa lập tức truyền đến giọng nói của Mạch Thu, ” Anh có dám nói mong muốn lúc đầu của anh ấy là như thế không? Cứ coi như sau này thích đi thì như thế nào? Chỉ cần em nghĩ tới động cơ lúc mới đầu sẽ cảm thấy thật buồn nôn!”

Buồn nôn . . . . Cố Lãng tựa đầu lên tường, nhắm hai mắt lại. Đúng vậy, đáng ghê tởm biết bao nhiêu, ngay cả anh cũng thấy mình rất ghê tởm!

” Tại sao lại nói cho cô ấy những chuyện kia?”

Anh tức giận túm lấy vạt áo của Tống Dụ – vừa bước vào cửa. Hồi lâu sau buông lỏng ra, người khỏi xướng lên tất cả chẳng phải anh à, anh có tư cách gì oán trách người khác đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.