Tiễn vị đại thần kia về xong Mạch Thu xoay người nhìn về phía một chiếc xe đỗ cách đó không xa, đứng đó mỉm mỉm cười.
Một lát sau, rốt cuộc cửa xe cũng mở rad.đ.l.q.đ, người tới chính là Cố Lãng. Sau khi Mạch Thu thấy anh thì cười hả hê: Vớ vẩn! Núp trong xe thì sẽ không phát hiện ra anh sao? Tưởng cô không nhớ biển số xe chắc?
Mạch Thu nhìn về phía người càng ngày càng đi đến gần mình, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, đầu óc cũng càng ngày càng không tỉnh táo lắm. Mạch Thu dụi mắt: quả nhiên uống rượu ngoại gì gì đó không phải là chuyện mà một đứa uống nửa lon bia đã tử trận như cô có thể làm. Giờ men rượu lên rồi, người cũng thấy choáng váng.
“Anh tới làm gì?” Mạch Thu ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đi tới phía mình -Cố Lãng.
“Đón em về nhà. . . . “
“Ờ. . . ” Mạch Thu gật đầu một cái, “Ể? Không đúng nha, em nói với mẹ em ngày mai mới về mà?”
“Em có thể khiến cho cô ngạc nhiên.”
“Ừm . . . cũng đúng had’đ’l’q’đ.”
Người đàn ông trước mắt này vẫn trầm ổn, kín kẽ giống như trước đây, nhưng nhu hòa hơn nhiều so với trong trí nhớ. Tất cả mùi hương vương vấn trong cánh mũi đều là của anh, chỉ trong nháy mắt như vậy, Mạch Thu đột nhiên rất nhớ nhung ngực anh, rất muốn ôn lại loại cảm giác đó.
Trên thực tế Mạch Thu đã làm như vậy: đi lên trước, hai tay ôm chặt hông Cố Lãng, cả người dính lên người anh, còn vùi đầu vào ngực anh cọ cọ.
Ngay từ lúc Mạch Thu sáp tới gần Cố Lãng đã cứng người. Sau hồi lâu, anh mới mới cẩn thận ôm lấy cô, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiểu Thu . . . .” trong giọng nói tràn đầy kích động.
“Ưmh . . . eo thon nhỏ, hắc hắc . . . gia thích . . . . “
Giọng nói mềm mại của Mạch Thu khiến Cố Lãng có vạch đen đầy đầu. Anh hít sâu một hơi: có mùi rượu thoang thoảng ở chóp mũi.
“Em. . . . uống rượu?” Giọng nói hơi thất vọng của Cố Lãng vang lên.
“Ừm. . . một chút xíu . . . .”
“Haizz. . . ” Cố Lãng nghe vậy thở dài, ôm Mạch Thu thật chặt một lát rồi sau đó buông ra, “Sau này uống ít một chút . . . đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Chờ chút đã, em đi lấy hành lý.”
“Đã lấy rồi, bạn cùng phòng của em mang tới, đi thôi. . . . “
“Ồh. . . vâng. . . . “
oooooo
Chiếc xe chạy trên một con đường rộng. Mấy ngày gần đây nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, ban đêm trở nên càng lạnh hơn.
Mạch Thu – ngồi ở vị trí kế bên người lái – vốn là nhìn phía ngoài cửa sổ nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, liền quay mặt lại nhìn chằm chằm bộ phận nào đó của Cố Lãng một cách đầy mãnh liệt.
Hình như Cố Lãng cảm nhận được ánh mắt của Mạch Thu nên xoay đầu lại nhìn cô, rồi lại theo tầm mắt của cô nhìn xuống người mình, có chút nghi ngờ hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
“Cố Lãng . . . anh có mấy múi bụng?”
Câu hỏi của Mạch Thu khiến tay Cố Lãng nhất thời trợt một chút, chiếc xe đánh võng trên đường.
“Sao đột nhiên hỏi vấn đề này?”
“Ưmh . . . . mấy người anh em của trường đại học thể dục vừa rồi có sáu múi. . . .” Mạch Thu vừa nói vừa nhìn về phía bụng của Cố Lãng, “Bụng của anh chắc tầm tám múi đi!”
“Ừ, em muốn xem à?”
“Thôi không cần đâu, phải cởi áo đó, chúng ta không quen thuộc đến vậy .”
Mạch Thu nói một cách nghiêm túc. Cố Lãng nhất thời im lặng . . . .
Mỏi mệt không ngừng dâng lên, Mạch Thu cuộn mình trên ghế, nhắm mắt lại.
“Tiểu Thu . . . .”
“Ưmh . . . “
“Mệt mỏi hả?”
” Ưmh . . . “
Cố Lãng dừng xe, điều chỉnh ghế ngồi dựa lưng xong anh cởi áo khoác ra đắp lên người Mạch Thu. Anh giơ tay lên, chần chừ một lúc nhưng sau đó nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc trên trán Mạch Thu ra, đặt một nụ hôn trên đó.
“Ngoan ngoãn ngủ đi . . . . “
Trong ánh mắt của Cố Lãng là phức tạp nhưng không che nổi tràn đầy dịu dàng. Mạch Thu hít hít mũi, cầm áo quấn chặt hơn, ngủ thật say . . . .
oooooo
Khi Mạch Thu tỉnh lại thì trời đã sáng. Cô ôm chăn lăn lộn trên giường, không ngừng cảm thán: cảm giác ở nhà vẫn là tốt nhất.
Chuyện xảy ra tối hôm qua rõ mồn một ngay trước mắt. Mặc dù Mạch Thu mơ màng nhưng không say đến nỗi không biết trời trăng gì. Nghĩ đến hành động của mình màMạch Thu chỉ muốn độn thổ. Cô thế mà lại TX bạn trai đã chia tay. Đúng là, CMN, quá mất mặt đi!
Vì vậy lúc Cố Lãng đưa cô về đến nhà thì cô đã tỉnh rồi nhưng không dám mở mắt ra, cứ nằm đó giả bộd,đ,l,q,đ ngủ, cuối cùng anh bế cô trở về phòng.
Nghĩ tới đây, trái tim chẳng chút tương lai của Mạch Thu đập nhanh hơn vài nhịp. Cô dám đảm bảo: lúc mẹ cô mở cở cho hai người bọn họ nhất định cười cực kỳ mờ ám.
Vẫn may là Mạch Thu không nhình thấy – cô thầm cảm thấy may mắn. Cô nhớ lại khi có người nhắc đến chuyện yêu đương hoặc kết hôn của mình ở kiếp trước, đồng chí Mạch Tử Kiệt đều sẽ sưng mặt lên, liên tục nói những câu ra vẻ đúng đắn: “Sau này hãy nói sau này hãy nói. Nó vẫn còn nhỏ như thế đâu cần phải lo lắng chuyện này sớm vậy.”
Mỗi lần Mạch Thu nghe thấy ba mình nói như vậy đều rất xấu hổ. Cô đã hơn 20 rồi, mệt ba cô còn có thể nghiêm túc lấy lý do ‘còn nhỏ’ ra để nói chuyện. . . .
Mạch Thu lại lăn mấy vòng rồi mới bò dậy.
“Đã dậy rồi?” Đinh Ninh nhìn Mạch Thu đang đi từ trên lầu xuống, cười hỏi.
“Vâng. . . . “
“Đói bụng không, trên bàn có bữa sáng đó. Đi đánh răng rửa mặt trước đi.”
“Vâng. . . . ” Mạch Thu vừa đáp vừa đi đến phòng vệ sinh.
“Đúng rồi, Tiểu Thu này, mấy ngày trước mẹ về nhà ông bà, có cầm cho bác Cố của con ít đồ. Đợi cơm nước xong con mang qua cho bác ấy đi.”
“Dạ?” Mạch Thu nghe vậy dừng bước lại, vẻ mặt đau khổ nói: “Không phải chứ, con không muốn đi . . . “
“Cái con bé này, từ lúc nghỉ hè đến giờ con đã không qua nhà bác ấy rồi. Bác ấy hỏi mẹ suốt đấy. Mọi người thương con như vậy, con không thể không hiểu chuyện chứ.”
“Haizzz. . . con biết rồi. Lát con đi ạ.”
oooooo
Đến trước cửa nhà Cố Lãng, Mạch Thu do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhấn chuông cửa. Người mở cửa là mẹ Cố. Sau khi thấy Mạch Thu tới lập tức hưng phấn nhào lên.
“Ai nha, là Tiểu Thu này, mau vào nhà nào.”
Mẹ Cố dẫn Mạch Thu vào nhà, lôi kéo khuỷu tay cô hồi lâu, “Tiểu Thu nhà chúng ta đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi. . . .” ngay sau đó lại nhíu mày, “Nhưng có hơi gầy. . . . “
Mẹ Cố dẫn Mạch Thu tới phòng khách. Ông cụ Cố – đã lâu không gặp – đang ngồi trên ghế uống trà.
“Ông. . . .” Mạch Thu chào hỏi.
“Ừ . . . .” Cố ông cụ đáp một tiếng không mặn không nhạt.
“Ai nha, hai người nói chuyện đi. Con ra siêu thị mua ít thức ăn, lát nữa ở lại đây ăn cơm nha Tiểu Thu.”
Mẹ Cố nói xong, không đợi Mạch Thu trả lời liền vui vẻ xách túi đi.
Mạch Thu vô lực nhìn bóng lưng của mẹ Cố đi xa: thịnh tình khó từ chối . . . cô đã sớm dự liệu được kết quả này rồi, hết cách. Chỉ có thể cầu nguyện hôm nay Cố Lãng không muốn về nhà . . . .
Mạch Thu đi đến bên cạnh ông cụ Cố, lấy lòng gọi một tiếng: “Ông ~”
“Hừ! Còn biết gọi ‘ông’ nữa hả, thời gian dài không tới thăm ông. Cái đồ ‘bất tiếu tử tôn’* nhà cháu!” (*gần giống với câu biệt vô âm tín, ở đây là nói đã lâu không có tin tức của bạn Mạch)
Bất tiếu tử tôn . . . . Mạch Thu đổ mồ hôi. Lại nói, cô họ Mạch nha, đâu phải họ Cố đâu. . .
“Chuyện kia. . . cháu không thi trường quân sự. . . .” Mạch Thu trả lời một cách yếu ớt.
“Hừ, chẳng phải chỉ là không thi trường quân sự thôi à, chuyện này thì có là gì? Ai nói con em quân nhân nhất định phải nhập ngũ, làm việc trong các ngành nghề khác vẫn có thể cống hiến cho xã hội như thường. Hơn nữa, cháu và Lãng nhi có một đứa trong quân đội được rồi, chứ vào cả đấy thì lấy ai chăm lo cho nhà họ Cố?”
Hả? Mạch Thu trợn to hai mắt nhìn về phía ông cụ Cố: chuyện này có liên quan gì với Cố Lãng?
“Hắc hắc . . . ” Ông cụ Cố sáp lại gần cười nói, “Cháu cho rằn ông không biết chuyện của hai đứa chứ gì? Thằng bé kia cả ngày mang vẻ mặt sắp động tình, mà mắt ông đâu có mù! Nhưng. . . .”
Ông cụ nhăn mày, “Có phải hai đứa cãi nhau không? Gần đây cái mặt kia sắp biến thành đen sì rồi. Nghe nói cả ngày bắt đám binh cấp dưới dốc toàn lực huấn luyện. Chậc chậc, tàn nhẫn quá. . . .”
“Ông à . . . . cháu với anh ấy đã chia tay rồi . . . “
“Thật sao? Đứa nào nói chia tay trước?”
“Chuyện đó . . . là cháu . . . “
“Thật hả?”
Mạch Thu nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía ánh mắt lấp lánh tỏa sáng của ông cụ Cố mà lau mồ hôi: chắc ông không muốn đòi lại công bằng cho Cố Lãng đấy chứ. . . .
“Hay quá!”
Ừm. . .Hả? Tình huống gì đây? Mạch Thu nghi ngờ nhìn về phía ông cụ Cố.
“Thằng nhóc kia và ba nó năm đó giống nhau. Đều không biết quý trọng, chờ mất đi mới biết hối hận. Làm đúng lắm, nên như vậy để cho nó ghi nhớ thật lâu!”
“Ông. . . .” Mạch Thu có chút bất đắc dĩ nói một cách cường điệu: “Chúng cháu đã thực sự chia tay rồi, là chi tay hoàn toàn. . . .”
Ông cụ Cố quăng cho cô một cái liếc mắt, “Thế đã là gì? Chia tay rồi lại hòa hợp là được. Ly hôn rồi còn tái hôn được huống chi là chia tay.”
Ông cụ nói xong, đầu Mạch Thu đầy vạch đen. . . .
oooooo
Mạch Thu cảm thấy cô cầu nguyện chưa đủ thành kính bởi vì buổi trưa Cố Lãng vẫn về nhà, còn có . . . .anh bạn Tống Dụ đã lâu không gặp nữa.
“Ái chà, đây chẳng phải là cô bạn Mạch Thu bé nhỏ ư. Chậc chậc, đúng là con gái 18 thay đổi rất nhiều. Thời gian dài không gặp, càng ngày càng đẹp ra!” Tống Dụ thấy Mạch Thu ngồi trên ghế sofa liền mở miệng nói, trong giọng nói vẫn tràn đầy điệu bất cần đời như trước.
“Xinh đẹp chứ, liệu có làm mù cẩu nhãn* của anh không?” Mạch Thu cười híp mắt trả lời. (*để Hán – Việt cho nhẹ nhàng, chứ không lẽ để ‘mắt chó’ nghe không ‘ngoan’ chút nào)
Tống Dụ là một trong những người chứng kiến chuyện kia nên bị giận chó đánh mèo là điều không thể nghi ngờ.
Tống Dụ ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, “Đứa nhỏ này . . . .sao lại nói chuyện gay gắt như thế?”
Tiếp đến là bữa cơm trưa. Mạch Thu ăn bữa cơm này rất thảm thương: mẹ Cố ngồi bên cạnh cô, vừa không ngừng gắp thức ăn cho cô vừa nói: “Ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút, con nhìn con xem sao mà gầy thế này.”
Thịnh tình khó từ chối! Mạch Thu cảm khái vô hạn ở trong lòng . . .
Ăn cơm xong, Mạch Thu muốn giúp mẹ Cố rửa bát thì bị đuổi ra ghế sofa ngồi. Cố Sâm bị ông cụ Cố gọi vào thư phòng nói chuyện, trong phòng khách chỉ còn lại ba người: Mạch Thu, Cố Lãng và Tống Dụ.
Một lát sau, Cố Lãng đưa một trái táo đã gọt xong cho Mạch Thu. Mạch Thu chần chừ một lúc, sau vẫn nhận, nhỏ giọng nói “Cám ơn” .
Đang lúc này, giọng nói hài hước của Tống Dụ vang lên: “Ấy chà chà, mặt mũi của Tiểu Thu nhà chúng ta vẫn là lớn nhất nha. Tôi còn bảo sao khoảng thời gian trước liên trưởng Cố lại đi so tài với trái táo, hóa ra là học gọt vỏ. Ừ, kỹ thuật gọt cũng không tệ lắm, không uổng công hành hạ mấy rổ táo. Tôi. . . .”
Lời còn chưa nó hết, Cố Lãng liền thuận tay cầm một trái táo nhét vào miệng Tống Dụ. Mạch Thu nhìn bộ dạng tức cười của anh ta, rốt cuộc không nhịn được mà cười. . .
oooooo
Ra khỏi nhà Cố Lãng, Mạch Thu còn chưa đi mấy bước thì bị tiếng gọi to sau lưng làm cho dừng lại. Cô xoay người, người gọi cô chính là Tống Dụ.
“Ừm, là anh hả, có chuyện gì không?”
“Em. . .thực sự đã chia tay với Cố Lãng?”
” Hoàn toàn chính xác.”
“Tiểu Thu, anh biết em chia tay là vì chuyện của cậu ấy và Tiếu Nhã, nhưng em đã hiểu lầm rồi, cậu ấy thực sự thích em. . . “
“Vậy thì sao?” Mạch Thu ngắt lời anh ta, “Anh có dám nói mong muốn lúc đầu của anh ấy là như thế không? Cứ coi như sau này thích đi thì như thế nào? Chỉ cần em nghĩ tới động cơ lúc mới đầu sẽ cảm thấy thật buồn nôn!”
Mạch Thu dừng một chút rồi nói tiếp: “Tống Dụ, anh không có tư cách nói chuyện này với em. Khi mới bắt đầu anh cũng rất ghét em, cho rằng đều do em khiến hai người họ tan vỡ, cho nên thường hay công khai châm biếm em. Đến bây giờ em mới biết nguyên nhân anh có thành kiến với em. . . sau này đừng nói chuyện này với em nữa.”
Nói xong, Mạch Thu rời đi mà không hề quay đầu lại.
Tống Dụ nhìn Mạch Thu đi xa, lắc đầu cười khổ: tổn thương người ta quá sâu, bọn họ quá khốn kiếp. Quay đầu về nhà họ Cố, mở cửa ra rồi đóng lại, Cố Lãng đang đứng ở bên cạnh cánh cửa, cả người tản ra sự tức giận.
“Tại sao lại nói cho cô ấy những chuyện kia?” Cố Lãng túm lấy cổ áo Tống Dụ, con ngươi biến thành màu đen càng thêm trở nên tĩnh mịch. Sau hồi lâu Cố Lãng mới buông tay ra, không nói một lời rồi bỏ đi.