Dưới ánh trăng, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt Hạ Chiếu nổi bật như thể có thể nhỏ máu.
Nàng ngửi thấy hơi rượu nhẹ trong không khí.
Hạ Chiếu đã uống rượu?
Quả nhiên vẫn không hài lòng về việc quả phụ của phó tướng đi tái gái!
Ngay cả rượu cũng uống.
Không thể không nói, Hạ Chiếu rất có tình nghĩa với phó tướng huynh đệ của hắn.
Nhưng nàng không thể cả đời thủ tiết cho trượng phu chưa từng gặp mặt chứ?
Nàng cũng phải tìm kiếm cuộc sống của riêng mình mà!
Nghĩ đến đây, Diệp Trấp Đào mím môi, kiên quyết nói: “Ta không thể cả đời ở lại phủ tướng quân.”
Hạ Chiếu nắm chặt cổ tay nàng, nói: “Tại sao không thể? Nàng đã làm những điều như vậy với, giờ lại muốn vỗ m.ô.n.g bỏ chạy lấy người sao?”
Những điều như vậy?
Diệp Trấp Đào sững sờ, sau đó hiểu ra ý nghĩa của Hạ Chiếu.
Một suy đoán táo bạo nảy ra trong lòng nàng—
Có phải hắn không phải vì phó tướng của hắn?
Mà là vì chính hắn sao?
Ý thức được điểm này, mặt Diệp Trấp Đào đỏ bừng như vừa thoa cả hộp phấn, ấp úng nói: “Nhưng mà, nhưng mà…”
Nàng nói mãi mà không tìm ra lý do.
“Ngày mai đừng gặp hắn nữa.”
Hạ Chiếu cúi đầu, hôn lên môi nàng, ngọt ngào và mềm mại.
Hoàn chính văn.
Vì sự thổ lộ của Hạ Chiếu, Diệp Trấp Đào cảm thấy như mình đang lơ lửng, nằm trên giường suy nghĩ về tình cảm của Hạ Chiếu dành cho nàng, tình cảm của hắn dành cho nàng rốt cuộc hình thành như thế nào?
Rõ ràng trước đó nàng đã hỏi Hạ Chiếu có thích nàng không, Hạ Chiếu còn bảo nàng đừng nói linh tinh, sao giờ lại nói thích nàng, chẳng lẽ… là từ lần ở trong ngục giam???
Còn nàng thì sao? Nàng lại có tình cảm gì với Hạ Chiếu?
Những hình ảnh đã qua với Hạ Chiếu lần lượt hiện lên trong đầu, khi nàng bị người khác trêu chọc, Hạ Chiếu từ trên trời rơi xuống giúp nàng đá bay kẻ trác táng;
Khi nàng bị bắt cóc, Hạ Chiếu quyết tâm liều mạng cứu nàng;
Còn cả những ngày thường ở thôn Từ gia.
Hạ Chiếu rũ mắt nhìn nàng, khi Hạ Chiếu hôn nàng, nốt ruồi đỏ ở khóe mắt hắn nóng rực…
Nhiều chi tiết nhỏ trong hồi ức lướt qua.
Diệp Trấp Đào thốt lên một tiếng, ôm chăn, ngại ngùng cuộn mình vào trong, tim đập nhanh như thể sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nàng nghĩ: chắc hẳn nàng cũng thích Hạ Chiếu.
Nhận ra tình cảm của mình dành cho Hạ Chiếu, ngày hôm sau nàng đã từ chối người đường huynh xa của Hạ nhị tẩu, nàng hẹn gặp chàng trai ở một quán rượu, mang theo sự áy náy mời hắn ta một bữa “tiệc chia tay.”
Chàng trai trông thấy rõ sự thất vọng, “Diệp cô nương không thể cho tại hạ một cơ hội nữa sao?”
Chàng trai trông rất chân thành và có chút đáng thương, khiến Diệp Trấp Đào không nỡ, suy nghĩ một chút, định trả lời bằng một cách tế nhị hơn.
Nhưng ngay lúc đó, nàng thoáng thấy một mảnh áo đen lướt qua góc cầu thang, trong lòng chợt thắt lại, lập tức kiên quyết từ chối.
“Không được, như vậy sẽ rất không công bằng với người trong lòng ta.”
Chàng trai khổ sở, “Diệp cô nương đã có người trong lòng rồi sao?”
Diệp Trấp Đào nâng cao giọng, trả lời dứt khoát: “Có! Về điểm này ta xin lỗi ngươi, trước đây ta cũng mơ hồ, không biết mình lại thích chàng ấy, nên mới đồng ý hẹn hò với ngươi. Nhưng tối qua ta đã nhận ra tình cảm của mình, không thể tiếp tục phát triển với ngươi nữa.”
Khi nàng nói điều này, ánh mắt vẫn chú ý đến vị trí cầu thang, mồ hôi căng thẳng sắp chảy ra—mảnh áo đen vừa rồi không ai khác chính là Hạ Chiếu!
Nói đến mức này, mặc dù chàng trai thật sự rất thích Diệp Trấp Đào, cũng hiểu rằng tình cảm không thể ép buộc, liền chúc nàng mọi điều tốt đẹp rồi buồn bã rời đi.
Diệp Trấp Đào thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Chiếu, người đã ẩn nấp ở cầu thang và nghe tất cả, chậm rãi bước ra, Diệp Trấp Đào thấy hắn không ngạc nhiên, có chút ngại ngùng. Dù sao tối qua bọn họ vừa bộc lộ tình cảm với nhau, Diệp Trấp Đào thường ngày rất thẳng thắn, không biết ngại ngùng là gì, khi đã nhận ra thì lại bắt đầu thể hiện dáng vẻ của một tiểu cô nương.
“Nàng, thích ta?”
Giọng Hạ Chiếu có chút run rẩy.