Muốn chị
La Y có chuyến bay vào lúc 8 giờ sáng.
Vì có thể kéo dài thêm thời gian dây dưa trong chốc lát với chị ấy vào đầu buổi sáng sớm tinh mơ, 5 giờ tôi đã sốt sắng dậy rồi, cũng may là đã sắp hè, bầu trời lúc 5 giờ sáng cũng không quá tối tăm mù mịt, ít nhất cũng không lộ liễu chuyện tôi quá mức biến thái.
La Y ngủ thật xinh đẹp a.
Không, La Y mỗi giây mỗi phút đều đẹp, mỗi giây mỗi phút đều dùng sắc đẹp của mình để dụ dỗ tôi.
Vì thế tôi cứ ôm đầu tự nhận là thâm tình khẩn thiết mà nhìn chị ấy, tưởng tượng tình cảnh tuyệt đẹp này trong sách, rồi giữ vững cái tư thế hoàn mỹ hiện tại của mình, tiếp tục chìm đắm trong hình ảnh tình cảm rất nồng nàn và không thể tự thoát ra.
Nhưng tại sao dưới ánh nhìn chăm chú và nóng như lửa đốt của tôi, La Y vẫn có thể bình thản ngủ đến 6 giờ sáng mới tỉnh lại cơ chứ, thậm chí nói không chừng cũng là do đồng hồ báo thức cả đấy.
Sau khi tỉnh chị ấy nhắm mắt xoay người, đưa tay tắt đồng hồ báo thức, hoàn toàn không để ý đến mỹ nhân như tôi đang nằm nghiêng, chỉ vuốt vuốt mái tóc đã ngồi dậy rồi.
Rốt cuộc khi chị ấy vén chăn chuẩn bị xuống giường đã chịu bố thí cho tôi một cái liếc nhìn, vì vậy tôi tiếp tục chịu đựng tư thế vừa nãy, nghe chị ấy hỏi bằng giọng mơ mơ màng màng: “Em đang làm gì đấy?”
Ý định ban đầu của tôi là vươn tay về hướng La Y dưới ánh nắng mặt trời, không chừng chị ấy cũng sẽ đưa tay lại giống như vậy, ngón trỏ của chúng tôi sẽ chạm vào nhau giữa không trung, màn ảnh phóng to lại gần, đặc tả hình ảnh ngón trỏ chạm vào nhau vừa vặn che khuất tia nắng mặt trời không quá chói mắt ở bên ngoài cửa sổ, tạo thành cái bóng đổ dọc xuống.
Wow!
Nhưng mà, thực tế và tưởng tượng cách nhau khá xa, khoảng cách này không chỉ được thể hiện ở chỗ chúng tôi không có camera chuyên dụng cho quay phim, mà còn là do tôi quá nóng lòng thực hiện. Dẫn đến tư thế đưa tay của tôi nhanh hơn suy nghĩ trong đầu, sau khi vươn tay lên rồi lại lập tức hạ tay xuống, nhìn vô cùng giống như tú bà ở kỹ viện thời cổ đại đang mời gọi khách đi đường.
La Y hoàn toàn bị tôi chọc cười, hỏi: “Bỗng dưng muốn đổi nghề rồi hả?”
Tôi dở cười dở mếu, đành phải buông tha cho cái kịch bản hoàn hảo đó, gỡ tay còn lại xuống khỏi đầu, nhưng tuyệt đối không ngờ tới rằng…
“Tay của em bị tê rồi.”
Không cử động thì không sao, ngược lại thì quả thực tê tái đến tận tâm hồn, cực kỳ giống như có hàng ngàn con kiến đang cùng nhau gặm cắn trên tay của tôi, và tay tôi dường như đã không còn là của tôi nữa rồi.
Vẻ mặt La Y như hết nói nổi, quay trở lại giường, kéo tay tôi qua.
Tôi khóc lóc: “Nhẹ một chút, nhẹ một chút, tê quá đi a a.”
La Y liếc nhìn tôi: “Thật không biết mỗi ngày em đang suy nghĩ cái gì nữa.”
Tôi dùng cái tay vẫn còn bình thường của mình để ôm lấy eo chị ấy, không hề kiêng kị nói: “Nghĩ rằng muốn cùng chị bên nhau mãi mãi.”
La Y nghe xong thì vừa dịu dàng lại vừa tàn nhẫn nhéo cánh tay tôi, để cho tôi nếm trải rõ rệt cái cảm giác đang bị kiến cắn thì lại chịu thêm một gặm của chó, thật muốn gào thét lên.
La Y: “Lời yêu thương đều chực chờ bên cửa miệng vậy mà coi được à.”
Tôi cười ha hả: “Chị cũng biết đó là lời yêu thương sao, nhưng mà lời yêu thương chẳng phải luôn được treo bên khóe miệng đấy ư, bằng không thì treo ở đâu, chẳng lẽ lại treo trong lời mắng mỏ? Còn treo ở trong lòng thì ai mà biết được a.” Tôi tiến tới nhìn chị ấy: “Vậy nên treo ở đâu thì chị hiểu rồi ha? Muốn thì phải nói ra nha.”
Vì vậy tôi lại ngọ nguậy nhúc nhích bò sang một chút, nói tiếp: “Cho nên yêu thì phải nói ra, yêu nhiều thì nói nhiều, hãy giống như em, biết chưa La Y.”
Mau mau nói yêu em đi!
Nhưng La Y nghe xong chỉ thờ ơ, liên tiếp vỗ vào cánh tay sắp sửa lành của tôi, rồi đẩy tôi ra và rời khỏi giường, nhàn nhạt bảo: “Không biết.”
Thế là vào buổi sáng sớm, Tiết Linh Nhất lại một lần nữa thất bại trong chuyện tán tỉnh với La Y.
Lúc nào đưa chị ấy tới sân bay cũng trong thời gian gấp rút, nhưng cứ nhìn thấy dáng điệu từ tốn của chị ấy tôi thật sự cảm thấy rất sốt ruột, khi xuống xe còn chưa đeo mắt kính mang khẩu trang đội mũ nữa, bộ không thể mang trong khi đang ở trong xe được à?
Khi chuẩn bị rời đi tôi lại mười phần dặn dò dài dòng với chị ấy rằng khi xuống máy bay hãy nhớ liên lạc cho tôi trước, ở bên đó nhất định phải ăn cơm đúng giờ, nếu đổ bệnh thì đừng có cố gắng chịu đựng mà hãy nói với Tiền Nhạc Phàm, chị ấy ừ vài tiếng rồi nhấc chân lên máy bay.
Dõi theo bóng lưng chị ấy, tôi không khỏi cảm thán rằng, vì sao mỗi lần rời xa nhau thế này đều khiến cho con người ta cảm thấy không vui đây.
Sau khi ở sân bay thì trở lại công ty, tuy rằng buổi sáng hôm nay vẫn được coi là ngày nghỉ của tôi, nhưng sao biết được không chừng sẽ có chuyện đột ngột phát sinh như ngày hôm qua.
Rốt cuộc khi dạo chơi nguyên buổi sáng ở công ty, khoảng giữa trưa tôi nghênh đón Trần Linh, cô ấy nhìn thấy tôi tựa hồ rất ngạc nhiên, rồi bởi vì hết sức ngạc nhiên mà bổ nhào về phía tôi, để cho tôi có thể khẳng định rằng cô ấy cảm thấy ngạc nhiên không phải vì tôi.
“Nhị Tiết! Cậu đoán xem đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi:…
Tôi: “Tớ không đoán đâu.”
Cô ấy vui vẻ đặt túi xách để ở một bên, lấy phấn trang điểm từ đó ra để sử dụng.
Giờ đây Trần Linh không còn giống như trước, hồi ấy ở trước mặt tôi Trần Linh chẳng sợ mặt mộc, nhưng điệu bộ bây giờ, từng giây từng phút đều muốn xây dựng hình tượng, tuy rằng vẫn thường xuyên tự bôi đen mình ở trong Weibo, nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy, trong các video, Trần Linh đã trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Cô ấy nói: “Vừa rồi tớ gặp chị Trần!”
Nghe thấy hai chữ ‘chị Trần’ trong lòng tôi hoảng hốt, nhịn không được đành cảm thán, khả năng mắng chửi người của chị Trần thật sự quá lợi hại.
Tiếp theo cô ấy hỏi rằng: “Có một tin tốt và một tin tốt hơn, cậu muốn nghe tin nào?”
Tâm trạng của tôi bị cô ấy lây sang, cảm thấy vào lúc này mình phải biểu cảm vui vẻ một chút, thế nên tôi vui vẻ một chút nói: “Vậy nói tin tốt xếp thứ nhì đi.”
Trần Linh bật cười ha ha vài tiếng, thả phấn trang điểm vào trong túi xách, rồi nắm tay tôi hỏi: “Cậu nói xem có phải cậu rất nhị không?”
Tôi: “Hả?”
Cô ấy nói: “Cậu có cảm thấy chuyện lùm xùm vào ngày hôm qua, có gì đó không đúng không?”
Tôi nhìn chung quanh vài lần, xác định trong văn phòng và ngoài hành lang không có người mới nhỏ giọng thì thầm với Trần Linh: “Tớ thấy rằng mình bị mắng rất thảm.” Nói xong tôi lộ ra biểu cảm uất ức.
Trần Linh cười càng to hơn.
Cô ấy nói: “Có phải cậu bị ngốc rồi hay không hả Tiết Linh Nhất! Công việc hôm trước không phải là của cậu, Nhị Hóa (đồ đần) à!”
Sau đó cô ấy nói cho tôi là do sự nhầm lẫn của chị Trần.
Cô ấy hỏi tôi có nhớ trong tổ mình có người tên Tiết Thần Thần không, tôi đương nhiên là nhớ rồi, hồi tôi mới tới công ty, chị ấy còn dẫn dắt tôi một đoạn thời gian. Trần Linh lại cười giải thích rằng, thật ra ngày trước người chị Trần mắng chính là Tiết Thần Thần, mà tất cả công việc tôi làm hôm đó, vốn dĩ là của Tiết Thần Thần nhưng do chị Trần lẫn lộn với hai người lại với nhau.
Trần Linh còn nói, sự hiểu lầm của chị Trần cũng là do cô ấy, hôm kia khi có một tiết mục, chị Trần hỏi cô ấy việc này là do ai phụ trách, thật ra chị ấy muốn hỏi người xử lý tình huống phát sinh đột xuất là ai, nhưng Trần Linh cho rằng chị Trần hỏi người phụ trách của cô ấy, cho nên cô ấy đã trực tiếp nói ra rằng chính là trợ lý Tiết Linh Nhất.
Trần Linh cười đến nỗi mặt mày đều nhăn lại, khiến cho tôi lo ngại rằng phấn trang điểm sẽ rơi xuống hết, cô ấy nói: “Thảo nào ngày hôm qua thấy cậu tất bật ghê, trước khi tiết mục bắt đầu muốn nói chuyện phiếm với cậu cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.”
Tôi cười khổ: “Cậu còn cười được nữa à!”
Trần Linh cười đau bụng: “Thế cậu không thấy có gì đó không ổn thiệt à? Cứ ngây người ra cho người ta mắng thế kia.”
Dĩ nhiên là tôi thấy không ổn rồi, hơn nữa có rất nhiều việc điều là lần đầu tiên làm, nhưng mà tất cả mọi người đều bận rộn, mọi việc cũng là do chị Trần tự tay giao cho tôi làm, nếu tôi nói thật là chưa bao giờ làm qua, hoặc những việc này hình như không phải do tôi phụ trách, tôi nghĩ chị Trần sẽ không chỉ mắng tôi, mà còn chiên xào rang muối tôi từng phút không bỏ sót giây nào.
“Khó trách tớ cảm thấy những câu mà chị ấy mắng, phần lớn đều nghe không hiểu, nói tớ thường xuyên trốn việc về nhà, nhưng tớ nhớ rằng từ khi bắt đầu làm việc cho tới tận bây giờ, tớ chỉ về nhà có một lần, mà lần đó cũng trong tình huống được phê chuẩn xin giấy phép đàng hoàng, ấy vậy mà còn bảo rằng tớ lười biếng.”
Chuyện lười biếng quả thực tôi từng có nghĩ tới, nhưng tôi xin thưa rằng tôi luôn làm việc bằng tất cả tấm lòng, dẫu vậy nói không chừng chị Trần đúng là đã bắt gặp tình cảnh tôi lười biếng rồi, thế nên tôi đã nghĩ rằng, chẳng lẽ chuyện tôi mua bánh rán trái cây ở ven đường đã bị chị ta phát hiện? Phải chăng vì không sẵn tiện mua cho chị ta một cái, thành ra chị ta mới nói tôi như vậy, nếu thế thì lần sau tôi phải mua thêm vài cái mới được.
Sau khi Trần Linh nghe xong suy nghĩ của tôi, càng cười sáng lạn, cô ấy nói, nguyên nhân chuyển biến của câu chuyện này chính là khi cô ấy và chị Trần gặp Tiết Thần Thần ở trong thang máy.
“Biểu cảm của chị Trần lúc đó, thật buồn cười chết đi được.” Trần Linh khoa tay múa chân một hồi.
Đối với hành động khoa tay múa chân, tôi thật sự không thể hiểu nổi, chẳng lẽ cô ấy không thể hiện bằng biểu cảm cho tôi xem được à?
Cô ấy cười nói tiếp: “Sau đó chị Trần gọi tớ lên văn phòng, đại khái là nói một chút về chuyện đó, mặc dù câu từ rất hời hợt, nhưng có thể nhìn ra được nỗi áy náy của chị ấy, ha ha ha, chỉ có điều cậu quá ngốc rồi Tiết Linh Nhất à, ha ha ha, tớ nghe nói rằng ngày hôm qua chị ấy đã mắng cậu nửa tiếng đồng hồ, vì sao cậu lại không nói cho tớ biết chứ, ha ha ha.”
Bà già đây không nói chẳng phải vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu sao!
Súc vật!
Tôi liếc mắt cắt ngang tràng cười của cô ấy: “Còn tin tốt hơn thì sao?”
Trần Linh ho khan vài cái, lau vài giọt nước mắt, nếu như cô ấy đã chê cười tôi, tôi sẽ không nói cho cô ấy biết, phấn trang điểm của cô ấy đã bị nhòe đi rồi.
Cô ấy nói: “Có lẽ vì chị Trần muốn đền bù, mấy ngày sau tớ chẳng phải sẽ đi nước Mỹ để tập huấn sao, chị Trần bảo rằng tạm thời cậu không cần đi cùng tớ mà còn cho cậu đảm nhận người khác nữa.” Giọng điệu của cô ấy dần bình tĩnh lại: “Thăng chức rồi đấy Nhị Tiết, quả nhiên là trong cái rủi có cái may mà!”
Không biết có phải là trong cái rủi có cái may hay không, nhưng chuyện này đã để tôi cảm thấy hơi vui sướng rồi đấy, tôi đã tạm nắm được thể chế của công ty rồi, điều này nói rõ rằng tôi đã tới gần La Y thêm một bước nữa.
Nhân lúc được nghỉ ngơi tôi mang chuyện này kể cho La Y, nghe xong chị ấy đã đặt câu hỏi cho tôi.
“Em còn có muốn làm trợ lý cho chị không?”
Tôi ừ một tiếng: “Đương nhiên là muốn rồi.”
Chị ấy: “Nhưng mà…”
Tôi nghi hoặc: “Nhưng mà? Có vấn đề gì à, không phải chị đã sớm biết chuyện này từ lâu rồi hay sao?”
Hơn nữa còn nhớ rất rõ ràng.
Chị ấy suy nghĩ một chút rồi trả lời rằng: “Nhìn mặt ngoài em làm trợ lý cho chị là chuyện tốt, nhưng thực tế thì có chút phiền phức.”
Tôi hỏi: “Phiền gì? Không sao, em có thể vượt qua, tiến hành theo trình tự chứ gì, Tiền Nhạc Phàm có thể em cũng có thể.”
Chị ấy thở dài: “Không phải cái này.”
Chị ấy tiếp tục giải thích: “Nếu là em có thể sẽ không để cho chị diễn, hoặc là dùng thái độ trách móc rằng chị phải làm việc quá vất vả, cho nên chị sợ em sẽ xảy ra xung đột với đoàn phim.”
Lời nói này tựa hồ có chút hợp tình hợp lý, đúng là mỗi lần nghe chị ấy kể tình trạng của mình, tôi đã thường xuyên oán giận công ty đến phát điên luôn rồi.
“Nhưng mà.” Tôi vuốt ve màn hình trên tay La Y: “Em vẫn rất muốn làm cái đó.”
La Y nghe xong do dự trong chốc lát, nở nụ cười bảo: “Cũng được, nhưng để nói sau đi, à mà, có phải sắp đến sinh nhật em rồi không?”
Éc.
“Đúng vậy a.”
Quả thực là đã sắp đến rồi, nhưng tại sao chị lại hỏi em, chị phải giả bộ như không biết mới đúng a! Sau đó tạo bất ngờ cho em mới phải chứ!
“Thế muốn gì?” Chị ấy hỏi tiếp.
Trong lòng tôi âm thầm thở dài, nhưng ngoài miệng nói: “Muốn chị.”
La Y ngẩn người một lát: “Em có biết xấu hổ là gì không hả, Tiết Linh Nhất.”
Ha ha ha, không được thì thôi, làm gì căng =))