Phùng Thanh Thanh hận muốn cắn nát hàm răng, rốt cuộc Phùng Yên Nhiên có loại kỹ năng gì, mà mới chỉ gặp mặt một lần đã mê hoặc được nhiếp chính vương giúp nàng ta ra mặt rồi sao?
Tô Quỳ không nghĩ rằng có thể ôm đùi dễ dàng như vậy, thật sự là so với công lược Phùng Tranh đơn giản hơn tám trăm ngàn lần.
Hình như cô… Cũng không cần phải làm gì?
Chỉ là, mặc kệ thôi, tâm trạng Tô Quỳ thật tốt, nàng kéo góc áo bào đen của Quân Mạc, khi hắn nhìn về phía nàng, liền nhếch cái miệng nhỏ nhắn, không tiếng động mở miệng, “Giao cho ta.”
Quân Mạc nhìn hiểu lời nàng nói, tiếng cười trầm thấp hấp dẫn từ trong cổ họng bật ra, chỉ gật đầu nói một chữ, “Được.”
Phùng Thanh Thanh lặng lẽ rời khỏi cửa cung, mà không biết rằng trong khoảnh khắc vừa rồi, sinh tử của mình đã được quyết định trong hai câu đối thoại.
Tô Quỳ nhéo tai có chút ngứa, thanh âm của người đàn ông này quả thật quá dễ nghe, nàng cảm thấy lỗ tai mình cũng muốn có thai luôn rồi.
“Vậy ta cũng phải đi rồi?” Chớp chớp đôi mắt đen bóng, Tô Quỳ cười thõa mãn.
Nàng không thể để Phùng Thanh Thanh chết ngay bây giờ, nếu như nàng ta chết, thế giới này sẽ sụp đổ, đến lúc đó, ngay cả mạng nàng cũng không giữ nổi, nói chi là kiếm điểm đổi.
Nghe được lời nàng nói, ánh mắt Quân Mạc tối sầm, tâm tình tốt lúc nãy thoáng đã tiêu tan, một cơn đau nghẹt thở xông lên toàn thân.
Môi mỏng mím chặt, Quân Mạc rất muốn hỏi rằng nàng muốn vào cung sao? Lại sợ lấy được câu trả lời khẳng định.
Cũng muốn hỏi rằng nàng có thể không đi hay không. Nhưng không nghĩ ra cách gì để ngăn cản.
Trước ngày hôm nay, bọn họ còn chưa từng gặp mặt. Quân Mạc nắm chặt tay thành quyền lại buông ra, lặp đi lặp lại vài lần mới có thể bình tĩnh, trầm giọng gật đầu: “Ừ.”
Phía xa Đại thái giám Lý Tấn đợi hắn hồi lâu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, hận không thể nhìn ra một đóa hoa.
Xem ra, Vương phủ bọn họ rất nhanh sẽ có một nữ chủ nhân.
Tô Quỳ có chút nghi ngờ liếc nhìn hắn, thật không hiểu sao lòng người này cứ như ngày tháng tư vậy, nói thay đổi liền thay đổi, mới vừa rồi còn tốt, nàng không muốn bị bao phủ bởi áp suất thấp đâu.
Vì vậy, nàng hướng Cốc ma ma bảo: “Nhũ mẫu, đẩy ta qua bên kia chúng ta chờ ở phía trước.”
Nàng khoát khoát tay với Quân Mạc, “Sẽ gặp lại sớm thôi Quân Mạc~.”
Cốc ma ma đẩy Tô Quỳ lao đảo, xém chút nữa ngã xuống, vội vàng khom người cúi chào Quân Mạc, “Vương gia, lão nô cáo lui.”
Mãi đến khi họ đi thật xa Quân Mạc mới tỉnh lại, nàng ấy vừa mới gọi Quân Mạc?
Sáng sớm liền bị triệu khẩn cấp vào cung, lúc này ở bên ngoài cung làm trễ nãi rất nhiều thời gian, Quân Mạc lại nhìn bóng lưng Tô Quỳ lần nữa, xoay người trở lại với chiếc xe ngựa và lá cờ sói cô đơn.
Thị vệ trước cửa hoàng cung thấy xe ngựa của hắn chạy vào, vội vàng mở cánh cửa to lớn nặng nề màu đỏ thắm ra, quỳ gối nghênh đón nhiếp chính vương.
Ngay từ lúc Thái thượng hoàng còn tại vị, liền đặc biệt cho phép nhiếp chính vương ra vào Hoàng cung có thể ngồi xe ngựa, không cần phải quỳ lạy khi gặp Hoàng đế.
Việc này đối với một Hạ thần mà nói, có thể nói là vô hạn ân sủng.
Không có ai để ý rằng sau khi chiếc xe ngựa vào Hoàng cung, Đại thái giám Lý Tấn đã không đi theo, mà lặng lẽ đi tới vị trí của phòng kín.
—
Lại giằng co không biết bao nhiêu thời gian, rốt cuộc cũng có thể vào cung.
Đội ngũ tham gia tuyển chọn tú nữ xếp thành một hàng dài, Tô Quỳ tấm tắc lấy làm lạ kỳ, than thầm Hoàng đế thật có diễm phúc.
Tú nữ ở đây tùy tiện kéo ra ngoài một người, cũng đủ để sánh bằng những người mỹ nữ được biết đến hàng ngàn năm trước đây.
Bản thân nàng là Trưởng nữ của Thái sư đương triều, dù thân thể không lành lặn nhưng cũng không thay đổi được vị trí cao quý của nàng, vì vậy những tiểu thư quan gia cùng nàng vào cung địa vị cũng không chênh lệnh bao nhiêu.