Diệp Trấp Đào nói chuyện với Lão thái quân một hồi mới rời đi, tháng Năm này, mặc cổ cao thật sự không thể chịu nổi. Nàng chưa mặc được bao lâu đã cảm thấy cổ ngứa không chịu nổi, không biết có phải bị rôm không.
Thấy bốn bề vắng lặng không có ai, nàng lén lút mở hai nút áo, kéo cổ kiểm tra, quả nhiên phát hiện vài vết đỏ, đây chắc hẳn là rôm? Nhưng rôm lại trông như vậy sao?
Nàng còn đang suy nghĩ, thì phía sau vang lên tiếng Hạ Chiếu, nàng bất chợt quay đầu lại.
Hạ Chiếu đang dựa vào cột hiên, cười nhạo một tiếng: “Vừa ra ngoài, đã không thể diễn nổi nữa sao?”
Diệp Trấp Đào dừng lại một chút, nhận ra Hạ Chiếu đang nói về việc nàng ăn mặc không chỉnh tề, vội vàng giải thích, “Không phải đâu, Hạ tướng quân, ngài đừng hiểu lầm, thời tiết nóng, ta cảm thấy cổ hơi ngứa, giống như bị rôm, nên mới mở ra xem.”
Nàng chỉ vào vết đỏ trên cổ, “Ngài xem, rôm.”
Hạ Chiếu: “……”
Thấy Hạ Chiếu không nói gì, nàng tưởng hắn chưa nhìn rõ, lại tiến lên vài bước, vươn cổ ra, chuẩn bị lại gần, ai ngờ làm Hạ Chiếu “sợ” đến mức lùi về sau hai bước, tránh sau cây cột, liên tục quát lớn: “Đứng lại! Không được lại gần! Cài nút áo lại!”
Diệp Trấp Đào: “……”
Nam chính này cũng quá bảo thủ rồi, nàng chỉ lộ ra một chút cổ, không đến nỗi phải như lâm vào đại địch vậy chứ?
Nàng không biết rằng vào giờ khắc này, trong lòng Hạ Chiếu đang cười lạnh: Nữ nhân này chắc chắn là cố tình, vết đỏ trên cổ rõ ràng là dấu vết để lại từ tối qua, lại cố tình nói là rôm, còn muốn cho hắn xem?! Quả thật là tà tâm không bỏ, lúc nào cũng nghĩ đến việc quyến rũ hắn!
Nhìn thấy vẻ khinh bỉ của Hạ Chiếu, Diệp Trấp Đào lặng lẽ kéo dài khoảng cách với hắn, nghĩ lại, hiện tại mình ở bên Hạ Chiếu hoàn toàn không có độ tin cậy, mọi hành động đều mang theo tội lỗi, người ta ghét nàng cũng là bình thường.
Nàng cài lại nút áo, cẩn thận hỏi: “Ngươi còn có gì muốn nói với ta không? Nếu không thì ta đi trước nhé?”
“Cút!” Hạ Chiếu quay đầu đi, không thèm nhìn tới nàng.
“Được rồi.” Diệp Trấp Đào nhanh chóng lăn đi.
***
“Tà tâm không bỏ” Diệp Trấp Đào làm ổ trong bếp nhỏ, nghiên cứu món sữa đông gừng—món ăn truyền thống đến từ khu vực Quảng Đông hiện đại, ở thời đại này chưa có ai làm.
Mọi người trong phủ tướng quân ngoài Lão thái quân ra, người dễ dàng tạo thiện cảm nhất chính là Hạ tứ đệ.
Hạ tứ đệ mắc chứng tự kỷ, từ việc cậu chủ động chia kẹo tống tử cho nàng hôm nay, có thể thấy ít nhất là không ghét nàng. Nàng từng l.à.m t.ì.n.h nguyện viên ở một tổ chức đặc biệt, biết cách đối xử với những đứa trẻ như vậy, trước tiên là phải chiều theo sở thích của bọn nhỏ.
Hạ tứ đệ thích ăn đồ ngọt, vậy thì nàng tự tay làm bánh cho cậu ăn, trước khi xuyên sách nàng đã là người yêu thích đồ ăn, là một tín đồ ẩm thực thực thụ, biết ăn cũng biết làm, dùng ẩm thực để chiếm được lòng người, đối với nàng thật sự dễ như trở bàn tay.
Nàng làm sữa đông gừng và bánh nếp.
Sữa đông gừng rất đơn giản, lấy gừng tươi xay thành nước, dùng sữa nóng đổ vào, để một lúc là được.
Bánh nếp thì mất công hơn một chút, trước tiên cần giã gạo nếp thành bột, hấp chín, sau đó trộn với sữa, nhào thành khối, bọc nhân đậu đỏ đã hấp chín trước đó, cuối cùng nặn thành những hình thù dễ thương.
Nàng hài lòng nhìn tác phẩm của mình trước mặt, thầm nghĩ: Như vậy thì thiện cảm của Hạ tứ đệ gần như nắm chắn rồi!
Vì vậy thời điểm khi Hạ Chiếu đi ngang qua sân, hắn thấy Diệp Trấp Đào đang ngồi xổm trên đất cho Hạ tứ đệ ăn bánh, vừa cho vừa hỏi cậu, “Có thích tỷ tỷ không?”
Hạ Chiếu nổi giận, nữ nhân này ngay cả người ngốc cũng không tha sao?
“Diệp Trấp Đào!”
Diệp Trấp Đào vừa chuẩn bị lau miệng cho Hạ tứ đệ, nghe thấy tiếng quát lớn từ phía sau truyền tới.
Hạ Chiếu tức giận kéo Hạ tứ đệ, bảo vệ cậu ở sau lưng.
Chỉ tay vào nàng, Hạ Chiếu quát: “Diệp Trấp Đào, ngươi khát khao đến kẻ ngốc cũng quyến rũ sao?”
Diệp Trấp Đào: “……”
Không phải chứ! Thanh thang đại lão gia*, ta bị oan mà!
*Thường nghe thấy cách gọi “Thanh thiên đại lão gia” để mô tả những quan chức công bằng, được lòng dân. “Thanh thang đại lão gia” thường được sử dụng trong phần bình luận, chẳng hạn như khi ai đó đăng bài trên mạng xã hội và kêu gọi mọi người đánh giá, những bình luận phù hợp với lòng dân và viết hay sẽ nhận được sự khen ngợi như “Thanh thang đại lão gia”.