Hai ngày sau.
Sáng sớm tinh mơ khi mặt trời vừa ló dạng thì Cố Linh Thư cũng ùa theo mà bật dậy khỏi giường vì cô biết hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi tuyển chọn học sinh tham gia olimpic .
Cô vệ sinh xong thì liền xuống nhà ăn một bữa cơm ngon lành như bao ngày khác, ba mẹ cô nhìn cô ngày càng trưởng thành và chín chắn hơn sau cơn tai nạn xe mấy tháng trước cũng không khỏi vui lòng.
Mặc dù họ là ba mẹ cô nhưng cô vẫn chưa nói cho họ biết là cô sẽ tham gia cuộc thi tuyển chọn học sinh thi olimpic vì cô sợ họ sẽ lo lắng với thành tích của cô trước kia, nghĩa là của nguyên chủ.
Ba mẹ cô không biết nhưng đứa em trai ngỗ nghịch Cố Cảnh Liêm này lại khác, cậu đã dò hỏi bạn cùng lớp của cô và biết được điều này, cho nên trước ngày đi thi một ngày, cậu đã dặn dò Cố Linh Thư phải cố lên, rồi sau đó đưa ra một bài phát biểu về vấn đề tranh quyền tham gia olimpic lần này.
Tuy cô công nhận người em trai này công nhận sủng chị gái thiệt nhưng không ngờ lại sủng một cách thái quá như vậy. Cô vò đầu bứt tai vì sự việc đi thi này cô nghĩ phải chăng lúc đó cô không nên đồng ý với thầy làm gì, để bây giờ phải nhọc lòng như này đây.
Kết thúc hồi tưởng cô lại ùa hét thức ăn vào miệng nhai sột soạt .Một lúc sau cô ăn xong thì chào ba mẹ cô rồi đi ra khỏi cổng , lên xe và bảo tài xế chở đi.
Lúc đi trên đường cô rảnh nên lấy điện thoạt lướt weibo xem có gì vui không nhưng thật không may là mấy ngày này trên mạng chỉ hiện lên các mục tin liên quan đến ZERO và MY mà thôi, cô nhìn chúng chán rồi cũng không chịu nổi mấy cái tập tin liên quan tới cô.
Nên Cô đã mở wechat nhắn hỏi cô bạn thân Giang Hạ Vân :
Phòng Chat:…
Cố Linh Thư:[ bà thấy mấy cái tin đang hot trên mạng chưa ? ]
Giang Hạ Vân :[ À mấy cái tin hot về chúng ta ấy hả, tui thấy rồi , nhìn thấy nhiều người khen ngợi như vậy tui khoái lắm bà ơi]
Cố Linh Thư: [ tui nhìn mà phát chán ra đây này, hazz nhìn mấy cái bình luận khen ngợi tung hô của đám người ghét tui đây trong đó mà muốn ói , không biết đám người đó khi biết tui là Cố Linh Thư thì sẽ như thế nào nữa đây].
Giang Hạ Vân: [ thôi nhé tui có việc bận rồi không nhắn tiếp được nữa, chúc bà thi tốt]
Cố Linh Thư:[ uk, cảm ơn ].
Vừa tắt điện thoại cũng là lúc chiếc xe ô tô mà cô đang thoải mái ngồi dừng lại, à thì ra là đến trường rồi.
Cô bước xuống xe đi được mấy bước thì quay đầu lại nói với tài xế” chú không cần tới đón cháu đâu, cháu sẽ tự về được ạ”.
Tài xế gật đầu lia lịa nghĩ tiểu thư ngày càng khác thường rồi, không còn hống hách như trước đây nữa, mà thay vào đó là một cô tiểu thư quý phái, lễ phép và sức mạnh mẽ lan tỏa trên người cô, khiến ai lại gần cũng phại run.
Nghĩ một lúc lâu, tài xế quay đầu nhìn bóng dáng cô đã đi xa nói nhỏ một câu “tiểu thư cô đã trưởng thành thật rồi” nói xong ông quay xe về nhà.
Cô thì không hay biết gì cứ thế mà đi , tới nơi thì cả 4 người tham gia cùng cô và các thầy cô giáo đã lên xe hết rồi chỉ chờ mỗi một mình cô nữa thôi.
Cô bước lên chiếc xe cỡ lớn đắt đỏ của trường rồi ngõ nhìn lia lịa kiếm chỗ. Nhưng ông trời lại thích trêu đùa cô, ở trên xe chỉ còn lại một chỗ trống duy nhất nữa nhưng mà chỗ trống đó lại là ngồi gần tên Hoắc Hàn Lâm đó.
Cô nghiến răng nghiện lợi tức muốn hộc máu nhìn qua chỗ Hàn Lâm, thấy cô, anh chỉ cười mỉm .Cô thấy anh cười, lại một lần nữa muốn thổ huyết.
” Nè bạn ơi, bạn có thể đổi chỗ với tôi không?” Cô gượng hỏi một cô bạn tới cổ vũ .
Cô bạn đó đang tính lên tiếng đồng ý thì nhìn thấy sát khí trên người anh không chút do dự ohongs tới chỗ cô gái, khiến cô sợ hại, nhưng vẫn hiểu ý anh.
Nên cô đã trả lời Linh Thư là” xin lỗi cậu nhé, tớ không muốn đổi chỗ ngồi khác, vì chỗ ngồi này tớ ngồi quen rồi, nếu bây giờ đổi chỗ thì tớ sẽ không được thoải mái ” Cô gái cười gượng nhìn Linh Thư.
“Hả vậy sao, xin lỗi đã làm phiền”Cô mặt ủ rũ chấp nhận ngồi cùng anh và trong đầu cô bây giờ đang tò mò suy nghĩ : ủa không phải mọi nữ sinh đều muốn ngồi gần cậu ta sao, vậy tại sao bây giờ cô ấy lại tì chối ngồi cùng anh ta vậy.
Cô trầm trọc suy nghĩ một lúc thì xe bắt đầu chạy,Cố Linh Thư xoay đầu lại liếc nhìn anh một cái thì mới biết lúc nãy giờ anh toàn nhìn chằm chằm cô mắt không rời.
Cô rùng mình quay hẳn người lại phía anh rồi hỏi ” bộ mặt tôi dính gì sao mà anh nhìn chằm tôi vậy ?”.
” không có gì, chỉ là biểu cảm trên mặt em khiến tôi buồn cười mà nhìn thôi” anh đáp trả cô với ngữ điệu châm chọc giống như thiếu đòn.
Cô lúc này đã sôi máu muốn đánh người thì cô gái ngồi phía sau là Lục Tử Yên thấy hai người như vậy liền nghĩ rằng cô đang muốn quyến rũ anh nên thốt ra tiếng ” Hàn Lâm ơi, cậu có cầm thước kẻ đi không cho mình mượn có được không”.
Cố Linh Thư ngồi một bên đang tự cá cược với bản thân cô là chắc chắn anh sẽ cho Lục Tử Yên mượn thước.