Hiểu Linh đứng trước cửa phòng Thừa Minh lưỡng lự một hồi rồi quyết định gõ cửa. Anh ấy mới về lúc hơn 7h tối, không biết đã rảnh chưa. Nhưng là vì đã hẹn 8h qua, Hiểu Linh không có thói quen để người khác chờ mình. Nhỡ đâu Thừa Minh cũng đã rảnh, cô sang muộn chẳng phải là bắt anh chờ sao. Mà bá đạo tổng tài a… tính cách có lẽ ghét nhất là sai giờ.
Một giọng trầm thấp từ trong phòng vọng ra:
– Vào đi.
Hiểu Linh liền mở cửa bước vào. Bên trong phòng chỉ để hai chiếc đèn đầu giường như phòng cô nên ánh sáng khá tối. Nói đúng ra đây là lần đầu tiên Hiểu Linh vào phòng Thừa Minh. Trước giờ có chuyện gì đều là Thừa Minh sang tìm cô. Căn phòng rộng với gam màu chủ đạo thiên về trầm tối cộng thêm ánh sáng không đủ làm Hiểu Linh có chút sợ. Nhưng nhìn quanh lại chẳng thấy Thừa Minh đâu. Cô đang định lên tiếng gọi thì cánh cửa phòng tắm mở ra. Theo phản xạ, Hiểu Linh quay người lại phía tiếng động. Thừa Minh từ nhà tắm bước ra, nửa người trên để trần còn lấm tấm nước. Khối cơ ngực cùng sáu múi cơ bụng rõ nét, cân xứng rất xinh đẹp. Hai đường nhân ngư tuyến quyến rũ bị che lấp một phần bởi chiếc khăn tắm quấn quanh eo. Tay cầm một chiếc khăn đang vò mái tóc ướt sũng. Nhìn thấy Hiểu Linh, Thừa Minh mỉm cười, lười biếng nói, giọng nói trầm thấp đầy ma mị:
– Em qua rồi. chờ anh một chút.
Hiểu Linh ngỡ ngàng vài giây rồi đỏ bừng mặt lúng túng quay đi. Tha thứ cho cô. Cho dù là sắc nữ chính cống, ngắm nam nhân 6 múi không ít. Nhưng là ngắm đường đường chính chính ở nơi công cộng, bãi tắm. Chứ không phải là ngắm một cực phẩm soái ca lại ở trong không gian phòng riêng, ánh sáng mập mờ buổi tối chỉ có hai người như vậy. Đã vậy nam nhân này lại còn vừa mới tắm xong, mái tóc ướt rủ xuống, mùi sữa tắm nam tính trần ngập căn phòng, chiếc khăn quấn hờ hững quanh hông đầy khêu gợi, kích thích. Cô lắp bắp:
– Anh… anh thay đồ đi… lát.. lát em sang.
Vừa nói, cô vừa quay đi toan trở về phòng. Chợt cánh tay bị túm chặt kéo lại, Hiểu Linh lảo đảo đâm thẳng vào lồng ngực Thừa Minh. Khuôn mặt chạm phải làn da còn ẩm ướt hơi nước của anh ấy. Giọng Thừa Minh ngay phía trên đầu:
– Em về làm gì. Chờ anh ba phút là được rồi.
Hiểu Linh rốt cuộc cứng đờ người. Cô không dám phản kháng lại a.. Chỉ sợ vì hành động nào đó của cô, chiếc khăn kia bị tuột xuống thì… Chắc chết mất.1
Nhưng Thừa Minh lại như không có chuyện gì, giữ được cô ở lại thì nhanh chóng buông tay đi vào phòng thay đồ. Cánh cửa thay đồ vừa đóng lại, khuôn miệng người nào đó nhếch lên đầy quỷ quyệt. Phép thử của hắn thành công. Hiểu Linh không hề hoặc chưa từng coi hắn là anh trai. Cũng đúng thôi. Hai người không cùng sống với nhau suốt 20 năm, làm sao chỉ vài tháng ngắn ngủi có thể trở thành ruột thịt cho dù chung dòng máu chứ. Sẽ không có em gái nào đỏ mặt ngượng ngùng bối rối khi thấy anh trai mình ở trần cả. Mà đặc biệt người đó là Hiểu Linh. Cô ấy thậm chí có thể khen ngợi hắn nếu như thật sự xem hắn là anh trai đâu. Nhưng là Thừa Minh biết không thể vội vàng. Nếu để Hiểu Linh sớm nhận ra cảm xúc, phản ứng của cô ấy đối với hắn không đúng thì chắc chắn ngay lập tức sẽ rời xa hắn.
Thừa Minh rất nhanh thay một bộ đồ chất đũi mát mẻ ở nhà. Mấy nút áo trên cùng cũng không cài lại mà cứ để phanh ra như vậy. Hiểu Linh háo sắc lại chẳng phải bí mật gì. Hắn làm sao có thể không biết.
Hiểu Linh đứng bên ngoài chờ, thậm chí còn chưa kịp có ý nghĩ rời đi, đầu óc vẫn còn ngốc trệ vì những hình ảnh vừa rồi thì Thừa Minh đã lười biếng bước ra. Hắn từ tốn chọn mở một bản nhạc để khiêu vũ. Tiếng nhạc du dương vừa vang lên, Hiểu Linh bỗng nhiên rởn da gà, cảm giác muốn bỏ chạy. Không gian riêng tư cùng ánh sáng yếu ớt, âm nhạc du dương triền miên là những thứ khiến con người ta u mê, yếu lòng mà dễ dàng xa đọa.
Nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn của Hiểu Linh, ý cười trên môi Thừa Minh càng sâu. Cô ấy sợ hãi khi ở một mình cùng hắn trong không gian này. Tại sao phải sợ nếu là em gái trong phòng anh trai chứ. Hiểu Linh sợ, đơn giản đó là bản năng báo nguy hiểm của một cô gái khi ở một mình cùng nam nhân không thân thuộc. Nhưng hắn lại giả bộ nhíu mày, trầm giọng hỏi:
– Em làm sao vậy? Tính trốn học?
Hiểu Linh áp chế trái tim đang đập binh binh trong lồng ngực. Tự nhủ: không phải sợ, sao lại sợ chứ, Thừa Minh là anh trai cô cơ mà. Cô nuốt nuốt nước miếng, trấn tĩnh lại, lắc đầu nói dối:
– Không có. Chỉ là không quen với ánh sáng trong phòng anh thôi. Sao anh không mở nhiều đèn hơn?
Thừa Minh cười:
– Thì cũng như em, buổi tối để ánh sáng yếu một chút thì thấy tinh thần được thư giãn. Nên thói quen vẫn vậy. Nào, qua đây anh chỉ cho nên khiêu vũ như thế nào.
Hiểu Linh ngần ngừ giây lát rồi cũng tiến lại. Hai người tay trong tay, mặt đối mặt. Thừa Minh kiên nhẫn chỉ cho cô từng bước di chuyển như thế nào, biểu hiện khuôn mặt nên chăm chú mỉm cười với bạn nhảy ra sao. Hiểu Linh nhập tâm để nghe và làm theo nên dần dần cũng tĩnh trở lại. Tâm trí chỉ còn để ý tới nhạc, tiết tấu, bước chân…
Thừa Minh cười cười… Lần đầu tiên cũng không thể dọa cho Hiểu Linh sợ mà chạy mất, không phải sao. Khi thấy bước chân của cô đã ổn định, Thừa Minh liền nói chuyện để phân tán sự chú ý của cô:
– Sao em chưa thay váy ngủ cho thoải mái, vẫn mặc đồ ban ngày không mệt sao?
Hiểu Linh lựa lời đáp:
– Thì một lát em về thay cũng vậy, em sợ tập nhảy một hồi lại đầy mồ hôi.
Hiểu Linh cô cũng không thể nói: em không thể mặc váy ngủ mỏng manh sang phòng anh a… Đành lấy lý do kia bao biện.
Thừa Minh cũng giả bộ như không nghe ra Hiểu Linh nói dối, chỉ đáp:
– Khiêu vũ trong mấy bữa tiệc này chủ yếu là để giao lưu, không phải là mấy vũ điệu sôi động thì làm sao có thể toát mồ hôi chứ. Em mặc sao cho thoải mái là được.
Đột nhiên Thừa Minh dừng lại, cười cười:
– Em vừa dẫm vào chân anh đấy, biết không?
Hiểu Linh cười xấu hổ:
– Tại anh nói chuyện làm em phân tâm.
Thừa Minh nhướn mày, hỏi lại:
– Vậy em nghĩ khi khiêu vũ dự tiệc, họ làm gì? đương nhiên là trò chuyện a. Không thể lấy cớ vì trò chuyện phân tâm mà dẫm vào chân người ta được, cô gái ạ.
Hiểu Linh hừ một tiếng, ánh mắt quyết tâm:
– Tại hôm nay là buổi đầu thôi. Hết mấy ngày này, em sẽ không còn dẫm chân anh nữa đâu.
Thừa Minh gật gật đầu, đáp:
– Ân.. mong là như vậy. Chứ hôm tiệc em đi cao gót mà dẫm thế này thì chắc chân anh phế đi mất.
Hiểu Linh không nói gì, chỉ đột nhiên nhấc chân dẫm xuống chân Thừa Minh một cái rất mạnh. Khuôn mặt giả bộ hối lỗi:
– Ai nha.. em lại dẫm phải chân anh nữa rồi. Xin lỗi ha…
Thừa Minh đứng hình mất vài giây, đột nhiên ôm choàng Hiểu Linh vào lòng, siết thật chặt mà cười lớn…
– Dám chọc anh… thì ra em chọn trừng phạt ha….