Trong vòng một giây thì tốc độ tính toán của não người là bao nhiêu?
Nhà vật lý học sẽ nói cho bạn biết, quá trình não bộ suy nghĩ cũng giống như các tín hiệu xung truyền đi trong CPU, cho nên tốc độ tính toán của não người không chậm hơn so với máy tính, mà đối với một số tình huống bộ não không thể chậm hơn máy tính, nhưng mà còn có một vấn đề liên quan đến trí nhớ, vì thế tốc độ là do kết cấu của bộ não quyết định [Thật tình là bạn chả hiểu cái đoạn này nó thế nào nên chỉ chém được thế thôi = =. Cả nhà thông cảm]
Nếu nói đầu óc của Tiêu Thế trước đó hoàn toàn đầy đủ, như vậy lúc này Tô Mạch Ngôn chính là căn nguyên khiến đầu óc y hỗn loạn.
A a a…. Phản ứng của hắn có phải là quá lớn không?
Tiêu Thế kinh ngạc nhìn bóng đen của….Tô Mạch Ngôn ngồi ở sau cánh cửa, hai tay ôm đầu gối, thật là dọa người -_-|||
Vừa rồi hắn nói cái gì?
Hai chữ kia.
Hắn nói chia tay…. Chia tay? Ai muốn chia tay chứ?
Tiêu Thế đau đầu xoa xoa trán, hỏi: “….Anh vừa nói gì?”
Nếu còn dám nói hai chữ kia, y nhất định sẽ làm cho hai cái tai thỏ kia biến thành vắt mì!
Chó bị dọa còn có thể leo tường đấy!
Đại khái là do biểu tình của y có vẻ quá mức hung ác, lão thỏ len lén ngẩng đầu nhìn y một cái, run rẩy, sau đó rụt rè nói: “….Chia tay…..Cậu đến là để chia tay đúng không…..”
Hắn còn dám nói!
Mạch máu trên trán Tiêu Thế căng phồng, còn dám nói hai lần!
Thật là muốn bóp chết hắn…..
Tay y nắm chặt vào rồi lại thả lỏng, sau đó lại nắm chặt. Nhìn bộ dáng đáng thương của đối phương, không hiểu sao y lại cảm thấy rất buồn cười.
Ông trời rốt cuộc là nghĩ cái gì thế? Sao lại tạo ra một con người bề ngoài khôn khéo bên trong ngu ngốc, lại còn có khả năng làm đầu óc người ta hỗn loạn thế này?!
Hắn lại có thể cảm thấy là mình muốn chia tay?!
Hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, Tiêu Thế mỉm cười hung ác, nhíu mày, đóng cửa lại, ngồi xổm trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi: “…..Nếu tôi muốn chia tay, anh tính phải làm sao?”
Vành tai lão thỏ run rẩy lợi hại hơn.
Y không phủ nhận… Tô Mạch Ngôn chán nản gục xuống, cánh tay ôm chặt lấy hai chân.
“Tôi cũng không biết….” – Giọng nói trầm thấp của hắn có chút khàn khàn, nghe qua thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy hắn đang phải chịu áp lực rất lớn – “Kỳ thật tôi cũng sớm biết chúng ta không thể kéo dài được…. Tôi lớn hơn cậu nhiều lắm….”
Khóe miệng Tiêu Thế run rẩy, cũng không phải là ngày đầu tiên ta biết ngươi lớn hơn ta!
Nhưng y không phản bác, bình tĩnh nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.
Y vẫn cố gắng để hiểu hắn, bởi vì dù sao y cũng không phải thần tiên, không thể hiểu hết được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Đầu lão thỏ cúi càng thấp hơn: “Cho tới giờ tôi cũng không dám tin là tôi có thể ở bên cậu thời gian qua, cậu vốn vẫn thích phụ nữ, cậu với tôi, chẳng qua là do lần đó tôi cường…. cái đó cậu, kỳ thật tôi cũng không phải người tốt, lợi dụng sự đồng cảm của cậu….”
Lần đó? Lần đó là lần nào?
Cường cái kia ta? Cường gì?
Mãi nửa ngày Tiêu Thế mới nhớ được ra…. Hắn nói đến chuyện lần trước cứ nghĩ là bị ung thư, cho nên chạy tới hiến thân….
Ta…. Ngày….. A……
Tiêu Thế quả thực rất muốn chửi bậy! Trời mới biết là mỗi lần nhớ lại chuyện hôm đó, y đều thấy ngọt ngào chết đi được, sao trong lời nói của Tô Mạch Ngôn lại thành chuyện đau khổ quằn quại vậy chứ? Còn nữa, chẳng lẽ đến giờ hắn vẫn kiên định cho rằng lần đó là hắn *** mình đấy chứ? Không thể nào?!
“Mạch Ngôn….” – Tiêu Thế dở khóc dở cười, không thể tiếp tục im lặng thêm được nữa – “Vậy theo anh, ở bên nhau lâu như vậy, chúng ta cùng nhau…. Yêu vì cái gì?”
Lão thỏ hoàn toàn vùi mặt vào đầu gối, rầu rĩ nói: “…. Đại khái là vì cơ thể của tôi…. Tạm được…. phải không…..”
Tiêu Thế im lặng.
Hiện tại y bắt đầu có chút hoài nghi, người yêu mình không phải vô tình, căn bản tất cả những gì liên quan đến tình cảm đều là sở đoản của hắn đi?
“Nếu như vậy, sao anh còn ở bên tôi?” – Tiêu Thế biết rõ còn cố hỏi, nhưng mà nếu không nghe được câu trả lời, y thật sự không thể bình ổn oán khí trong lòng.
Mặc cho ai kia tràn ngập nhiệt huyết bình ổn tất cả chỉ vì muốn ở cùng người mình yêu cả đời, kết quả không nói là đối phương chà đạp lên tâm mình, còn muốn thêm cái có tác dụng trong thời gian nhất định, đều rất bực bội.
Bản thân mình không đáng tin đến thế sao?!
“Tôi cũng không nghĩ tới….” – Âm thanh của lão thỏ run rẩy – “Tôi rồi sẽ già đi, nghĩ có thể ở bên cậu thêm một ngày…. Dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời khỏi tôi…. Tôi…. Tôi làm cậu chậm trễ vài năm… chỉ vài năm……”
Tiêu Thế há hốc miệng, không biết nên nói gì.
Lão thỏ không nhìn thấy khuôn mặt đang dại ra của y, vẫn ưu thương nói tiếp: “Hiện tại có thể chăm sóc tốt, nhưng rồi vẫn sẽ già đi….Tôi nghĩ chờ đến khi cậu chán rồi….Nhưng là không ngờ cậu chưa chán tôi, đã bị cha mẹ cậu phát hiện…. Cuối cùng thì tôi cũng không thể quan trọng bằng họ….”
………….
Lão thỏ bi thương nói, hoàn toàn không để ý tới đối phương đã muốn lao lên đấm cho mình một cái.
Lớn lên giống thỏ Tiêu Thế không có ý kiến, nhưng mà đầu óc cũng giống thỏ thì thật là không đỡ được.
Ai nói ngươi không quan trọng bằng cha mẹ?!
Tiêu Thế hít sâu một hơi, tay trái kéo tay phải đang muốn đấm người về, miễn cưỡng trấn định hỏi: “Như vậy nếu chúng ta chia tay, ngươi tính ta phải làm sao?”
Không nghĩ tới lão thỏ lại trầm mặc.
Tiêu Thế nhíu mày, sẵng giọng hỏi lại: “Anh thì sao?
“…..thì…..chia…..” – Lão thỏ co người lại – “Nếu cậu không muốn nhìn thấy tôi ở công ty, tôi sẽ từ chức… Nếu cậu có bạn gái mới, thì đừng bao giờ nói cho tôi, tôi sẽ không chúc phúc cho hai người…. Còn có… cậu có thể thỉnh thoảng đến thăm tôi không?
“…………”
Tiêu Thế quả thực không thể diễn giải được.
Cái đầu của hắn nghĩ cái chết tiệt gì thế hả????
Không thấy y trả lời, lão thỏ lặng lẽ ngẩng đầu lên, lại không dám nhìn thẳng vào mặt y, lập tức cúi xuống, giọng khàn khàn nói: “Không gặp…. cũng không sao.”
Lão thỏ yên lặng xoay người, đầu tựa vào bức tường: “Dù sao… Hi vọng tất cả mọi người đều hạnh phúc…..”
A, còn biết nói một câu tất cả mọi người hạnh phúc?
Tiêu Thế nghiến răng: “Được. Anh giỏi lắm!”
Tiêu Thế trong ấn tượng của Tô Mạch Ngôn chưa từng nói bậy như thế, lưng hắn cứng đờ, nháy mắt cảm giác cả người uể oải, lại lùi sát vào tường.
Tiêu Thế cau mày túm hắn lại gần: “Anh cảm thấy tôi là loại người tùy tiện, có thể nói tạm biệt là xong luôn sao?!”
Lão thỏ cố gắng giãy dụa nhưng không ăn thua, yên lặng cúi đầu: “Không, đương nhiên không phải…. Nếu không chúng ta sao có thể bên nhau lâu như vậy….”
Trời ạ…. Tiêu Thế quả thực muốn khóc thét, trước kia sao không phát hiện ra lão nam nhân này thích để ý mấy chuyện vụn vặt thế nhỉ?
“Tôi với anh ở bên nhau không phải là việc chịu trách nhiệm chuyện trước kia!”
Tiêu Thế nói thẳng, vì y phát hiện, đối với con thỏ cứ gặp chuyện là chui vào góc tự kỷ thì không thể vòng vo được.
“….Ừ….”
Biểu tình phấn chấn không xuất hiện như trong tưởng tượng.
Tiêu Thế ngẩn người, ôn nhu hỏi: “Anh nghe thấy tôi nói gì không?”
Lão thỏ gật đầu, lại run rẩy thêm: “Không phải phụ trách…. Là thương hại đúng không….”
Ta @$%##$*$&………..!!!!!
“Tô Mạch Ngôn!” – Tiêu Thế nổi giận đùng đùng, đứng dậy bật đèn lên – “Anh không tin tưởng tôi vậy sao?!”
Bị ngọn đèn bất ngờ, lão thỏ rụt đầu lại: “Cũng không phải không tin….”
“Anh không hề tin!” – Tiêu Thế cảm thấy bản thân bùng nổ, giống như là quả bóng bay bơm căng, chọc nhẹ một phát là nổ, y hung bạo túm lão thỏ lên, ép vào tường, buộc hắn phải nhìn thẳng vào y – “Anh nói đi, anh không tin tôi có đúng không? Có phải không?”
“Không….” – Đôi mắt lão thỏ hơi đỏ, nhìn qua có vài phần tội nghiệp, nhưng dưới ánh nhìn hung hăng của Tiêu Thế, vẫn không khỏi gật đầu – “…. Không tin….”
Rõ ràng là mình buộc người ta phải nói, nhưng nghe được đối phương nói không tin mình, Tiêu Thế cảm giác vô cùng tức giận: “Vì sao anh lại không tin tôi?! Nói đi! Tôi có người khác ở ngoài?! Ta bán phòng mua xe, anh còn muốn thế nào?!”
Lão thỏ yên lặng, mãi mới ấp úng nói: “…. Khi đó….Là tình yêu cuồng nhiệt thôi….”
Tiêu Thế bị hắn làm cho bật cười.
“Ngu ngốc này, vô tâm như anh còn biết tình yêu cuồng nhiệt là gì sao?”
“Tôi…..” – Tô Mạch Ngôn nhíu mày, muốn dùng khuôn mặt nghiêm túc nhìn y, nhưng vì đôi mắt sưng đỏ mà không có mấy hiệu quả, giận dữ mà cảm giác như đang ai oán – “Tôi đâu có vô tâm….”
Tiêu Thế dở khóc dở cười, vươn tay giữ chặt đầu hắn, ôn nhu nói: “Vậy anh có cảm thấy tôi đối với ngươi chính là tình yêu cuồng nhiệt, hơn nữa còn muốn cuồng nhiệt cả đời?”
Câu này ngay cả hồi trước theo đuổi Tô Na y cũng chưa hề nói.
Được rồi, từ nhỏ y vốn là đứa trẻ ngay thẳng, chưa bao giờ biết mấy lời ngon tiếng ngọt, kiên trì hành động còn hơn bất cứ lời nói nào…. Đến khi gặp được lão thỏ này, kiên tri hai mươi mấy năm qua của y hoàn toàn sụp đổ.
Y chờ mong nhìn đôi mắt đỏ ửng của lão thỏ, hi vọng hắn có thể tiếp thu được những lời vừa rồi.
Ai ngờ…..
“Có phải bà Tiêu không đồng ý đúng không?” – Giọng nói cứng rắn, nhưng càng có vẻ khó chịu – “Tôi hiểu…”
Nói toạc móng heo ra rồi còn không hiểu, lão thỏ nhà y quả là có năng lực lý giải cấp thần -_-|||
Tiêu Thế vắt hết óc tự hỏi xem có thể hạ cấp năng lực lý giải của lão thỏ nhà mình từ mức thần xuống một chút được không. Yêu cầu của y không cao, chỉ cần bình thường là được. Đột nhiên cảm giác đôi môi nóng lên.
Y kinh ngạc cúi đầu, thấy lão nam nhân đôi mắt hồng hồng, lông mi run run, cẩn thận áp môi hắn lên môi mình.
“Không phải muốn chia tay sao?” – Tiêu Thế mím môi nhìn đối phương, khàn khàn nói – “Sao lại muốn hôn?”
Lão nam nhân cứng đờ, vẫn không lùi về sau, vẫn dán lên môi y: “Một lần…. cuối cùng….. có được không?”
Tiêu Thế bình tĩnh nhìn hắn.
Y vẫn nghĩ mình tuy không nói bất cứ điều gì, nhưng không nghĩ làm thế sẽ khiến đối phương bất an.
Chênh lệch tuổi tác xem ra không phải là vấn đề với y, nhưng với hắn, là chuyện vĩnh viễn không thể bỏ qua được…. Bởi vì quá mức để ý đối phương, cho nên mới bất an, lo sợ như thế.
Ngày qua ngày, rốt cuộc là y đã dùng tâm tư nào để ở bên cạnh mình?
Bộ dáng ủy khuất này, nhìn thấy sẽ đau lòng.
Tiêu Thế chậm rãi liếm nhẹ lên cánh môi người yêu, cảm thụ đầu lưỡi đối phương cẩn thận tiến vào, không ngừng dây dưa.
Giống như là dồn hết sức lực vào nụ hôn này, nhiệt tình từ trước đến giờ chưa từng có.
Tiêu Thế cảm giác được cánh tay của hắn ôm chặt lấy lưng mình có chút run rẩy.
Y thở dài ngẩng đầu, lấy điện thoại di động trong túi ra, ngón cái vuốt lên cánh môi bị hôn ửng hồng của người yêu: “Ngươi theo ta về nhà một chuyến.”
Lão nam nhân nhíu mày, khó hiểu nhìn y.
“Mẹ tôi căn bản không hề biết chuyện, anh theo tôi về, sẽ biết là ta nói thật hay nói dối.”
Lão nam nhân mím môi nghĩ nghĩ, lại lắc đầu.
Tiêu Thế nhíu mày trừng hắn.
“Không cần….” – Lão nam nhân hít sâu một hơi, dũng cảm nhìn thẳng vào y – “Dù sao chúng ta cũng không thể ở bên cạnh nhau…. Người lớn trong nhà…. Vẫn nên chờ cậu mang bạn gái về…..”
Có ai nói cho y biết, cái người ngu ngốc này có hiểu tiếng Trung không vậy?!
Thật là muốn đánh người quá!!!
Tiêu Thế nhu nhu thái dương, trực tiếp bấm điện thoại về nhà: “Alo, chú Trần ạ, cháu dẫn người về nhà ăn cơm, vâng, là Mạch Ngôn ạ…”
Đầu bên kia vang lên tiếng rống: “Cút!”
Ánh mắt lão thỏ ảm đạm, muốn đi, lại bị kéo lại, không thể cựa quậy.
Tiêu Thế thở dài, ngữ khí lập tức chuyển sang làm nũng: “Cha…. Ngay cả cha cũng không nghe con nói, con phải làm sao bây giờ….”
“……….”
Không biết bên kia chú Trần nói gì đó, Tiêu Thế lập tức vui vẻ: “Vâng, anh ấy thích ăn nhẹ….”
Thỏ thần đại nhân tròn mắt nhìn Tiêu Thế nói chuyện.
Tiêu Thế nhìn bộ dáng của hắn, nhịn không được mỉm cười, cầm lấy tay hắn, mười ngón đan chặt vào nhau, tiếp tục nói với chú Trần: “Cha, hôm nay tâm tình anh ấy không được tốt lắm, cha mua đồ ngon ngon chút nhá….”
Đôi mắt hồng hồng của thỏ thần nhìn tay mình, lại nhìn Tiêu Thế mỉm cười.
Tiêu Thế vươn người hôn nhẹ hắn một cái, rồi nói với chú Trần: “Cha, cha yên tâm đi, con sẽ không chia tay đâu.”
Chú Trần bên kia thiếu chút nữa thì phát hỏa: “Ta cho mi chia tay! Chia tay!”
Tiêu Thế coi như không nghe thấy, cười tủm tỉm chờ chú Trần nói xong, nhìn lão thỏ nhà mình: “Cha, con yêu anh ấy mà.”
“&^$(**)^%$$&%……”
Mấy lời gào thét của chú Trần đã không còn ai nghe nữa.
Trong nháy mắt, lão thỏ vươn người lên, hung hăng hôn môi người yêu.
Tôi yêu anh cái gì chứ, điểm chết người.
Lão thỏ vừa hôn vừa nghĩ, nếu nói những lời này, có phải từ nay về sau hắn có thể danh chính ngôn thuận yêu cầu y giữ khoảng cách với phụ nữ, mỗi ngày có thể nhìn thấy y yêu hắn, ở bên hắn.
Được rồi, cứ thế đi!
Quả nhiên, yêu đương là phải da mặt dày mới được, cường bạo gì chứ, hoàn toàn có thể HE!
Trong vòng một giây thì tốc độ tính toán của não người là bao nhiêu?
Nhà vật lý học sẽ nói cho bạn biết, quá trình não bộ suy nghĩ cũng giống như các tín hiệu xung truyền đi trong CPU, cho nên tốc độ tính toán của não người không chậm hơn so với máy tính, mà đối với một số tình huống bộ não không thể chậm hơn máy tính, nhưng mà còn có một vấn đề liên quan đến trí nhớ, vì thế tốc độ là do kết cấu của bộ não quyết định [Thật tình là bạn chả hiểu cái đoạn này nó thế nào nên chỉ chém được thế thôi = =. Cả nhà thông cảm]
Nếu nói đầu óc của Tiêu Thế trước đó hoàn toàn đầy đủ, như vậy lúc này Tô Mạch Ngôn chính là căn nguyên khiến đầu óc y hỗn loạn.
A a a…. Phản ứng của hắn có phải là quá lớn không?
Tiêu Thế kinh ngạc nhìn bóng đen của….Tô Mạch Ngôn ngồi ở sau cánh cửa, hai tay ôm đầu gối, thật là dọa người -_-|||
Vừa rồi hắn nói cái gì?
Hai chữ kia.
Hắn nói chia tay…. Chia tay? Ai muốn chia tay chứ?
Tiêu Thế đau đầu xoa xoa trán, hỏi: “….Anh vừa nói gì?”
Nếu còn dám nói hai chữ kia, y nhất định sẽ làm cho hai cái tai thỏ kia biến thành vắt mì!
Chó bị dọa còn có thể leo tường đấy!
Đại khái là do biểu tình của y có vẻ quá mức hung ác, lão thỏ len lén ngẩng đầu nhìn y một cái, run rẩy, sau đó rụt rè nói: “….Chia tay…..Cậu đến là để chia tay đúng không…..”
Hắn còn dám nói!
Mạch máu trên trán Tiêu Thế căng phồng, còn dám nói hai lần!
Thật là muốn bóp chết hắn…..
Tay y nắm chặt vào rồi lại thả lỏng, sau đó lại nắm chặt. Nhìn bộ dáng đáng thương của đối phương, không hiểu sao y lại cảm thấy rất buồn cười.
Ông trời rốt cuộc là nghĩ cái gì thế? Sao lại tạo ra một con người bề ngoài khôn khéo bên trong ngu ngốc, lại còn có khả năng làm đầu óc người ta hỗn loạn thế này?!
Hắn lại có thể cảm thấy là mình muốn chia tay?!
Hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, Tiêu Thế mỉm cười hung ác, nhíu mày, đóng cửa lại, ngồi xổm trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi: “…..Nếu tôi muốn chia tay, anh tính phải làm sao?”
Vành tai lão thỏ run rẩy lợi hại hơn.
Y không phủ nhận… Tô Mạch Ngôn chán nản gục xuống, cánh tay ôm chặt lấy hai chân.
“Tôi cũng không biết….” – Giọng nói trầm thấp của hắn có chút khàn khàn, nghe qua thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy hắn đang phải chịu áp lực rất lớn – “Kỳ thật tôi cũng sớm biết chúng ta không thể kéo dài được…. Tôi lớn hơn cậu nhiều lắm….”
Khóe miệng Tiêu Thế run rẩy, cũng không phải là ngày đầu tiên ta biết ngươi lớn hơn ta!
Nhưng y không phản bác, bình tĩnh nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.
Y vẫn cố gắng để hiểu hắn, bởi vì dù sao y cũng không phải thần tiên, không thể hiểu hết được trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Đầu lão thỏ cúi càng thấp hơn: “Cho tới giờ tôi cũng không dám tin là tôi có thể ở bên cậu thời gian qua, cậu vốn vẫn thích phụ nữ, cậu với tôi, chẳng qua là do lần đó tôi cường…. cái đó cậu, kỳ thật tôi cũng không phải người tốt, lợi dụng sự đồng cảm của cậu….”
Lần đó? Lần đó là lần nào?
Cường cái kia ta? Cường gì?
Mãi nửa ngày Tiêu Thế mới nhớ được ra…. Hắn nói đến chuyện lần trước cứ nghĩ là bị ung thư, cho nên chạy tới hiến thân….
Ta…. Ngày….. A……
Tiêu Thế quả thực rất muốn chửi bậy! Trời mới biết là mỗi lần nhớ lại chuyện hôm đó, y đều thấy ngọt ngào chết đi được, sao trong lời nói của Tô Mạch Ngôn lại thành chuyện đau khổ quằn quại vậy chứ? Còn nữa, chẳng lẽ đến giờ hắn vẫn kiên định cho rằng lần đó là hắn *** mình đấy chứ? Không thể nào?!
“Mạch Ngôn….” – Tiêu Thế dở khóc dở cười, không thể tiếp tục im lặng thêm được nữa – “Vậy theo anh, ở bên nhau lâu như vậy, chúng ta cùng nhau…. Yêu vì cái gì?”
Lão thỏ hoàn toàn vùi mặt vào đầu gối, rầu rĩ nói: “…. Đại khái là vì cơ thể của tôi…. Tạm được…. phải không…..”
Tiêu Thế im lặng.
Hiện tại y bắt đầu có chút hoài nghi, người yêu mình không phải vô tình, căn bản tất cả những gì liên quan đến tình cảm đều là sở đoản của hắn đi?
“Nếu như vậy, sao anh còn ở bên tôi?” – Tiêu Thế biết rõ còn cố hỏi, nhưng mà nếu không nghe được câu trả lời, y thật sự không thể bình ổn oán khí trong lòng.
Mặc cho ai kia tràn ngập nhiệt huyết bình ổn tất cả chỉ vì muốn ở cùng người mình yêu cả đời, kết quả không nói là đối phương chà đạp lên tâm mình, còn muốn thêm cái có tác dụng trong thời gian nhất định, đều rất bực bội.
Bản thân mình không đáng tin đến thế sao?!
“Tôi cũng không nghĩ tới….” – Âm thanh của lão thỏ run rẩy – “Tôi rồi sẽ già đi, nghĩ có thể ở bên cậu thêm một ngày…. Dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ rời khỏi tôi…. Tôi…. Tôi làm cậu chậm trễ vài năm… chỉ vài năm……”
Tiêu Thế há hốc miệng, không biết nên nói gì.
Lão thỏ không nhìn thấy khuôn mặt đang dại ra của y, vẫn ưu thương nói tiếp: “Hiện tại có thể chăm sóc tốt, nhưng rồi vẫn sẽ già đi….Tôi nghĩ chờ đến khi cậu chán rồi….Nhưng là không ngờ cậu chưa chán tôi, đã bị cha mẹ cậu phát hiện…. Cuối cùng thì tôi cũng không thể quan trọng bằng họ….”
………….
Lão thỏ bi thương nói, hoàn toàn không để ý tới đối phương đã muốn lao lên đấm cho mình một cái.
Lớn lên giống thỏ Tiêu Thế không có ý kiến, nhưng mà đầu óc cũng giống thỏ thì thật là không đỡ được.
Ai nói ngươi không quan trọng bằng cha mẹ?!
Tiêu Thế hít sâu một hơi, tay trái kéo tay phải đang muốn đấm người về, miễn cưỡng trấn định hỏi: “Như vậy nếu chúng ta chia tay, ngươi tính ta phải làm sao?”
Không nghĩ tới lão thỏ lại trầm mặc.
Tiêu Thế nhíu mày, sẵng giọng hỏi lại: “Anh thì sao?
“…..thì…..chia…..” – Lão thỏ co người lại – “Nếu cậu không muốn nhìn thấy tôi ở công ty, tôi sẽ từ chức… Nếu cậu có bạn gái mới, thì đừng bao giờ nói cho tôi, tôi sẽ không chúc phúc cho hai người…. Còn có… cậu có thể thỉnh thoảng đến thăm tôi không?
“…………”
Tiêu Thế quả thực không thể diễn giải được.
Cái đầu của hắn nghĩ cái chết tiệt gì thế hả????
Không thấy y trả lời, lão thỏ lặng lẽ ngẩng đầu lên, lại không dám nhìn thẳng vào mặt y, lập tức cúi xuống, giọng khàn khàn nói: “Không gặp…. cũng không sao.”
Lão thỏ yên lặng xoay người, đầu tựa vào bức tường: “Dù sao… Hi vọng tất cả mọi người đều hạnh phúc…..”
A, còn biết nói một câu tất cả mọi người hạnh phúc?
Tiêu Thế nghiến răng: “Được. Anh giỏi lắm!”
Tiêu Thế trong ấn tượng của Tô Mạch Ngôn chưa từng nói bậy như thế, lưng hắn cứng đờ, nháy mắt cảm giác cả người uể oải, lại lùi sát vào tường.
Tiêu Thế cau mày túm hắn lại gần: “Anh cảm thấy tôi là loại người tùy tiện, có thể nói tạm biệt là xong luôn sao?!”
Lão thỏ cố gắng giãy dụa nhưng không ăn thua, yên lặng cúi đầu: “Không, đương nhiên không phải…. Nếu không chúng ta sao có thể bên nhau lâu như vậy….”
Trời ạ…. Tiêu Thế quả thực muốn khóc thét, trước kia sao không phát hiện ra lão nam nhân này thích để ý mấy chuyện vụn vặt thế nhỉ?
“Tôi với anh ở bên nhau không phải là việc chịu trách nhiệm chuyện trước kia!”
Tiêu Thế nói thẳng, vì y phát hiện, đối với con thỏ cứ gặp chuyện là chui vào góc tự kỷ thì không thể vòng vo được.
“….Ừ….”
Biểu tình phấn chấn không xuất hiện như trong tưởng tượng.
Tiêu Thế ngẩn người, ôn nhu hỏi: “Anh nghe thấy tôi nói gì không?”
Lão thỏ gật đầu, lại run rẩy thêm: “Không phải phụ trách…. Là thương hại đúng không….”
Ta @$%##$*$&………..!!!!!
“Tô Mạch Ngôn!” – Tiêu Thế nổi giận đùng đùng, đứng dậy bật đèn lên – “Anh không tin tưởng tôi vậy sao?!”
Bị ngọn đèn bất ngờ, lão thỏ rụt đầu lại: “Cũng không phải không tin….”
“Anh không hề tin!” – Tiêu Thế cảm thấy bản thân bùng nổ, giống như là quả bóng bay bơm căng, chọc nhẹ một phát là nổ, y hung bạo túm lão thỏ lên, ép vào tường, buộc hắn phải nhìn thẳng vào y – “Anh nói đi, anh không tin tôi có đúng không? Có phải không?”
“Không….” – Đôi mắt lão thỏ hơi đỏ, nhìn qua có vài phần tội nghiệp, nhưng dưới ánh nhìn hung hăng của Tiêu Thế, vẫn không khỏi gật đầu – “…. Không tin….”
Rõ ràng là mình buộc người ta phải nói, nhưng nghe được đối phương nói không tin mình, Tiêu Thế cảm giác vô cùng tức giận: “Vì sao anh lại không tin tôi?! Nói đi! Tôi có người khác ở ngoài?! Ta bán phòng mua xe, anh còn muốn thế nào?!”
Lão thỏ yên lặng, mãi mới ấp úng nói: “…. Khi đó….Là tình yêu cuồng nhiệt thôi….”
Tiêu Thế bị hắn làm cho bật cười.
“Ngu ngốc này, vô tâm như anh còn biết tình yêu cuồng nhiệt là gì sao?”
“Tôi…..” – Tô Mạch Ngôn nhíu mày, muốn dùng khuôn mặt nghiêm túc nhìn y, nhưng vì đôi mắt sưng đỏ mà không có mấy hiệu quả, giận dữ mà cảm giác như đang ai oán – “Tôi đâu có vô tâm….”
Tiêu Thế dở khóc dở cười, vươn tay giữ chặt đầu hắn, ôn nhu nói: “Vậy anh có cảm thấy tôi đối với ngươi chính là tình yêu cuồng nhiệt, hơn nữa còn muốn cuồng nhiệt cả đời?”
Câu này ngay cả hồi trước theo đuổi Tô Na y cũng chưa hề nói.
Được rồi, từ nhỏ y vốn là đứa trẻ ngay thẳng, chưa bao giờ biết mấy lời ngon tiếng ngọt, kiên trì hành động còn hơn bất cứ lời nói nào…. Đến khi gặp được lão thỏ này, kiên tri hai mươi mấy năm qua của y hoàn toàn sụp đổ.
Y chờ mong nhìn đôi mắt đỏ ửng của lão thỏ, hi vọng hắn có thể tiếp thu được những lời vừa rồi.
Ai ngờ…..
“Có phải bà Tiêu không đồng ý đúng không?” – Giọng nói cứng rắn, nhưng càng có vẻ khó chịu – “Tôi hiểu…”
Nói toạc móng heo ra rồi còn không hiểu, lão thỏ nhà y quả là có năng lực lý giải cấp thần -_-|||
Tiêu Thế vắt hết óc tự hỏi xem có thể hạ cấp năng lực lý giải của lão thỏ nhà mình từ mức thần xuống một chút được không. Yêu cầu của y không cao, chỉ cần bình thường là được. Đột nhiên cảm giác đôi môi nóng lên.
Y kinh ngạc cúi đầu, thấy lão nam nhân đôi mắt hồng hồng, lông mi run run, cẩn thận áp môi hắn lên môi mình.
“Không phải muốn chia tay sao?” – Tiêu Thế mím môi nhìn đối phương, khàn khàn nói – “Sao lại muốn hôn?”
Lão nam nhân cứng đờ, vẫn không lùi về sau, vẫn dán lên môi y: “Một lần…. cuối cùng….. có được không?”
Tiêu Thế bình tĩnh nhìn hắn.
Y vẫn nghĩ mình tuy không nói bất cứ điều gì, nhưng không nghĩ làm thế sẽ khiến đối phương bất an.
Chênh lệch tuổi tác xem ra không phải là vấn đề với y, nhưng với hắn, là chuyện vĩnh viễn không thể bỏ qua được…. Bởi vì quá mức để ý đối phương, cho nên mới bất an, lo sợ như thế.
Ngày qua ngày, rốt cuộc là y đã dùng tâm tư nào để ở bên cạnh mình?
Bộ dáng ủy khuất này, nhìn thấy sẽ đau lòng.
Tiêu Thế chậm rãi liếm nhẹ lên cánh môi người yêu, cảm thụ đầu lưỡi đối phương cẩn thận tiến vào, không ngừng dây dưa.
Giống như là dồn hết sức lực vào nụ hôn này, nhiệt tình từ trước đến giờ chưa từng có.
Tiêu Thế cảm giác được cánh tay của hắn ôm chặt lấy lưng mình có chút run rẩy.
Y thở dài ngẩng đầu, lấy điện thoại di động trong túi ra, ngón cái vuốt lên cánh môi bị hôn ửng hồng của người yêu: “Ngươi theo ta về nhà một chuyến.”
Lão nam nhân nhíu mày, khó hiểu nhìn y.
“Mẹ tôi căn bản không hề biết chuyện, anh theo tôi về, sẽ biết là ta nói thật hay nói dối.”
Lão nam nhân mím môi nghĩ nghĩ, lại lắc đầu.
Tiêu Thế nhíu mày trừng hắn.
“Không cần….” – Lão nam nhân hít sâu một hơi, dũng cảm nhìn thẳng vào y – “Dù sao chúng ta cũng không thể ở bên cạnh nhau…. Người lớn trong nhà…. Vẫn nên chờ cậu mang bạn gái về…..”
Có ai nói cho y biết, cái người ngu ngốc này có hiểu tiếng Trung không vậy?!
Thật là muốn đánh người quá!!!
Tiêu Thế nhu nhu thái dương, trực tiếp bấm điện thoại về nhà: “Alo, chú Trần ạ, cháu dẫn người về nhà ăn cơm, vâng, là Mạch Ngôn ạ…”
Đầu bên kia vang lên tiếng rống: “Cút!”
Ánh mắt lão thỏ ảm đạm, muốn đi, lại bị kéo lại, không thể cựa quậy.
Tiêu Thế thở dài, ngữ khí lập tức chuyển sang làm nũng: “Cha…. Ngay cả cha cũng không nghe con nói, con phải làm sao bây giờ….”
“……….”
Không biết bên kia chú Trần nói gì đó, Tiêu Thế lập tức vui vẻ: “Vâng, anh ấy thích ăn nhẹ….”
Thỏ thần đại nhân tròn mắt nhìn Tiêu Thế nói chuyện.
Tiêu Thế nhìn bộ dáng của hắn, nhịn không được mỉm cười, cầm lấy tay hắn, mười ngón đan chặt vào nhau, tiếp tục nói với chú Trần: “Cha, hôm nay tâm tình anh ấy không được tốt lắm, cha mua đồ ngon ngon chút nhá….”
Đôi mắt hồng hồng của thỏ thần nhìn tay mình, lại nhìn Tiêu Thế mỉm cười.
Tiêu Thế vươn người hôn nhẹ hắn một cái, rồi nói với chú Trần: “Cha, cha yên tâm đi, con sẽ không chia tay đâu.”
Chú Trần bên kia thiếu chút nữa thì phát hỏa: “Ta cho mi chia tay! Chia tay!”
Tiêu Thế coi như không nghe thấy, cười tủm tỉm chờ chú Trần nói xong, nhìn lão thỏ nhà mình: “Cha, con yêu anh ấy mà.”
“&^$(**)^%$$&%……”
Mấy lời gào thét của chú Trần đã không còn ai nghe nữa.
Trong nháy mắt, lão thỏ vươn người lên, hung hăng hôn môi người yêu.
Tôi yêu anh cái gì chứ, điểm chết người.
Lão thỏ vừa hôn vừa nghĩ, nếu nói những lời này, có phải từ nay về sau hắn có thể danh chính ngôn thuận yêu cầu y giữ khoảng cách với phụ nữ, mỗi ngày có thể nhìn thấy y yêu hắn, ở bên hắn.
Được rồi, cứ thế đi!
Quả nhiên, yêu đương là phải da mặt dày mới được, cường bạo gì chứ, hoàn toàn có thể HE!