Sau hôm đầu tiên Ninh Y ngất xỉu khi vào học là Ninh Tu đã luôn đau đáu rồi, vừa khéo buổi trưa không có chuyện gì, anh ta mua bánh dâu tây mà nhỏ em mình thích nhất làm món tráng miệng vào buổi chiều cho nó, tiện thể coi con nhóc thích xinh đẹp kia có nghiêm túc ăn cơm không.
Ai mà ngờ vừa vào lớp đã thấy cảnh này chứ?
Ở nhà, Nhất Nhất chả cần bưng tô bưng dĩa, tới trường lại co giò đi mua cơm cho Lộ Hứa Nam?
Coi bộ thằng ranh đó chưa được ăn đập nhiều!
Ninh Tu tức giận.
“Quả nhiên con chó Lộ Ưng Bắc với thằng em nó đều làm người ta phát bực y như nhau. Nếu chó Lộ mày không biết dạy em thì tao không ngại làm thầy vỡ lòng của em mày để nó bước vào đời, để nó biết bây giờ con người sống trên đời ấy à, dù sao có một số việc có thể làm, một số việc thì không.”
“Khoan, bộ đồ trên người Nhất Nhất… Vãi! Thằng ranh nào dám vấy bẩn bắp cải nhà tao!!!”
Tay Lộ Hứa Nam khẽ run, anh nhanh chóng nhận lấy túi thức ăn rồi tránh tiếp xúc với tay Ninh Y.
Anh liếm môi, hơi chần chừ gọi “Anh Tu.”
Ninh Tu đẩy gọng kính trên mũi, gật đầu lấy lệ rồi đến cạnh Ninh Y, anh ta quan sát cô từ trên xuống dưới, dịu dàng mở miệng: “Nhất Nhất, hồi sáng anh nhớ hình như em không mặc bộ đồ này nhỉ?”
Ninh Y “ồ” lên giải thích: “Dạ, đây là đồng phục của anh Nam á. Hôm nay em đang rót nước thì bị bạn đổ nước nên ảnh đưa quần áo cho em. Em thay đồ xong lỡ làm rơi đồng phục, dơ mất tiêu, em cũng không thay lại luôn.”
“Vậy à, hôm nay về anh bảo thím Trần chuẩn bị thêm một bộ đồng phục cho em mang tới trường, phòng mấy trường hợp ngoài ý muốn nha.” Ninh Tu nói với Ninh Y, ánh mắt ngầm chứa sự ác liệt quét về phía Lộ Hứa Nam.
Anh ta liếc áo ba lỗ màu đen trên người đối phương, âm thanh nhẹ nhàng: “Bé Nam thật sự ga lăng từ nhỏ, ở trường vẫn luôn chăm sóc Nhất Nhất. Vậy đây là vụ gì ha? Cơm cũng không ăn, em bị thương ở chỗ nào sao? Chân? Nghiêm trọng không? Tới phòng y tế chưa? Đúng lúc anh tới đây, bây giờ anh lái xe đưa em tới bệnh viện kiểm tra nhé?”
Nếu là lúc trước, chắc chắn Lộ Hứa Nam sẽ cảm thấy Ninh Tu quan tâm mình.
Nhưng bây giờ anh nghe cực rõ sau cái lời nói nhẹ nhàng mềm mỏng ấy đều là sự châm biếm âm thầm.
Lộ Hứa Nam lúng túng giơ tay sờ chóp mũi.
Thật ra xưa giờ anh không phải người quá để ý tới cái nhìn của người khác, nhưng tính anh đúng là cũng chẳng phải dạng sẽ đi tính toán với con gái. Lúc này bị Ninh Tu bắt quả tang mình sai bảo em gái người ta chạy vặt nên trên mặt anh hiện lên vẻ khó xử, hệt như anh bắt nạt con nhóc này vậy.
Lộ Hứa Nam ‘à’ một tiếng, bảo: “Dạ không bị thương, em chỉ không khỏe chút thôi… ạ.”
Ninh Tu chớp mắt, anh ta không nói tin cũng chẳng nói không tin, cứ nhìn Lộ Hứa Nam như thế, hồi lâu không lên tiếng.
Bầu không khí hơi đình trệ trong một thoáng.
Tầm mắt Ninh Y đảo quanh giữa hai người, bỗng dưng cô sáng dạ.
Cô “ơi là trời” một tiếng đánh vỡ sự im lặng, mềm mại nói với Ninh Tu: “Anh hai, anh đừng thấy vẻ mặt hồng hào của anh Nam mà tưởng không sao, thật ra từ buổi sáng ảnh đã khó chịu rồi á. Sốt, cảm, nhức đầu, cổ họng cũng không thoải mái…”
“Á! Anh Nam, lúc sau anh có uống nước không đấy?” Ninh Y như mới nghĩ tới, vừa ân cần vừa tự trách nói: “Tại em hết, rót nước cũng không xong, cổ họng anh ổn hơn chưa? Nãy vội đi mua cơm nên em cũng quên rót nước cho anh. Ly nước đâu anh? Giờ em đi rót cho… Sáng anh bảo lấy nước ấm không nóng không lạnh đúng không ạ?”
“Sốt? Rót nước mua cơm? Tới đây tới đây, bây giờ bà cô này sẽ phục vụ cậu~ hề hề.”
Ninh Y vừa dứt lời thì Lộ Hứa Nam cảm nhận được ánh mắt của Ninh Tu đã biến thành thực thể, lưng anh như bị kim châm vậy.
Mà Ninh Tu chỉ nói rằng con em nhà mình ngu một cách đáng yêu, rõ ràng thằng ranh này cố tình giả bệnh để sai em, rót nước mà nhiệt độ còn phải vừa đủ nữa? Nó coi em là con sen đó! Ngặt nỗi em còn tự trách bản thân, luôn nghĩ về chuyện người ta có uống nước chưa.
Hiền lành như vậy, dễ thương như vậy, đúng là bé tiên nữ của ông đây!
Ninh Tu không nhịn được mà xoa đầu Ninh Y bảo: “Em đâu cần nhọc lòng như vậy.”
Anh ta nói xong thì quay lại nhìn Lộ Hứa Nam, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn hai cái, giọng nói sâu xa: “Sốt à? Phải uống nhiều nước vô. Em biết con nhóc Nhất Nhất này thích nướng bánh thì còn tạm chứ việc nhà gì đó, xưa giờ đều không biết. Ly nước đâu? Anh đi rót nước nóng cho em.”
Lộ Hứa Nam thầm nghĩ, nước này mà rót cho em em cũng không dám uống!
Anh hắng giọng, bình tĩnh đáp: “Cảm ơn anh Tu nhưng em rót nước rồi, bây giờ vẫn chưa uống hết ạ.”
“Vậy thì tốt.” Đương nhiên Ninh Tu chỉ khách sáo thôi, anh ta đặt tay lên vai Lộ Hứa Nam, giả vờ bày ra dáng vẻ của một anh trai tốt biết lo biết nghĩ, nói: “Còn nhỏ thì rèn luyện nhiều lên, sức khỏe mới tốt được. Trước đây anh với anh hai em đã đi huấn luyện quân sự, mấy bài tập với cường độ đều khá tốt, giúp cơ thể mạnh khỏe hơn. Vầy đi, anh liên lạc với huấn luyện viên bên kia một chút, em xem có muốn tới đó luyện cỡ một tuần vào lễ Quốc Khánh không.”
Lộ Hứa Nam ê răng.
Anh biết cái trại huấn luyện này, dùng để tuyển chọn bộ đội đặc chủng ở thành phố Bắc, được gọi là trại huấn luyện ma quỷ.
Tuy lúc này Ninh Tu nói là tham gia với Lộ Ứng Bắc song thực tế thì ngày thứ hai Ninh Tu đến đó, vì không đạt chuẩn nội dung kiểm tra sức khỏe nên mất tư cách tiếp tục huấn luyện.
Còn anh hai của Lộ Hứa Nam ở đó tập luyện hai tháng, cái dáng vẻ lúc trở về, tới mẹ anh cũng đau lòng đến mức suýt khóc.
Mà ít nhất hai tháng sau đó, chỉ cần anh đứng trước Lộ Ứng Bắc nhắc tới một câu “Anh Tu” là sẽ bị đập, còn cảnh cáo anh không được nhận đồ xạo chó kia là anh.
Khi ấy Lộ Hứa Nam rất thích anh hàng xóm cao to đẹp trai lại dịu dàng kiên nhẫn này, chỉ xem Lộ Ứng Bắc ghen tị với Ninh Tu vì Ninh Tu làm gì cũng giỏi hơn, vì vậy mới chê sau lưng người ta.
Bây giờ anh lờ mờ suy đoán, chắc lúc ấy Lộ Ứng Bắc bị Ninh Tu chơi một vố lòi lờ nên mới khiến trong khoảng thời gian ngắn, một tảng băng như anh hai vừa nhắc tới Ninh Tu là nổi điên.
Người bình thường không thể chịu nổi kỹ năng chọc ngoáy và thủ đoạn mềm dẻo của anh Tu.
Thậm chí giờ phút này anh nghi ngờ anh ăn hành bao nhiêu năm, có phải thật sự như Lộ Ứng Bắc đã nói, cơ bản là do Ninh Tu vu oan cho anh không…
Lộ Hứa Nam hắng giọng bảo: “Nhiệm vụ học hành của tụi em còn cực kỳ nặng nề, bây giờ em vẫn lấy “học” nghiệp làm trọng ạ.”
Ninh Tu nghe vậy thì gật đầu: “Đúng là bây giờ học tập rất quan trọng. Anh cũng biết anh hai em bảo em đừng quan tâm tới việc học, tất nhiên cái chuyện thích học với cái chuyện học giỏi không liên quan. Sao nó có thể vì lần trước em thi có kết quả không tốt mà phủi bỏ hết mọi cố gắng của em chứ? Anh hiểu suy nghĩ của em, anh sẽ nghĩ cách giúp em nhé.”
Lộ Hứa Nam:… Em nghi ngờ anh đang xỉa xói em học ngu nhưng em không có bằng chứng.
Ninh Y thì thôi, trong lòng cô đang cười up cười down.
“=)))))))))))))))))))))))))))))))))) Còn không trị được cậu chắc? Anh hai, anh đúng là anh của em.”
Thời gian của Ninh Tu có hạn, không ở trường được bao lâu.
Tới buổi chiều, Lộ Hứa Nam nhận được điện thoại của Trịnh Ngọc Hồng mới biết “Anh hiểu, anh sẽ nghĩ cách” mà trước khi Ninh Tu đi đã nói là có ý gì.
“Bé Nam này, mẹ nghe Tu nói rồi, tất nhiên mẹ vô cùng ủng hộ suy nghĩ này của con. Anh Tu của con đối xử với con rất tốt, còn đặc biệt nhờ người ta tìm mấy giáo viên luyện thi đại học nổi tiếng nữa, hồi xưa nó cũng từng theo học, bảo kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Thời gian đã quyết định rồi, cuối tuần này có thể bắt đầu học luôn. Cái thằng này, ngày thường muốn gì sao không nói với ba mẹ, nếu không có bé Tu, mẹ cũng chẳng biết té ra con lại để ý tới chuyện học như vậy…”
Lộ Hứa Nam chả biết cái mô tê gì tự dưng bị tước đi thời gian cuối tuần:??? Không phải đâu mẹ ơi, con mê học hồi nào sao con không biết zậy!