Trans: Xiêu Xiêu
Giọng nói kéo dài, phối hợp với đôi mắt câu hồn, cộng thêm những vuốt ve tùy ý của cô, Dạ Tư Lăng đã toàn hoàn mất đi lý trí, âm thanh cũng đục ngầu đầy dục vị, “Tôi sẽ giúp em kế thừa vị trí tổng thống”
Ha ha, ngày đó khi cô tỉnh lại đã nghe thấy, chỉ có phá thân xử nam mới có thể giải được vu cổ trong người cô.Nếu như bị tên trăng hoa này vấy bẩn, chắc chắn sẽ biến thành kẻ ngu.
Bị hắn nâng đỡ thượng vị để đợi chờ làm một con rối sao?
Cảm nhận được sự phóng thích của đôi chân, cô nhanh chóng nâng đầu gối đánh về vị trí giữa hai chân anh ta.
Dạ Tư Lăng kêu lên đau đớn, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Hạ Lâm đạp vào trong dòng nước.
Anh ta vươn tay muốn bắt cô.
Kỹ năng bơi lội của Hạ Lâm rất tốt, cô lúc này đã bơi về phía bờ đối diện như nàng tiên cá, trèo ra khỏi bờ suối. Nhìn thấy quần áo đàn ông trên mặt đất, cô thuận tay nhặt lên một chiếc quấn lấy tấm thân trần.
Cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy một chiếc quần…
Nếu như cô cầm quần của anh ta đi, liệu anh ta có đuổi theo cô với bộ phận sinh dục trần trụi giữa hai chân không?
Nghĩ vậy cô liền nhặt chiếc quần của người đàn ông lên chạy đi.
Ngoài cửa, sỹ quan Chu đã đuổi người canh cửa, đi sắp xếp phòng cùng với sắp xếp xử lý vài tên hay chuyện, bên ngoài lúc này hoàn toàn không có ai trông coi.
Hạ Lâm mang theo đôi chân trần chạy đi.
Cô thề, đây là lần chạy thục mạng duy nhất trên đời của cô.
Nhưng đây là khu biệt thự tư nhân của Dạ gia, trên tường đều có camera và lưới điện, cửa lớn có người canh giữ, cô sẽ không thể nào trốn ra ngoài được.
Mà qua 6 tiếng nữa, trời vừa sáng, tiếng chuông ngân lên, cô sẽ lại sa vào vũng lầy ác mộng, không thể tỉnh lại.
Phải tìm nơi trốn đi thôi, tốt nhất còn phải tìm xử nam để giải cổ.
Nhưng Dạ gia lớn như vậy, muốn tìm một xử nam chỉ sợ khó càng thêm khó, huống hồ Dạ Tư Lăng sớm muộn cũng sẽ đuổi đến.
Cô chạy một mạch mười mấy phút, còn chưa ra khỏi vườn hoa mà hơi thở đã ngắt quãng.
Dạ gia vậy mà còn lớn hơn cả phủ tổng thống!
Vừa mới nghỉ một chút, Hạ Lâm đột nhiên nghe thấy tiếng động đằng sau lưng.
“Tam thiếu, đằng này”
Ngay sau đó cô đã nghe thấy giọng nói âm u lãnh lệ của Dạ Tư Lăng, “Tất cả đuổi theo về phía kia”
Nghe những tiếng bước chân càng ngày càng gần, bọn họ đang đuổi về phía này sao?
Làm thế nào giờ?
Cô còn đang mang chân trần, sao có thể chạy lại với đám đàn ông!
Nghe nhịp tim chính mình giờ đã tựa như trống đánh trận, lúc này Hạ Lâm chợt phát hiện phía trước có hai lỗi rẽ, cô liền tức tốc chọn một mà chạy thục mạng.
Ngoặt thêm một lối nữa, không ngờ bản thân đã ra khỏi nhà họ Dạ!
Nhưng… nhưng đây là đâu?
Sao nơi này lại chỉ ngăn cách với Dạ gia bằng một chiếc cổng vòm hình tròn?
Cô bước qua cửa, là một tòa thành trung cổ rất đồ sộ.
Tòa thành sắp xếp theo lối kiến trúc tam đoạn của thời kỳ chủ nghĩa cổ điển. Cả tòa phân làm ba khúc tung hoành, hai bên đối xứng, tạo hình chỉnh tề, tráng lệ hùng vĩ.
Nơi này… chẳng lẽ là vương cung?
Nước A chỉ còn lại duy nhất một vương cung trung cổ trải qua hàng mấy trăm năm. Phía sau vương cung là một ngọn núi. Trong màn đêm, ngọn núi đó hiện lên đường nét rõ ràng, càng khiến vương cung trở nên nguy nga tráng lệ.
Liệu có phải là Dạ tư lệnh, Dạ Cận cha của Dạ Tư Lăng sống ở đây không?
Cha cô trên danh nghĩa là tổng thống. Nhưng thực ra, người đàn ông có quyền thế nhất nước A trước giờ lại là người của Dạ gia, chứ không phải tổng thống.
Xưa nay, Dạ gia luôn là thế lực nắm quân quyền, đồng thời còn là thế lực cha truyền con nối, là vương vị duy nhất tồn tại sau khi nước A thay vua đổi chúa, có quyền lực tối cao.
Trong lòng Hạ Lâm không ngừng so sánh. Liệu rơi vào tay Dạ Tư Lăng hay Dạ Cận, thì kết cục của cô mới đỡ thảm hơn một chút?