Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Không khí chợt yên tĩnh vốn đã khiến người khác lúng túng, đặc biệt còn trong một không gian kín và nhỏ nữa, dù muốn không để ý tới cũng chả được.
Tốc độ di chuyển của thang máy khách sạn còn cực kỳ chậm, cửa thang máy đóng mở y như slow motion, may là bọn họ ở lầu 2, Lộ Hứa Nam hừ xong thì không lâu sau tiếng “đinh” vang lên, âm thanh nhắc nhở chui vào tai ba người đứng xem y như âm thanh của thiên đường.
Mọi người lần lượt ra khỏi thang máy, Phương Từ thấy Lộ Hứa Nam mím chặt môi, hệt miệng hồ lô, rõ ràng là anh không định nói chuyện.
Con ngươi Phương Từ đảo quanh, thấy đồ uống trong tay mấy cô gái thì tự cho là thông minh mà làm dịu bầu không khí: “Ủa, hiệu sữa chua này uống ngon lắm á, mấy bà đều thích uống sao!”
Ninh Y và Cư Mộng không trả lời.
Người trước là cảm thấy chủ đề này không có ý nghĩa để thảo luận, người sau thì cảm giác chủ đề này sẽ đạp trúng hố mìn.
Mộ Vãn Tình không nghĩ nhiều vậy, cô ấy chỉ cho rằng mọi người không ai đáp lại sẽ khiến Phương Từ khó xử nên tốt bụng trả lời: “Tui chưa uống nữa, hồi nãy ông Hứa Tinh Tễ mang tới cho tụi tui, tui nghĩ chắc sẽ rất ngon.”
Phương Từ cảm thấy mình thấp thoáng nghe được tiếng nghiến răng: “…”
Thoáng chốc cảnh tượng còn lạnh hơn, cho tới khi có tiếng ồn ào ở nhà hàng cũng không bớt được chút nào.
Cơ sở vật chất của khách sạn ở mức trung bình nhưng đồ ăn khá ngon, cộng thêm mọi người ngồi xe cả trưa nên bây giờ đều đói, thức ăn càng ngon hơn, học sinh người ra kẻ vào đều vui vẻ ra mặt.
Ngoại trừ Lộ Hứa Nam.
Vì đông học sinh nên lựa chọn hình thức tự phục vụ, Hứa Tinh Tễ đến, chả hiểu cậu biết sở thích của Ninh Y từ đâu mà lấy toàn thức ăn Ninh Y thích. Nhưng đồng thời cậu cũng sẽ không khiến hai cô gái còn lại cảm thấy bị xem nhẹ, thỉnh thoảng sẽ đi rót nước hoặc mang chút tráng miệng về, trong phút chốc, không khí trên bàn ăn vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Phương Từ thấy Lộ Hứa Nam càng ăn thì sắc mặt càng kém, rồi âm thanh đùa giỡn của Hứa Tinh Tễ lắm lúc lại vang lên, cậu ta sợ anh Nam ăn cái bữa này xong cũng sẽ bị đau bao tử mất.
Tốc độ ăn cơm của con trai thường nhanh hơn con gái, Lộ Hứa Nam ăn xong vẫn không di chuyển, lạnh mặt ngồi nghiêng sang một bên để chơi game.
Phương Từ liếc Hứa Tinh Tễ đang kể chuyện cười chọc mấy cô gái cười up cười down cười right cười left, rồi lại nhìn Lộ Hứa Nam như bị ngăn cách, cậu ta cảm thấy cực kỳ bất lực.
Bé đã cố gắng hết sức, bé bó tay:).
Ngay lúc Phương Từ thở dài thì thấy Lộ Hứa Nam vẫn luôn trong trạng thái vắng mặt bỗng dưng nhúc nhích.
“Được rồi, món này có ớt cay lắm, cậu không cần dạ dày nữa à?”
Trong giọng nói Lộ Hứa Nam mang chút ghét bỏ song vô cùng tự nhiên, anh duỗi cánh tay lấy dĩa thức ăn trước mặt Ninh Y đi.
Ninh Y cầm đũa dừng lại giữa không trung, ánh mắt vẫn dính chặt lấy cái dĩa trong tay Lộ Hứa Nam, cô thử tranh thủ: “Thầy Lưu nói sẽ kiểm tra chén dĩa đấy, thầy nói ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không được bỏ thừa.”
Lộ Hứa Nam nhướng mày, anh bỏ toàn bộ thức ăn không còn nhiều lắm trên dĩa vào chén mình rồi cầm đũa lên, ăn một cách chậm rãi.
“Ớt…”
Ninh Y thấy anh đổ cả ớt vào, cô định nhắc anh là cay lắm, cô chọn kỹ món này đấy, chỉ thấy đối phương ăn như không có gì mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt.
Dù cay nhưng ăn ngon thật sự.
Nếu là lúc trước, cô có thể ăn hai chén cơm trắng với ớt đó!
Lộ Hứa Nam thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì rũ mắt cười khẽ.
“Cậu ăn chút canh trứng ruốc khô đi, món này khá ngon, còn tốt cho dạ dày nữa.” Hứa Tinh Tễ đẩy một cái chén nhỏ tới trước mặt Ninh Y.
Ninh Y rụt người lại, cầm muỗng rồi múc thử.
Trứng mềm mịn, dường như có chút vị thịt và ruốc khô tươi sống, ngon!
Ninh Y sáng mắt, sự ủ rũ khi bị Lộ Hứa Nam lấy đi món yêu thích đã được quét sạch: “Ngon!”
Hứa Tinh Tễ thuận tay đưa cô thêm ly nước chanh nóng, cười nói: “Vậy ăn nhân lúc còn nóng đi.”
Động tác gắp thức ăn của Lộ Hứa Nam dừng lại một chút, sau đó lùa hết thức ăn trong chén vào miệng như trút giận.
Phương Từ thấy vậy thì sợ hú hồn, cậu ta nhỏ giọng khuyên nhủ: “Trời ơi, anh đâu có ăn cay được, không cần phải vậy đâu anh Nam.”
Lộ Hứa Nam không nhai mà nuốt thẳng, thậm chí uống hai ly nước lạnh mới tạm bớt cay.
“Ê, thông báo về lộ trình tới!”
“Qua! Chiều nay lớp mình mới 11/2 sẽ thực hành bên ngoài! Tuyệt quá!”
Cư Mộng nhấn màn hình hai cái, phấn khởi nói cho mọi người biết về thông báo.
Vì để tránh tình trạng đông người nên hành trình của nhiều lớp được xếp chéo nhau.
Lúc này vừa thông báo sắp xếp xong, học sinh hai lớp 11/1 và 11/2 đều vui vẻ cực kỳ.
Do hoạt động bên trong là tham quan Bảo tàng Khoa học Thực vật dưới sự hướng dẫn của giáo sư A, hoạt động này thì khác gì học ở trường đâu?
Nhưng hoạt động ngoài trời thì khác, mỗi nhóm sẽ được phát một cuốn sổ tay thực vật, học sinh tự đi tìm những loại cây giống nhau, sau đó dán lá cây hoặc những bộ phận khác theo vị trí tương ứng vào.
Tuy nói là nhiệm vụ thực hành nhưng đổi một hình thức thì cũng như trò tìm kho báu vậy, nếu tìm thấy thì cần phải kiểm tra và “đánh dấu”, sự thú vị và cảm giác thành tựu cũng sẽ tăng lên.
Hoạt động vừa được thông báo, suy nghĩ của mọi người đều bay xa, nóng lòng không thể lập tức ra hóng mát.
Đám Ninh Y nhanh chóng ăn xong, dựa vào thời gian trong thông báo mà ra ngoài sảnh khách sạn tập trung.
Tuy núi Hương Phong gọi là núi nhưng thực tế đây là một khu danh làm thắng cảnh tích hợp đủ ba thứ “Viện bảo tàng, khách sạn và rừng cây”, cũng không có các yếu tố nguy hiểm, với mức độ phân bố thảm thực vật vẫn có thể tìm được lối đi.
Vì vậy nhà trường cũng không yêu cầu học sinh phải đi chung với giáo viên mà cho bọn họ không gian tự do phát huy, mỗi nhóm trưởng chỉ cần chụp hình check-in rồi gửi vào group lớp đúng giờ để phòng ngừa chuyện không may.
Ninh Y và Lộ Hứa Nam không thích làm nhóm trưởng, ba người Phương Từ, Cư Mộng, Mộ Vãn Tình thì cảm thấy chẳng gánh nổi, cuối cùng Hứa Tinh Tễ tốt tình, chu đáo trong mọi chuyện, không phụ sự mong đợi của mọi người đã lên làm nhóm trưởng.
Lưu Minh đưa sổ tay thực vật cho Hứa Tinh Tễ, cười nói: “Không tệ nha nhóm trưởng Hứa, xem ra em hòa hợp với cuộc sống học hành lắm nhỉ.”
Hứa Tinh Tễ cũng cười: “Các bạn đều rất thân thiện ạ.”
Lưu Minh nói kỹ với cậu về yêu cầu đánh dấu, lại dặn dò vài câu mới nói: “Được rồi, mấy đứa sắp xếp thời gian đi chơi đi, chú ý an toàn.”
Sau khi mọi người thương lượng qua loa đều cho rằng không cần về phòng nghỉ ngơi, vừa đi vừa thực hành như tiêu thực là được.
Hiển nhiên có rất nhiều người cùng suy nghĩ với bọn họ, thế là hơn phân nửa học sinh của hai lớp đều men theo bản đồ rồi cuồn cuộn vào vườn.
Ninh Y thong thả đi lên phía trước theo mọi người, vừa nhớ lại tình tiết gốc.
Nhắc tới thì chuyến thực tế này có thể xem là một hành trình lãng mạn của nam nữ chính.
Trong tiểu thuyết, vì quan hệ giữa Mộ Vãn Tình và mọi người không tốt, cộng thêm bị “Ninh Y” cố ý cô lập nên ở hoạt động thực hành này, không ai bằng lòng chung nhóm với cô ấy. Lộ Hứa Nam không nỡ bèn lên tiếng giải vây thay cô ấy.
“Ninh Y” không cam lòng, lại không muốn làm hỏng thể diện của Lộ Hứa Nam đành cắn răng đồng ý cho Mộ Vãn Tình vào nhóm, song cố ý để cô ấy giữ chức nhóm trưởng, sai cô ấy làm việc nọ việc kia.
Đến buổi tối còn lấy lý do “Dò đường trước” để cô ấy tìm vị trí của đom dốm, thậm chí đưa sai địa chỉ, khiến Mộ Vãn Tình bị thương ở chân và lạc trong rừng, cuối cùng được Lộ Hứa Nam cứu, hai người đã có một buổi tối tuyệt vời khi xung quanh đều là đom đóm.
Ninh Y nghĩ đến tập tính của đom đóm trong thời gian ngắn, rốt cuộc quy chuyện đom đóm tề tụ long trọng vào cuối tháng Chín là vì chủ nghĩa đẹp hóa của tiểu thuyết lãng mạn.
Nhưng nghĩ vậy thôi, cô vẫn không khỏi mong đợi về hành trình của đom đóm.
“Không biết có phải Ninh Y hạ cổ người ta không, sao nam sinh cứ vây quanh nó thế không biết…” Đoàn Bội Luy kéo cánh tay Nhan Tử Vân, cậu ta bày tỏ sự ghen tị khi ba nam sinh có vẻ ngoài nổi bật nhất lớp đều ở nhóm Ninh Y.
Tầm mắt Nhan Tử Vân theo sát bóng lưng của Lộ Hứa Nam, vừa cố chấp vừa tham lam.
Đoàn Bội Luy vẫn nói: “Nói tới thì dạo này Lộ thần đối xử với Ninh Y tốt hơn nhiều rồi, hồi sáng tao còn thấy cậu ấy kéo rèm che nắng cho Ninh Y, còn đưa headphone của mình cho nó dùng! Rõ ràng trước đây Lộ thần ghét nhất người khác đụng vào đồ của cậu ấy…”
“Không biết nói chuyện thì mày ít nói lại!” Đột nhiên Nhan Tử Vân hầm hầm giận dữ cắt ngang lời cậu ta, giọng nói u ám.
Đoàn Bội Luy nghẹn họng rồi mím môi, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn lại vẫn là vẻ mặt lấy lòng: “Nếu để tao nói thì sao Ninh Y có thể so với mày được? Gần đây nó còn làm cái kế hoạch học tập gì đấy, ngày nào cũng ở đó ra vẻ đọc sách làm đề, thật là chọc người ta cười chết! Không lâu nữa là thi giữa kỳ rồi, trái lại tao muốn xem lần này nó thi đếm ngược thứ bao nhiêu, haha, làm bài mà không được thì chỉ bằng nửa số điểm của mày!”
Nghe những lời này, cuối cùng sắc mặt Nhan Tử Vân mới tốt lên chút chút.
Đúng vậy, bây giờ Ninh Y đắc ý thì có ích gì? Cũng chỉ là gối thêu hoa* thôi, lấy gì so với cô ta chứ?
* 绣花枕头: Thành ngữ ám chỉ người có đẹp mà khum có khôn.
Ninh Y “Bên ngoài nạm vàng, bên trong thối rữa” đang nhàn nhã đi dạo khu rừng nhỏ.
Chuyện tìm thực vật không hề phiền phức, theo bản đồ trong sổ tay là có thể tìm được bảy tám cái, vì vậy mấy cô gái yêu cái đẹp đã bắt đầu lựa lá cây xinh xẻo để dán vào trong vở.
Núi Hương Phong có nhiều loại cây, dù đang lúc giữa trưa nắng gắt cũng không khiến người ta cảm thấy oi bức.
Đôi khi sẽ có gió thổi từ rừng cây bên cạnh, vừa sảng khoái vừa dễ chịu.
Ninh Y cầm sổ tay, chờ Cư Mộng và Mộ Vãn Tình đang chọn một phiến lá giữa năm sáu phiến lá khác mà thật ra chả khác nhau lắm rồi cẩn thận ướm vào chỗ trống, lúc này cô mới được khép sổ lại, ngẩng đầu thở ra một hơi.
Này khó khăn y như khi đi dạo phố với Cư Mộng, phải chọn một cái váy trong hai cái váy không khác nhau mấy.
Hứa Tinh Tễ dường như nhìn rõ suy nghĩ của cô, cậu khẽ cười một tiếng.
Ninh Y nhún vai, ôm sổ ngắm phong cảnh.
“Tới thời gian check-in rồi, tụi mình chụp hình ở đây đi.” Hứa Tinh Tễ xem thời gian, nhắc nhở bọn họ.
Phạm vi lấy cảnh của camera chỉ có chừng đó, cậu giơ điện thoại đứng trước, năm người còn lại chỉ cần đứng sát lại là có thể xuất hiện hết trong ống kính.
Phương Từ đẩy Lộ Hứa Nam ra sau lưng Ninh Y, cậu ta chỉ điện thoại: “Anh Nam nhích lên phía trước chút đi, thấy có nửa cái đầu em thôi.”
Nói xong còn chớp mắt với anh một cái.
Lộ Hứa Nam bày ra khuôn mặt “đành vậy” mà dời về phía Ninh Y.
Anh cao hơn 1m8, Ninh Y thấp hơn anh một cái đầu, anh hơi cúi xuống còn ngửi được hương thơm thoang thoảng của dầu gội.
Hương dâu.
Là hương vị của Ninh Nhất Nhất ở trong lòng anh.
“Một, hai, ba, cà —— tím*!”
*茄 子 (jiazi): Chụp ảnh để giữ nụ cười, do cách phát âm có liên quan với nhau. Gảnh thì làm thử đi coi giống cười khum =))))
Hứa Tinh Tễ nhấn xuống nút chụp, cậu hơi rũ mắt, hình ảnh thiếu niên khẽ cong môi dừng lại trong ống kính.
Chụp hình xong, Cư Mộng không khỏi dậm chân: “Trời! Sao ông chụp bằng camera thường, uổng cái sự đẹp thế!”
Nhưng đa số nam sinh đều không thích chụp ảnh lắm, Hứa Tinh Tễ cũng vậy, hiển nhiên cậu không muốn chụp nữa, vừa gửi hình vào group check-in vừa nói: “Nhưng mọi người chụp bằng camera thường vẫn rất xinh mà!”
Cư Mộng đỏ mặt, nhượng bộ đáp: “Được rồi, vậy ông nhớ gửi tấm đó cho tui nha.”
Hứa Tinh Tễ tự nhiên đồng ý, cậu tạo nhóm ngay tại chỗ, gửi hình vào trong đó, ai muốn lấy thì lấy.
Ninh Y không có hứng thú với việc xem hình, cô để ý từ lúc đầu tới giờ Lộ Hứa Nam luôn lau mồ hôi, cô kinh ngạc hỏi: “Nóng vậy sao? Tôi thấy mát mà.”
Cô nói xong, không khỏi nhìn Lộ Hứa Nam thêm vài lần thì nhận ra sắc mặt anh không tốt lắm, dường như hơi tái nhợt: “Cậu không khỏe hả?”
Dưới sự nhắc nhở của Ninh Y, rốt cuộc Phương Từ cũng tỉ mỉ được một lần, cậu ta lo lắng nói: “Anh Nam, có phải lúc nãy anh ăn ớt nên bây giờ đau dạ dày không?”
Lộ Hứa Nam lặng lẽ buông thõng tay đè dạ dày, anh lắc đầu: “Không sao.”
Ninh Y nhớ lại thức ăn hồi trưa, cô cau mày: “Cũng không đến mức vậy chứ? Lần trước tụi mình ăn lẩu, không phải lần đó cậu ăn nồi lẩu cay…”
Nói được một nửa cô chợt ngừng lại.
Quả thật lần đó Lộ Hứa Nam ăn không nhiều lắm, lúc ấy cô còn oán thầm đối phương ăn ít làm nổi bật cô ăn quá nhiều.
Vì vậy… Lần đó anh chỉ vì dẫn cô đi ăn lẩu sao?
Dù cô luôn cảm giác suy nghĩ này có chút không thực tế nhưng bây giờ nhớ lại, dù lẩu hay thức ăn đều do cô chọn, Lộ Hứa Nam nói ăn gì cũng được, thậm chí còn xách quả dưa về cho cô.
Mà trưa hôm nay, trước khi lấy dĩa của cô, dường như Lộ Hứa Nam chưa ăn món nào có ớt cả…
Thoáng chốc Ninh Y chẳng diễn tả được cảm giác của mình, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu không ăn cay được thì cậy mạnh làm gì?”
Lộ Hứa Nam tức giận không chịu nổi, thậm chí còn hơi tủi thân, anh muốn nói mình không sao, chuyện bé xé ra to.
Song anh lại thấy Ninh Y quay đầu nói với người trong nhóm: “Dạ dày Lộ Hứa Nam khó chịu, trong phòng tôi có thuốc, mọi người cứ tiếp tục đi, tôi mang cậu ấy về uống thuốc nghỉ ngơi trước.”
Vì dạ dày Ninh Y yếu nên trước khi ra ngoài, Ninh Y đã tự chuẩn bị thuốc cô hay dùng, ai ngờ cô chưa dùng mà Lộ Hứa Nam đã gục trước.
Lộ Hứa Nam nghe lời cô, sự bất mãn tột cùng thoáng chốc tiêu tan không còn gì, cậu cũng không thèm quan tâm tới mặt mũi mà ngoan ngoãn ngậm miệng đứng sau lưng Ninh Y, thậm chí còn giơ tay ôm bụng.
Cư Mộng: “Hả? Nặng lắm không? Vậy tụi bây về nhanh đi, tao nói cái món đó rất cay, người thành phố Ngu tụi mình đâu có ăn nổi! May là Nhất Nhất mày mang thuốc.”
Ninh Y gật đầu, đưa sổ tay thực vật cho Hứa Tinh Tễ.
Dường như Hứa Tinh Tễ có lời muốn nói nhưng bị Phương Từ ôm bả vai chặn họng.
“Vậy giao anh Nam cho bà hén! Yên tâm, chuyện kế tiếp cứ để tụi tui lo! Chắc chắn nhóm mình là nhóm hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên và tốt nhất! Đúng không nhóm trưởng?”
Hứa Tinh Tễ hé miệng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Vậy các cậu cứ về khách sạn trước đi, tôi sẽ giúp hai người xin phép thầy Lưu, có chuyện gì thì liên lạc với tôi ngay.”
Ninh Y “ừm” một tiếng, bày tỏ mình biết rồi, sau đó tạm biệt họ, cùng đi về với Lộ Hứa Nam.
Khi tai nạn xảy ra, cô cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy dưới chân chợt trượt một cái, cả người liền mất thăng bằng rồi ngã xuống.
Vì là bãi cỏ nên Ninh Y té cũng không thấy đau, cô ném hòn đá nhỏ hại mình ngã ra sau, vỗ tay chuẩn bị đứng lên.
Ai dè chân trái vừa dùng chút sức thì cô đã không nhịn được mà xuýt xoa, cơ thể vừa chống dậy đã ngồi trở lại.
“Xảy ra chuyện gì? Bị thương ở đâu rồi?”
Giọng nói Lộ Hứa Nam hơi sốt ruột, anh khom người, giơ hai tay đứng cạnh cô, thoạt trông dáng vẻ khá luống cuống.
Ninh Y duỗi chân trái về phía trước, cô cũng chả hiểu, rõ ràng lúc ngã xuống chẳng thấy đau tẹo nào: “Không biết, vừa nãy mắt cá chân đau quá.”
Lộ Hứa Nam ngồi xuống cạnh cô, anh nhẹ nhàng và cẩn thận xoa mắt cá nhân cô, cau mày nói: “Hình như trật rồi, hơi sưng, cậu đứng dậy được không?”
Ninh Y thử một chút rồi lắc đầu: “Không được, dùng chút sức đã đau.”
Lộ Hứa Nam mím chặt môi, nhìn cực kỳ nghiêm túc.
Anh chìa tay cho Ninh Y chống, một tay khác galant vịn bả vai cô, đỡ cô từ dưới đất lên, sau đó đi về phía trước một bước, khom lưng ngồi xuống, anh không quay đầu lại: “Lên đi.”
“Hả?” Ninh Y bối rối.
“Nếu không phải vì giúp tôi trở về lấy thuốc thì cậu cũng không bị té, tôi cõng cậu về.” Lộ Hứa Nam nói xong thì hơi nghiêng mặt sang: “Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi ôm?”
Ninh Y nghĩ tới hình ảnh đó là không nén nổi rùng mình: “Thôi khỏi đâu…”
Lộ Hứa Nam quay đầu lại, dường như hơi bực mình: “Vậy cậu còn không nhanh lên? Hay cậu muốn tự bò về? Bây giờ cậu có thể tự đi chắc?”
Ninh Y đã quen với sự “Miệng chó không mọc được ngà voi” của anh, cô tự động sàn lọc lời đối phương, cô kiễng chân đi về phía trước nửa bước, do dự nói: “Nhưng cậu đau dạ dày…”
Lộ Hứa Nam giục: “Tôi cũng không phải con gái… Nhanh lên một chút, đừng ở đó rề rà.”
“Vậy được rồi, nếu cậu không thoải mái thì đừng có cậy mạnh chịu đựng đấy…” Ninh Y nói xong cũng chẳng làm khó mình nữa, cô vòng tay đến gần.
Lúc cơ thể ấm áp của đối phương dán lên, Lộ Hứa Nam khẽ cứng người trong một thoáng, sau đó anh mau lẹ đứng lên, vừa dặn dò Ninh Y báo cáo tình hình với Lưu Minh để ông liên hệ với bác sĩ của trường giúp, vừa cõng cô bước nhanh về khách sạn…
Bác sĩ đi theo lần này là người xoa bóp dầu thuốc cho Lộ Hứa Nam, chị ấy ở sảnh khách sạn thấy bọn họ thì không khỏi “Ủa” lên: “Sao lại là hai đứa nữa? Bây giờ bị sao đấy? Bị thương ở đâu rồi?”
“Ái chà! Lần trước ôm, lần này cõng, mấy đứa nhỏ bây giờ nhiều tư thế thật!”
Lộ Hứa Nam cảm thấy hình như đối phương đang nói bậy nhưng không có chứng cớ đã đỏ cả tai: “…”
Anh không buông cô ra, trái lại còn hơi xốc cô lên, cõng vững vàng hơn, lễ phép nói với bác sĩ: “Chị, có thể phiền chị tới phòng cậu ấy không ạ? Ở lầu hai thôi, cậu ấy bị trật chân nên không tiện.”
Bác sĩ nhìn anh như đang nghĩ gì đấy.
“Chậc chậc, coi bạn trai nhỏ bảo vệ bé cưng của mình kìa.”
Lộ Hứa Nam đỏ tai nhìn về phía cây phát tài bên cạnh.
“Hahaha, tôi có nói gì đâu sao xấu hổ rồi, đúng là bé trai ngây thơ ha.”
“Đương nhiên là được.” Bác sĩ nhịn cười mà gật đầu.
Ninh Y không hiểu sao lại thấy hơi lúng túng, nhưng cũng chẳng biết đến tột cùng là không đúng chỗ nào, cô đành cảm ơn: “Làm phiền chị ạ!”
Học sinh bị thương là chuyện lớn, Lưu Minh đi theo Ninh Y về phòng, sau khi nghe bác sĩ kiểm tra nói không có chuyện gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm, đợi chị ấy xử lý vết thương xong, ông dặn cô nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì thì gọi ông ngay lập tức, bấy giờ mới rời đi.
Trong phòng là mùi thuốc thoang thoảng, Lộ Hứa Nam đứng bên mép giường Ninh Y, bỗng dưng anh không biết làm thế nào.
Anh liếm môi, tìm chủ đề nói chuyện: “Cậu có muốn uống nước không?”
Trên đường về, tuy nhiệt độ không cao lắm nhưng đúng là hơi khác, Ninh Y bèn gật đầu.
Lộ Hứa Nam đi tới tủ trưng bày thức ăn trong phòng, anh lấy một chai nước rồi vặn nắp chai đưa cô.
Ninh Y uống hai ngụm, bỗng nhớ tới mình chưa tìm thuốc cho đối phương nên cô vội đặt chai nước lên đầu giường, chỉ vào tủ quần áo phía đối diện: “Dạ dày cậu đỡ hơn chưa? Balo tôi trong đấy, thuốc để ở túi phải của balo, cậu mau uống một viên đi.”
Nghe cô nhắc Lộ Hứa Nam mới nhớ tới chuyện đau dạ dày, lúc nãy vì Ninh Y bị thương mà anh quên mất, thật ra bây giờ đã đau tới mức không còn cảm giác.
Thấy dáng vẻ đối phương lo lắng cho mình, anh cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, sau đó anh nghe lời mở tủ quần áo lấy túi thuốc nhỏ ra.
Ninh Y nhận lấy, cô mở dây kéo, cúi đầu lục lọi bên trong, tìm được thuốc dạ dày mình từng uống thì lấy cái hộp ra, đưa một viên cho Lộ Hứa Nam: “Biết vậy lúc nãy tôi hỏi chị bác sĩ, nhưng tôi từng uống thuốc này, hẳn là đúng triệu chứng của cậu, hơn nữa sẽ không có tác dụng phụ đâu.”
Lộ Hứa Nam nghe cô lải nhải mà tâm trạng hết sức vui vẻ, nếu bây giờ đối phương đút món sầu riêng anh ghét thất thì có lẽ anh cũng ăn được.
Anh trực tiếp nhận lấy viên con nhộng ném vào miệng, Ninh Y thuận tay đưa chai nước đặt trên đầu giường cho anh: “Nước đây.”
Thấy môi đối phương chạm vào miệng chai, nuốt “ừng ực ừng ực” một phát gần nửa chai thì đột nhiên Ninh Y bừng tỉnh.
Chai nước này… Cô vừa uống mà…
Ninh Y mở miệng muốn nhắc nhở song nghĩ làm vậy không chỉ đỡ hơn mà còn tăng thêm sự lúng túng, cô bèn lặng lẽ khép miệng, giả vờ không biết gì.
Cô lấy điện thoại nhắn tin cho Cư Mộng nói cho đối phương biết tình tình của mình.
Cư Mộng gọi video tới, kêu gào hỏi một trận, sau khi biết không bị nặng lắm mới yên tâm, cuối cùng chợt nghĩ ngợi chút rồi lên tiếng: “À, năm giờ đi xem đom đóm đấy, mày trật chân rồi sao tới đây? Nghe nói đẹp lắm!”
Ninh Y nghe xong, thoáng chốc cũng hơi tiếc nuối.
Cư Mộng vội vàng an ủi cô: “Không sao, tao quay vài video cho mày xem nhé? À đúng rồi, tao có thể trực tiếp gọi video cho mày mà, vậy mày có thể xem chung với tao!”
Cách này nghe thế mà hay đấy, chỉ là nghĩ hay cỡ nào thì thực tế cũng vướng phải mạng mẽo.
Vì vị trí của Bảo tàng Thực vật nằm ở chỗ quá xa nên tín hiệu kém, vừa nhận được video sẽ trở thành hình ảnh hết, thậm chí còn liên tục rớt mạng vì mạng có vấn đề.
Hồi lâu sau, rốt cuộc Ninh Y cũng nhận được một video mười mấy giây.
Vì ánh sáng trong phòng mờ tối nên độ phân giải của video Cư Mộng gửi không hề cao, nhưng vẫn thấy được hệ thực vật và các kiểu sinh thái trong lớp kính, những đốm sáng xanh và vàng tuyệt đẹp.
Nếu không phải Bảo tàng Sinh vật rất xa mà chẳng có xe buýt du lịch trong rừng, Ninh Y cũng muốn đích thân đi xem.
Tiếc là dù cô đã nghỉ ngơi mấy tiếng, mắt cá chân đã không đau như lúc nãy song chỉ có thể miễn cưỡng đi lại, đứng hơi lâu vẫn sẽ đau.
Ninh Y mở đoạn video mà Cư Mộng đã trăm cay nghìn đắng gửi tới, cô không khỏi thở dài tiếc nuối.
Ting.
Wechat nhảy ra một tin nhắn.
Chó Lộ gâu gâu gâu (??): “Tới cầu thang đi.”
Ninh Y gửi anh một dấu chấm hỏi.
Hiển nhiên là Lộ Hứa Nam đang đợi cô, một giây sau đã trả lời, song chỉ có một chữ.
Chó Lộ gâu gâu gâu (??): “Tới đây.”
… Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng đi.
Ninh Y nghĩ vậy liền đỡ đầu giường đứng lên, kéo cửa rồi chầm chậm ra ngoài.
Bọn học sinh vẫn chưa quay về, hành lang yên tĩnh, trên hành lang ngoài âm thanh đi lại trên thảm thì chẳng còn tiếng động gì.
Ninh Y dán lên cửa cầu thang thoát hiểm, cô nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt ở trên, bên trong chỉ có ánh sáng từ đèn khẩn cấp, lờ mờ thấy được Lộ Hứa Nam đứng quay lưng về phía cửa.
Ninh Y chợt dùng sức đẩy cái cửa nặng nề kia ra, nơi giữa cửa và tưởng phát ra tiếng “két” điếng tai vì không được sử dụng thường xuyên.
Dường như Lộ Hứa Nam không ngờ cô sẽ đến nhanh như vậy, anh bị âm thanh này dọa cho hết hồn.
Bả vai anh run lên, quay đầu lại nhìn, trên mặt vẫn còn sự kinh ngạc.
Ninh Y đi vào, cánh cửa vừa nặng vừa dày sau lưng cô tự động khép lại một cách chậm rãi do lực kéo, cũng đem ánh sáng nhốt bên ngoài, thoáng chốc trước mắt tối xuống.
Hình như cô nghe được vài tiếng “tách tách”, hệt có thứ gì lăn từ cầu thang xuống đất.
Nhưng ngay sau đó cô đã không có thời gian suy nghĩ đó là cái gì.
Bởi vì cô đã nhìn thấy hàng chục đốm huỳnh quang dần dần tản ra sau lưng Lộ Hứa Nam, những con vật bé xinh đang vui vẻ bay nhảy trước mặt cô hệt yêu tinh, chậm rãi thấp sáng cả không gian nho nhỏ này…
Là đom đóm!
Vì bị thương mà cô không thể nào ra ngoài, tại nơi cầu thang mờ mịt và sơ sài này, anh đã mang tặng cô một món quà đẹp như mơ.