Tai của Tiểu Lục Tuyệt bị nhéo đỏ, Ninh Tri đã kiểm tra cẩn thận một lượt, may mà không bị thương chảy máu.
Cô đau khổ đến mức nói nhỏ bên tai Tiểu Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt, nhóc phải mách với người lớn bà phù thủy đã đánh nhóc, không thể để người xấu xa đó bắt nạt hoài được.”
Bà ta ăn hiếp Tiểu Lục Tuyệt không thích nói chuyện, có bị đánh cũng không khóc hay đau đớn, vì vậy bà ta mới cả gan làm vậy.
Ninh Tri dạy hắn: “Nhóc phải học cách mách lẻo.”
Tiểu Lục Tuyệt nghiêm mặt không trả lời, tai bị thổi ngứa ngáy, nghiêng đầu sang một bên.
Ninh Tri không thể làm gì, chỉ đành ra sức trừng mắt bà giúp việc đằng kia đang uống nước đường ngon lành.
Sau khi uống xong, bà ta quay lại.
Ninh Tri nhanh chóng đứng dậy chắn trước mặt Tiểu Lục Tuyệt, trừng mắt nhìn bà ta.
Sau khi uống một ly nước đường, tâm tình bà ta đã tốt hơn nhiều, mặc dù quê mùa nhưng bà ta cũng biết thứ mình vừa ăn là tổ yến, hương vị thơm ngọt trơn mềm kia quả đúng là đồ quý bà ta không đời nào mua nổi.
Bà ta kiểm tra vị trí Tiểu Lục Tuyệt bị đánh, chắc chắn rằng nó chỉ đỏ chứ không để lại dấu vết gì mới bưng cái bát rỗng thoải mái rời đi.
Cửa đóng lại, Ninh Tri thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ người giúp việc này lại tiếp tục xuống tay.
Cô quay đầu lại nhìn, Tiểu Lục Tuyệt đang ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trên khuôn mặt bé nhỏ không có biểu cảm gì.
Thế giới của cậu thật an tĩnh.
Ninh Tri muốn cạy mở tiến vào lớp vỏ của cậu: “Cho chị chơi xếp hình với Tiểu Tuyệt Tuyệt nữa được không?”
Tiểu Lục Tuyệt nhìn những mảnh ghép rơi trên mặt đất, thì thầm: “Rơi rồi.”
Ninh Tri không thể nhặt được những mảnh ghép đó nên chỉ có thể dỗ dành cậu: “Nhóc nhặt chúng lên đi, chị sẽ cùng chơi với nhóc.”
Tiểu Lục Tuyệt mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt những mảnh ghép rải rác trên mặt đất.
Bàn tay nho nhỏ, trên mu bàn tay còn có những lúm thịt khiến người ta muốn dùng đầu ngón tay chọc vào.
Ninh Tri cũng ngồi xổm xuống cùng với cậu.
Chờ cậu nhặt hết các mảnh ghép, cô ngồi bên cạnh cậu, nói: “Chị rất giỏi chơi trò xếp hình này, chị có thể dạy Tiểu Tuyệt Tuyệt chơi.” Cô bắt đầu hướng dẫn cậu: “Mảnh ghép này ở đây.”
Tiểu Lục Tuyệt không nghe theo lời cô.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, đặt cái này ở kia.
“Ây da, chị nhầm rồi, đáng lẽ ở bên trái mới đúng.”
“Sao hai mảnh ghép này lại giống nhau thế?”
Tiểu Lục Tuyệt mím môi, một lúc sau, cậu nói: “Ngu ngốc, chị.”
Ninh Tri: …
Cô bị một thằng nhóc chê ngu ngốc sao?
Lớn lên cậu chế cô xấu, lúc nhỏ thì lại chê cô ngu ngốc? Đúng là đáng!
Không chịu nổi nữa, Ninh Tri vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu, xoa một lúc lâu, cảm giác phải nói là rất tuyệt: “Mau, khen chị gái xinh đẹp, chị gái thông minh đi.”
Khuôn mặt của Tiểu Lục Tuyệt bị đôi tay của Ninh Tri nhéo nhéo, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, đôi mắt to đen láy yên lặng nhìn cô. Ninh Tri cảm thấy trái tim mình sắp phải tan chảy mất rồi.
“Kỳ quái… chị gái.” Cậu bị bẹo má, giọng nói trẻ con non nớt không rõ.
Ninh Tri không nghe rõ, cô buông tay: “Cái gì cơ?”
“Chị gái kỳ quái.” Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu, không để ý đến Ninh Tri, tiếp tục chơi ghép hình.
Ninh Tri sững sờ, cô kỳ quái chỗ nào? Bây giờ cô vô cùng xinh đẹp, dù thế nào đi nữa cô cũng là một chị gái thiên sứ đó nhé.
Đúng là một đứa trẻ ngay từ nhỏ đã không có mắt thẩm mỹ!
Buổi tối, khi mẹ Lục đi dự tiệc trở về, bà lập tức lên tầng hai để thăm con.
Thím Phùng đang miễn cưỡng chuẩn bị nước tắm cho Tiểu Lục Tuyệt, nhìn thấy mẹ Lục bước vào, bà ta nhanh chóng tươi cười chào hỏi: “Bà chủ, cô đã về rồi ạ.”
“Hôm nay Tiểu Tuyệt thế nào? Con trai ngoan sẽ không phá phách gì nhưng mẹ Lục lại hy vọng cậu có thể hoạt bát như những đứa trẻ khác, dù có nghịch ngợm cũng không sao.
Ninh Tri thấy mẹ Lục đã trở lại, cô đi vỗ vào vai Tiểu Lục Tuyệt: “Mau nói cho mẹ nhóc biết là nhóc bị mụ phù thủy đánh đi.”
Tiểu Lục Tuyệt im lặng đọc sách, không trả lời.
Ninh Tri ghé sát vào lỗ tai cậu, hung dữ nói: “Mau mau méc mẹ đi, nói giống như lúc nãy chị dạy nhóc vậy đó, nhóc bị đánh.”
Tiểu Lục Tuyệt mím môi không nói.
“Nếu nhóc không nghe lời, chị sẽ cắn lỗ tại nhỏ của nhóc!” Ninh Tri hung dữ uy hiếp.
Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, nói: “Cắn chị, lỗ tai.”
Mẹ Lục nghe thấy con trai mình đột nhiên lên tiếng thì rất ngạc nhiên, vội vàng chạy tới: “Tiểu Tuyệt, vừa rồi con nói cái gì vậy?”
“Không phải câu này, là mụ phù thủy đánh nhóc.” Ninh Tri nhanh chóng dạy hắn.
Tiểu Lục Tuyệt chớp mắt: “Đánh bà phù thủy.”
“Cái gì?” Mẹ Lục không hiểu lời con trai nói.
Thím Phùng nghe thấy lời nói của anh, trong lòng liền giật mình, vội vàng tiến lên: “Bà chủ, nước của cậu chủ đã chuẩn bị xong rồi.”
“Chờ một chút, Tiểu Tuyệt đang nói chuyện với tôi.” Ngay cả khi con trai bà chỉ nói một câu, mẹ Lục cũng đã vui mừng khôn xiết: “Con trai yêu của mẹ, con vừa nói cái gì vậy? Con nói lại được không?”
Ninh Tri nôn nóng, cô ghé vào tai Tiểu Lục Tuyệt dạy cậu từng chữ một: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, mau nói với mẹ nhóc, mụ phù thủy đánh nhóc, còn nhéo tai nhóc nữa.”
Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu: “Đánh con, bà phù thủy, nhéo lỗ tai.”
Nụ cười trên mặt mẹ Lục chợt ngưng lại: “Có người đánh con, còn nhéo tai?”
Bà không biết mình có nghe nhầm lời con trai mình nói không, bà vội vàng cúi người kiểm tra tại của con trai mình, cái tại nhỏ màu trắng, mềm mại, không có vết thương hay bị sưng gì.
Thím Phùng ở bên cạnh khiếp sợ nhìn Tiểu Lục Tuyệt, hoàn toàn không thể tin được cậu đang mách mẹ.