Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 35: Sư huynh giá lâm



Trên núi Cẩu Lũ, Kiển Điệp và Động Trù sống cùng một chỗ đã được một khoảng thời gian. Động Trù đang nằm trên một tảng đá lớn bên ngoài căn nhà lá cạnh vách núi cầm vò rượu uống, Kiển Điệp bưng một chén thuốc đen thùi lùi đi đến bên người Động Trù.

“Nhị bá phụ, đã đến lúc phải uống thuốc.” Kiến Điệp đặt cái khay xuống, giả vờ đem bát thuốc đặt vào khóe miệng Động Trù.

“Cứ để đấy đi.” Động Trù nói.

“Vâng, cháu đi nấu cơm, đại phu nói bệnh của bá phụ phải ăn cơm đúng giờ mới được.” Kiển Điệp cười một cái giống như một con cún con rồi chạy vào trong nhà.

Động Trù nhìn chằm chằm chén thuốc kia, hắn không tin lời nói của đại phu, bệnh của hắn không cần phải điều trị, đem đổ toàn bộ thuốc trong chén xuống sườn núi, rất thoải mái. Từ năm năm trước khi biết mình mắc phải bệnh này, hắn cũng đã đi tìm nhiều danh y, nhưng chung quy lại đều chỉ nhận được một đáp án: vô phương cứu chữa. Không ai biết lúc ấy hắn hăng hái bao nhiêu thì bị đả kích lại bấy nhiêu, nếu khi còn sống mà không thể thực hiện được chí hướng của mình, vậy thì hắn cần gì phải vất vả phấn đấu nữa, mỗi ngày uống say mới có thể mơ mơ màng màng mà sống vui vẻ, rượu mạnh không chỉ có thể làm tê dại thần kinh của hắn mà còn có thể hóa giải đau ốm, rượu, đối với hắn chính là bảo vật cuối cùng.

Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là không chút thống khổ trong lúc say rượu mà chết đi, cho đến khi Tiết Tình tìm đến hắn, nhắc tới chuyện liên minh Võ Lâm. Mới để cho hắn lại có hứng thú cuốn vào tranh đấu trên giang hồ. Ai cũng không thể biết ước mơ lớn nhất của hắn là cái gì, tuyệt thế võ công? Chức chưởng môn? Tất cả đều không phải, cho dù là đồng môn của mình, sư tỷ, sư muội cũng không ai biết trong lòng hắn đích thực mong muốn điều gì. Mười lăm năm trước chinh chiến trên hoang mạc là do Trung Nguyên dành chiến thắng, nhưng số người thương vong của Trung Nguyên lại gấp đôi hoang mạc, Trung Nguyên môn phái đông đảo, tất cả mọi người đều có tính toán của mình, đều muốn người khác hy sinh, còn mình thì ngồi như ngư ông đắc lợi, không có người điều hành, mặc dù dùng nhiều sự hy sinh để đổi lấy thắng lợi, Trung Nguyên cũng phải thay đổi cách làm cũ đó.

Khi đó Động Trù muốn đề cử sư phụ mình cũng chính là chưởng môn tiền nhiệm của phái Linh Vũ lên chức minh chủ võ lâm để cho võ lâm có thể thống nhất thành một tổ chức, nhưng không thành công, chưởng môn tiền nhiệm phái Linh Vũ sau khi trở về Trung Nguyên không bao lâu sau liền mắc bệnh qua đời. Động Trù vẫn không có ý định buông tha, một mình hắn xông xáo trong giang hồ, giao thiệp với các môn phái khác, dùng tâm huyết trọn đời nghiên cứu ra bộ kiếm pháp lấy nhu thắng cương hoàn toàn trái ngược với tiêu chí của kiếm pháp phái Linh Vũ là “Nhanh, mạnh, chính xác”. Ngay lúc kế hoạch của hắn đang phát triển hoàn hảo, thì lại phát hiện mình mắc phải chứng bệnh nan y, coi như đang trêu đùa bao công sức lớn lao mà nửa đời qua hắn gây dựng, hắn trầm luân hắn rơi xuống, hắn không muốn thực hiện cái gì nữa, bởi vì hắn cho là mình không còn cơ hội nữa, chỉ là không nghĩ tới khi mình sắp chui vào ngõ cụt thì lại có một cơ hội mở ra với hắn, Minh chủ tương lai do ai đảm nhiệm cũng không có quan hệ với hắn, hắn chỉ muốn dành khoảng thời gian còn lại của hắn để xây dựng xong liên minh Võ Lâm, nếu không, cuộc đời này của hắn sẽ vô cùng nuối tiếc.

Rượu, vật này một khi dính vào thì thật khó cai, mặc dù biết nó có hại với thân thể mình nhưng cũng vô ích, Động Trù không thể dừng động tác rót rượu. Trong nhà truyền đến tiếng loảng xoảng, hẳn là Kiển Điệp trong lúc đốt củi đụng phải cái vung hoặc là rót nước thì đá phải thùng sắt, Động Trù cũng đã thành thói quen, cũng không để ý nhiều, tiếp tục uống rượu. Tiểu nha đầu cũng có khi động tay động chân, khi làm việc hoàn toàn không phải là một tay hảo thủ, vừa không có sự cẩn thận của cha nàng, vừa không có sự khôn khéo của mẹ nàng.

Đúng lúc ấy thì một cọng lông chim xám xịt rơi vào mặt Động Trù, Động Trù cảm thấy ngứa ngứa, mở mắt ra, thấy một con chim bồ câu mập mạp đang cố gắng vỗ cánh, trên chân có buộc một bức thư. Động Trù giơ tay lên bắt được chim bồ câu, đem bức thư tháo ra, xem qua nội dung xong hắn đem bức thư vo lại thành một cục, trên mặt mừng rỡ. Nhảy xuống tảng đá, đi vào trong ngôi nhà lá, Động Trù ném bức thư vào trong lò lửa rồi nói với Kiển Điệp: “Nha đầu, nhanh đi thu dọn đồ đạc, chúng ta đến Đông Kỳ các.”

Khi Động Trù đến Đông Kỳ các, Tiết Tình và Lưu Huỳnh cũng ra ngoài tiếp giá, chia nhau thực hiện lễ đón của thầy trò, lễ đón của sư huynh muội, nếu nói đến lễ thầy trò chính là đột nhiên Động Trù đâm một kiếm tới đồ đệ mình, cuối cùng Tiết Tình cũng được nhìn thấy thanh kiếm Tố Vấn, không ngờ thanh kiếm kia lại nhã nhặn như vậy, như được điêu khắc từ ánh trăng, thân kiếm trắng noãn làm dịu đi sát khí trong kiếm, là một bán thành phẩm nhưng ngược lại trông nó lại rất đặc biệt. Lưu Huỳnh cũng không tỏ ra yếu kém, xuất ra Thanh Vân kiếm để cùng hoàn thành chu toàn nghi lễ, Tiết Tình ngáp một cái nói với Kiển Điệp: “Bọn họ còn muốn đánh đi đánh lại nhiều lần, đi thôi, cô cô dẫn ngươi vào nhà ngồi trước.”

Đưa cho Kiển Điệp một quả tú cầu đủ mọi màu sắc để cho nàng vừa đi vừa chơi, ba người phái Linh Vũ cùng với người Các chủ Đông Kỳ các ở chung một chỗ phải được giữ bí mật.

“Gần đây có người hoang mạc xuất hiện ở vùng phụ cận Tây Lân các, không biết Trình Các chủ có kết cấu cùng người hoang mạc hay không, họ thật sự không biết chừng mực nữa rồi.” Động Trù trách mắng.

Tiết Tình sờ sờ lỗ mũi, mình mới chính là tay sai của hoang mạc mà Trình Các chủ cấu kết nha, Lưu Huỳnh lơ đãng nhìn thoáng qua làm cho Tiết Tình càng cảm thấy xấu hổ đành phải cúi đầu.

“Đây cùng là một trong những nguyên nhân ta đồng ý với yêu cầu của các ngươi, không thể để cho người hoang mạc nhân cơ hội này lợi dụng sơ hở được.” Tiêu Quy Ứng nói.

“Ha ha ha, ta lại cứ cuốn người hoang mạc đi vào thì sẽ tốt hơn, cũng vì bọn họ đại náo một trận, chúng ta mới có lý do đi mời phương trượng Thiền Không của Thiếu Lâm rời núi.” Động Trù cười nói.

Theo như lời Động Trù nói, Thiếu Lâm tự không xen vào chuyện trong giang hồ, nếu thành lập liên minh Võ Lâm Thiền Không phương trượng tuyệt đối sẽ không tham gia, ông ý nói Thiếu Lâm tự sẽ chỉ ra mặt khi phải đối kháng với hoang mạc, hiện tại thì hoang mạc đang hành động, Thiếu Lâm tự không có lý gì để không hành động cả. Muốn nắm được cái sừng của hoang mạc không phải là dễ dàng gì, nhị sư huynh, còn không mau nịnh nọt sư muội đáng yêu của huynh đi!

Dưới sự an bài của Tiết Tình, Tất mang theo vài thủ vệ hoang mạc tập kích Đông Kỳ các, chẳng qua là theo như lời Tiết Tình dặn dò thì chỉ như đang gãi ngứa vài cái, bị lộ thì chạy đi, Tiết Tình đã chuẩn bị lời để giải thích với Tất, nhưng cũng không phải sử dụng, đối với lời dặn dò của Tiết Tình thì cơ bản Tất không hỏi nguyên nhân, giống như một người máy trung thành đi thi hành mệnh lệnh. Điều đó cũng làm Động Trù vui mừng, nói với Địch Nghịch sư thái và mọi người cùng nhau lên Thiếu Lâm tự mời phương trượng xuống núi, Tiết Tình cũng muốn đi cùng sư thái và đạo trưởng mời phương trượng.

Ba người nghe Động Trù tưởng tượng tương lai võ lâm, lại nghe bên ngoài truyền vào âm thanh loảng xoảng loảng xoảng giống như âm thanh đồ vật, bốn người vội vàng ra cửa kiểm tra, thấy Kiển Điệp đang cầm rìu chặt một gốc cây bạch dương cao.

“Nha đầu, ngươi đang làm gì đấy!” Động Trù vội vàng tịch thu cây rìu trong tay Kiển Điệp, vừa đến nhà người ta mà đã phá bỏ cây cối hoa cỏ nhà người ta rồi, đây không phải là một hành động lễ phép mà con gái của Tam sư đệ nên làm.

“Cầu mắc ở trên cao, cây này quá cao cháu với không tới.” Kiển Điệp tới.

Tiết Tình ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy quả tú cầu lúc trước đưa cho Kiển Điệp đang vướng ở cành cao nhất của cây bạch dương, khinh công Kiển Điệp không tốt, cây này đối với nàng là quá cao, tuy nhiên cũng không đến mức phải chặt cây đi…. ….nói không chừng mẹ Kiển Điệp đã không dạy cho nàng chút đạo lý này.

Nghe lời của Kiển Điệp, Tiêu Quy Ứng nhảy lên cây, sợi tơ vàng thêu hình Kỳ Lân trên y phục dưới ánh mặt trời chiếu vào tựa như…. ….là một thiên sứ! Nhẹ nhàng từ ngọn cây lấy quả tú cầu xuống, vung ống tay áo, tiêu sái rơi xuống đất, Tiêu Quy Ứng khom ngươi trả quả cầu lại cho Kiển Điệp: “Cô nương, xin hãy nhận lấy đi.”

“Cám ơn Tiêu Các chủ” Kiển Điệp cười ngọt ngào nói.

Tiết Tình thở dài, đây chính là con rể hoàn mỹ trong lòng bao nhiêu bậc cha mẹ nha! Khuôn mặt nhỏ bé kia, thân thủ nhỏ bé kia, dáng người cũng nhỏ bé kia, nếu ai là cha mẹ vợ của hắn khẳng định mỗi ngày khi mua thức ăn sẽ nói với người bán thức ăn là: “Ai ui, con rể kia của ta, thật ra không có gì tốt, tuy nhiên lại không tìm ra được khuyết điểm, a ha hả ha hả ha hả~~~”

Động Trù đến Đông Kỳ các, dĩ nhiên Tiêu Quy Ứng muốn mở tiệc tẩy trần cho hắn, nhưng giờ đang vào giai đoạn đặc thù, nên chỉ bày yến tiệc nhỏ trong nhà chứ không làm lớn, đương nhiên Động Trù sẽ không cần cái ǵ, đối với hắn chỉ có rượu là đủ rồi. Lúc ăn cơm, Tiết Tình bình tĩnh bảo nha hoàn đổi rượu của Lưu Huỳnh thành trà, Động Trù cũng bình tĩnh để Kiển Điệp yêu cầu nha hoàn đổi rượu thành trà, Lưu Huỳnh sau khi uống sẽ trở nên như nào bản thân Tiêu Quy Ứng đã biết, để đảm bảo lễ phép hắn sẽ không nói ra cái gì, nhưng nếu Tiết Tình không đổi rượu của Lưu Huỳnh thì hắn cũng sẽ lệnh cho nha hoàn đem rượu của mọi người đổi thành rượu Điềm Tửu có nồng độ nhẹ nhất.

“Lần trước gặp ngươi vẫn còn chỉ là một đứa trẻ, chỉ chớp mắt thế mà ngươi đã là Tiêu Các chủ mà trong giang hồ thường nhắc đến.” Động Trù uống một hớp rượu xúc động nói.

“Đúng thế, lần trước nhìn thấy tiền bối là ở đại hội võ lâm, phong thái của tiền bối đến nay vãn bối vẫn nhớ rõ, vô cùng bội phục.” Tiêu Quy Ứng thật lòng kính nể nói.

“Khi đó ta vẫn còn trẻ tuổi sung sức, không tranh được vị trí thứ nhất thì không chịu bỏ cuộc” Động Trù uống rượu lắc đầu nói.

“Kiếm thuật của tiền bối uyên thâm, vị trí thứ nhất là hoàn toàn xứng đáng”. Tiêu Quy Ứng càng thêm kính nể.

Động Trù thật sự lợi hại như vậy sao? Tiết Tình nghi ngờ gẩy gẩy từng hạt cơm trong chén cơm. Ánh mắt của Kiển Điệp thì luôn lướt qua lướt lại trên bàn, chậm chạp không động đũa làm cho chủ nhân của bữa tiệc là Tiêu Quy Ứng lập tức chú ý tới, ân cần hỏi” “Làm sao vậy? Không có món cô nương thích ăn sao?”

Kiển Điệp lắc đầu một cái, nhanh chóng gắp mấy món ăn đã để mắt từ trước thả vào trong chén của Động Trù: “Người ăn thử những món này đi.”

“Được được, ta sẽ ăn, ngươi cũng uống trà đi.” Động Trù trợn mắt nhìn Kiển Điệp một cái, đây không thể nói là đe dọa mà là đang cầu khẩn. 

Tiết Tình cảm thấy kỳ quái, hỏi Lưu Huỳnh: “Ta hình như không nhớ là Nhị sư huynh đang ăn kiêng?”

“Vậy thì cứ coi như là thế đi, trừ rượu ra cái gì sư phụ cũng không thích ăn.” Lưu Huỳnh trả lời, Tiết Tình không nói gì nữa.

Cơm nước xong, Động Trù muốn đi ngủ, Kiển Điệp đi sát theo phía sau lưng hắn, đột nhiên Tiết Tình có cảm giác mất mát, trước kia Kiển Điệp luôn kề cận nàng, cháu gái ơi, ngươi không muốn cô cô ngươi nữa sao? Thôi thôi, cháu gái đã lớn, như tát nước ra ngoài, ai cũng không thể ngăn cản được nàng đi tìm hạnh phúc.

Đối với Tiết Tình mà nói thì bây giờ còn chưa tới thời gian đi ngủ, trước kia khi ăn tối xong là thời gian nàng xem TV, hiện tại mặc dù không có TV, không phải là còn có người để có thể trò chuyện sao. Tiết Tình xoay người nói với Lưu Huỳnh: “Sáng sớm ngày hôm đó nghe ngươi đàn khúc đó rất êm tai, đàn lại một lần nữa cho ta nghe đi.”

“Được, chỉ cần ngươi muốn nghe, thì lúc nào ta cũng có thể đàn cho ngươi nghe.” Lưu Huỳnh thành thật trả lời.

Trên mặt Tiết Tình có chút nóng lên, có lẽ lời nói vừa rồi của Lưu Huỳnh là lời thật lòng, Tiết Tình nghe xong nội tâm có chút hưng phấn, tại sao có thể không hưng phấn được khi một người lại có thể đối xử tốt với ngươi như vậy.

“Ngươi đi lấy đàn đi, phía bắc khu vườn có một cái chòi nghỉ mát, phong cảnh không chỉ rất đẹp, mà còn có thể hưởng thụ gió đêm, ta ở đó chờ ngươi.” Tiết Tình nói xong liền chạy mất, như thế nào lại thấy giống cô gái cổ đại lén lút ước hẹn cùng với tình lang.

Không lâu sau khi Tiết Tình đến chòi nghỉ mát thì Lưu Huỳnh ôm đàn đến, Tiết Tình thật sự nghi ngờ là hắn dùng khinh công đến. Đặt cây đàn trên bàn đá trong chòi nghỉ mát, Lưu Huỳnh ngồi trên ghế đá bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn của hắn cũng giống như con người hắn có thể giúp cho tâm hồn được thanh thản, gió đêm thổi từ từ, cuốn theo mấy chiếc lá rụng, Tiết Tình có cảm giác cả người mình đều sạch sẽ, tinh thần phấn chấn.

“Trong hoàn cảnh này, có tiếng đàn, có mỹ nhân, nếu có thêm bầu rượu thì tốt biết mấy.”Tiết Tình thở dài nói.

“Ha ha, Tiết sư thúc muốn có rượu, để ta lệnh cho nha hoàn mang rượu tới là được.” Tiêu Quy Ứng đỡ Nam Cung Lạc Lạc đi từ phía sau cây đi ra.

“Tiết cô nương, Lưu Huỳnh công tử.” Nam Cung Lạc Lạc hơi khom người hành lễ với hai người, thân thể của nàng đã có thể xuống giường, nhưng vẫn còn yếu.

Tiết Tình lúng túng chào hỏi.

“Tiết sư thúc rượu Thiệu Hưng bí truyền đó thật tốt, thân thể Lạc Lạc đã tốt hơn rất nhiều rồi.” Tiêu Quy Ứng mừng rỡ nói.

Tiết Tình yên lặng, có hiệu quả không phải là rượu Thiệu Hưng, là thuốc của người tình lang vượt qua sông Trường Giang từ hoang mạc đưa đến Trung Nguyên cho ngươi.

“Mới vừa rồi được nghe tiếng đàn của Lưu Huỳnh công tử nên mới tìm đến đây, đã quấy rầy hai vị rồi.” Nam Cung Lạc Lạc xin lỗi nói: “Không biết khúc nhạc mà công tử vừa đàn có tên là gì?”

“Tuyết phúc sương lưu” Lưu Huỳnh trả lời.

“Đã có tuyết rơi, sao lại có thể có sương xuống, Lưu Huỳnh công tử nếu không chê, Tiêu mỗ xin bêu xấu cùng ngươi hợp tấu một khúc đi.” Tiêu Quy Ứng hăng hái nói.

“Tiêu công tử, không phải ngươi không mang theo tiêu sao.” Nam Cung Lạc Lạc kinh ngạc hỏi.

“Không có tiêu cũng không sao, cái này cũng được rồi.” Tiêu Quy Ứng từ trong ngực lấy ra một mảnh lá cây, Tiết Tình không xác định được đây có phải là mảnh lá cây hắn thổi ở núi Linh Vũ hay không, nếu đúng là như thế thì mảnh lá cây này thì nàng xin bái phục.

Tiêu Quy Ứng khẽ mỉm cười, nói với Lưu Huỳnh: “Lưu Huỳnh công tử, mời.”

“Tiêu công tử, mời.”

Tuy đây là sự kết hợp kì quái, tấu ra bài hát kỳ quái nhưng lại khá dễ nghe, Nam Cung Lạc Lạc và Tiết Tình cùng nhau ngồi trong đình nghe hai người đàn ông này đàn lá cùng hợp tấu, thật sự là một cảnh kỳ quái, nhìn lại lại thấy hài hước. Dù sao thì cũng đều là người trong giang hồ, thân bất do bất kỷ, thân phận đều đã được định trước, không thể nói đây là một màn kịch tính, tương lai rồi đây sẽ ra sao……

Truyện sắp đến giai đoạn kịch tính rồi mọi người ạ! Bật mí một chút là Lưu Huỳnh và Tiết Tình đều sắp gặp nguy hiểm bởi anh nam chính trong nguyên tác là Diêm Minh rồi. Hihi… Mọi người cùng đón chờ những tình tiết tiếp theo nhé!

Truyện sắp đến giai đoạn kịch tính rồi mọi người ạ! Bật mí một chút là Lưu Huỳnh và Tiết Tình đều sắp gặp nguy hiểm bởi anh nam chính trong nguyên tác là Diêm Minh rồi. Hihi… Mọi người cùng đón chờ những tình tiết tiếp theo nhé!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.