Hai giờ hai mươi phút buổi chiều, Tần Văn Trọng và Yến Vân trước hẹn mười phút có mặt tại đại trạch Ân gia.
Thím Trương ra mở cửa, pha trà cho họ, mời họ tới đại sảnh tầng 1 ngồi đợi ở sô pha.
Hai người đối với nơi đây không tính là xa lạ, trước đây Thương Thành có hai hoạt động, cũng là trực tiếp tới đây giúp Hoa Chiêu trang điểm tạo hình, lại cùng nhau đi tham gia hoạt động.
Tối nay An Thành có tổ chức lễ trao giải giải thưởng Kim Ngọc cao cấp nhất về phim điện ảnh trong nước.
Hoa Chiêu sau khi sinh con đến nay đã được hai năm rưỡi, vừa chăm con vừa làm việc, trăm lựa vạn chọn chỉ tiếp nhận đóng một bộ phim.
Bộ phim này được lên sóng vào năm ngoái, đạt được thành tích phòng bán vé đứng thứ hai của năm, hơn nữa bình luận của cư dân mạng cũng không tệ.
Do vậy, cô dựa vào bộ phim này tham gia danh sách đề cử về nữ diễn viên chính cho giải thưởng Kim Ngọc, cũng là một trong những hạng mục được nhiều người bầu chọn.
Hai người ngồi uống trà, tùy ý trò chuyện.
Chưa tới mười phút, trêи lầu dần dần truyền tới tiếng khóc nháo của một đứa con nít.
Sau đó liền thấy Ân Thiên Lãng ôm một đứa bé đang rất có tinh thần đi xuống lầu, đứa bé này rất không an phận, lợi dụng cơ thể nhỏ xíu của mình, giọng nói nũng nịu còn mang theo nhõng nhẽo, “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Ân Thiên Lãng không hề biết thằng bé có khí lực lớn như vậy, không cẩn thận thằng bé liền trượt xuống đất, may là anh kịp thời dùng cánh tay giữ chặt lại, sau đó thấp giọng cảnh cáo, “Ân Dĩ Mặc!”
Chính bản thân nhóc con này vừa rồi cũng tự dọa mình, không dám náo loạn nữa, tùy ý ba cậu dùng một bên tay vát đi, không hề phát ra bất kỳ âm thanh phản kháng nào, trêи mặt lại là dáng vẻ huhu ủy khuất.
Ân Thiên Lãng mang theo Ân Dĩ Mặc tới trước sô pha.
“Ân tổng!” Tần Văn Trọng và Yến Vân đồng thanh chào hỏi.
Ân Thiên Lãng gật đầu, đặt nhóc con xuống, “Chào chú với dì đi.”
Ân Dĩ Mặc cuối cùng cũng lấy lại được tự do, đôi chân nhỏ mập nhanh chóng nhảy sang một bên cách Ân Thiên Lãng hai mét, đối diện với hai người đã từng gặp mặt chào hỏi, “Chào chú Trọng! Chào dì Vân!”
Nhóc con ba tuổi, giọng điệu đã rất tròn trịa.
Tần Văn Trọng quỳ một chân xuống, nắm lấy tay bạn nhỏ, “Tiểu Mặc Mặc, sao con lại không vui?”
“Ba đánh mẹ…. con muốn đi tìm mẹ!” Nói xong, miệng liền bắt đầu mếu, hai mắt của bạn nhỏ Ân Thiên Mặc nhanh chóng lệ lưng tròng.
“A?” Hai người đối mắt nhìn nhau, Tần Văn Trọng lén lút nhìn Ân Thiên Lãng một cái, xui xẻo bắt gặp ngay ánh mắt ông chủ đang nhìn lại, anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt nghi vấn lại.
Sao có thể như vậy được? Ân tiên sinh và Ân phu nhân trước giờ đều rất ân ái là chuyện ai cũng biết, lẽ nào từ trước đến này đều là diễn trước ống kính thôi sao? Thực tế, Ân tổng là một người có xu hướng bạo lực gia đình?
Trong lòng Yến Vân bắt đầu không gấp gáp, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt kia, “Tiểu Mặc Mặc, mẹ con đâu?”
“Mẹ con bị thương rồi!” Ân Dĩ Mặc xoa mắt, sau đó còn quay sang trừng Ân Thiên Lãng với ánh mắt hận thù.
Tần Văn Trọng và Yến Vân đều kinh ngạc không ít, lời của một đứa con nít, có nên tin hay không?
Trong lòng Ân Thiên Lãng lại nghĩ, cái tên nhóc này thật biết giả vờ đáng thương lại thích chơi trò người xấu cáo trạng, một chút cũng không nghĩ lại bản thân. Nói đi cũng phải nói lại, ai bảo bên cạnh nó lại có người chú có cái tật xấu này, sau này không thể cho hai chú cháu nó ở chung nữa.
Yến Vân không nhịn được hỏi thêm một câu, “Mẹ con bị thương ở đâu?”
Ân Dĩ Mặc cũng không biết rõ, chỉ đáp lại rằng, “Mẹ đau….”
“Ân Dĩ Mặc,” Ân Thiên Lãng kịp thời lên tiếng chặn ngang lời nói của con trai, “Con có muốn Trần Nữu Nữu sang nhà mình chơi nữa không?” Anh nhìn con trai một cái, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“…Muốn!”
Cái đầu bé nhỏ của Ân Dĩ Mặc đang làm một cuộc tranh đấu tư tưởng, rốt cuộc là việc cứu mẹ quan trọng hay là việc được chơi cùng Nữu Nữu quan trọng?
Đúng rồi, Nữu Nữu tới rồi, chú ba chắc chắn cũng tới, tới lúc đó lại tới trước mặt chú ba cáo trạng, không phải càng tốt hơn sao? Hơn nữa chú ba so với hai cô chú này lợi hại hơn nhiều!
Nghĩ như vậy, bạn nhỏ Ân Dĩ Mặc liền yên tĩnh lại, dựa vào Yến Vân leo lên sô pha ngồi, nghịch mấy bộ lễ phục mà hai người đã mang tới.
Lúc này, trêи lầu truyền tới tiếng bước chân, là Hoa Chiêu đang xuống.
Ân Thiên Lãng xoay người lại, ánh mắt dính chặt lên người bà xã.
Ân Dĩ Mặc thừa cơ lúc lão cha đang thất thần, nhanh chóng kéo tay áo Yến Vân, ghé sát bên tai cô nói: “Ba cưỡi ngựa, cưỡi lên mẹ, mẹ đau đau!”
Tâm tình Yến Vân nhất thời chấn động, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại được, trước mắt thậm chí còn hiện ra hình ảnh không dành cho trẻ em nữa, sau đó không dám lén lút nhìn ông chủ thêm lần nào nữa.
Ân Thiên Lãng đi tới bên cầu thang đợi Hoa Chiêu đi xuống, sau đó tự nhiên mà nắm lấy tay cô, ở bên tai cô nhỏ giọng lẩm bẩm, “Thời gian vẫn còn sớm, sao em không ngủ thêm một chút.”
Hoa Chiêu mặc trêи người một bộ pijama, dáng vẻ thong dong lười biếng. Nghe anh nói lời này, cô không khỏi nhẹ nhíu mày, trừng mắt cảnh cáo nhìn anh, trêи mặt lại không hề phát giác mà đỏ lên, cánh tay nhẹ vươn tới bên eo anh ngắt một cái.
Ân Thiên Lãng bị ăn đau, trêи mặt lại là biểu tình hưởng thụ, khóe miệng cong lên, giống như đang khuyến khích cô tiếp tục.
Trong đầu Hoa Chiêu nháy mắt hiện lên hình ảnh nửa tiếng trước ở trêи giường lớn trong phòng ngủ chính.
Anh áp cô trêи giường mạnh mẽ ra vào, cô thì lại sợ đánh thức con trai đang ngủ bên giường nhỏ, vẫn luôn nhịn không dám phát ra tiếng, cô càng như vậy anh càng cảm thấy kϊƈɦ thích, cuối cùng động tác của anh càng ngày càng mạnh khiến cô không thể không phát ra tiếng, biểu tình trêи mặt anh lúc đó so với hiện tại còn phấn khích hơn nhiều.
Hai vị thành niên ngồi trêи sô pha không dám quang minh chính đại đưa mắt sang nhìn, chỉ có thể lén lút ngó một chút tình hình ở chân cầu thang, không dám tin là ông chủ và bà chủ lại có thể xem họ như vô hình mà thoải mái phát cẩu lương.
Ân ái như vậy, bạo lực gia đình ở chỗ nào?
Ân Dĩ Mặc lại không hề muốn nhìn thấy ba mẹ ân ái như vậy, bởi vì không có cậu ở đó.
Con ngươi to tròn xoay một vòng, dựa vào tốc độ của một đứa con nít nhanh chóng nhảy xuống sô pha phóng tới, nhảy phóc lên người Hoa Chiêu, chiều cao của cậu nhóc chỉ đủ để ôm được đùi Hoa Chiêu, sau đó liền khóc đến nước mắt nước mũi tùm lùm nói, “Mẹ… mẹ… huhuuhu…”
Hoa Chiêu đau lòng chết được, “Bé con sao thế này?”
Ân Dĩ Mặc dùng ánh mắt thị uy với Ân Thiên Lãng, sau đó hướng lên người Hoa Chiêu, bĩu môi nói, “Mẹ ơi, ôm ôm!”
Hoa Chiêu ôm nhóc con lên, dùng chút lực khẽ đánh vào cái ʍôиɠ thịt thịt của con trai, “Ba lại bắt nạt con rồi? Có phải là đánh vào ʍôиɠ con không?”
Ân Dĩ Mặc đáng thương gật đầu, đôi tay nhỏ còn mô phỏng lại dáng vẻ bụm ʍôиɠ của mình.
Nhìn thấy bộ dạng hồ ly giả hổ dọa dẫm của con trai, Ân Thiên Lãng vừa tức vừa buồn cười, lúc anh với Âm Âm đang vui vẻ thì bị một tiếng “Oa” của con trai làm loạn, may là lúc đó hai người đang đắp chăn, không có nhìn thấy bộ phận quan trọng nào đó, nếu như bị con trai nhìn thấy cảnh người lớn đó, như vậy cũng thực sự quá ngại ngùng rồi.
Mấu chốt chính là lúc đó con trai còn tự mình nhảy từ bên giường nhỏ qua, cách một lớp chăn dùng hết sức bình sinh đánh anh, vừa khóc vừa nháo, “Không được bắt nạt mẹ! Ba là đồ hư hỏng!”
Đợi anh từ trong chăn mặc xong đồ lót, Âm Âm cũng khoác xong váy ngủ, thằng bé này lập tức tiến vào trong chăn, dán sát lên người mẹ nó không rời, còn dùng khuôn mặt khiêu khích nhìn anh.
Sau đó thím Trương lên tầng gõ cửa, thằng bé lại không hề muốn buông tay, bảo là muốn cùng mẹ ngủ. Anh nhanh chóng mặc thêm quần dài và áo thun, cường ngạnh từ trong chăn bế thằng bé ra, sau đó lén lút sau lưng Âm Âm đánh vài cái nhẹ vào ʍôиɠ nhóc con, hóa ra tiểu tử này vẫn còn ghi hận trong lòng.
Hoa Chiêu xoa cái ʍôиɠ nhỏ của con trai, bắt đầu trách cứ Ân Thiên Lãng, “Anh sao lại đánh con, không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Thằng bé cũng không phải không nghe lời!”
Ân Dĩ Mặc giống như một cái áo bông vậy, dính chặt trêи người Hoa Chiêu, cánh tay ngắn ngủn quàng trêи cổ cô, cái đầu nhỏ nhỏ dựa trêи vai cô, ngoan ngoãn đến đáng yêu.
Hoa Chiêu hít một hơi mùi sữa trêи người con trai, lại hôn hôn lên khuôn mặt tròn trịa đó.
Ân Thiên Lãng đã biết rõ, trước mặt Hoa Chiêu, bản thân không phải đối thủ của con trai, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, hỏi mấy người ngồi bên sô pha, “Cái hoạt động đó tối nay mấy giờ bắt đầu?”
Tần Văn Trọng nhìn đồng hồ rồi trả lời, “Thảm đỏ là năm giờ rưỡi.”
Yến Vân liền bày ra bốn bộ lễ phục, “Kϊƈɦ cỡ đều đã được chỉnh sửa, hai trang phục đầu tiên là hai trang phục được chọn tạm thời.”
Hoa Chiêu ôm con trai đi qua, trang phục đã ở công ty thử qua rồi, tối nay chỉ cần tổng cộng hai bộ, hai bộ còn lại mang theo để phòng hờ.
Ân Thiên Lãng lại tỉ mỉ đánh già từng bộ trang phục, hai bộ đó cũng xem như thiết kế kín đáo, chính là có một bộ phần ngực xẻ hơi thấp, khiến anh không tự chủ mà nhìn thêm hai lần, không nói lời nào.
Hoa Chiêu giả vờ không nhìn thấy, đặt con trai tới vị trí thường đặt đồ chơi, “Bé con, con tự mình chơi hay là muốn ba cùng con chơi?”
“Tự mình chơi.” Ân Dĩ Mặc trả lời dứt khoát lại cực vang.
“Tốt!” Hoa Chiêu hôn nhóc con một cái rồi đứng lên, cảnh cáo nhìn người họ Ân nào đó một cái, không được thừa cơ lúc cô không ở thì cố ý báo thù.
“Chị Vân, đi theo em!” Hoa Chiêu gọi Yến Vân tên phòng trong thay đồ hóa trang.
Hoa Chiêu cởi đồ, với sự giúp đỡ của Yến Vân thay bộ lễ phục đi thảm đỏ màu rượu sâm panh.
Yến Vân hạ mắt liền phát hiện trêи ngực Hoa Chiêu hiện rõ một vết tích, nhìn màu sắc, là …. vết hôn còn mới, hơn nữa còn là vị trí đó…..
Cô không khỏi cảm thấy bản thân không khác gì kẻ dòm ngó là bao nhiêu, lại liên hệ với cái mà cưỡi ngựa lớn mà Ân tiểu thiếu gia nói, trong lòng cảm khái, bữa trưa thôi mà, có cần ân ái như thế không…..
Đổi xong lễ phục, Hoa Chiêu đứng trước gương ngắm nhìn, cảm thấy rất vừa lòng.
Yến Vân giúp cô trang điểm, thấy cô đánh ngáp vài cái, không nhịn được hỏi, “Em ngủ chưa đủ sao?”
Hoa Chiêu ừ một tiếng, “Có chút mệt.” Lại ngừng một chút, sau đó bổ sung một câu, “Trẻ con thật khó chăm.”
Trong lòng Yến Vân cảm thấy buồn cười, cái gì mà trông con mệt chữ, Ân tổng cũng thật là, nhu cầu cũng quá nhiều rồi, buổi tối vẫn chưa đủ sao, đến cả giấc ngủ trưa cũng không bỏ qua!
Ân Thiên Lãng ngồi trong phòng khách hiện tại vô cùng chính khí, trò chuyện câu được câu không với Tần Văn Trọng.
Từ khi có con trai tới giờ, anh cảm thấy địa vị của bản thân trong lòng bà xã đã không còn, cái gì cũng xếp sau con trai.
Lúc đầu anh nhất quyết không đồng ý cho Âm Âm tự mình cho con bυ”, nhưng anh đã phát hiện bản thân xem nhẹ khả năng làm mẹ của một người phụ nữ, cuối cùng anh vẫn không thể đấu lại cô, bèn cho con trai uống sữa mẹ. Thẳng cho đến tháng thứ tám, Âm Âm mới nghe theo đề nghị của bác sĩ dinh dưỡng mà vô cùng không nỡ đi dứt sữa con.
Bởi vì sữa mẹ, con trai tự nhiên mà ngủ ở phòng bọn họ, cái giường em bé cũng quang minh chính đại đặt kế bên giường lớn, để buổi tối tiện cho việc ôm nhóc con để cho bυ”.
Từ đó đến nay anh liền bắt đầu cuộc sống ɖu͙ƈ cầu bất mãn.
Âm Âm bởi vì cho con bυ” mà ngủ không đủ giấc, tám tháng đầu sau sinh, yêu cầu giao hoan của anh mười lần thì hết năm sáu lần bị bà xã hứng thú không đủ, ngáp ngắn ngáp dài từ chối.
Cuối cùng, qua hết tháng thứ tám, dứt sữa rồi, con trai theo đúng quy chuẩn uống sữa bột ngủ đủ giấc. Âm Âm lại không mệt nữa, hứng thú tự nhiên mà có lại, cuộc sống vợ chồng bọn họ lại lần nữa bạo phát, phảng phất như vạn vật hồi sinh vào ngày xuân vậy.
Nhưng mà, chuyện tốt diễn ra chưa được bao lâu, đợi khi con trai hơn một tuổi, biết đứng biết chạy, còn có thể nói được vài câu chữ đơn giản, tháng ngày tốt đẹp của Ân Thiên Lãng cũng đã đến lúc chấm dứt.
Ân Dĩ Mặc bắt đầu không quản ngày đêm đều dính chặt lên người vợ anh, vợ anh thì luôn đối với bất cứ yêu cầu nào của con trai đều không từ chối, cuối cùng, anh lại trở về với tháng ngày ɖu͙ƈ cầu bất mãn kia.
Trưa hôm nay không hề dễ dàng mới tìm được cơ hội, vừa mới làm được có một nửa, liền bị con trai phá hư, lên không được xuống cũng không xong.
Tần Văn Trọng nhìn thấy ông chủ tâm không đặt ở đây, toàn thân đều toát ra áp suất thấp, biết ý đi tìm Ân Dĩ Mặc cùng chơi xếp gỗ .
Đợi Hoa Chiêu đổi xong trang phục cùng với phối hợp trang điểm đi ra, thì hai cha con ngoài kia đều được phen trợn tròn mắt.
Khối gỗ trong tay Ân Dĩ Mặc rớt ra khỏi tay, cậu nhanh chóng bò dậy chạy qua, ôm lấy đùi mẹ, phấn khích khen, “Mẹ con thật là xinh đẹp!”
Mọi người đều cười ra tiếng.
Ân Thiên Lãng nhìn bà xã xinh đẹp lộng lẫy, trong mắt xét qua tia sáng, trong lòng lại muốn được như con trai nhào qua ôm chặt lấy vợ.
Hơn nữa bộ lễ phục này lúc bày ra xem thì cũng bình thường, sao khi khoác lên người Âm Âm lại lộ rõ từng đường cong như vậy? Anh không khỏi có chút bất mãn, “Bộ này không quá đẹp, đổi bộ khác đi.”
Hoa Chiêu nhìn anh, đoán ra ngay là anh đang nghĩ gì trong lòng, vui vẻ trêu chọc anh, “Anh xác định? Cái váy màu trắng đó xẻ ngực đấy? Hay là anh về phòng kiếm cho em một bộ cao cổ đi?”
Ân Thiên Lãng bị hỏi cho á khẩu, không thể nói được gì.
Thời gian sắp đến, Hoa Chiêu chuẩn bị rời đi, Ân Dĩ Mặc vô cùng luyến tiếc ôm đùi mẹ không buông, cùng mẹ vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Ân Thiên Lãng ôm lấy con trai tiến bà xã lên xe, Hoa Chiêu không yên tâm mà nhắc nhở, “Anh nhẫn nại với con một chút,” Lại ý vị ở bên tai anh thì thầm, “Buổi chiều cố gắng cùng con chơi, đợi nhóc con chơi mệt rồi, buổi tối tự nhiên sẽ ngủ rất sâu.”
Ân Thiên Lãng nghe được lời nhắc nhở này, hôn lên bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Em tối nay phải bồi thường….”
Vế phía sau Hoa Chiêu nghe không rõ, chỉ cảm thấy anh đang thổi khí vào bên tai, làm cô sởn hết tóc gáy, không khỏi nhẹ đẩy mặt anh ra, nhanh chóng leo lên xe.