Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 32



ChươngMấy hôm sauGia Nguyên thật sự tin vào lời của bà Khánh mà mơ mộng về một đám cưới trong mơ.

Một mình cậu kể từ hôm đó không để tâm đến bất kỳ ai, tự mình lo chuẩn bị hôn lễ, làm bà Khánh trở tay không kịp.

Khi mà bà ta phát giác ra thì cậu đã lên lên lịch chụp ảnh cưới rồi, thiệp cũng thiết kế xong chỉ chờ ghi tên khách mời.

Gia Nguyên rất nghiêm túc với đám cười này, lúc sáng đi học cậu sẽ tranh thủ viết kế hoạch cho đám cưới, buổi trưa được nghỉ giải lao một tiếng liền đi xe tới nhà hàng coi người trang trí lễ cưới, đến tối về thì lại xúm xít bàn luận sôi nổi với Giao Giao đủ kiểu, hí hửng đến nổi quên mất hai người vẫn chưa làm lành sau những chuyện trước đó, thế nhưng cô một chữ cũng không nghe lọt vào tai chỉ biết cậu bảo cuối tuần sau sẽ cử hành.

Chuyện gì tới cũng phải tới nên cô cũng chẳng cảm thấy có gì bất ngờ, chỉ là mấy hôm nay cô âm thầm điều tra cái chết của bạn trai có đúng như lời bà Khánh nói không, cũng đã gần một tháng trôi qua mà không một tung tích khiến cô cũng dần chấp nhận việc bạn trai đã thật sự chết, bây giờ chỉ mong tìm được thi thể.

Giao Giao thì ung dung như không có chuyện gì trong khi bà chủ nhà họ Tăng đang đau đầu từng giờ với đứa cháu đích tôn thích làm gì thì làm của mình.Hôm đó cả nhà vừa ăn cơm xong, Giao Giao đứng dưới bếp rửa chén thì nghe trên nhà có tiếng cả nhà họ cãi nhau, chú Kính và ông Gia Thành là hai người phản ứng gay gắt nhất còn bà Khánh vì quá thương cháu mà nhảy vào can ngăn chiều theo ý của Gia Nguyên.

Lát sau rửa chén xong cô lên nhà thì mới biết hóa ra là Gia Nguyên đem thiệp cưới đã làm xong đem về để ghi tên khách mời.

Một núi to đùng toàn thiệp cưới màu xanh nhạt, vừa nhìn đã có thể đoán ít nhất cũng trên ba trăm chiếc, cô nhìn mà choáng.

Mặt mũi bà Khánh lúc này trong rất khó coi, bà ta dằn sự tức giận của chú Kính và ông Gia Thành lại, một mình hùa theo cháu, tỏ thái độ rất hào hứng đọc tên khách mời cho cậu ghi chép.

Nhìn cảnh tưởng cả nhà mặt ai cũng méo mó khó coi như vậy, Giao Giao đứng coi mà không nén được mà cười.

Xui xẻo là cái nụ cười đó lại lọt vào tấm mắt của chú Kính, chú Kính thấy cô liền đứng dậy đi lên lầu nhưng lại đánh mắt ra hiệu cho cô cùng đi theo.

Nụ cười của cô tắt từ đây, cô rón rén cúi mặt đi lên lầu cùng chú Kính, người bác này của Gia Nguyên trong con mắt của cô là một người đàn ông tốt bụng nhưng lạnh lùng, từ ngày mà cô vào nhà, cả ngày chỉ thấy mặt chú Kính lần lúc ăn sáng và ăn tối, số lần mở miệng của chú còn chưa bằng số lần cô được bà Khánh khen.

Tuy rằng vậy, chú Kính là một trong hai người tốt với cô nhất trong nhà ngoài con chó mực giữ cửa.

Lúc nhỏ rất hay bênh vực khi cô bị bà Khánh đánh, đến tận khi lớn lên chú vẫn là người bênh vực cô, còn cái tên luôn mồm nói yêu cô thì chẳng bao giờ làm thế nên cô đặt biệt có thiện cảm với chú.Giao Giao đi theo chú Kính một đoạn rất dài, cứ tưởng đi đến hành lang nào đó nói chuyện không ngờ chú dẫn cô vào phòng riêng khiến cô rất bất ngờ, bởi vì từ khi bị vợ bỏ chú Kính không có phép bất kì ai kể cả người giúp việc vào phòng của mình.

Hành động kì lạ của chú khiến cô vô cùng lo lắng, cô rón rén bước vào phòng trong khi chú Kính đi lại ghế ngồi một cách nho nhã nhưng cũng đầy uy quyền trước mặt cô.

Cô nhìn thấy thái độ nghiêm túc đó lập tức cả người nổi da gà, quay lưng đóng cửa mà lạnh cả sống lưng.

Tiếng cửa vừa đóng lại, chú Kính liền cất giọng nói:“Con đã chuẩn bị tinh thần cho việc sinh con cho Gia Nguyên chưa?”Giọng của Chú Kính rất nhẹ, trong vừa đủ trong quá trầm ồn, nghe cứ như là giọng của một thư sinh ngày xưa rất nhã nhặn, so với giọng trầm ấm lại có chút to tiếng của Gia Nguyên thì nghe dễ chịu hơn nhiều.

Nghe cậu hỏi đó, Giao Giao nhanh trí nghĩ ra câu trả lời, cô quay mặt lại cười đáp:“Đương nhiên là con chuẩn bị tinh thần rồi, chú yên tâm.”Chú gật đầu, trong đôi mắt lại vui buồn lẫn lộn, chú nói tiếp:“Chú biết Gia Nguyên nhỏ tuổi hơn con, ép con phải sinh con cho nó thì rất thiệt thòi.

Chú biết kế hoạch của bà là sau khi con sinh được con trai thì sẽ đuổi đi, chú rất không đồng ý cách làm đó.

Con cứ yên tâm đi, sau khi sinh xong cuộc sống của cháu chú sẽ lo chu toàn, con muốn học khảo cổ theo ý mình cũng được, muốn tìm hạnh phúc mới cũng được, tất cả chú sẽ lo hết cho con.”Giao Giao nghe xong cảm thấy rất cảm động, lần đầu tiên cô cười với người nhà họ Tăng chân thành đến thế nhưng cô không nói thêm gì cả.

Im lặng được một lúc, chú Kính tỏ vẻ hơi khó nói, đắng đo một lúc mới dám mở lời:“Chuyện của Gia Nguyên con biết lâu rồi phải không? Chuyện nó có hôn ước…”“Con biết, con hiểu ý chú rồi.

Đám cưới này sẽ không diễn ra đâu, chú yên tâm.

Con cũng sẽ không đòi bất kì danh phận nào, sau khi sinh con xong con cũng sẽ đi thật xa không lưu luyến gì cả.”Chú Kính có hơi bất ngờ, ánh mắt chú nhìn cô càng lúc càng buồn bã chứ không hề vui mừng, bởi vì khi nghe cô nói thế trái tim chú bỗng rất đau, đến cả chú cũng không hiểu vì sao mình lại thế, chỉ nói:“Chú biết con hiểu chuyện, nhưng…sau này cũng đừng đi quá xa.”Cô không hiểu câu nói này nhưng vẫn gật đầu sau đó cúi chào rồi rời khỏi phòng.

Chú Kính lúc này tự dưng lại lưu luyến, chú nhìn căn phòng rộng hiu quạnh của mình, một suy nghĩ gì đó xô đến khiến chú buồn bã nhìn ra cửa sổ.

Trong túi áo chú bỗng lấy ra một tấm ảnh cũ của một phụ nữ đang mang thai, chú buồn bã thở dài:“Mẹ ơi, con phải làm thế nào đây?”Nói rồi chú ôm tấm ảnh vào lòng một cách rất nâng niu, lạ thay là người phụ nữ trong ảnh không phải là bà Khánh, rốt cuộc là chuyện gì thế? Chú Kính lúc này mới nhớ lại chuyện của nhiều năm trước.

Chú Kính có tên là Gia Kính còn em trai (tức cha của Gia Nguyên) tên Gia Thiên.

Từ bé trong hai anh em chú được cho là người có cơ hội thừa kế cao nhất.

Thế nhưng vì cái quyền thừa kế cao nhất đó mà chú phải rất vất vả, chú luôn phải học tập khổ sở, giáo dục nghiêm khác, trong khi đó Gia Thiên luôn được chiều chuông hết mực, bất kì thứ tốt đẹp gì cũng cho em trai, bà Khánh hoàn toàn không để tâm đến chú tủi thân và buồn thế nào.

Chú luôn cho rằng là do mình là con lớn, trách nhiệm nặng nề hơn nên được giáo dục nghiêm khắc, còn em trai nhỏ tuổi nên mẹ cưng chiều.

Cho đến một ngày, là cái ngày mà chú Kính phát hiện mình bị vô sinh, chú bỗng nhận ra suy nghĩ trước giờ của mình đã sai hoàn toàn.

Năm đó ngoài việc phát hiện ra mình bị vô sinh chú còn phát hiện hai anh em không cùng huyết thống.

Bấy giờ chú mới đem chuyện này hỏi mẹ và bà cũng không hề né tránh trả lời chú, nói cho chú tất cả sự thật.

Đến lúc này chú mới biết hóa ra mẹ mình đã giấu một bí mật kinh hoàng, chú hoàn toàn không phải con ruột.

Đứa bé mà bà sinh ra năm đó đáng ra là một đứa bé gái, do tình thế khó khăn của tập đoàn và dòng họ lúc đó, bà cần sinh một đứa con trai để củng cố địa vị của chồng trong dòng họ và giữ vững danh phận làm vợ cả của mình.

Vì lợi ích riêng ấy, người mẹ đó đã không ngần ngại giấu giếm hoán đổi con gái vừa sinh ra của mình bằng một bé trai cũng sinh cùng ngày.

Đứa trai đó sau này cũng chính là chú Kính, còn đứa con gái ruột vẫn luôn được bà Khánh theo dõi và âm thầm sắp xếp xây lên mối tình giữa chú và con gái ruột của mình.

Vì thế, vợ của chú mới chính là cháu nội của nhà họ Tăng, mọi việc đều do bà Khánh một tay thao túng tất cả.

Sau khi biết hết mọi chuyện, chú Kính đã rất sốc không dám tin vào hành động độc ác của người mà mình xem là mẹ suốt nhiều năm qua, hóa ra mẹ đối xử tệ với mình là vì mình vốn dĩ không phải con ruột.

Thế nhưng mọi chuyện đã không thể quay đầu lại được, chú và bà Khánh đành ôm bí mật này đến khi xuống mồ, chú cũng không nhận mẹ ruột.

Còn người vợ của chú bởi vì sau khi bà Khánh biết chú bị vô sinh, vì không muốn con gái ruột thiệt thòi nên đã đứng sau tác động khiến cô ấy hiểu lầm chú ngoại tình rồi ly hôn chú Kính, bản thân chú cũng không muốn làm khổ người mình yêu nên đã cam tâm chấp nhận ly hôn, khi ly hôn chú chỉ mới 19 tuổi.

Cuộc hôn nhân đỗ vỡ chỉ sau chưa đầy năm tháng kết hôn, tuy ngắn ngủi nhưng nó đã kết thúc luôn cả mối tình khắc cốt ghi tâm 6 năm của chú, chú còn quá trẻ để chịu những đã kích như thế.

Từ đó về sau người ta không thấy chú cười nữa, cũng hiếm khi nghe chú nói chuyện, mãi đến tận bây giờ chú vẫn không dám nghĩ tới sẽ tìm hạnh phúc cho mình.Nhớ lại những chuyện năm đó chỉ khiến lòng chú trở nên lạnh lẽo, chú thở dài quay đầu nhìn vào bức ảnh gia đình trên tường rơi vào ảo não.Sau khi chú Kính nói chuyện với Giao Giao thì buổi khuya hôm đó lại tới lượt bà Khánh.

Đợi lúc Gia Nguyên đã ngủ say, bà Khánh gọi cô ra nói chuyện, bị đánh thức khiến cô chẳng vui vẻ gì.

Bà Khánh kéo cô đến hành lang cuối nói chuyện, trước mặt cô, bà ta vẫn không hề hạ khí thế, nói:“Cô phải ngăn chặn đám cưới lại, ngày mai tuyệt đối không được đi chụp ảnh cưới.”Giao Giao biết rõ suy nghĩ của bà ta, cô cũng ham thích gì cái đám cưới này nên chẳng thèm nghĩ gì đã nói:“Tôi cũng chả ham thích thì cưới cháu trai bà đâu.

Bà chiều cậu ta thì bị chịu đi!”“Tôi không muốn nó buồn thôi, ai ngờ nó lại làm nhanh như vậy.

Tôi đã nghĩ ra cách rồi, cô chỉ cần làm sau cho nó buộc phải dừng hôn lễ, còn về phần tôi, tất cả thiệp mời nó định gửi đi tôi sẽ kêu người lén thu lại hết, sẽ không ai biết tới đám cưới này đâu.”“Thật vậy sao? Vậy lỡ đám cưới tổ chức mà không có nổi một người khách thì Gia Nguyên sẽ thế nào đây? Từ đầu bà cản là được rồi, ai bảo bà cưng chiều cháu quá làm gì?”“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó.

Nếu không cản đám cưới được thì cô không yên với tôi đâu, tôi không biết cô làm gì, ngày mai tôi muốn phải có kết quả!”Nói dứt lời, bà ta không thèm nghe cô nói thêm gì nữa mà rời đi, mọi chuyện lúc này đều dồn hết trách nhiệm lên cô.

Biết trước sẽ không yên với bà ta, Giao Giao thở dài nhưng trong ánh mắt của cô dường như đã nghỉ ra cách giải quyết từ lâu.

Cô thản nhiên đi đến cầu thang đứng nhìn sàn bên dưới hồi lâu rồi bất ngờ tự làm mình ngã lăn xuống.

Sau khi ngã, chân của cô bị bông gân cô liền la lên một tiếng.

Người giúp việc trong nhà nghe tiếng kêu liền bừng tỉnh chạy ra xem, thấy Giao Giao bị ngã họ liền chạy đi báo với Gia Nguyên, Gia Nguyên đang ngủ thì phải hoảng hốt chạy ra xem rồi giúp cô sơ cứu vết thương.

Cậu rất tức giận luôn miệng trách mắng người giúp việc còn suýt chút đánh cả họ, mà những người giúp việc đó hoàn toàn không biết là do Giao Giao cố ý làm vậy.

Thấy họ bị mắng oan, cô liền lên tiếng bênh vực:“Không phải lỗi của họ đâu là do chị bất cẩn tự ngã…Xem tình hình này chắc không làm đám cưới được rồi, chắc ý trời không muốn chúng ta kết hôn.”Gia Nguyên nghe vậy liền khó chịu phản bác lại:“Ngã bị thương thì chừng nào lành lại sẽ đám cưới, tại sao lại nói không làm cưới được? Buổi chụp ảnh ngày mai dời lại một vài ngày có gì đâu!”Nói rồi, cậu bế cô đi lên phòng, trong lòng cậu đã có chút nghi ngờ, nghĩ thầm: “Nửa đêm nửa hôm Giao Giao xuống nhà làm gì?”Vì cú ngã đó mà hôm sau họ không thể đi chụp ảnh cưới được, khiến cậu chẳng vui chút nào.

Qua hôm sau nữa cậu bất chấp đưa cô đi chụp ảnh cưới mặc kệ cô có than chân chưa hết đau.

Vào studio, cô không cần làm gì cả, một mình Gia Nguyên quyết định váy cưới, phong cách, trang điểm, kiểu tóc, tất cả mọi thứ cô chẳng thể nhúng tay vào được.

Nhân viên cửa hàng đó cứ y như lời cậu mà áp dụng lên người cô, cô như một con búp bê không hơn không kém.

Chỉ trong chưa đầy ba mươi phút, lớp make up và váy cưới đã chuẩn bị xong, Giao Giao ngơ ngác bị đẩy ra bên ngoài.

Lúc này Gia Nguyên đã ăn mặc chỉnh chủ đứng chờ đợi, vừa thấy cô đi ra cậu liền nhanh chân đi tới nắm lấy tay cô nhìn ngắm một cách hài lòng:“Chị đẹp lắm, cách make up và bộ váy này rất hợp với chị.”Giao Giao không chút cảm xúc, lần đầu tiên trong đời mặc váy cưới mà cô cứ như người vô hồn.

Chẳng bao lâu sau, hai người ngồi vào vị trí chụp ảnh, nhìn mặt cô cứ ngơ ra không biết Gia Nguyên và mấy người kia làm cái gì mà nhốn nháo hết làm kiểu này rồi tới kiểu nọ, bàn bạc rất nghiêm túc, cô chỉ biết làm theo mà thôi, ai kêu cười thì cười, tư thế nào thì làm theo tư thế đó.

Chụp mấy chục bức ảnh là phải thay hơn 10 bộ váy cưới, áo dài có, váy kín đáo có, váy hở bạo có, kèm theo đó là thêm những tư thế chụp đủ kiểu từ âu yêm đến hôn hít, trong sáng đến gợi cảm.

Phen này hình như Gia Nguyên đã quyết đây là lần kết hôn duy nhất trong đời nên mới chu đáo kĩ càng như thế.

Một ngày chụp ảnh mệt mỏi cuối cùng cũng xong, Giao Giao mệt lã nằm vật ra chiếc sofa rộng trong studio thở dài.

Đúng vào lúc này, Gia Nguyên đang xem lại ảnh để chọn ảnh in cỡ lớn, vừa chọn được một tắm ưng ý cậu liền đi lại chỗ cô đang nằm lay cô ngồi dậy xem.

Cô mệt mỏi chỉ muốn ngủ mà thôi nên lăn đi, uể oải nói:“Kêu cái gì nữa…chụp cả ngày rồi, ê vai ê lưng, mệt chết được!”Nghe cô nói thế cậu chỉ cười rồi âu yếm xoa bóp vai cho cô:“Chị mệt thì em cũng mệt mà, dù sau cũng chỉ có một lần trong đời chị ráng chút đi.

Hôm nay do chân chị bị đau nên phải chụp trong studio, đợi hai hôm nữa hết hẳn chúng ta sẽ chụp ngoại cảnh.”Giao Giao nghe xong liền thể hiện ra vẻ mặt khó coi nhìn cậu:“Còn nữa hả? Chụp bao nhiêu đây không đủ sao, bộ cậu tính chụp một lần rồi lấy làm hình thơ luôn sau này không chụp nữa hả?”Nghe cậu này mặt của cậu đang vui cũng tự khắc hiện lên vẻ tức giận:“Chị nói cái gì vậy? Ý chị là không muốn chụp nữa à? Đám cưới của mình em đã lo hết từ đầu tới cuối rồi chị chỉ có mỗi việc chụp ảnh cùng em mà cũng không làm đươc sao?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 32: Thất Bại Thảm Hại



Cả một đám người ra tay với mình cô khiến cô không hề phản kháng lại được chút gì, rượu đổ vào họng dù cố không uống nhưng vẫn nuốt phải vài ngụm. Đến cuối cùng, năm chai rượu đã đổ dồn vào bụng khiến cô say đến bất tỉnh ngã ngay xuống sàn. Bà quản gia nhìn với vẻ hài lòng, ra lệnh cho đám người làm:

“Mặc quần áo tươm tất vào cho cô ta rồi dẫn xuống dưới gặp bà chủ, còn cậu chủ thì nhanh chóng rửa vết thương, làm cậu ấy tỉnh táo lại rồi lập tức xuống dưới nhà nói chuyện với công an.”

Nói xong, bà ta cùng vài người giúp việc khác đưa Giao Giao đi xuống gặp bà Khánh..

Vào lúc này ở trước cửa nhà bà Khánh vẫn đang dùng mọi cách ngăn cản công an vào nhà, công an cố lắm mà chỉ vào được tới sân trước. Trong tình thế gần như không ngăn được nữa thì Giao Giao xuất hiện, bà Khánh mặt mài mừng rỡ vội chỉ vào Giao Giao rồi nói với công an:

“Đây, đây là cháu Giao, bạn gái của cháu trai tôi. Hai tụi nó sống với nhau như vợ chồng trong nhà này mấy năm nay rồi, hôm nay cháu Giao uống say quá làm cho cháu trai tôi giận nên chúng cãi nhau. Chắc là trong lúc không tỉnh táo cháu Giao gọi cho bên mấy anh chứ gì! Bọn con nít bây giờ bốc đồng lắm, mấy anh bỏ qua cho nó.”

Người công an nhìn với vẻ mặt đầy nghi ngờ, nhìn tới nhìn lui một hồi rồi hỏi:

“Cô Giao đây, rồi cháu trai bà đâu? Có bằng chứng gì mà bà nói cô gái này là bạn gái của cháu bà?”

Bà Khánh như đã tính ra trước sẽ hỏi vậy, chỉ trong chốc lát quản gia đem ra một cuốn album đưa cho bên công an, bên trong là ảnh của Giao Giao và Gia Nguyên chụp cùng nhau từ năm cậu học cấp ba đến tận bây giờ. Với những tấm ảnh trải dài quá khứ với nhau như vậy công an không thể không tin. Cũng chính vào lúc phía công an đang đắng đo lựa chọn giữa tin và không tin thì Gia Nguyên đột nhiên xuất hiện với dáng đi khập khiễng, bộ dạng say mèm ban nãy đã được thay bằng một bộ đồ pijama và một bộ tóc rồi xù cùng vẻ mặt lo lắng, vẻ bề ngoài đó khiến cậu nhìn trông hiền lành và rất dịu dàng. Trước mặt công an, Gia Nguyên tỏ ra vẻ lo lắng bước đến đỡ lấy Giao Giao thái độ rất chân thành và cũng tỏ ra chút đáng thương, nói:

“Cô ấy và tôi yêu nhau lâu rồi, tại vì hôm nay tôi thấy cô ấy đi cùng người đàn ông khác nên có ghen lỡ nói nặng cô ấy vài câu. Cô ấy chê tôi què muốn rời xa tôi nên mới gây ra chuyện này.. Người cũng đã say rồi, làm việc kinh động tới nhiều người thật có lỗi. Sáng mai tôi sẽ đích thân đến gặp các anh xin lỗi, các anh có thể rời đi có được không? Bạn gái tôi say đến mức này rồi, tôi muốn đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi.”

Công an vẫn muốn hỏi thêm:

“Anh thật sự là bạn trai của cô ấy sao? Đuôi điện thoại 789 là của ai?”

Gia Nguyên vội trả lời: “Là số của tôi, không tin tôi lấy cho anh xem, điện thoại của tôi có khóa vân tay của tôi và cả cô ấy nữa, nếu chúng tôi không yêu nhau thì làm sao cô ấy mở điện thoại của tôi được?”

Vừa nói xong, Gia Nguyên lập tức lấy điện thoại của mình ra đưa cho công an kiểm tra, công an gọi vào số vừa gọi báo thì nhận ra đúng thật là số máy của điện thoại này. Tuy nhiên, trong lòng họ vẫn có nghi ngờ, công an nhìn kĩ đầu của Nguyên thì phát hiện có vết thương, ngay lập tức họ hỏi ngay:

“Đầu của anh tại sao bị thương?”

Gia Nguyên nghe hỏi liền lập tức tỏ ra bộ mặt đáng thương:

“Là cô ấy đánh tôi, chân tôi bị thế này không chạy được nhanh nên mới..”

Câu nói này hình như đã động vào lòng trắc ẩn của cán bộ đó, nhìn bộ dạng và cách nói đáng thương của cậu khiến công an mềm lòng gật đầu tin tưởng:

“Thôi được rồi, nhìn anh là tôi biết anh yêu bạn gái mình rất nhiều rồi. Lần sau có giận nhau cũng đừng gọi linh tinh như vậy. Chúng tôi về đây.”

Gia Nguyên khẽ từ tốn gật đầu, bà Khánh còn diễn dai trực tiếp đi ra cổng tiễn họ.. Tất cả công an sau đó đều lên xe chạy về trụ sở. Xe của họ vừa đi xa được một chút, sắc mặt Gia Nguyên liền chuyển đổi một cách chóng mặt, cậu quay lại nhìn Giao Giao với cặp mắt đầy tức giận và gian ác sau đó buông tay bỏ cô ngã xuống đất, ra lệnh cho người làm:

“Nhốt chị ấy vào phòng riêng cho tôi, tuyệt đối không ai được đến gần hay nói chuyện gì cả, bỏ đói ba ngày!”

Nói rồi cậu dứt áo quay lưng đi vào nhà. Phen này Gia Nguyên thật sự đã tức giận thật rồi, cái dáng vẻ và sắc mặt nghiêm nghị của cậu khiến bà Khánh chợt nhớ đến ông cố nhà họ Tăng, người xây dựng nên tập đoàn AI cũng là một người dám yêu dám hận như vậy, một khi đã tức giận thật sự thì phải khiến cho đối phương quỳ van xin mới thôi. Cả đám hơn mười người có mặt ở đó ai cũng phải khiếp sợ trước Gia Nguyên, ấy vậy mà Giao Giao vẫn chẳng biết trời trăng gì ngủ say như một cái xác, tới lúc bị khiên đi cũng không hề hay biết. Chuyện khó khăn còn đang đợi cô ở phía trước, kế hoạch lần này lại thật bại toàn tập rồi..

* * *

Kế hoạch thất bại chẳng những khiến cô bị phạt giam lỏng mà còn khiến Gia Nguyên trở nên lạnh lùng không còn tin vào cô nữa. Sáng hôm sau, Giao Giao tỉnh lại trong một căn phòng bị khóa hết cửa sổ và cửa ra vào, trên trần nhà lại có camera. Lúc đầu cô rất kinh ngạc không biết chuyện gì xảy ra nhưng sau khi nhớ lại chuyện tối qua, cô đoán ra mình đang bị nhốt. Biết rằng Gia Nguyên sẽ không tha cho mình vì lần này thế mà cô vẫn rất ung dung không sợ gì cả, giống như sống chết chẳng còn quan trọng nữa. Suốt một ngày bị nhốt trong đó, Giao Giao ngồi trên giường vừa nghĩ đến kế hoạch tiếp theo vừa đợi Gia Nguyên tới tìm. Chiều tối, Gia Nguyên đi học trở về liền lập tức đến tìm cô, trên trán cậu lúc này đang dán một miếng băng vết thương, đoán rằng vết thương tối qua cũng khá là nặng. Khi cậu mở cửa phòng ra, thứ đầu tiên ập vào mắt là cô im lặng ngồi trên giường, trong lòng cậu lại không hề vui, vì cậu nhìn ra ánh mắt lạnh nhạt đó của cô. Cậu bước chân đi vào, gương mặt có chút buồn bã, trầm giọng hỏi:

“Chị không đòi ra ngoài sao?”

Giao Giao lạnh nhạt quay mặt đi:

“Muốn đánh thì đánh đi. Tối qua không bắt cậu vào tù được là tôi tính sai, tôi không thèm tính với các người nữa. Cho tôi chết để tôi được giải thoát đi.”

Nghe những lời đó, tim cậu đau nhói, cơn giận dữ cũng không khó chịu bằng cơn đau vì tình. Cậu cố tỏ ra điềm nhiên, cười đáp lại:

“Chị chết rồi thì ai sẽ trả nợ đây? Chuyên tối qua em thật không ngờ chị dám làm đến mức đó. Suy cho cùng cũng vì em mà ra, chắc do em không đủ trưởng thành, không đủ tin cậy để chị dành hết mọi thứ cho em. Em thật sự đã rất giận chị, nhưng hơn hết chị biết em yêu chị đến nhường nào mà phải không? Chỉ cần chị chịu hối lỗi em sẽ bỏ qua tất cả, chúng ta quay về như ngày xưa..”

Giao Giao quả quyết:

“Tôi không có lỗi gì cả! Cậu đừng cố níu kéo tình cảm để được như ngày xưa nữa, thời gian qua rồi không có gì là không thay đổi cả! Từ trước tới giờ tôi ở trong cái nhà này không bao giờ dành tình cảm thật sự cho cậu, từng giây từng phút tôi làm chỉ là để sống yên mà thôi. Cậu kêu tôi bỏ qua tất cả để giống như ngày xưa.. ngày xưa tôi toàn là giả dối, cho dù có sau này, sau này rồi sau này nữa, ngày nào tôi còn ở bên cạnh cậu trong cái nhà này thì đều là tình cảm giả dối. Tôi ghét cậu, ghét đến mức muốn giết cậu, đáng lẽ cha tôi tên tông chết cậu trong lần đó đi, để tôi bây giờ không phải chịu khổ sống không ra gì thế này!”

“Sống với em chị khổ lắm sao? Nếu không nhờ em chị bây giờ phải sống đầu đường xó chợ cùng người mẹ cờ bạc và một đống nợ tiền bồi thường.”

“Tôi thà là vậy.”

“Chị chắc chứ? Chị nghĩ không nhờ em chị có được ngày hôm nay không? Chị sẽ được đi học ư? Sẽ được ngủ trong chăn ấm nệm êm ư? Mọi thứ nhà này cho chị đều là tốt đều mà chị coi nó là gông cùm sao?”

“Đúng vậy, tôi không cần những thứ này.”

Càng nói, Gia Nguyên càng khó kìm chế bản thân, cậu nhăn mặt nhíu mài, tay chỉ về phía cô:

“Chị không muốn những thứ này bởi vì chị muốn sống nghèo khổ không có miếng ăn hơn phải không? Thằng Nguyên này cho chị tất cả, tiền tài, tình yêu, gia đình, danh vọng chị không muốn, chị lại đi muốn cái thằng quét rác thuê, vô học. Bây giờ chị tiếc thương cho hắn nên quay sang đâm sau lưng em, muốn em vào tù chứ gì? Em không cho chị toại nguyện đâu! Nếu đã muốn nghèo đói, thiếu ăn, thiếu mặc thì em cho chị vừa lòng. Từ nay về sau sẽ không có đồ ăn hay nước gì cả, càng không có chăn ấm nệm êm, để em coi chị sống thế nào!”

Dứt lời, cậu đi nhanh ra khỏi phòng rồi hét lớn gọi người, người giúp việc ở dưới nhà nghe tiếng liền vôi chạy lên xem, cậu liền nói:

“Bắt chị ta nhốt vào nhà kho ở sân sau, canh chừng cẩn thận cho tôi, chị ta có nói gì cũng không cho, dù là một giọt nước cũng không được phép đem đến.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.