Hiếu Minh là ông chủ của trung tâm băng đĩa, nhà hát lớn, có ánh mắt nhìn ra nhân tài, biết khai thác tài năng của người ta triệt để. Ngoài ra còn có thể rành năm sáu thứ tiếng nữa. Nếu nói quái thai không phải Hiếu Minh mới chính xác là quái thai sao?
Hiếu Minh vuốt cằm.
– Vậy cũng gọi là tài năng sao? Ai cũng có thể làm được mà.
Lệ Ngọc nhướng mày.
– Ừ! Vậy thì anh còn nói tôi cái gì.
Hiếu Minh: “….”
Nhưng nói thì nói vậy thôi, chứ trong đây, không ai mà không công nhận là Lệ Ngọc quá có tài. Cô lớn lên trong một gia đình cổ hủ nổi tiếng, lại là con gái không lên được nhà trên, lại không được đi học. Vậy mà có thể làm được tất cả những thứ này, thử hỏi không tài giỏi sao được. Trong khi họ đều là những người đường đường chính chính được đến trường đàng hoàng đấy.
Đặc biệt là Khôi Nguyên. Cậu ta lại càng thấy hối tiếc. Nếu như trong buổi hôn lễ, cậu ta có thể tinh ý hơn một chút, chịu khó ở lại một thời gian thì bây giờ cái cô gái đa tài trước mặt này đây đã là vợ cậu ta rồi. Có đâu… Nhưng đáng tiếc, trên đời không có thuốc chữa hối hận.
Tuy nhiên, Khôi Nguyên lại nghĩ lại lời Dạ Thảo từng nói. Nếu như cậu ta không làm như vậy thì cũng sẽ không có một Lệ Ngọc với những sáng tác ưu thương ăn sâu vào lòng người như hôm nay.
Khôi Nguyên cũng đã xem những bài hát do Lệ Ngọc sáng tác. Đặc biệt là bài đầu tiên cô hát “tân hôn đơn bóng một mình”. Tuy rằng, cũng có ca sĩ khác trình bày,nhưng, lại không thể khiến người ta cảm thấy xót xa đến rơi lệ như cô. Bởi vì, cô hát chính là nói lên chính nỗi lòng của cô lúc đó. Khi nghe bài hát đó, cậu ta mới càng hối hận hơn, đúng là cô đâu có lỗi lầm gì mà cậu ta phải đối xử với cô như vậy.
Để rồi qua hôm sau, cô bị mẹ chồng khiển trách, nói cô không biết làm vợ. Khiển trách, mắng chửi cô đủ thứ điều, nhưng cô vẫn cố gắng cam chịu, không đáp trả một lời. Điều đó thể hiện trong bài hát tiếp theo của cô là “sau tân hôn”. Rồi kế nữa là “kiếp làm dâu không chồng”, kế nữa là “tuổi phận bọt bèo”, “anh có hiểu cho em”, “tại sao anh lại nhẫn tâm?” Bài này là trách cậu ta khi trở về đã mang theo cô gái khác. Và cho đến cuối cùng, chính là hai bài “phá vỡ số kiếp” và “tôi đã không còn là con ốc sên”. Một album kể lại từ lúc cô được đưa sang nhà chồng cho đến cô tự mình thoát ly, tự tìm con đường tương lai rạng ngời cho mình. Cũng đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô.
Bây giờ, ở đâu cũng đều biết đến tiếng của cô, hoặc không, chính là các bài hát của cô. Ngay cả má cậu ta, bà hai, cũng suốt ngày ôm băng đĩa của cô để nghe. Ha… nếu bà biết Lệ Ngọc mà bà yêu thích từng là con dâu của bà thì không biết bà sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Kể cả người nhà của cô nữa. Ai nghĩ đứa con gái khù khờ, chậm chạp, dốt đặc cán mai của họ, lại tài giỏi đến thế. Không cần đi học cũng biết chữ, lại trở thành nhạc sĩ nổi danh, nếu họ biết được thì liệu có còn cái định kiến trọng nam khinh nữ nữa không nhỉ?
Trong lúc Khôi Nguyên đang suy nghĩ bâng khuâng thì đột nhiên Lệ Ngọc hỏi.
– Này Khôi Nguyên! Cậu định chừng nào đi du học tiếp?
Khôi Nguyên rất bất ngờ khi Lệ Ngọc đột nhiên hỏi, nhưng cậu ta vẫn đáp.
– Bây giờ trở về hiện tại cũng không có ý định du học nữa.
Lệ Ngọc khá kinh ngạc nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu chi nhiều, cô chỉ muốn hỏi cho có lệ thôi. Dù sao cậu ta cũng là khách, cô là chủ nhà mà không quan tâm hỏi hang gì thì thấy cũng vô cùng bất lịch sự. Mà tính của cô thì rất là hiếu khách. Cho nên, dù trước kia cậu ta từng là chồng cũ của cô, mà không, là của nguyên chủ thôi, thì cũng không ngoại lệ. Lệ Ngọc cũng không để cậu ta cảm thấy mình là người không được chào đón.
Nhưng Lệ Ngọc không hề biết rằng, chính sự vui vẻ, hiếu khách của cô lại vô tình gieo mầm hi vọng cho cái người chồng cũ ấy. Có phải là cậu ta sẽ có cơ hội quay trở lại với cô không?
Khôi Nguyên đang vui vẻ hi vọng thì Hiếu Minh từ trên lầu đi xuống. Anh ta vừa tham quan hết ngôi nhà mới của cô. Vừa xuốn liền đột ngột chạy lại nắm tay Lệ Ngọc, ánh mắt mong chờ nói.
– Lệ Ngọc! Cô hãy trở thành vợ tôi nhé!
Mọi người bất ngờ đến muốn rớt cằm, sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này. Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại cười tủm tỉm nói.
– Được! Nhưng đợi khi nào anh cho tôi biệt thự xây toàn bộ bằng kim cương làm sính lễ thì tôi mới đồng ý lấy anh.
Hiếu Minh lập tức buông tay cô ra, chạy lại cầu thang ôm lan can xoay lưng lại với cô. Thu Trang thắc mắc.
– Ơ… anh Minh bị làm sao vậy?
Ngay cả Ngọc Hiếu và Khôi Nguyên cũng thắc mắc.
Lệ Ngọc và Dương Nguyên đều cười, cảnh này họ quen lắm rồi. Hai người đồng loạt đáp.
– Đau lòng ôm cột tự kỷ đó mà!
Rồi Dương Nguyên hô.
– Anh Minh ơi! Sáu mươi giây hết thời gian rồi.
Hiếu Minh cười toe toét đi ra ngồi xuống ghế cạnh Lệ Ngọc. Nhìn thấy vẽ mặt khó hiểu của ba người kia, Lệ Ngọc bèn vỗ vai Hiếu Minh.
– Ông chủ! Giải thích đi!
Hiếu Minh cười ha ha nói.
– Ha ha… Trò này là tôi học của Lệ Ngọc đó, thấy rất là vui nên bắt chước. Chủ yếu để làm không khí vui hơn thôi, chứ không có ý gì khác đâu. Mọi người đừng hiểu lầm.
Lệ Ngọc đột nhiên nắm lấy tay anh, ánh mắt cũng tha thiết nhìn anh nói.
– Anh Minh! Em có thể là mẹ của các con anh được không?
Hiếu Minh đưa tay nâng cằm cô lên nói.
– Chừng nào em đẹp như hằng nga thì có thể.
Lệ Ngọc bèn đứng lên vẽ mặt u sầu chạy vào vách tường ngồi quay mặt vô.
– Tôi đang đau lòng, đừng ai phiền tôi!
À… giờ thì họ đã hiểu thì ra đây chỉ là những câu nói vui đùa của hai người. Tuy nhiên, nếu để ý kỹ ánh mắt của Hiếu Minh, lúc này nhìn cô, thì sẽ thấy sự yêu thương mãnh liệt tràn đầy toát lên. Mà ngay cả Dương Nguyên cũng thế, chỉ là, Dương Nguyên lại không dám biểu hiện mãnh liệt ra thôi.
Khôi Nguyên đột nhiên bắt gặp cảnh tượng đó, bàn tay không khỏi siết chặt, trong lòng như bị kim đâm.