*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Trí Tu nhìn thiếu niên ngồi đối diện, nụ cười xuất hiện trên môi hắn.
– Tôi không nghĩ Lam thiếu gia tới đây chỉ để uống trà đơn giản đâu, đúng chứ?
Lam Triết mỉm cười. Đôi con ngươi đen nhìn hắn, chậm rãi nói.
– Tôi đến để nhắc nhở cậu, cậu đang chạm tới ranh giới của tôi rồi đấy.
– Ranh giới? Là chuyện Thẩm tiểu thư sao.- Sở Trí Tu hỏi nhưng ngữ khí lại chắc chắn.
– Thật bất ngờ đấy, cậu sẽ vì một người không cùng ruột thịt mà đến đây cảnh cáo tôi.
– Cô ấy là bạn tôi. Vậy nên khi có con rắn độc rình mò bạn mình, tôi sẽ không đứng nhìn. – Lam Triết mỉa mai.
Nhưng Sở Trí Tu không có tức giận, nụ cười nhạt trên mặt hắn trở nên càng rõ ràng, đến cuối trở thành một nụ cười khinh bỉ.
– Rắn độc à? Một so sánh thật là hài hước.
Hắn dừng lại vài giây, nói tiếp.
– Nhưng cậu không thấy hơi buồn cười sao, một người chính tay giết chết chú ruột, gây nên một trận mưa máu của hai năm trước. Người như vậy lại giả như chính nghĩa ngồi ở đây châm chọc tôi?
Nghe hắn nói xong, nụ cười biến mất trên gương mặt Lam Triết, thay vào là vẻ lạnh lùng xuất hiện, một biểu cảm trước nay rất ít có ở cậu. Cậu ta như lột đi lớp mặt nạ thường ngày. Nhưng nét mặt đó không duy trì được lâu, ngay lập tức, trên gương mặt là một vẻ ngạc nhiên đầy giả tạo.
– Sở thiếu gia đang nói gì vậy, tôi không hề giết chú mình, cái chết của ông ta hoàn toàn chỉ là một ngoài ý muốn mà thôi. Với lại, cậu đánh giá tôi cao quá rồi, người như tôi sao lại có năng lực gây nên trận mưa máu đó được chứ?
– Trước mặt tôi cậu không cần giả bộ như vậy nữa. Bởi vì, chúng ta là đồng loại mà. Chúng ta giống nhau về bản chất. – Sở Trí Tu cười.
– Tôi đã sớm muốn kết bạn với cậu, Lam thiếu gia.
– Tiếc quá, tôi không muốn. Không ai muốn kết bạn với một người mà không biết khi nào kẻ đó sẽ đâm một dao vào sau lưng mình. Bị bẻ gãy ý chí như Sở tiên sinh sao? Hay là bị lợi dụng rồi bị vứt bỏ như giày rách giống Đoàn Uyển Như? – Lam Triết điềm đạm nói.
– Dù sao thì một người có thể không thể nhìn thấu, hành động lại luôn khó hiểu, thật sự là làm người khó có thể yên tâm được.
Sở Trí Tu thở dài phiền muộn, ngữ khí hơi buồn bã.
– Là vậy sao? Nghe thật khiến người ta tổn thương.
Mặc dù nói vậy nhưng gương mặt lại không có tí tẹo cảm xúc buồn nào, một kiểu làm ra vẻ khiến người không thoải mái.
Sở Trí Tu cầm lấy tách trà đặt trên bàn, uống một ngụm.
– Vậy cậu muốn tôi phải tránh xa Thẩm tiểu thư đúng không?
Mí mắt hắn nâng lên, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
– Tiếc quá, tôi không thể làm được.
Lam Triết cũng chẳng có vẻ bất ngờ gì với câu trả lời của hắn, không bằng nói cậu đã đoán trước được hắn sẽ nói như vậy.
– Xem ra không còn cách nào rồi. Nếu vậy, tôi đi đây. Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ thành kẻ địch. – Lam Triết hơi híp mắt.
– Kẻ địch à? Một từ mạnh đấy. Phải đối mặt với một kẻ thù như vậy, có chút khó nhằn. – Sở Trí Tu hơi nghiêng đầu, bật cười.
– Chỉ có chút khó nhằn thôi à? Cậu hơi ngạo mạn rồi đấy. – Lam Triết lạnh giọng.
– Không hề. – Sở Trí Tu kéo dài âm điệu.
– Không thể phủ nhận là có một kẻ thù vô cùng thông minh, có thủ đoạn tàn nhẫn là một chuyện không may mắn. Nhưng mà khi kẻ địch đó lại không có dã tâm, không có chí tiến thủ, chẳng khác gì một con hổ mà bị rút đi móng vuốt thì việc đánh bại trở nên dễ dàng hơn.
Đôi mắt Sở Trí Tu dính sát vào Lam Triết, hắn bắt đầu đào bới sâu hơn.
– Cậu mới là người thừa kế của nhà họ Lam. Chứng minh rõ nhất là người vượt qua vòng thử thách chọn ra người thừa kế chính là cậu, nhị thiếu gia, không phải Lam Thịnh. Cậu giăng ra cái bẫy khiến chú mình – kẻ phản bội đã bán bí mật công ty sa lưới, sau đó tự tay xử tử ông ta. Kết quả, cậu đã hoàn thành bài thi xuất sắc. Nhưng cậu lại tặng kết quả đó cho anh trai mình, từ đây Lam Thịnh chính thức thành người thừa kế.
Giọng khen ngợi của hắn bỗng chuyển đổi sang tiếc nuối.
– Một người giỏi như cậu lại đắm mình sống trong nhung lụa, không có tham vọng, học theo những tên thiếu gia ăn chơi vô dụng đó. Và nhìn xem, đến lúc này, cho dù cậu nói muốn hạ bệ tôi thì cũng chẳng có quyết tâm mấy, quá hời hợt.
Không khí trở nên im lặng, hai người đối diện nhau. Qua một lúc, Lam Triết mới lên tiếng.
– Vì sao cậu lại biết được?
Sao hắn lại rõ chuyện năm đó, đến ngay cả bố cậu-người coi mình là đứng trên cao hiểu rõ được mọi việc cũng không biết.
Trái với biểu hiện bình tĩnh bên ngoài, trong lòng cậu đang không ổn.
– Tôi biết rất nhiều. Không có ai hiểu cậu hơn tôi. Tôi đã nói rồi, chúng ta là đồng loại. Mà đồng loại thì luôn hiểu biết lẫn nhau mà. – Sở Trí Tu cười vô cùng thân thiện.
– Đồng loại, nghe mà không thoải mái chút nào. Cho dù là vậy thật thì tôi sẽ luôn chỉ là đồng minh của những cô gái xinh đẹp mà thôi, ví dụ điển hình là Nhược Giai. – Lam Triết đứng dậy, quay lưng rời đi.
Trước khi đi, cậu quay đầu lại, buông xuống hai câu có hàm ý đe dọa.
– Về chuyện năm đó, tôi hi vọng cậu sẽ không nói với ai. Người vượt qua bài kiểm tra là anh trai tôi, tương lai anh ấy sẽ thành cầm quyền của tập đoàn họ Lam.
Ra khỏi tòa nhà sang trọng, Lam Triết mới thấy cả người nhẹ hẳn. Cái thời gian ở trong phòng khách, đối mặt với Sở Trí Tu cho cậu một áp lực lớn. Mọi ngóc ngách trong nhà đều tỏa ra thứ mùi chết chóc, nó cứ túa ra, bủa vây cậu, mang cho cậu cảm giác buồn nôn. Bề ngoài mọi thứ đều đẹp đẽ, quý giá nhưng lại mang mùi mục ruỗng. Đặc biệt hơn cả là Sở Trí Tu, một kẻ nguy hiểm.
Chợt Lam Triết dừng bước, biểu cảm cậu biến đổi, bởi cậu thấy, trước mặt xuất hiện một chiếc xe hơi đen.
Bugatti Divo.
Đáng lẽ nó không nên ở đây chứ.
Lam Triết gãi đầu.
Cậu thở dài, bộ dáng khẳng khái đi đến trước xe, mở cửa, ngồi vào trong, động tác dứt khoát. Rất nhanh khí thế đó lại sụt giảm.
– Anh. – Lam Triết cúi đầu ỉu xìu.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái, chế giễu.
– Sao? Nãy trông khí phách lắm mà. Đi một mình tuyên chiến với Sở Trí Tu. Tôi không biết từ bao giờ em trai mình lại trở nên ngu xuẩn thế.
Lam Triết rụt cổ.
Lời tác giả :
Tính ra Thẩm Nhược Giai quen toàn những người không bình thường =))
Các bạn nghĩ Lam Triết đơn giản vậy sao, các bạn ngây thơ quá. Anh ta được coi như là một Boss ẩn đấy :))